Lương Duyên Oan Nghiệt - Huỳnh Khánh Vy

Chương 16: Tôi... Hình như thích em




Những ngày sau này, Jay Clup luôn đón một vị khách đặc biệt. Lần nào anh đến cũng sẽ là thời gian đó, vị trí đó, góc nhìn đó... Chỉ duy nhất một chỗ dành riêng cho anh. Không để làm gì cả, chỉ để ngồi uống rượu và ngắm cô từ xa mà thôi.

Cũng từ lúc đó, mỗi lần xuất hiện, Hoa Hồng Xanh cũng sẽ chỉ nhìn về phía đó, nơi có người đàn ông luôn dõi theo cô. Mỗi lần xong phần biểu diễn, đều sẽ có anh ngồi đợi cô trong phòng. Năm năm tháng tháng, như một thói quen, anh đến để gặp cô, cô chỉ hướng tầm mắt về phía anh.

Ngày dài tháng rộng, Lưu Vỹ và Lộc Miên cứ âm thầm bên cạnh nhau như thế. Dường như giữa họ chẳng cần phải nói ra bất kỳ một lời thừa thãi nào. Anh tìm cô như một thói quen, cô nhìn anh như một lẽ thường tình.

Cả hai ở cạnh nhau, cười cười nói nói, vui vẻ tự nhiên mà không cần phải có chút kiên dè nào. Giữa hai người không là gì cả, không có ràng buộc, không phải bạn thân, không phải tình nhân, không nút thắt. Cứ thích thì tìm đến, nhớ thì hỏi thăm nhau. Thi thoảng cô sẽ gọi điện than vãn với anh vài câu. Lắm lúc anh sẽ đưa cô đi dạo đây đó. Cứ như thế, họ ở bên nhau, cứ như thế họ lặng lẽ để đối phương đi vào trong tim mình.

"Lộc Miên! Ngày mai tôi có buổi tiệc, em đi với tôi được không?"

"Không được rồi! Tôi đã lỡ hứa với người bạn sẽ đi cùng anh ấy rồi."

"Ừm! Không sao! Tôi đi một mình vậy."

"Không giận tôi đó chứ?"

"Dĩ nhiên là không."

Lưu Vỹ! Anh nói dối kìa. Rõ ràng là đang thất vọng, vậy mà vẫn cứ giữ nhiệt cái bộ dạng thờ ơ đó mà nói không!

"Tôi xong rồi!"

"Đi thôi!"



"Đi đâu?"

"Nhà tôi."

"Gì?"

"Muốn xem thử tài nấu ăn của cô có tốt hơn chút nào không!"

"Hừm..."

Lộc Miên phùng má nhìn anh, Lưu Vỹ nhìn thấy lại buồn cười. Anh ghét nhất chính là bộ dạng này của cô. Mỗi lần cô nhìn anh bằng biểu cảm đó, anh lại thấy cô vô cùng đáng yêu. Thật sự là chỉ muốn cắn cô một cái thôi.

Thật ra... Lộc Miên không thích nấu ăn. Chỉ là ai đó cứ muốn được ăn đồ do cô nấu nên cô mới cắn răng mà" bài sư học nghệ". Mỗi lần nhìn thấy nụ cười của ai đó, trái tim cô lại cứ vui hẳn lên.

Lưu Vỹ đưa Lộc Miên ra khỏi Jay Clup. Anh đèo cô trên chiếc mô tô của cô, chính là cái chiếc xe mà Lộc Miên đã bị hốt đó. Anh bảo... cô không biết luật. Vậy nên cứ để anh dạy cô thế nào là lái xe đúng cách. Cơ mà cô thấy, hình ngư là anh đang dạy cô thế nào là đua xe thì đúng hơn.

"Không phải là tới nhà anh sao?"

"Mua ít đồ đã!"

"Ò..."

Lộc Miên theo anh đi vào trong siêu thị. Chỉ là khi bước vào, cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Hình như tất cả mọi ánh mắt của những cô gái có mặt trong đó đều dán chặt hết lên người anh rồi. Cô nâng mí mắt lên nhìn người đang đi bên cạnh mình, anh vẫn giữ nguyên cái bộ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc đó. Vậy mà...

Cô lườm anh một cái, môi nhỏ lại khẽ chu lên. Lưu Vỹ nhìn cô, trong lòng thấy có chút vui vẻ.

"Ghen sao?"

"Không có!"

"Vậy thì biểu cảm của cô là gì?"

"Hừm... Không gì. Anh tránh xa tôi ra."

"Tại sao?"



"Kẻo người ta lại hiểu lầm."

Lưu Vỹ bật cười nhìn thái độ kì cục của cô. Vậy mà nói không ghen, xem cái mặt đó tức giận đến đỏ hết cả lên rồi kìa. Thôi thì lần này anh phá lệ, cho cô lẽo lên cao một chút cũng được đi.

Một bàn tay to lớn khẽ đan vào tay cô. Lộc Miên giật mình nhìn sang người bên cạnh, chỉ thấy ánh cong môi lên cười. Ôi! Cái bộ dạng cười như không cười này sao lại đẹp đến vậy? Cô cảm thấy... không xong rồi.

"Sao vậy?"

"Không... Có sao đâu à!"

"Vậy sao lại đỏ mặt?"

"Không có!"

"Ha... Lộc Miên! Em nói xem, chúng ta có giống như là đang yêu nhau không?"

Bước chân cô đột ngột dừng lại, Lộc Miên cảm nhận được trái tim mình lạc mất mấy nhịp rồi. Không gian xung quanh như ngưng động, thời gian như ngừng trôi, cô cảm thấy bản thân giống như đang ở trong một giấc mơ vậy. Cô và anh... Có giống như là đang yêu nhau không?

"A... Anh... Đừng có nói lung tung. Màu đi mua đồ thôi."

Hai người đi mua một vài món đồ cần thiết rồi mau chóng đi ra. Lộc Miên cảm thấy cô sắp không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa rồi. Yêu anh! Không... Không thể.

Suốt cả chặng đường về nhà, Lộc Miên không nói với anh thêm câu nào nữa. Lưu Vỹ cũng im lặng, tập trung lái xe trở về nhà.

Đến trước nhà anh, Lộc Miên xuống xe mở cổng, Lưu Vỹ lại thấy có chút lạ lùng. Cảnh tượng này... Không! Không được! Không thể được...

Lưu Vỹ mang hết mọi thứ vừa mua vào nhà, Lộc Miên cẩn thận cất hết vào trong tủ lạnh. Ánh mắt hai người lại lần nữa chạm nhau giữa không trung khiến bầu không khí vô cùng ngượng ngùng. Lộc Miên vội vàng né tránh, Lưu Vỹ lại không muốn buông tha cô.

Bóng người cao lớn đi đến bên cạnh cô, anh từng chút, từng chút dồn cô vào góc nhỏ. Ánh mắt anh nhìn cô vô cùng kì lạ khiến Lộc Miên bất giác mà đỏ mặt. Vậy nhưng mà người đàn ông này lại rất thích bộ dạng đó, anh đưa tay nâng cằm cô lên đối diện mình.

"Sao lại đỏ mặt rồi?"

"Không... Làm gì có..."

"Nói dối. Lộc Miên! Em thích tôi đúng không?"

Cả thế giới gần như bất động. Lộc Miên tròn mắt nhìn anh. Người này... Cái con người này sao lại không biết xấu hổ vậy chứ? Đang yên đang lành, lại hỏi cô câu đó làm gì?

"Trả lời tôi! Em thích tôi đúng không?"

"Còn lâu mới thích anh. Đừng có mà tự mình suy diễn."

"Vậy tại sao lại đỏ mặt?"

"Tại... Tại tôi thấy nóng..."

Lưu Vỹ nở nụ cười xấu xa nhìn cô. Lộc Miên cảm thấy hình như... hình như là...

"Nóng sao? Hay... lên phòng đi, tôi giúp em giải nhiệt."

Lộc Miên há hốc miệng nhìn anh, thật sự là bị anh làm cho tức chết rồi. Cô có thể đánh người không nhỉ, hay là chửi thề cũng được đi.

"Anh... Con mẹ nó! Anh cút..."

Chưa nói hết câu thì môi anh đã hôn xuống, khiến cô không thể nói thêm lời nào. Lộc Miên nhìn anh, trái tim cô đập vô cùng hỗn loạn. Cô... Hình như thấy có chút vị ngọt ở đôi môi mỏng của anh.

"Lộc Miên... Tôi... Hình như thích em..."