Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 48




Thanh niên men theo cầu thang đi xuống lầu, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc dần khuất khỏi tầm mắt

Đây chẳng phải tiểu lang quân có vẻ là thê huynh Cung Sính?

Người này sao bây giờ mới đi?

Thanh niên gọi tạp dịch hỏi thăm chuyện gì xảy ra, Thẩm Đường lưu lại Nguyệt Hoa lâu có mục đích gì, ai ngờ tên tạp dịch kia vẻ mặt hâm mộ trả lời: "Ngài nói vị tiểu nương tử ấy? Cô bé đến chuộc lại ông của mình, chính là lão Chử ở phía sau nhà bếp làm việc vặt, thật hiếu thuận."

Thanh niên nghe vậy hạ mắt, như có điều suy nghĩ.

"Lão Chử ngươi nói là ai?"

Nếu là dòng dõi Thẩm thị, dù cho có a ông thật cũng mệnh tang đoạn đầu đài, sao lại làm việc vặt sau bếp Nguyệt Hoa lâu?

Trên thân người này vốn điểm đáng ngờ trùng điệp, thời điểm này vẫn không quên mua thêm hạ nhân, mua tạp dịch cao tuổi trở về làm gì?

Mâu sắc thanh niên hơi sẫm, tâm tư chuyển ngàn vạn lần.

Anh ta vốn cẩn thận đa nghi, đương nhiên sẽ không buông tha.

"Cái này... Tiểu nhân mới đến ba tháng, cũng không rõ lắm, chỉ biết lão Chử ở phía sau bếp làm việc, là một người kì quặc ít nói."

Không trả lời được, thanh niên cũng không làm khó hắn.

"Gọi chủ sự các ngươi tới."

Bên ngoài Nguyệt Hoa lâu.

Chử lão tiên sinh ôm gói đồ cũ nát trong tay, hai mắt yên tĩnh nhìn đường đi vắng vẻ không người, Thẩm Đường đứng một bên không nói.

Chưởng quỹ có lòng nhường không gian cho đôi "Ông cháu" xa cách nhiều năm ôn chuyện cho thỏa, thêm hiện giờ là ban ngày, cho dù là ở câu lan ngõa xá ngư long hỗn tạp, chắc là sẽ không gặp phải nguy hiểm, liền yên lòng đưa ra lời cáo từ, trở về trông tiệm bận rộn lo liệu kinh doanh.

Đưa mắt nhìn chưởng quỹ rời đi, Thẩm Đường lại ngẩng đầu nhìn Chử lão tiên sinh một chút, đối phương vẫn là vẻ mặt đó. Cô mở miệng, đang lo không biết tìm chủ đề đánh vỡ không khí lúng túng, Mô-tơ nhỏ nhà mình đã ngậm dây cương chạy chậm tiến lên, đầu khẽ húc vào lồng ngực cô.

Thẩm Đường vô thức tiếp nhận.

Cô đã nghĩ tìm đề tài nào rồi.

"Chử lão tiên sinh, trở về còn một đoạn đường rất dài, hay ngài lên trước đi... Lưng la ấy?" Cô vốn muốn nói "Lưng ngựa", nhưng Mô-tơ nhà mình dáng dấp cao to xinh đẹp đến đâu cũng là thớt la mà không phải ngựa.

Cũng không thể coi la là ngựa nhỉ...

"Chử lão tiên sinh?"

Thẩm Đường lại nhẹ giọng gọi một câu, có thể tính đem hư hư thực thực xuất thần, không yên lòng Chử lão tiên sinh tỉnh lại.

Ông mắt nhìn Mô-tơ, Mô-tơ đang nhìn ông.

Ông lại nhìn tiểu lang quân vóc dáng chưa tới ngực mình một chút, cũng là chủ nhà tân nhiệm, chủ nhà cũng đang nhìn ông.

Bị một người một la dùng ánh mắt như nhau nhìn chằm chằm, tâm tình của ông khá vi diệu, khóe miệng khẽ động, cúi đầu nói: "Nô không dám."

Thẩm Đường: "..."

Trong miệng xưng "Nô", nhưng một thân khí chất và ánh mắt của ông và tự xưng này không hợp nhau, cực kì thiếu hài hòa, dù nghe thế nào cũng thấy không thoải mái. Thế là khoát tay một cái nói: "Chử lão tiên sinh, cái 'Nô' này không cần đâu, ngài tự xưng tên hoặc tên tự đi."

Chử lão tiên sinh nghe nói thế, biểu lộ khẽ giật mình, nhưng không mở miệng phản bác, chỉ thuận nước đẩy thuyền đồng ý.

"Được."

"Vậy ngài tên gì chữ là gì? Ta họ Thẩm, chữ Ấu Lê, trong nhà..." Trao đổi danh tự là đánh dấu một bước tiến trong quan hệ, Thẩm Đường dựa theo tiêu chuẩn cách thức tự giới thiệu mở miệng, nói đến hàng thứ dừng một chút ——

Nguyên thân ở nhà đứng thứ mấy?

Được rồi, nhất thời không nhớ ra thì sao, cái này không trọng yếu.

Cô bèn bịa số lượng.

"Thứ năm, ngài gọi ta Ngũ lang cũng được."

Nếu gọi cô ngũ nương tử, cô cũng không có ý kiến.

Chỉ là ——

Rõ ràng là mỹ kiều nga, mỗi lần đều bị lầm là tuấn tiếu lang, ánh mắt thổ dân thế giới này ít nhiều có bệnh rồi.

Chử lão tiên sinh nói: "Chử, Chử Diệu, chữ Vô Hối."

"Chử Diệu? Tên rất hay. 'Tinh kỳ vân nhiễu, phong nhận lâm thác. Dương huy thổ hỏa, diệu dã tế trạch' *. Diệu giả, diệu dã. Diệu dục xán lạn, lại chữ 'Vô Hối', vô ám vô hối, ngụ ý vô cùng tốt." Thẩm Đường bán một đợt khen ngợi, nuốt lời đâm chọt trở về.

_*Cờ phân loạn như mây, đao kiếm giao thoa như rừng, đao kiếm dưới ánh mặt trời chói sáng rực rỡ, cờ xí dưới ánh mặt trời đỏ rực tựa lửa, bởi vậy chiếu sáng một vùng ngoại thành che phủ đầm nước.

Chúc phúc tốt thì tốt, tên và chữ cũng tốt, chỉ tiếc hiện thực và chúc phúc thường trái ngược. Người lấy tên lấy chữ hi vọng nhân sinh ông "Diệu dục xán lạn, vô ám vô hối", kết quả tuổi đã cao bị mua về rửa chén lau bàn ở hậu trù, có vẻ còn bị phế mất văn tâm.

Ôi, quả thực là viết đầy chữ thảm.

Cô nhắc lại chuyện xưa, chỉ vào Mô-tơ ánh mắt vô tội: "Tiên sinh muốn cưỡi hay không? Mô-tơ rất ngoan, đi đường không xóc nảy."

Chử Diệu tiếp nhận dây cương Mô-tơ từ tay Thẩm Đường, mắt ra hiệu cô lên lưng la. Đợi cô ngồi vững, nhạt tiếng nói: "Nào có chuyện chủ gia đi bộ mà nô bộc cưỡi ngựa, cái này không hợp quy củ."

Thẩm Đường nói thầm: "Nào có nhiều quy củ như vậy..."

Cô mua lão Chử trở về là vì tiếp nhận lớp của "NPC dẫn đường" Kỳ Thiện, thật không có ý định để người già đã có tuổi chiếu cố mình, huống chi vị này tương lai sẽ còn đóng vai nhân vật "Nửa thầy".

Chử Diệu nói: "Không giống."

