"Em có nhớ những ngày đầu nhập cung không?"
"Khi ấy em rất xinh đẹp, mặc đồ truyền thống của nước ta cực kì hợp. Chỉ tiếc khuôn mặt lại hơi cau có, chẳng có vẻ gì là đáng yêu."
"Những ngày sau, cứ hễ có thời gian rảnh là ta sẽ đến tìm em, xem em đã quen với cuộc sống này chưa, có thiếu thốn gì không."
"Nhớ có lần trong lúc đi dạo, vô tình thấy em đang tranh chấp với Tây Phi, dáng vẻ hùng hổ trông rất buồn cười. Kịch liệt như thế, ấy vậy mà lại chủ động bỏ đi trước, chưa thấy em tranh dành cái gì với ai bao giờ cả."
Thanh Hạ thầm nghĩ, có gì mà phải tranh dành? Cậu chẳng qua là không muốn cô ta được nước tiến tới nên mới đôi co một chút mà thôi, cũng không đến mức nhất định phải làm to chuyện.
Sống ở đời, cái gì là của mình thì vĩnh viễn là của mình, không phải của mình có dành cũng vô dụng.
Thanh Hạ khó chịu, ôm lâu như vậy nóng muốn chết, hai tay nâng lên muốn đẩy hắn ra nhưng rồi lại thôi.
Trong một khoảnh khắc, cậu nhớ đến ngày xưa, khi mình còn là một đứa trẻ.
Thuở ấy mẹ và cha bất hòa, một người cố chấp yêu, một người hận thấu xương. Thái Tử nhỏ ở giữa không được ai vỗ về, yêu thương.
Mỗi lần cậu cố gắng đến gần một trong hai, đều cảm thấy người còn lại bị tổn thương. Lâu dần cũng biết khó mà lui.
Tình thương là cái quái gì chứ?
Đều là giả hết.
Chẳng phải đều nói cha mẹ yêu thương con vô điều kiện à?
Vậy sao cậu lại không được?
Thanh Hạ tự tiếc thương cho mình, đồng thời cũng hiểu hắn giống như cậu, đều sinh ra trong hoàng tộc, muốn đau khổ thế nào thì đau khổ thế nấy, ai hơn kém ai? Sự đồng cảm này...
"Ta và ngươi sẽ chẳng thể hòa thuận, tay nắm tay bình yên đến bạc đầu đâu. Ngay từ đầu chúng ta đã không nên gặp nhau, ngươi càng tiến tới thì ta càng ghét bỏ thôi."
Người kia run lên một cái nhẹ.
Cánh tay hắn buông lỏng, đứng thẳng dậy nhìn chằm chằm đối phương.
"Nếu ta không diệt quốc của em, ta sẽ không thể khẳng định sức mạnh và uy quyền của bản thân."
Lý do lý trấu.
Hắn chỉ đang bao biện cho tội ác của mình.
Thanh Hạ không nghe lọt tai một lời nào.
Sự thật cũng đâu khác biệt mấy? Hắn không trực tiếp thì cũng gián tiếp.
Kính Thành là kẻ đề ra kế sách này, hắn nói rằng mới lên ngôi thì cần phải mở rộng lãnh thổ khiến thần dân kính phục. Ban đầu Phúc Trường chẳng quan tâm nhưng vì các đại thần theo phe tướng quân cứ liên tục ủng hộ kế sách đấy nên hắn buộc phải theo số đông mà làm.
Mục đích phía sau quá rõ ràng, chính là để sử sách lưu lại sự tàn bạo của Thiên Đông Đế. Sau này hắn tạo phản thì chính là trừ gian diệt bạo, đường đường chính chính cướp ngôi.
Phúc Trường hiểu rõ nhưng khi ấy phe cánh của hắn quá ít ỏi và yếu ớt nên không đủ sức phản kháng, chỉ còn cách phục tùng.
Bây giờ Thiên Đông Đế mới thấy quyết định lúc đó sai lầm biết bao, cứng rắn hơn chút thì kết quả đã chẳng tệ như vậy.
Hắn vuốt ve khuôn mặt của cậu, từ cái má mềm mại đến đôi mắt kiên cường.
Phúc Trường hiểu, sai một ly là đi một dặm.
Ngay từ đầu đã sai rồi.
Căn phòng chỉ còn lại một bóng người lẻ loi, Thanh Hạ đứng đó, hai tay siết chặt lại. Cậu thở ra một hơi thật dài, quay ngoắt lại xé rách tờ giấy mới ghi được vài dòng kia.
Bày ra bộ mặt đáng thương đó cho ai xem cơ chứ?
Trên đời này không có thuốc hối hận, cho dù hắn có quỳ xuống, lạy hàng trăm lần cậu cũng không thể tha thứ.
Trừ khi, lấy tính mạng ra đền bù.
Nợ máu thì phải trả bằng máu.
Tính mạng của hơn chục người trong hoàng tộc hắn phải trả cho đủ.
Lòng bàn tay bị siết chặt đến mức rỉ máu, một giọt trong số đó rơi xuống nền đất tạo nên vài tiếng động nhẹ báo hiệu cho một biến cố đẫm máu nào đó sắp xảy ra.
Không lâu nữa, cuộc chiến đoạt vương quyền sẽ bắt đầu.
Ai sẽ là người sống sót sau cùng?