Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi - Chương 15-2




Edit : Mộc
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


Phiếu điểm theo thứ tự truyền xuống cho mọi người xem. Nhận được phiếu học sinh không một ai không phát ra tiếng cảm thán, lập tức quay đầu nhìn về phía Ninh Thu, trong mắt chứa đựng hâm mộ cùng kính nể.


Mặc kệ chính mình học không giỏi, đã cố gắng hết sức nhưng hiệu quả lại ít, điều này không ngăn cản những học sinh đặc biệt này tôn trọng những người đạt thành tích tốt trong kỳ kiểm tra, giống như những yêu quái không thể không cúi đầu xưng thần đối với người thực lực cao hơn mình.


Bị từng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú, Ninh Thu dần dần đỏ mặt, có chút ngượng ngùng. Lúc phiếu điểm truyền đến tay mình, cô dần bình tĩnh, vẻ mặt chuyên chú lại nghiêm túc.


Cô nhìn kỹ phiếu điểm, phát hiện bên trên chỉ có xếp hạng lớp, ngoại trừ cô ra thì thành tích của mọi người không tốt lắm. Đại khái liếc mắt một cái, phát hiện phần lớn tổng điểm của mọi người đều tính bằng mười cái ngón tay lại đây.


Đứng thứ hai lớp thế nhưng là Tân Từ, tổng điểm 52, thành tích này ở một tá con số có vẻ đáng quý……


Thật sự là nghẹn ngào, Ninh Thu hít sâu một hơi nhìn phía cao cao treo cái tên đứng thứ nhất của mình. Không biết là đãi ngộ đặc thù hay là cái gì, chỉ có thành tích của cô được đánh dấu bằng xếp hạng lớp. Không chỉ có là tổng điểm xếp hạng, còn có thành tích các môn xếp hạng phân biệt, dùng bút đỏ đánh dấu, dễ thấy.


Lần này cô đứng thứ bảy toàn lớp, lúc đầu cô tính ra điểm không sai biệt mấy. Bất quá Ninh Thu cũng không thỏa mãn với thành tích lần này của chính mình, cô cảm thấy chính mình còn có thể tiến bộ.


Lúc Ninh Thu đem phiếu điểm truyền lên, lớp đột nhiên bốp bốp bốp vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt. Giữa lúc nghi hoặc, cô giương mắt mờ mịt hướng trên bục giảng nhìn lại. Liền thấy Phong Tứ từ khi tiến vào phòng học khi còn hai tay trống trơn, không biết khi nào trong tay xách một hộp quà.


Chữ mạ vàng tinh tế mà in mấy chữ to “Cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước", bên trên còn điểm xuyết in thêm một gốc cây thanh bích thảo. Cách một khoảng cách, Ninh Thu nheo nheo mắt, phân biệt ra đó là một gốc cây cây mắc cỡ. Rõ ràng là in lên, nhưng lại nhìn như là vật còn sống, lá cây màu xanh như đang đung đưa trước gió.


Siêu thị tuyệt đối không có bán loại hộp quà này, liếc mắt một cái liền hiểu được là chuyên môn định chế. Mới đầu nhìn còn có chút chẳng ra cái gì cả, nhìn nhiều vài lần liền cảm thấy hoa văn cùng chữ tổ hợp ngoài ý muốn hài hòa, quý trọng lại độc đáo.


“Xem như là khen thưởng thành tích kiểm tra tháng này, hộp quà này là đưa cho bạn học Ninh Thu. Hy vọng bạn học Ninh Thu  không ngừng cố gắng, lần sau kỳ kiểm tra giữa kì lấy được thành tích tốt hơn.” Thấy Ninh Thu nhìn chằm chằm hộp quà trên tay mình, Phong Tứ nâng môi cười cười, ánh mắt khó được hiện lên một tia ánh sáng nhu hòa.


Chỉ có Ninh Thu có được hộp quà này, học sinh ở lớp học thế nhưng không ai bất mãn, tất cả đều thật tình thực lòng vì cô cao hứng, vỗ tay cũng vỗ đến hăng say.


Phương diện nào đó thực lực so với chính mình mạnh hơn quá nhiều, tính cách tốt luôn được mọi người yêu thích, hoan nghênh, Ninh Thu thuộc về một người như vậy. Nếu nói lúc trước đàn yêu quái đối xử khác với cô bởi vì trên người Ninh Thu có mùi hương ngọt ngào mê người, hiện tại bọn họ là thật tình tiếp nhận này nhân loại trở thành đồng bạn của chính mình.


Trong tiếng vỗ tay như sấm, Ninh Thu vẻ mặt ngốc mà tiếp nhận hộp quà chế tác độc đáo tưg tronh tay Phong Tứ. Nhưng thật ra không sốt ruột lập tức mở ra, mà là nhét nó vào trong hộc bàn.


Đây là lần đầu tiên cô được trường học khen thưởng hộp quà lớn như vậy. Tuy rằng không biết được bên trong là cái gì, nhưng Ninh Thu suy đoán hẳn là giống bánh trung thu các loại . Nhưng khi mở ra hộp quà, cô phát hiện chính mình hoàn toàn nghĩ sai rồi.


Bên trong hộp quà cũng không phải đồ ăn gì, mà là một cây dao nhỏ, lưỡi đao còn quy quy củ củ nằm ở trong vỏ đao nạm đầy không biết là thủy tinh hồng nhạt hay là kim cương, nhìn bề ngoài có hoa không quả*.


*Có hoa không quả: hào nhoáng bên ngoài


“……” Trầm mặc một cái chớp mắt, Ninh Thu lấy ra vỏ đao xoa xoa, rồi sau đó rút đao ra. Ở dưới ánh nắng, dao nhỏ ra khỏi vỏ đao khúc xạ rét lạnh quang, lưỡi dao chiếu trên khuôn mặt trắng như tuyết của Ninh Thu, sắc mặt mê hoặc mà lại bàng hoàng.


Mặc dù không hiểu được trường học khen thưởng một cây dao nhỏ là có ý tứ gì, nhưng nhìn vẫn là rất sắc bén, dùng để gọt trái cây vừa vặn tốt. Ninh Thu cầm dao nhỏ quan sát vài phút, cuối cùng vẫn là đem dao một lần nữa thu về hộp quà.


Có lẽ là trên mặt Ninh Thu rối rắm quá mức rõ ràng,  Tân Từ ở gần có chút buồn cười hỏi: “Không thích sao?”


“Cũng không phải.” Vừa nghe tiếng Tân Từ, Ninh Thu lắc đầu, nghĩ không được ý trả lờii: “Chỉ là cảm thấy trường học khen thưởng một cây dao nhỏ này cách làm có chút khác người, không phải rất hiểu được ý nghĩa này.”


“Đại khái là cho cậu giữ lại phòng thân?” Tân Từ thử đáp một câu.


Cái này không phải là dao nhỏ mà là xương sườn của yêu quái rèn thành. Mắt phàm dĩ nhiên nhìn không ra môn đạo trong đó, nhưng yêu quái như Tân Từ lại là liếc mắt một cái liền nhìn ra  huyền cơ trong đó. Cảm thụ được cây dao này mang đến uy hiếp, hắn có thể khẳng định yêu tu trong thứnày , ít nhất cũng có sáu bảy trăm năm.


Nếu là lúc Yêu tộc còn hưng thịnh, yêu quái có tu vi sáu bảy trăm năm khắp nơi đều có. Nhưng sau khi trải qua một trận đại nạn, loại yêu quái có trình độ tu vi này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nếu có, cũng sẽ không nguyện ý lấy xương sườn của mình rèn đao, bởi vì điều này sẽ làm bọn họ tổn thất ít nhất một trăm năm đạo hạnh.


Dùng yêu cốt rèn đao không chỉ có gọt sắt không tiếng động, hơn nữa uy lực tuyệt đối không giống với binh khí thường. Bình thường yêu quái nhỏ bị đâm một đao còn chịu không nổi, nếu nói là nhân loại, chỉ sợ chỉ có thể chết.


Một thứ quý giá như vậy, mặc kệ là yêu quái hay là những người bắt yêu. Nếu có thể có được chỉ sợ nằm mơ đều phải cười tỉnh. Nhưng cũng chỉ có Ninh Thu, không biết làm sao mà nhíu mày.


 Khóe miệng Rân Từ còn đang bật cười lại nghe thấy người kia mang trân bảo nhưng không biết lại bồi thêm một câu: “Phòng thân khả năng không dùng được, gọt trái cây còn được. Vừa lúc trong nhà dao gọt hoa quả tìm không thấy.”


Tân Từ: “……”


Không biết người rèn dao kia nếu biết được dao này bị cầm đi gọt trái cây, sẽ làm ra vẻ mặt gì. Nhất định lúc đó rất thú vị.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN