Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi - Chương 7-1




Edit : Mộc
Beta : Tiểu Hạ

_________________________________________


Chỉ là một lọ kẹo đường mà thôi lại có thể làm cho thiếu niên trước mắt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như vậy, Ninh Thu im miệng không nói.


Từ lúc bắt đầu gặp ở cổng trường, cô liền chú ý tới Tân Từ mặc quần áo giống như đúc hôm qua. Một kiện áo mỏng manh màu trắng nối liền mũ, ngay cả kiểu dáng cũng là loại bán sỉ ven đường, giá rẻ, chất liệu kém.


Thiếu niên khuôn mặt khôi ngô, lông mi vừa dài vừa dày lại đen đậm, đôi mắt sâu thẳm, bên trong con ngươi màu trà giống như lộ ra ánh sáng.


Vóc dáng cao gần 1m8, làn da nhìn rất trắng. Không phải trắng của dạng ốm yếu, vừa nhìn thấy đã khiến cho người ta cảm thấy rất khỏe mạnh. Dáng người cao to, đôi chân dài thẳng tắp được bao bởi chiếc quần dài, cả người tràn đầy hơi thở của thiếu niên, cảm giác ngây ngô lại khiến cho người ta tim đập thình thịch.


Cho nên dù là trên người mặc quần áo giá rẻ, cũng có chút không ảnh hưởng gì đến mỹ mạo của thiếu niên. Ngược lại chất liệu vải quần áo kém làm tăng thêm, càng hiện ra có khí chất, giống như những bộ quần áo hàng hiệu bày bán trong các cửa hàng hiệu cao cấp, nếu không chú ý chất lượng của nó.


Thưởng thức một chút mỹ mạo của thiếu niên trước mắt, Ninh Thu như từ trong cõi thần tiên thoát ra. Cô đoán rằng gia cảnh Tân Từ có lẽ không được tốt lắm, do dự một lát cười mở miệng, “Nếu cậu thích ăn kẹo đường, ngày mai tớ cho cậu một lọ nữa được không?”
Cô gái thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, giống như một cơn gió nhẹ thổi bay lông vũ, rơi xuống làm lòng người cào cấu.


“Như vậy sẽ phiền phức.” Tân Từ một chút cũng không có ý từ chối, khóe miệng nho nhỏ nhếch lên, cười đến rụt rè lại vô hại.


Ninh Thu hoàn toàn dời mắt, làm bộ như không có gì nhìn chằm chằm cửa phòng học, Tân Từ thu lại tình ý, cúi đầu nở nụ cười.


Hắn từng chán ghét thứ da thịt trên người mình, trừ bỏ một chút đẹp thì không có tác dụng gì. Huống chi có lúc da thịt đẹp này sẽ không mang đến may mắn cho người ta, chỉ biết rước lấy vô số phiền toái.


Nhưng hiện tại xem ra, bề ngoài mà hắn chán ghét đến cực điểm lại có chút tác dụng, ít nhất Ninh Thu thích. Hắn không có xem nhẹ cô gái vừa rồi nhìn hắn đến vẻ mặt xuất thần, trong ngốc nghếch lộ ra một chút đáng yêu. Điều này làm cho tâm tình Tân Từ đột nhiên tốt hẳn lên, ngay cả buổi sáng gặp phải cái tên đáng ghét kia cũng rất nhanh hoà hoãn.


Nghĩ đến cái gì, Tân Từ thoáng thu liễm ý cười, cơ thể nghiêng qua Ninh Thu bên kia, đi đến trước mặt cô nghiêm túc dặn dò, “Sáng sớm gặp người không phải là người tốt theo quan niệm truyền thống, cậu đừng đến gần hắn quá.”


Sáng sớm người kia? Ninh Thu mờ mịt chớp mắt một cái, rồi sau đó mới nhớ tới Tân Từ nói hẳn là vết sẹo trên cổ của hắn mà cô thấy được.


Cô hôm nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người kia, ngay cả người ta gọi là gì cũng không biết, sau này cũng không nhất định có cơ hội gặp lại, lại nói gì đến gần chứ? Ninh Thu bất đắc dĩ mà nở nụ cười, từ buổi sáng hai người ở chung bầu không khí kỳ kỳ quái quái, cô không cần hỏi Tân Từ cũng biết hai người đại khái không hợp.


Dù sao cũng là việc riêng của người ta, Ninh Thu không cần hỏi nhiều, gật gật đầu có lệ, “Được, tớ nhớ rồi.”


Nhìn ra giọng nói có lệ của cô gái, Tân Từ chân mày dần nhíu lại, vừa định mở miệng nói chuyện, ba học sinh lớn như ong vỡ tổ tiến vào cửa phòng học. Tất cả mọi người cùng hẹn như nhau, thời gian tiến vào phòng học vừa đúng, chỉ còn một giây nữa là chuông vào lớp vang lên.


Lúc học sinh vào cửa không bao lâu, lão sư ôm giáo án ở phía sau bước vào, khuôn mặt đơn thuần cùng giọng nói bắt đầu vào học. Bạn học liên tiếp vào lớp đánh gảy lời Tân Từ muốn nói, hắn liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh mình một cái, phát hiện cô đã lấy sách giáo khoa ra lật đến trang hôm nay giảng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bảng đen, vẻ mặt chuyên chú mà nghiêm túc.


Nuốt xuống lời nói đang còn trong miệng, Tân Từ im lặng, phá lệ lấy ra sách giáo khoa, học theo bộ dáng ngồi thẳng lưng của Ninh Thu, nghiêm trang mà nghe giáo viên giảng bài.


Hai người bọn họ ngồi ở dãy cuối cùng, dãy học sinh phía trước nhìn không thấy rõ tình huống, nhưng giáo viên đứng trên bục giảng lại nhìn thấy rõ ràng. Ngay từ đầu kinh hãi thiếu chút nữa đã đưa tay nắm viên phấn ném xuống dưới, sau đó chỉ còn lại nồng đậm vui mừng.


Sơn tinh dã quái không giống như nhân loại, bọn họ tính tình vô câu vô thúc*, cũng không vui với quy tắc trói buộc. Muốn bọn họ quy củ ngồi trong lớp học học tập kiến thức của nhân loại vốn đã khó khăn, gần đây thói quen yêu tự do tính tình cho phép, về phương diện khác đó là lớn dần trong hoàn cảnh, tiếp thu quan niệm, tự hỏi phương thức hoàn toàn bất đồng.


(*Vô câu vô thúc: không bị quản thúc, kiềm chế, tự do tự tại)


Nhưng nếu bọn họ muốn ở trong xã hội của nhân loại sinh tồn tiếp thì tất nhiên phải học học tập kiến thức của nhân loại, tiếp thu giáo dục ở trường học cũng là một cách tốt nhất. Về phần có thể không giống với nhân loại bình thường là tham gia thi vào trường cao đẳng, tiến vào đại học, bây giờ vẫn còn là ẩn số, nhưng dù sao cũng phải vì vậy mà sẵn sàng chuẩn bị.


Nếu bên trên có thể hòa hợp với ở dưới, như vậy yêu quái bọn họ cũng có thể lấy thân phận công dân bình thường mà lui tới trong xã hội nhân loại. Đến lúc đó trong người không có chút trí thức thì như thế nào thành công?
Vì vậy các giáo viên cũng sử dụng bản lĩnh của bản thân, chờ mong học sinh có thể học nhiều một chút. Thế nhưng cũng không có người biết cảm kích, lên lớp lại đi xem sách giải trí, có số người lặng lẽ nghe ca hát. Tân Từ có thể coi như là  điển hình tiêu biểu trong số đó.


_______________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN