Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 3




Phải chăng là hồ yêu hoạ quốc

Tiêu Thận người này, Tái Hữu đế tin tưởng không nghi ngờ. Khi Tiên đế băng thệ có bốn vị phụ thần, thân mang trọng trách, sau này khi Tái Hữu đế chấp chính triều cương đã cáo lão hồi hương, còn lại hai vị là Tiêu Thận và Nhan Hoài Tín. Nhan Hoài Tín trợ lực Tái Hữu đế bình định Bát Vương chi loạn, công lao vô kể, không thể xóa mờ, nữ nhi dưới gối đang chấp chưởng Phượng Ấn, bản thân đứng hàng Hữu Tướng dưới một người trên vạn người. Thoái ẩn quan trường, trưởng tử Nhan Tốn dù tuổi còn trẻ nhưng mọi chuyện trên triều đình đều thu xếp thuận lợi, thanh danh càng tăng.

Thái tử Hoằng mất sớm, ngôi Trữ quân bỏ ngỏ, các thế lực trong triều như mạch nước ngầm, rục rịch không yên.

Tái Hữu đế sinh thời yếu ớt, hai năm trước Hoàng hậu tạ thế, tinh thần càng lúc càng sa sút, không thiết ăn uống, bệnh cũ tái phát. Y chính[1] của Thái Y viện bắt mạch chẩn bệnh, uống thuốc rồi lại thấy chẳng mấy hiệu quả, chỉ có thể căn dặn Hoàng đế đừng vất vả lo lắng, nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Nếu không phải hiện đang có hạn hán mất mùa, việc Hoàng đế mười ngày nửa tháng không thượng triều cũng là chuyện thường. Đạo trị quốc, trên làm gương, dưới noi theo, quan lại cũng thành ra lười biếng.

[1]: Quan lại của Thái Y viện. Thời Thanh có Thái y, thời Minh có Y chính.

Hôm nay, Thái Hòa điện đông đúc, quan lại đứng theo lễ chế Văn Đông Võ Tây, phẩm cấp phân theo sắc quan bào, bên ngoài khoác tang phục trắng, trên tay cầm hốt, kính cẩn túc mục.

Một tiếng trống triều vang lên, quần thần ngũ bái tam khấu[2], hô vạn tuế.

[2]: Quy định về việc quỳ lạy trong lễ chế - nhà Minh có ngũ bái tam khấu (năm vái ba dập đầu), nhà Thanh có tam quỵ cửu khấu (ba quỳ chín dập đầu).

Ngự tiền Tổng quản Từ Đức Hải tiến lên từng bước, mở ra chiếu chỉ vải vàng còn đang nồng mùi mực, cao giọng đọc lớn.

Thái tử Hoằng, tuổi nhỏ yếu ớt, tính tình nội liễm ôn nhuận, vừa khéo giống với Nhan hậu, được Hoàng đế yêu thương, không bận chính sự thường hay tới thăm nom. Tuy rằng đã mất đi ái tử chính mình tuyển chọn, sức khỏe của Hoàng đế ngày càng sa sút, thế nhưng cũng hiểu bản thân không thể bi thương quá độ mà chìm trong đau buồn, cũng biết ngôi Trữ quân không thể để trống lâu dài. Quan lại cúi đầu nghe thánh chỉ, lại len lén đưa mắt nhìn nhau, cơ hồ nghẹn lời trân trối.

Văn võ cả đại điện, chỉ có Tả tướng Tiêu Thận và Hữu tướng Nhan Tốn mặt không biến sắc, vẫn một bộ trấn tĩnh trầm ổn – lòng dạ tâm cơ, thứ bản lĩnh tôi luyện được ở chốn quan trường.

Tiêu Thận cầm hốt, buông ánh mắt. Dạo gần đây Hoàng đế uống thuốc liên miên, nhưng rồi chuyện chọn Thái Tử là tự hắn chọn, thánh chỉ cũng vẫn là tự hắn viết, chẳng có điều gì đáng ngạc nhiên. Về phần Nhan Tốn – Tiêu Thận đưa khóe mắt nhìn về phía Nhan Tốn, thấy người kia khí định thần nhàn, sắc mặt ung dung, liền biết cung nhân Ngự tiền lại không giữ được miệng lưỡi rồi.

Hạ triều, vương công triều thần nhấc chân bước ra khỏi ngưỡng cửa Thái Hòa điện, lời qua tiếng lại xôn xao, không ngừng bàn luận.

"Thất tử của Thọ Vương xưa nay nổi tiếng chính trực, ta cũng đã nghe."

"Yến hồi cuối năm ta từng có hạnh ngộ gặp được trưởng tử của Tuyên Thành Quận vương, thực là một bộ dáng hiền tài sáng láng, hẳn là tới lúc trưởng thành cũng sẽ không tồi."

Trong đám người ấy không biết có ai đó vỗ tay thở dài, vô cùng tiếc nuối: "Tiểu Quận vương và Vương trưởng tử đương nhiên rất thích hợp, mà các ngài nói xem, nữ nhi của Đoan phế vương, dù sao cũng là dòng dõi tôn thất, có ai để ý đến hay không?"

Mặc dù có tiền lệ nữ đế là Nguyên Sóc đế, thế nhưng tựu chung, trong lòng văn võ bá quan đều nhận định chỉ có Tôn thất tử mới thích hợp kế thừa đại thống. Thế cục trong triều xoay vần chỉ trong chớp mắt, trước tiền triều có Nhan Tốn, lòng ôm tham vọng rõ như ban ngày, sau hậu cung có Nhan Y độc chiếm Sách bảo Phượng ấn nắm giữ lục cung. Hai năm qua huynh muội Nhan thị đã nội ứng ngoại hợp, âm thầm ra tay mưu hại bao Tôn thất tử vốn đang khỏe mạnh cường kiện. Một đứa trẻ còn chưa rời nhũ mẫu, thân phụ Đoan Vương không quyền không thế, cho nhập kinh tiến cung có phải là dâng dê tới miệng cọp hay không?

- --

Tiêu Thận nhận áo choàng từ tay tôi tớ, lại im lặng nghe hắn bẩm báo, đầu mày liền nhíu lại: "Hoàng Hậu triệu kiến Trương Hiển Chiêu?"

Tiêu Thận xuất thân khoa cử, trước nay ưa đề bạt nhân sĩ khổ hàn. Trương Hiển Chiêu này hắn đã nghe danh từ lâu, tuy cũng có tài năng, thế nhưng thi rớt liên tục, hắn cũng đã từng nghi ngờ Trương Hiển Chiêu này đắc tội giám khảo. Đầu óc có tài là thật, tính tình nhạy bén cũng là thật, vậy mà một đường trắc trở. Sau hịch văn chỉ trích dâng tội Tiểu Nhan hậu khởi lên từ Giang Nam, chẳng mấy chốc đã lan khắp nẻo đường lớn ngõ nhỏ, Tiêu Thận cũng lo lắng hắn rước lấy mầm tai họa, có tâm chỉ điểm, khuyên hắn nhập kinh. Nguyên, vốn là muốn sau khi phủ nha khai ấn sẽ tiến cử Trương Hiển Chiêu với Hoàng đế, thế nhưng Hoàng đế chỉ mới nghe qua đã rất nóng lòng, triệu kiến trong đêm. Tán ngẫu trò chuyện vui vẻ, ban cho chức chính Thất phẩm Biên tu Hàn Lâm viện, lại cho ngụ tại Hoằng Văn quán.

Một người như thế, lại đang vào lúc này, Hoàng hậu nên tránh, miễn cho Hoàng đế ngờ vực nghi kị mới phải.

Tiêu Thận dừng bước chân, đứng lặng trên cầu Kim Thủy, bàn tay vịn lan can cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo. Phóng tầm mắt ra xa, hắn nhìn vòm mái cong lên như móc câu chập chùng nơi Hoàng cung, hết thảy bị màn truyết trắng đầy trời bao phủ. Hắn đột nhiên có cảm giác càng lúc càng không nắm bắt được tâm tư của nữ tử đang ở nơi hậu cung kia, người thanh lãnh u nhược nhưng cũng cao ngạo như khó thấu kia, vị Hoàng hậu điện hạ kia.

Từ sau đời Nguyên Sóc đế, Tấn triều càng coi trọng việc tu dưỡng sách vở, lại có Thừa tướng Ôn Thanh Hà đổi mới lại chế độ khoa cử, hiện tại, cứ ba năm sẽ có một kỳ nữ khoa. Nữ tử cũng không khác nam tử là bao, có thể đọc Tứ thư Ngũ kinh, có thể tu thân trợ quốc, có thể giương cung rút kiếm ở nơi sa trường. Nhớ những năm Nguyên Sóc, Thuần Nguyên Hoàng hậu cũng thường đàm luận với quyền thần, với thanh lưu nhân sĩ. Nếu không phải là trường hợp đặc biệt, Hoàng hậu không có ai lại không thể gặp. Triệu kiến ngoại thần, phải thông qua thánh ý một câu, thế là đủ.

Khôn Ninh cung[3] là cung của Tiên Hoàng hậu, Hoàng đế vẫn còn vướng bận lưu luyến, không muốn người mất cảnh cũng mất, vậy là ban cho Tiểu Nhan hậu một cung khác, rộng lớn cũng xấp xỉ.

[3] Cung dành cho Hoàng hậu ở Tử Cấm Thành, truyện phỏng Minh, mà Tử Cấm Thành là hoàng cung của cả hai triều Minh - Thanh.

Vị Ương cung.

Trương Hiển Chiêu nhập kinh cũng đã được mấy ngày, chẳng những không hề lo lắng mà còn có mấy phần quen thuộc chuyện trong triều. Thái tử Hoằng hoăng sớm, quốc tang kéo dài một tháng, trong lúc đau buồn cho Hoàng tự, phẫn nộ cho cho đế nghiệp, hắn xúc động viết một bài hịch, lại vô ý cuốn vào vòng phân tranh. Tiêu Thận đã căn dặn hắn, chắc chắn sẽ có người muốn hãm hại hắn, đạo lý này hắn hiểu. Nam nhi chí ở tứ phương, hiển nhiên sẽ không vì sợ chết mà co đầu rụt cổ. Mấy ngày nay hắn ở Hàn Lâm viện và Hoằng Văn quán đã băn khoăn trăn trở, cũng không trò chuyện với ai. Tiêu Thận đã dặn dò, tạm thời hãy cứ yên lặng tránh sóng gió, quan sát tình thế trong sáng ngoài tối, rồi sẽ xem xét lâu dài.

Nào ngờ, sóng gió đã tự tìm tới cửa.

Tuyết đọng đầu cành mai, đung đưa bên cửa sổ. Than hương gỗ tùng đỏ rừng rực, nước trong nồi nhỏ sôi lăn tăn. Mười cân trà Phổ Nhị này là triều cống của Điền Nam. Trước, rửa trà. Sau, đun nước. Lá trà mỏng bung tỏa trong nước sôi, ba chìm bảy nổi, rất nhanh, hương sắc phai ra trong nước trong veo.

Nhẫn Đông đưa trà tới gần, hương trà quanh quẩn bên nàng, đã sớm vào bay vào mũi một người yêu trà như mạng Trương Hiển Chiêu. Hắn tới từ nơi dân gian, quy củ lễ nghi còn chưa thông thuộc, không nhịn được mà rướn người lại hít một hơi sâu, xoa xoa bàn tay, nóng lòng muốn thử. Nhẫn Đông nhìn bộ dạng này thấy thật hài hước, nhưng rồi cũng chỉ buông mi, quỳ gối thẳng lưng ngồi bên bàn cờ. Dâng trà tới cho Hoàng Hậu, rồi liền mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nói lời nào, quy củ chuẩn mực.

Không chỉ có Nhẫn Đông như vậy. Khi nãy Trương Hiển Chiêu vừa bước chân vào Vị Ương cung đã nhận thấy cung nhân từ lớn tới nhỏ, từ trên xuống dưới đều chuẩn mực lễ nghi, cúi đầu buông mắt, đủ để biết Hoàng Hậu biết quản hạ nhân nghiêm đến thế nào.

Trương Hiển Chiêu đỡ tay áo, tay kia nâng chén, khẽ nhấp ngụm trà, ánh mắt lại không tự chủ được mà bất tuân lễ chế - ánh mắt hắn dừng lại ở ngón tay đang vuốt ve quân cờ của Hoàng Hậu, nước da trắng nõn, thon gầy mỏng manh. Hoàng Hậu nguyên quán Kim Lăng, trước khi nhập cung hẳn là cũng ở đó, mà Trương Hiển Chiêu quê quán Lâm An, rất gần với Kim Lăng, cũng đã nghe được ít nhiều lời đồn đại. Nhan Hoài Tín, ngoài đích thê Dương thị ra còn có một thiếp thất nhất phòng. Nam nhân tam thê tứ thiếp không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là người thiếp kia từng đỗ Trạng Nguyên dưới thời Tiên đế. Trương Hiển Chiêu hắn thi trượt mấy lần, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ, cũng có vài phần muốn thân thiết kết giao.

Chỉ tiếc, vậy mà lại sinh dưỡng ra một Hoàng Hậu độc ác tàn nhẫn đến mức này, khi xưa không kết giao cũng chẳng tiếc!

Trương Hiển Chiêu ngửa đầu uống cạn chén trà, đi một nước cờ bao vây lấy quân của người đối diện, nhìn thế cục này, tựa như là Hoàng Hậu đang bị bao vây hai mặt, tiến thoái lưỡng nan.

Trà ngon vào miệng, Trương Hiển Chiêu thầm nghiền ngẫm, đã tỉnh táo vài phần. Trong mắt hắn, nơi hậu cung không phải là nơi đầm rồng hang hổ, mà Hoàng Hậu cũng chỉ là một thiếu nữ chưa tròn mười sáu, nam nhi thân cao bảy thước như hắn sợ hãi điều gì? Thái tử Hoằng tạ thế chưa lâu, triều cục chưa an ổn, Nhan Tốn và Hoàng Hậu, dù là ai cũng không dám làm xằng làm bậy.

"Trương đại nhân nương tay rồi." Ngữ điệu như bình thường, nghe vào tai hoảng như là một mảnh sa lụa trắng muốt rơi trong thanh tuyền, sạch sẽ không nhiễm cát bụi, thanh triệt mà lại lãnh liệt, cuối cùng thì vẫn là còn tia nhu hòa sót lại

Trương Hiển Chiêu đưa tay, lần mò muốn lấy thêm quân từ trong bát sứ, xúc cảm lạnh lẽo trơn nhẵn truyền từ quân cờ ngọc thạch tới ngón tay hắn khiến hắn kinh hãi trong lòng. Hắn tự nhận, bản thân học chơi cờ từ năm ba tuổi, xưa nay hiếm gặp địch thủ, lúc nhập kinh Tiêu Thận cũng đã so tài với hắn mấy bận, đều thua. Vậy mà chưa tới nửa nén hương, Hoàng hậu vậy mà lại...

Trương Hiển Chiêu không thể tin nổi, cúi đầu nhìn kỹ thế cờ. Quân đen quân trắng gắt gao vây lấy nhau, hắn dò tìm kẽ hở, suy nghĩ mình đã thất thủ nơi nào để đối phương nắm được tiên cơ. Vốn đang nắm chặt lấy quân cờ, hắn đột nhiên buông thả, quân cờ rơi lại vào trong bát sứ, như chợt tỉnh ngộ. Hắn hối hận không thôi, hận mình nóng vội khinh địch. Mỗi nước đi của Hoàng hậu đều cẩn trọng chu toàn, hắn lại cho rằng cờ thuật của nàng không tinh thông, không dụng tâm đối phó, tất thua.

Hoàng hậu lau tay rồi nâng chén uống trà. Khi uống trà vẫn trầm ổn ôn hòa như cũ, không hề vì thắng một vàn mà vui mừng hả hê, chỉ là, mi tâm nàng thả lỏng: "Trương đại nhân có nhã hứng chơi thêm một ván hay không?"

Nếu là người khác, Trương Hiển Chiêu hắn tất nhiên sẽ ứng chiến. Trong hịch văn, ngòi bút của hắn biến huynh muội Nhan gia thành ác nhân, thành tội đồ trúc Nam Sơn không ghi hết tội. Hắn chưa từng gặp Hoàng Hậu, nhưng trong điển tích, trong sách sử đã có quá nhiều những bài học về ngoại thích loạn chính. Bất kể dù là chính cung hay là tần phi, loạn chính, tất là loại nữ tử hồ yêu mị tử, hồng nhan họa thủy. Trương Hiển Chiêu từ lâu đã biến Hoàng Hậu thành yêu tinh, nào ngờ người đang ngồi trước mặt hắn đây, lại là một nữ tử tâm tư thâm trầm, một thân bạch sam tố y trắng còn hơn tuyết.

Trương Hiển Chiêu đành hỏi thẳng: "Thứ cho thần cả gan, xin hỏi điện hạ hôm nay triệu kiến vi thần là vì chuyện gì?"

Hoàng Hậu nâng cằm, phảng phất cao ngạo, tay ngọc vịn lấy bàn tay Nhẫn Đông, đứng dậy mỉm cười: "Không có chuyện gì, đánh một ván cờ mà thôi."

Ngữ khí kiên định bình thản, ý tại ngôn ngoại[4], Trương Hiển Chiêu không đoán ra ý tứ, nghi hoặc trong lòng càng sâu. Thấy Hoàng Hậu đứng dậy, cũng biết mình nên cáo lui rồi, cũng nhanh chóng cúi đầu hành lễ, im lặng đi ra. Bước chân đi tới giữa điện, chợt nghe Hoàng Hậu đột nhiên liên tiến: "Hịch văn, ý tứ sâu xa, hành văn rõ ràng, chỉ có một điểm chưa được thỏa đáng."

[4]: Ý ở ngoài lời, nói ít hiểu nhiều.

Trương Hiển Chiêu cả kinh. Văn nhân, mỗi người đều có một lối hành văn riêng, xưa nay hắn viết lách không đưa bằng chứng, chỉ nói suông mà thôi. Hịch văn vạch tội huynh muội Nhan thị, so Nhan Hậu với Võ Chiếu, nếu hôm nay Hoàng Hậu lại nói thế này, sợ rằng là điểm ấy đi? Nhưng không thỏa đáng chỗ nào? Hoàng Hậu đang ám chỉ mình không có dã tâm bước lên Đế vị, hay là đang ám chỉ mình không mưu hại Hoàng tự tôn thất, hoặc chăng, đang phủ nhận cả hai? Suy cho cùng, vì sao Hoàng Hậu nói với hắn những lời này, hắn đều không chắc.

Trương Hiển Chiêu đã đi rồi. Hoàng hậu đứng dưới mái hiên, phóng tầm mắt ra xa xa, như thể đang nhìn vết khắc trên thân cây Hải Đường. Ánh mắt nàng thâm thúy u tĩnh, bàn tay dưới tấm áo choàng lông hồ đã nắm chặt lại thành quyền. Nhẫn Đông đem thủ lô tới cho nàng, nàng cũng chỉ đưa mắt nhìn thoáng qua, cũng không nhận lấy.

Lại hỏi: "Lưu Đạc đã về tới kinh thành chưa?"

Nhẫn Đông: "Đã tới Ký Châu, ước chừng ngày mai sẽ về đến."

Nhẫn Đông nói thêm: "Điện hạ, Trương Hiển Chiêu người này bộ dáng nông cạn, cũng chỉ là kẻ lỗ mãng mà thôi, được chút tài múa bút đổi trắng thay đen, cớ gì điện hạ còn triệu hắn tới cho thêm chướng mắt?" Nhẫn Đông không phải người lắm miệng, nhưng nàng thực lòng không vừa mắt tên này.

Hoàng hậu trầm mặc, chỉ im lặng không nói. Nàng vẫn chỉ lẳng lặng, chăm chú nhìn về phía cây Hải Đường. Nàng nhìn, trong tâm khảm lại hiện lên hình dáng Thái tử Hoằng ngày ấy, nhu thuận hiểu chuyện. Hàng mi nàng khẽ run. Uyển chuyển xoay người, lúc này mới nhận lấy thủ lô, đặt thủ lô trong lòng bàn tay lạnh lẽo, trấn định phân phó: "Dọn dẹp tẩm điện cho thỏa đáng, đem mấy kiện y phục mới để sẵn vào trong tủ."

Còn về Trương Hiển Chiêu, tuy không thể nói hắn là kẻ thức thời, cũng không thể khen hắn là trang tuấn kiệt, nhưng phàm là người, ai lại không yêu mạng? Hắn nhận được những lời như sương gió lại như mây mù của Hoàng Hậu, trở về, tất sẽ mật nghị với Tiêu Thận.

- -- Hết chương 2 ---