Trở về nhà trọ, vừa mở cửa, Hứa Lương Cầm liền trợn mắt nhìn, phòng này cô và Tô Hiểu Vũ cùng thuê, cũng là tác giả viết truyện, cùng nhau ở một năm rưỡi, ở chung cũng không tệ, đều không giấu nhau chuyện gì. Sau đó Tô Hiểu Vũ cho một tên con trai là Ngô Thừa Long đến thuê một phòng nhỏ, mới đầu cô cứ nghĩ đó là bạn trai Tô Hiểu Vũ, sau mới phát hiện hóa ra không phải. thật ra cũng chẳng ngạc nhiên gì, chủ yếu là lúc Ngô Thừa Long có một cô em họ, cô quen cô ta lúc đi làm từ thiện nhưng bọn cô chẳng ưa gì nhau. Từ khi Ngô Thừa Long đến trọ thì lúc Trần Trần Mĩ Nhạc vui, buồn, giận hờn gì đều xả lên người cô.
“Xem mắt về rồi sao, nhìn dáng vẻ của cô này, chắc là lại thất bại rồi chứ gì”. Trần Trần Mĩ Nhạc đắc ý nhìn dáng vẻ của Hứa Lương Cầm, liền cười hỏi. “Tôi không đi xem mắt, cô tới đây làm gì?” Hứa Lương Cầm cũng chẳng quan tâm Trần Mĩ Nhạc, liền ngồi xuống ghế sô pha nhỏ. Gia đình nhà Trần Mĩ Nhạc có năm cửa hàng bán lẻ đang cho thuê, cho nên đại tiểu thư này cũng chẳng cần phải đi làm, tiền cho thuê thôi cũng đủ dùng. “anh họ tôi ở đây nên đến chứ sao, chẳng qua cũng muốn xem gái ế 6 năm đi xem mắt thế nào. Tôi nói Hứa Lương Cầm này, chị lớn tuổi như thế, vừa béo lại chẳng xinh xắn gì, cao có 1m6, còn cận thị, theo tôi thì chị nên chọn đối tượng đã ly hôn đi, làm mẹ kế có gì không tốt đâu”. Trần Mĩ Nhạc đắc ý cười