Lương Duyên Oan Nghiệt - Huỳnh Khánh Vy

Chương 22: Để cô tự mình kiểm chứng xem tôi là đàn bà hay là đàn ông




"Lưu Vỹ!"

Lộc Miên hét lên. Bước chân Lưu Vỹ bỗng chốc dừng lại. Anh đứng đó, quay lưng về phía cô, cô chậm rãi đi về phía anh. Tiếng gót giày cao gót giẫm lên sàn nhà hệt như nhịp tim của cô lúc này vậy.

Một vòng tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau. Lộc Miên nép đầu vào lưng anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy.

"Lưu Vỹ... Em... Em yêu anh!"

Cơ thể người đàn ông bỗng trở nên cứng đờ. Hai bàn tay khẽ siết chặt nhưng vẫn không giấu được sự run rẩy bên trong. Vòng tay mềm mại của cô lại ôm anh chặt thêm một chút. Cả hai dường như có thể nghe rõ cả nhịp tim của đối phương.

"Em lại muốn đùa thôi sao?"

"Không! Em sẽ không bao giờ đùa giỡn với tình cảm của mình đâu."

Anh xoay người lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Nhìn thấy đôi mắt cô đẫm nước, nơi nào đó trong lòng anh lại cứ thế mà mềm mại. Đưa tay lên lau nước mắt cho cô, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô gái nhỏ.

"Anh cũng yêu em."

"Thật không?"

Không có câu trả lời, chỉ có hai kẻ ngốc bật cười đến ngớ ngẩn. Nhưng trong ánh mắt của anh và cô đều hiện rõ lên hai chữ hạnh phúc. Người ta nói đúng, hạnh phúc sẽ đến vào lúc mà người ta không ngờ tới nhất.

Tình yêu là một thứ gì đó rất kì lạ. Nó có thể khiến cho người ta thay đổi đến mức giống như trở thành một người khác.

Một người đàn ông không thích gần phụ nữ lại có thể trở nên dịu dàng đến không ngờ khi đứng trước người con gái mà anh ta yêu. Anh thích chọc ghẹo cô, thích nhìn cô tức giận nhưng lại không thể làm gì được anh. Thích ở bên cạnh cô, chỉ cần là cô thì anh đều sẽ thích.

Một cô gái không bao giờ để mắt đến bất cứ người đàn ông nào vậy mà lại đi yêu một người lúc nào cũng làm mình tức giận. Nhưng khi ở bên cạnh anh, cô lại có cảm giác thoải mái vô cùng. Có thể sống bằng trái tim chứ không phải lí trí. Có thể tức giận, có thể đùa giỡn, có thể chống đối anh. Chỉ cần là anh thì cô liền thấy vui vẻ.

Vậy nói xem, có phải tình yêu rất kì lạ hay không?

"Em chưa từng động lòng với bất kỳ người đàn ông nào. Anh là người đầu tiên..."



Lưu Vỹ mỉm cười, bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài đưa lên véo mũi cô.

"Những người chọc giận anh đều không có kết quả tốt đẹp. Em chính là ngoại lệ duy nhất."

"Không tin!"

Lộc Miên chu môi, hất cằm lên. Lưu Vỹ lại cảm thấy buồn cười. Thật là muốn cắn cô một cái cho bỏ ghét.

"Vậy phải làm sao thì em mới tin?"

"Chứng minh đi."

"Cũng được."

Trước khi Lộc Miên kịp phản ứng, cô đã bị anh ôm chặt trong vòng tay mình. Đôi mắt anh nhìn cô bằng tất cả sự dịu dàng mà anh có, Lưu Vỹ mỉm cười, anh thì thầm với cô những lời chân thành.

"Chúng ta hẹn hò đi! Nửa đời còn lại, anh muốn nắm tay em đi khắp thế gian này."

"Ai muốn đi với anh chứ?"

"Không sao, em không đi thì để anh cõng em đi là được."

"Hừm... Nói thì dễ, làm mới khó."

"Được! Để anh làm cho em xem."

Dứt lời, anh khom người xuống. Lộc Miên mỉm cười nhìn người trước mặt. Rõ ràng là một người đàn ông rất ngang ngược, tại sao bây giờ lại ngoan ngoãn giống như một đứa bé vậy nhỉ.

"Em đùa thôi! Em tin anh."

"Thật tin?"

"Thật! Hy vọng là anh sẽ không làm em thất vọng."

"Chắc chắn."

"Em đói rồi..."

Lộc Miên nhe răng ra cười. Lưu Vỹ thật sự là hết cách. Anh đâu phải là đầu bếp đâu nhỉ, tại sao cứ nhìn thấy anh là cô lại kêu đói vậy?

"Được rồi, chúng ta đi xuống dưới ăn chút gì đó."

"Ưm... Không đâu! Em không thích tới mấy nơi lễ nghi rườm rà như vậy."

"Vậy thì ra ngoài ăn."



"Chúng ta đi ăn vỉa hè đi."

"Hả?"

"Đi nha! Ngon lắm đó."

Hơ! Đi ăn vỉa hè sao? Làm khó anh quá. Nhưng mà... Cô thích là được.

"Anh... Đi nha!"

"Ừm!"

Cô vui vẻ khoác tay anh. Hai người cứ thế không chào ai mà lủi theo cửa sau đi mất.

Vương Tự Nhất bận rộn tiếp khách nên mất dấu Lộc Miên. Anh vội vàng hấp tấp trốn khỏi mấy cô tiểu thư nhà giàu kia rồi đi tìm cô. Anh gọi điện thoại, cô không bắt máy. Anh tìm khắp nơi, hỏi vài người phục vụ cũng không ai thấy cô.

"Tiểu Miên, em đang ở đâu vậy hả?"

Quay tới quay lui, Tự Nhất không chú ý mà va phải một người nào đó. Anh luống cuống xin lỗi, giọng của một cô gái vang lên khiến anh nhíu mày.

"Anh không có mắt hả?"

Tự Nhất ngước mắt lên nhìn, người kia cũng trừng mắt nhìn anh.

"Là anh..."

"Là cô..."

Cả hai không hẹn mà lên tiếng. À... Chẳng phải hôm trước, họ vừa mới gặp nhau sao? Hình như là còn nói xiên xỏ nhau mấy câu nữa thì phải.

"Đúng là không có mắt."

"Cô nói ai không có mắt?"

"Ở đây chỉ có tôi và anh, không nói anh chẳng lẽ nói tôi?"

"Cũng có thể lắm chứ."

"Anh... Đồ miệng lưỡi đàn bà."

"Cô nói lại xem!"

"Tôi nói anh miệng lưỡi đàn bà đó, anh nghe... Á..."

Chưa nói hết câu, Ân Đình Đình đã bị anh ép vào tay vịn của cầu thang. Ánh mắt anh nhìn cô đầy tức giận, giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng.



"Từ trước đến nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy."

"Tôi... Tôi nói đó thì đã sao?"

"Không sao! Cô nói tôi miệng lưỡi đàn bà, vậy thì tôi để cô tự mình kiểm chứng xem tôi là đàn bà hay là đàn ông."

"Anh muốn làm cái gì? Buông tôi ra..."

"Cô nghĩ xem, một nam một nữ ở chung một chỗ vắng vẻ thì có thể làm ra chuyện gì?"

"Anh... Đồ biến thái."

"Còn dám chửi tôi?"

"Buông ra..."

Không để cô có cơ hội nói thêm một tiếng nào nữa, Vương Tự Nhất kéo cô dựa vào một vách tường, anh cúi đầu hôn xuống. Đình Đình trừng mắt nhìn anh, nhìn đến ngẩn người. Tự Nhất cũng bị hành động của anh làm cho giật mình. Tại sao...anh lại hôn cô ta?

Trước nay... anh kiểm soát hành động của mình rất tốt. Tại sao bây giờ lại kích động đến mức này? Ơ... Tại sao vậy?"

Đình Đình đẩy anh ra, tiện tay ban cho anh một cái tát. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tức giận, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Tự Nhất nhìn thấy cô khóc, tự dưng lại cảm thấy mình có lỗi.

"Xin... Xin lỗi!"

"Đồ lưu manh."

Vứt lại một câu, cô gái liền bỏ đi. Tự Nhất im lặng nhìn theo bóng lưng cô, trái tim anh bỗng dưng lại đập vô cùng mạnh mẽ.

"Sao... lạ vậy? Nhưng mà... cũng không tệ."

Trong bất giác, Tự Nhất vậy mà lại mỉm cười.