Thẩm Đường nghi hoặc: "Chỗ nào không giống?"

Kính già yêu trẻ, đặt ở đâu đều giống nhau mà.

Chử Diệu một tay nắm dây cương một tay ôm gói đồ cũ nát của mình, hướng đầu đường mà đi, không trả lời "Nơi nào không giống", ngược lại hỏi một vấn đề hơi kỳ quái.

"Ngũ lang bỏ ra bao nhiêu bạc mua?"

Đây là hỏi bỏ ra bao nhiêu tiền mua ông ấy?

Thẩm Đường vẻ mặt chần chờ: "Mặc dù, ta phải nên bận tâm tâm tình tiên sinh báo giá cao hơn, nhưng cái này không thành sự thật... Chủ sự ban đầu định kêu giá năm lượng, nhưng hắn hiểu lầm quan hệ ta và ngài, coi hai ta là ông cháu, dưới lòng đồng tình chủ động giảm hai lượng."

Lại không biết, Chử Diệu đang đưa lưng về phía cô, biểu lộ trên mặt lóe lên cổ quái, tựa hoài nghi lại như giãy dụa, phức tạp khó giải, cả buổi không cho cô một cái phản ứng. Thẩm Đường đang lúc hoài nghi có phải ông lờ mình hay không, lại nghe ông thì thào: "Cho nên... Là ba lượng?"

Thẩm Đường: "..."

Năm bớt hai bằng ba...

Đề toán này khó lắm?

Do dự cả buổi như thế?

Tự tin chút, nó chính là ba lượng!

"Đúng mà, ba lượng, chắc chắn không tính sai..." Thẩm Đường xòe bàn tay tính, vững tin mình không tính sai, tiếp theo lại hoài nghi chính mình có phải tìm nhầm người —— Loại đề toán số cấp độ này còn do dự, Chử lão tiên sinh có trâu bò giống Kỳ Thiện nói thật không đó?

Hay Kỳ Thiện đang lừa cô?

Thế là Thẩm Đường hỏi một vấn đề nhịn thật lâu.

"Lúc trước Nguyên Lương từng nói tiên sinh có tài. Người có tài năng, cho dù hãm sâu thung lũng, luôn có thể tìm biện pháp để mình sống tốt hơn rất nhiều, vì sao tiên sinh không tự mình chuộc thân? Hay là không thể chuộc thân?"

Tuy rằng nội tạng heo dê bò những gia súc này bán giá rẻ, nhưng rẻ đi chăng nữa cũng phải dùng tiền mua, nhiều bách tính phổ thông muốn ăn còn ăn không nổi, có thể thấy Chử Diệu sống nghèo khó nhưng không phải không có thu nhập.

Ông ở hậu trù Nguyệt Hoa lâu Hiếu thành làm nhiều năm không nghĩ tìm thêm việc kiêm chức, kiếm chút tiền chuộc thân cho mình?

Ông ta có văn hóa có năng lực, đi tới đâu đều có thể ăn ngon hơn dân chúng bình thường, cho nên Thẩm Đường trăm mối vẫn không cách giải.

"Trước khi Tân Quốc bị diệt, tội nhân như ta không cách nào tự chuộc lỗi."

"Nhưng Tân Quốc đã diệt."

Loại quy củ này tự nhiên không còn giá trị rồi.

Ai ngờ Chử Diệu nói một câu làm cô khó hiểu.

"Không phải không muốn, cũng không phải không thể."

"Hả?"

Đã như vậy, sao không hành động?

Chử Diệu có phần khó hiểu xen lẫn bất đắc dĩ cười cười, thở dài mang mấy phần nhận mệnh khiến Thẩm Đường nghĩ không thấu, một câu tiếp theo lại thành công để cô lơ ngơ, mắt đầy dấu chấm hỏi.

Ông nói: "Ta đang chờ ba lượng bạc của Ngũ lang."