Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi - Chương 7-2




Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ

_________________________________________


Làm cho ấn tượng của giáo viên khắc sâu không chỉ là cậu vừa vào tiết liền nằm bò ngủ mà là cậu biểu hiện bất lương phản xã hội. Không giống học sinh quậy phá khác hút thuốc, uốn tóc, kéo bè kéo lũ đánh nhau. Cậu cử chỉ văn nhã nhìn rất giống học sinh chăm ngoan nhưng cố tình lại rất hung bạo.


Thầy Vưu nhớ lại lần đầu Tân Từ bước vào trường sắc mặt đạm mạc. Trên người có vài vết thương, máu đỏ tươi theo miệng vết thương dính lên quần áo trắng hết sức chói mắt.


Đó là do cậu muốn dùng yêu lực đả thương người lại bị một vị đại yêu thực lực mạnh mẽ  gặp được, khiến bản thân biến thành bộ dáng chật vật bất kham kia.


Đại yêu gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đại yêu là đặc thù cơ cấu thượng tầng. Đặc thù cơ cấu là kỳ nhân dị sĩ của Nhân tộc và Yêu tộc cộng với một người có bộ môn đặc thù. Từ khi chính phủ thành lập tổ đội đó, chỉ có số ít quan lớn cùng gia tộc bắt yêu sư biết. Vì chính là lực lượng chế hành người cùng yêu  va chạm.


Nhiều năm trước kia người và yêu đại chiến khiến gia tộc yêu sư tổn thất không ít người, khuynh tẫn toàn lực mới có thể làm cho Yêu tộc gần như toàn diệt. Nề hà nhiều năm như vậy, lúc trước còn sót lại dư nghiệt của Yêu tộc kéo dài hơi tàn. Thế nhưng ở lúc vô thanh vô tức phát triển lớn mạnh, dần dần uy hiếp đến an nguy của nhân loại


Nhưng gia tộc bắt yêu sư từ từ xuống dốc, lại chịu không nổi một hồi xé giết. Con người thông minh liền chọn phương pháp giải hòa, cùng nhau hài hòa chung sống, hứa hẹn không can thiệp chuyện của nhau. Chống đỡ chiến tranh chán ghét của Yêu tộc đại yêu, chính yếu bọn họ cũng nghĩ cho tộc của mình tranh thủ một nơi để sinh tồn nên cũng đáp ứng rồi. Bộ môn đặc thù đó là nhanh chóng thành lập lên.


Nhưng Nhân tộc và Yêu tộc hoà bình không duy trì mấy năm. Luôn có tự xưng là người chính nghĩa muốn bắt yêu sư cũng hoặc là không phục yêu vật quản giáo muốn đánh vỡ hai tộc tình trạng đau khổ duy trì hoà bình. Tân Từ bị bắt buộc trở thành một trong số đó.


Vị đại yêu kia đem hắn đả thương vốn định trực tiếp hủy diệt yêu châu của cậu nhưng bị ánh mắt tử khí trầm trầm của thiếu niên thoáng nhìn. Chung quy vẫn là không nhẫn tâm hạ thủ, đành đem người đưa tới Lam Phong làm giáo viên nơi đó hỗ trợ quan sát. Thật sự quá hỗn loạn, lặng lẽ xử trí cũng tốt.


Vào trường học Tân Từ cũng cũng không có thu liễm, lâu lâu trên người đều mang theo thương. Có khi cả ngày cũng chưa tới đi học. Các giáo viên qua hơi thở tìm được người ở dưới cầu một đoạn. Thiếu niên hai tròng mắt nhắm chặt, môi trắng bệch, toàn thân đều là đã khô cạn vết máu, thiếu chút nữa không có thể cứu trở về tới.


Dưỡng gần một tháng, rốt cuộc đem vết thương dưỡng đến thất thất bát bát. Giáo viên của Lam Phong phát hiện trên người của Tân Từ lại có vết thương. Chỉ là tính cách vẫn lạnh nhạt như cũ, vừa lên lớp liền nằm bò ngủ.


Hiện tại tốt rồi bây giờ muốn nghiêm túc học tập, Thầy Vưu tự đáy lòng mà cảm thấy vui mừng và cao hứng.


Sự thật chứng minh hắn cao hứng qua sớm, không quá nửa tiết, đầu của thiếu niên cầm sách lại rũ xuống, động tác cực kỳ quen thuộc mà ghé vào trên bàn.


Tươi cười trên mặt thầy Vưu cứng đờ, không tiếng động thở dài tiếp tục giảng bài. Hắn liền nói sao Tân Từ hôm nay chuyển biến lớn như thế nào, hoá ra chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Vẫn là Ninh Thu tốt. Nhìn bộ dáng chuyên chú kia làm người khác vui mừng.


Buổi sáng thời gian chợt lóe mà qua,liền tới thời gian ăn cơm giữa trưa. Ninh Thu còn đang suy nghĩ đề thầy cho lúc tan học. Ở bản nháp trên giấy viết viết vẽ vẽ, sửa sang lại một chút đại khái ý nghĩ.


Khi các bạn học đều đi, Thời Quân ngồi ở hàng phía trước lại lắc mông ý đồ tiến đến trước măth Ninh Thu. Chỉ là lúc này hắn cũng không có thể đụng tới bả vai của Ninh Thu kinh ngạc một cái chớp mắt nửa nói giỡn hỏi: “Tớ lại không phải hồng thủy mãnh thú, cậu trốn cái gì?”


Ngay sau đó tay không khỏi phân trần ấn ở trên vai Ninh Thu  nghiêng nghiêng đầu: “Cậu sợ tớ à?”


Ngửi được mùi hương đặc thù trên người Thời Quân, Ninh Thu nắp bút cũng chưa kịp đậy liền theo bản năng hoang mang rối loạn né tránh. Cô nghĩ mình đại khái bị cái giấc mơ kia ảnh hưởng. Ở trong mơ cô nhìn thấy Thời Quân biến thành một con rắn lớn. Làm cho cô hiện tại thấy gương măth tràn ngập diễm liền không khống chế được có chút nhũn chân.


Hiện tại bị đè lại bả vai không thể động đậy, Ninh Thi kéo kéo khóe miệng khô cằn, cười đến phá lệ khó coi: “Cái gì chứ tớ không sợ, chỉ là thân thể có chút không thoải mái.”


“Kia có thể là đói, cùng đi ăn cơm đi?” Thời Quân cười đến ý vị không rõ, tiếp theo phát ra lời mời.


Lúc thân mình Ninh Thu run đến cùng cái sàng , một bên Tân Từ đang trầm mặc liếc Thời Quân  một cái. Bị cảnh cáo Thời Quân nhướng mày buông tay, cười hì hì thối lui: “ Vậy à, vậy không làm khó người khác nữa tớ đi trước đây.”


Nói xong, lập tức đi đến cửa phòng học. Lúc không thấy bóng dáng của Thời Quân, Ninh Thu cuối cùng nhẹ nhàng thở ra xoa xoa hai cái chân bị nhũn do run sợ.
 " Sao cậu lại sợ cậu ta đến như vậy?” Ninh Thu ngoài miệng nói không có, nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái liền nhìn ra được cô rõ ràng sợ muốn chết. Hôm qua còn tốt nhưng hôm nay bỗng nhiên liền chuyển biến thái độ. Làm cho Tân Từ có điểm để ý Ninh Thi có phải hay không nhận thấy được cái gì dị thường cố hỏi.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN