Vương Trừng lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn lên tầng 7 của khách sạn, đối mắt với anh Hoan.
Không phải Vương Trừng chưa từng chú ý đến cậu học viên mới nổi bật này, chỉ là anh ta không để trong lòng.
Không thể phủ nhận, anh Hoan trong ấn tượng của anh ta rất kiêu căng, vô cùng ngông cuồng.
Nhưng cũng chẳng tính là gì, đám tân học viên đứa nào mà không ngông cuồng?
Anh ta năm đó cũng chẳng kém, nhưng suốt 5 năm lăn lộn trong giới học viên quân sự này, thứ ngông nghênh đó đã hóa thành nước thấm vào xương cốt anh ta, chứ không phải trưng ra ngoài mặt.
Người anh ta thực sự coi là đối thủ trong số 60 thí sinh cuối cùng này chỉ có Ike và La Tường của trường quân đội số hai. Dẫu là tân học viên xuất sắc nhất của trường quân đội số một, Đường Hành Quân, anh ta cũng chỉ miễn cưỡng lọt mắt.
Dù gì giữa họ cách cả 5 năm trải nghiệm, nếu Đường Hành Quân và Vương Thịnh đều là học viên năm cuối như anh ta, có lẽ Vương Trừng còn phải dè chừng.
Về phía anh Hoan, Diệp Di Hoan, người bên ngoài không biết nội tình, Vương Trừng lại biết lời đồn "kẻ vô dụng của Diệp gia" hoàn toàn không phải nói chơi, một kẻ suốt mười mấy năm trời không thể tiến hóa cấp 2.
Sao lại đột ngột trở nên lợi hại như thế?
Vương Trừng rũ mắt, dù gì Diệp gia cũng là gia tộc tướng soái nổi tiếng, chưa kể Diệp Đại Nguyên soái đang giấu con át chủ bài nào trong tay, chỉ riêng việc có một người mẹ là giám đốc của Công trình khoa học hy vọng, cậu ta nhờ đó giải phẫu gen cũng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Một học viên quân sự lại dựa vào giải phẫu gen, bịp bợm.
La Tường là một học viên hệ Trảm thủ tướng tá nhỏ xinh, sau lưng đeo một con dao rựa cao hơn cả bản thân cô. Ngẩng lên nhìn anh Hoan, môi mỉm cười, dùng khuỷu tay huých Ike bên cạnh: "Ê, cậu đàn em trông xinh chưa kìa."
Ike nhìn lướt qua rồi cụp mi, ghét bỏ phủi chỗ bị La Tường đụng vào, dùng một chữ thể hiện suy nghĩ của bản thân: "Điên."
La Tường cười há há: "Cậu năm đó còn điên hơn ẻm nhiều."
Hình như nhớ lại năm tháng thanh xuân mọi người cùng tụ tập kích nổ phòng hiệu trưởng rồi chạy bán sống bán chết, La Tường cười phớ lớ chẳng ý tứ gì.
Cười một hồi lâu, La Tường hỏi Ike: "Địch Lạp bé nhỏ nhà các cậu đâu? Trốn đâu rồi?"
Vừa nói cô vừa ngó nghiêng tứ phía, tựa như đang tìm kiếm Địch Lạp bé nhỏ cô mới nhắc đến.
Ike lạnh lùng nói: "Lasse đội cậu đâu?"
La Tường: "Địch Lạp bé nhỏ ở đâu, có khi Lasse cũng có mặt ở đó."
Địch Lạp bé nhỏ trong miệng La Tường có tên đầy đủ là Tiêu Địch Lạp, tay súng bắn tỉa trong đội Ike. Còn Lasse là xạ thủ của đội La Tường. La Tường và Ike đều là học viên năm cuối của trường quân đội số hai, theo tổng điểm đạt được lần lượt phân hạng đội 3 và đội 2.
- --
Trên lầu, anh Hoan sờ soạng khắp cả cái cửa sổ sát đất.
Vương Thịnh hỏi cậu: "Anh Hoan, tìm gì đó?"
Anh Hoan nhíu mày: "Mở ra kiểu gì?"
Vương Thịnh: "À, có chốt mở. Vặn ra là ——"
Rầm!
Vương Thịnh: "..."
Anh Hoan thu cây thước sắt lại, nắm chặt khối Rubik trong tay, nhảy ra khỏi lỗ hổng trên khung cửa sổ sát đất. Gió to thổi bay ống tay áo và mái tóc cậu, ánh mắt cứng cỏi không chút e dè, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Nhanh chóng rơi xuống từ độ cao 7 tầng, như thể ma sát với không khí đến mức bắn ra tia lửa, thần thái lóa mắt. Rơi xuống đến nơi giao nhau giữa tầng 4 và tầng 5, cậu bỗng ném khối Rubik trong tay ra.
Giữa khoảng không, khối Rubik biến thành một sợi dây xích kim loại đen đặc như nuốt trọn mọi loại ánh sáng, một đầu sợi xích cuốn quanh bàn tay cậu, một đầu khác là chiếc móc nhỏ tinh xảo dạng như móng vuốt.
Chiếc móc chuẩn xác quấn quanh lan can trên ban công tầng 4, anh Hoan mượn lực ổn định trọng tâm, đạp lên lan can linh hoạt bật người. Trong khoảnh khắc cậu giẫm lên ban công, dây xích kim loại biến trở lại thành khối Rubik, nằm gọn trong lòng bàn tay.
Lúc nhảy đến tầng 3, anh Hoan bỗng nhiên nhảy lên đèn đường, thân hình uyển chuyển nhanh nhẹn, mũi chân chạm lên ngọn đèn. "Đinh", đèn đường khẽ rung động, phát ra âm thanh vang dội với một chuỗi tia lửa. Rồi sau đó một bóng dáng nhanh như mũi tên rời cung, bắn ngược ra ngoài.
Mọi người còn đang hoa mắt váng đầu, bóng dáng đã xẹt qua mặt họ, chạy về phía trước.
"Bang" một tiếng, khung cảnh khựng lại như bị đóng băng.
Cây thước sắt đen khổng lồ và hai cây tonfa bàng bạc va vào nhau, mắt thường có thể thấy một hàng tia lửa bắn ra.
Lách cách, như băng cassette tua nhanh, đến mức chỉ còn lại dư ảnh.
Tô Nha bị xung lượng che trời lấp đất đập trúng, phiến đá dưới chân nứt toác như mạng nhện, cánh tay cậu ta run bần bật đầy đau đớn. Cậu ta bị phản lực đẩy lùi về sau đến bốn năm bước, còn chưa kịp đứng vững đã bị anh Hoan tấn công tới tấp.
Anh Hoan bước hai ba bước về phía trước, tốc độ nhanh đến mức quái quỷ, khiến người không kịp phản ứng chỉ đành cố gắng chống đỡ. Mà cậu lại vung thước sắt đập xuống, uy lực to lớn đến mức khiến người ta không khỏi thắc mắc, cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc này lấy đâu ra nhiều sức mạnh đến thế?
Tô Nha không biết, một phát anh Hoan đập xuống ít nhất cũng đủ đập choáng váng một con Torvosaurus nặng mười mấy tấn. Nhưng Tô Nha vẫn nhận ra anh Hoan đã dựa vào chính cây thước này bẻ tay bẻ chân nhân tiện "rạch mặt" một chiếc cơ giáp quân sự hạng nặng. Giờ ngẫm lại, có thể anh Hoan vẫn còn nương tay với cậu ta lắm.
Tô Nha vừa tránh vừa hét ầm lên: "Anh Hoan, em sai rồi."
Đàn ông đàn ang biết co biết dãn. Giây trước còn hãm hại giây sau đã quỳ xuống cầu xin tha thứ, không gì không làm được.
Nhưng anh Hoan không đánh Tô Nha vì cậu ta làm lộ nơi ở của cậu, vì thế mới mắt điếc tai ngơ, gậy sắt đập vào vách tường sau lưng Tô Nha, khảm vào thật sâu. Vết nứt hình mạng nhện lập tức lan rộng ra, kêu răng rắc, đá vụn rơi xuống.
Cơ thể Tô Nha cứng đờ không dám động đậy.
Anh Hoan mặt lạnh tiến đến gần, trông như sắp kabe-don đến nơi.
La Tường huýt sáo thật to, những người khác cũng nhìn theo với vẻ mặt quái dị.
Đường Hành Quân như chợt ngộ ra, thảo nào Tô Nha lại phản bội đội mình, ra là hai người bọn họ đã "như thế" từ lâu.
Tô Nha thẹn thùng: "Ui, anh Hoan, đừng như vậy..."
Nói năng còn giấu ba phần ý nhị, chưa đã thèm.
Thấy gớm chết.
Anh Hoan nhíu mày, nóng nảy bóp chặt cằm Tô Nha.
Nói cho tử tế, ngoảnh mặt làm gì.
Cằm Tô Nha bị giữ chặt, nâng lên, không thể trốn được. Nhìn gương mặt anh Hoan càng ngày càng kề sát, sắc mặt cậu ta hơi tái đi.
Nụ hôn đầu tiên của cậu ta... Tuyệt đối! Tuyệt đối không thể lãng phí trên môi một thằng đàn ông!
Không cần phải là người đẹp tuyệt trần, gái là được.
"Hoan, anh Hoan, bình tĩnh. Em không thích đàn ông, em thích người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ ——"
"Còn luyên thuyên tôi sẽ giết cậu!"
Tô Nha mím chặt môi, nỗi bi thương trong thâm tâm sắp trào ra khỏi hệ ngân hà.
Anh Hoan: "Tôi hỏi cậu, trả lời thành thật. Nếu không tôi giết!"
Tô Nha: "Em đã có cún yêu của đời em rồi."
Anh Hoan nhìn Tô Nha với ánh mắt như nhìn nhi đồng thiểu năng trí tuệ.
Tô Nha uất ức: "..."
Cứ thế này thì cậu chỉ chiếm được cơ thể của tôi thôi, không bao giờ có được trái tim tôi đâu.
Anh Hoan trầm giọng: "Kim Dao là do cậu hạ?"
Gương mặt Tô Nha đông cứng lại, nhìn anh Hoan. Dũng khí của cậu ta bị ánh mắt đối phương giết không còn manh giáp, bỗng nhớ tới lời đồn nghe được hôm thi đấu ấy, Diệp Di Hoan thích Kim Dao.
Hơi nheo mắt, Tô Nha: "Là tôi giết. Anh Hoan, cậu tính báo thù cho Kim Dao?"
Anh Hoan: "Kim Dao không phải do cậu giết, mà là Đường Hành Quân."
Tô Nha trừng mắt: "Gì hả?"
Anh Hoan: "Tôi nói là, Kim Dao không phải do cậu giết, mà là Đường Hành Quân. Hiểu chưa?"
Tô Nha tròn mắt nhìn anh Hoan, chậm rãi cười xấu xa: "Đương nhiên, Kim Dao vốn bị loại do mưu kế của Đường Hành Quân mà."
Anh Hoan buông Tô Nha ra: "Thông minh."
Nói xong câu đó, anh Hoan nhảy đi, cách xa Tô Nha.
Cây gậy sắt lớn lại biến thành khối rubik, nằm gọn trong lòng bàn tay anh Hoan.
Tô Nha hơi liếc mắt, thoáng nhìn vách tường bị gậy sắt xuyên thủng bên cạnh tai mình, vết nứt đối xứng đồng đều, thấy được khả năng khống chế lực độ thuần thục. Hẳn là thực lực của anh Hoan còn khủng khiếp hơn nhiều so với những gì cậu thường thể hiện.
La Tường thấy hai người tách ra như không có chuyện gì, bất mãn thì thầm: "Ủa? Thế thôi hả? Sao không cởi quần áo?"
Ike nghe vậy, yên lặng tránh xa La Tường.
Đêm tối hỗn loạn đã mở màn bằng một phát ngắm bắn không tiếng động.
Mọi người đang xem tiết mục giữa anh Hoan và Tô Nha, chờ đến lúc họ tách ra, một học viên quân sự hoàn hồn lại, chợt phát hiện ngực mình trúng một phát súng. Đồng nghĩa với việc hắn đã bị loại khỏi cuộc thi.
"Tôi... Đã chết?"
Đồng bạn xung quanh hắn lập tức kinh ngạc kêu lên.
Đám người đột nhiên trở nên rối loạn, cảnh giác tứ phía đồng thời tìm kiếm nơi trú ẩn. Có thể thầm lặng yên lặng giết loại đối thủ, chỉ những tay súng bắn tỉa ẩn náu quanh đây mới làm được.
"**! Có tay bắn tỉa ở gần đây."
"Quá gian xảo!"
"Tôi trúng đạn rồi!"
"Tôi cũng..."
Liên tục có người trúng đạn bị loại bỏ, đám người nhanh chóng biến mất khỏi vùng đất trống. Anh Hoan và Đường Hành Quân nấp vào cùng một nơi, những người khác tản đi.
Đường Hành Quân nhếch miệng, cười với anh Hoan: "Chúng ta có duyên thật đó."
Anh Hoan thờ ơ: "Cậu không phải gu của tôi."
Đường Hành Quân: "... Trùng hợp thật."
Anh Hoan: "Cùng vui."
Đường Hành Quân câm nín hồi lâu, không biết nên nói gì mới không bị hiểu lầm hoặc làm mình sặc chết.
Anh Hoan: "Đội các cậu có tay súng bắn tỉa sao?"
Đường Hành Quân cười: "Trong số những tay súng mai phục có người của đội cậu đúng không? Để tôi đoán, là A Á."
Anh ta nói với giọng khẳng định.
Anh Hoan mím môi, mất kiên nhẫn "tsk" một tiếng.
Chỉ một câu đã lộ sơ hở, bị đoán ra tay súng bắn tỉa. Nhưng cậu cũng có thể chắc chắn bên Đường Hành Quân không có tay súng bắn tỉa nào.
Anh Hoan hồi tưởng âm thanh mới nghe thấy, đến từ ba hướng khác nhau, chứng tỏ có ba xạ thủ phục kích quanh đây.
A Á là một, hai người còn lại hẳn là thuộc đội 1 và 2.
Vậy hai đội này cũng giống với đội của cậu, cả thể sáu người, không có thương vong.
Sáu người cũng có nghĩa là mức độ tiêu hao nguồn năng lượng không thấp, từ điểm tổng hợp của họ có thể đoán sơ sơ năng lượng còn lại khoảng bao nhiêu.
Nguồn năng lượng vốn có cộng với phần thu được sau khi loại bỏ đối thủ, cùng với thực lực tổng hợp mạnh, chứng minh họ không thực sự cần sử dụng vũ khí nóng tiêu tốn một lượng lớn năng lượng.
Chậc! Đối thủ mạnh đây.
Anh Hoan miệng chê nhưng thân thể thành thật đến mức hai mắt sáng lòe lòe, nóng lòng muốn thử.
Đường Hành Quân nhân cơ hội này đề nghị hợp tác.
Anh Hoan: "Không. Cậu quá là ——"
Đường Hành Quân lập tức chặn họng cậu: "Không hợp tác thì đừng ai mong thắng nổi. Dù chỉ dựa vào năng lực của cậu đã thực sự có thể gây ra tổn thất to lớn cho đội 1 đội 2, hơn nữa bản thân cậu cũng được vui sướng. Nhưng kết quả cuối cùng là cả đội cậu bị diệt gọn, không có khả năng trở thành quán quân được nữa."
Anh Hoan im lặng.
Đường Hành Quân cười khẽ: "Hợp tác đi. Ít ra ta sẽ có phần thắng lớn hơn, đương nhiên cậu vẫn được đánh một trận sung sướng."
Anh Hoan nghiêng đầu liếc Đường Hành Quân, có vẻ như anh ta đã nắm chắc phần thắng trong cuộc đàm phán này.
"Vương Thịnh, quyết định của cậu."
Anh Hoan đột nhiên hỏi Vương Thịnh, cậu luôn giữ liên lạc với đám Vương Thịnh. Mà điều này, Đường Hành Quân cũng biết.
Không lâu sau, quyết định của Vương Thịnh truyền tới từ trong máy: "Có thể hợp tác."
Ánh mắt Đường Hành Quân thay đổi: "Cậu không phải đội trưởng?"
Khóe môi anh Hoan hơi co giật, ai phải làm quân sư cơ?
Vương Thịnh hỏi A Á: "Có thể giết được hai tay súng bắn tỉa còn lại không?"
A Á đánh giá khoảng cách giữa hai bên: "Nếu có thể xác định vị trí chính xác, phần thắng sẽ lớn hơn một chút."
Vương Thịnh: "Anh Hoan ——"
Anh Hoan: "Biết rồi."
Đường Hành Quân quay đầu lại: "Các cậu đang thương lượng gì đó?"
Anh Hoan nhếch môi: "Đường Hành Quân, cậu thật sự muốn hợp tác với chúng tôi?"
Đường Hành Quân im lặng suy tư, nói: "Tôi đột nhiên cảm thấy quyết định của mình hơi qua loa..."
"Muộn rồi."
Anh Hoan xách cây thước sắt đâm về phía Đường Hành Quân, làm anh ta phải cố gắng tránh thoát đi, đồng thời bại lộ tung tích dưới góc ngắm bắn.
Đường Hành Quân chợt hiểu được ý đồ của anh Hoan, tức đến bật cười: "Cậu chơi tôi?"
Đầu tiên anh ta mở khiên phòng hộ để tránh né đạn bắn tới. Nhưng Đường Hành Quân vốn không phải kẻ quân tử gì, bản thân bị anh Hoan lừa, đương nhiên cũng muốn trả đũa lại, vì thế mới cố ý chạy đến chỗ Tô Nha, ý đồ hấp dẫn hỏa lực.
Anh Hoan cũng chạy ra, phơi bày bản thân dưới họng súng.
Cả hai bên đều thành công tránh khỏi mưa đạn, mà Đường Hành Quân và anh Hoan lại vô cùng có duyên trốn vào cùng một góc.
Đường Hành Quân: "Các cậu không thành thật, thỏa thuận này không thành."
Anh Hoan chẳng để tâm: "Thế tan đi."
Đường Hành Quân: "..."
Cậu nói vậy tôi không biết đáp thế nào, thật sự.
Đường Hành Quân hít sâu: "Vậy thì không thú vị, Diệp Di Hoan. Tự cậu nhìn xem, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã có 7 người bị loại bỏ, mà đội Vương Trừng và Ike vẫn còn nguyên si. Đội các cậu cũng có 6 người, nhưng có đảm bảo được mạng sống đến cuối cùng dưới sự truy sát của hai đội này không?"
Anh Hoan cười lạnh: "Bản thân cậu cũng không thành tâm, hợp tác sao được?"
Đường Hành Quân gầm nhẹ: "Sáu người đội cậu không tổn thương đến một sợi tóc, còn có tay súng bắn tỉa! Các cậu còn muốn bọn tôi thể hiện lòng thành thế nào nữa?"
Anh Hoan chớp cơ hội: "Kim Dao là do cậu giết."
Đường Hành Quân sửng sốt: "Không phải. Tô Nha giết."
Anh Hoan: "Tôi bảo là, Kim Dao do cậu giết."
Đường Hành Quân im lặng một lúc lâu: "Cậu đi cá cược với người ta đúng không?"
Anh Hoan lạnh mặt: "Cậu biết quá nhiều rồi."
Lông tơ Đường Hành Quân dựng đứng cả lên, thức thời nói: "Không tồi, Kim Dao do tôi giết."
Anh Hoan tự cho là kín kẽ không một khe hở, hé miệng cười thích chí, chuyển trọng tâm về chiến trường trước mặt: "Hai tay súng bắn tỉa đội Vương Trừng và Ike chúng ta sẽ giải quyết, bên Ike của các cậu, Vương Trừng tôi sẽ xử lý."
Đường Hành Quân không vừa lòng với sự phân chia này: "Đội tôi còn có bốn người."
Anh Hoan bỗng quay đầu lại: "Nếu không tôi chia cho cậu một tay súng bắn tỉa?"
Đường Hành Quân nghẹn họng, thở dài: "Hợp tác với các cậu, da tôi chắc phải bị lột mất một tầng."
Anh Hoan cười lạnh, được lợi còn khoe mẽ phải là kẻ trước mắt mới đúng.
Nếu không phải cậu muốn làm một trận với Vương Trừng, ai rảnh hợp tác với Đường Hành Quân?
Cả quá trình nhìn như đội cậu được lợi hơn, đội Đường Hành Quân còn bốn người, đến giờ vẫn chưa lộ thực lực. Trông thì có vẻ đi lên nhờ may mắn, nhưng trên chiến trường chỉ có năng lực thật sự, không có cái gọi là may rủi.
Huống hồ, với cách làm người của Đường Hành Quân, không hề do dự đá bay Kim Dao vướng víu, là có thể đoán ra anh ta không cho phép kẻ vô dụng bước vào đội của mình. Chỉ sợ hai học viên còn lại cũng bị loại vì năng lực yếu kém đi, đặc biệt là học viên thay thế cho đồ phản bội Tô Nha kia, thậm chí còn không sống được nửa ngày.
Đầu bên kia, Vương Thịnh nói với A Á: "Thấy vị trí rõ ràng chưa?"
A Á: "Ờ."
Nói xong, A Á đứng lên, vác súng ngắm nguyên tử to kềnh càng đi mất.
Nếu muốn giết người, lên chiến trường thẳng tay chém giết sẽ sướng hơn. Dù gì cũng đã rõ vị trí.
Vương Trừng ngẩng đầu: "Đội trưởng của đội Diệp Di Hoan là Vương Thịnh nhỉ."
La Tường: "Rõ là như vậy."
Vương Trừng nhìn La Tường cố nhiên xuất hiện sau lưng mình, buồn cười hỏi: "Không sợ tôi giết cậu à?"
Gương mặt La Tường linh động: "Cậu không nỡ."
Vương Trừng: "Tôi chỉ hợp tác với Ike."
La Tường lập tức làm bộ che miệng: "Trời ơi, hóa ra hai người các cậu là một đôi chim cu hả?"
Vương Trừng: "..."
La Tường cười hihi haha: "Cho tí thể diện đi mà, để tôi sống đến cuối đi."
Vương Trừng: "Tật thích xem trò vui của cậu mãi không sửa nổi."
La Tường, Vương Trừng và Ike đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi và nhiệm vụ cùng nhau, là đối thủ cũng là đồng bạn, quan hệ không giống bình thường. La Tường là học viên hệ Trảm thủ, năng lực nói thật ra là kém hơn Ike.
Chỉ là cô nàng quá là không đàng hoàng, ham xem kịch.
Ví dụ như trận chiến đoạt chức quán quân của "Vinh Quang Thiên Hà", chính xác là một vở kịch xuất sắc nhất.
Vương Trừng nâng tay nói với người đứng sau: "Đi giết Vương Thịnh. Những người khác giải tán, bắt đầu săn giết."
Ike liếc nhìn anh ta, đồng ý.
Hiện giờ tất cả mọi người đều bị lùa vào trong khách sạn, bên ngoài có tay bắn tỉa mai phục, chạy ra là nộp mạng. Cho nên nhóm Vương Trừng chỉ cần tới bắt ba ba trong rọ, giết loại tất cả các thí sinh có mặt trong khách sạn, đến khi chỉ còn người đội 1 và đội 2 thì bắt đầu đấu tay đôi.
Vương Thịnh: "Mọi người chú ý, cuộc săn bắt đầu. Không có chiến lược, sống sót là chiến lược duy nhất."
Anh Hoan ngẩng đầu, phấn khích: "Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi."
Uốn gối, bật người, chạy nhanh như mũi tên rời dây cung —— "Đường Hành Quân, gặp ở tầng 7."
- --
Vương Trừng thuận lợi đi lên tầng 6, tên tuổi anh ta vốn đã nổi như cồn khắp giới học viện quân sự, không ai vội chạy ra trước mặt anh ta tìm chết.
Ngay khi anh ta khoan thai dạo bước trên hành lang tầng 6, anh Hoan chợt xuất hiện phía đối diện.
Anh Hoan: "Hi, chúng ta đánh một trận đi."