Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 44




Nếu lúc này Thẩm Đường có thể hoạt động nội tâm, đại khái chỉ có ôm đầu hò hét tiêu chuẩn có thể biểu đạt đúng tâm tình của cô.

Vì sao không cho xuyên qua như cô giữ gốc chứ! ! !

Hất bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻

Không cho cô ký ức nguyên chủ thân thể thì cũng thôi đi, còn để cô thường thường gặp người có quan hệ cùng nguyên chủ. Trước có Điền Thủ Nghĩa hiểu lầm "Cháu dâu", sau có Cung Sính nói lời kinh người "Thê huynh". Nếu biến thành người khác, có lẽ đã bị hai tên này mang vào khe.

Thẩm Đường nắm chặt nắm đấm, cơ cắn căng cứng, biểu lộ âm trầm muốn ngưng kết thành giọt. Đặt trong mắt người ngoài, đây chính là cô biểu hiện ẩn nhẫn ngoài mặt nội tâm kìm nén lửa giận phun trào, mà tất cả những lửa giận đều là một người Cung Vân Trì dẫn tới. Quan nhi thấy thế, cất bước nghiêng tiến lên.

Hắn dùng thân thể ngăn cách hai người Thẩm Đường và Cung Sính.

Nghiêng đầu hỏi: "Vân Trì, vị này là thê huynh của cậu?"

Hắn biết cùng ngày Cung Sính đại hôn toàn tộc gặp nạn, không đi đày lưu vong thì vào giáo phường, trong đó tự nhiên cũng bao quát vị tân nương chưa kịp ba bái kia. Nghe nói tân nương xuất thân Thẩm thị càng không may, bị Trịnh Kiều hạ lệnh di cửu tộc, toàn tộc mấy trăm người nhuộm đỏ đoạn đầu đài.

Cung Sính hồi đáp: "Chắc là."

Thanh âm Thẩm Đường đột nhiên cất cao.

"Cung Vân Trì, cái gì gọi 'Chắc là'?"

Cô đơn thuần muốn bị vị đại huynh đệ này chọc tức cười, bản thân muốn cưới tân nương vào cửa, trong nhà có mấy miệng ăn đều không rõ ràng?

Cứ coi như ép duyên, cũng thật quá vô ý rồi!

Thẩm Đường không có ý chất vấn, nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý, rơi vào tai Cung Sính thay đổi hoàn toàn ý vị.

Cung Sính coi từng chữ trong lời Thẩm Đường đều lộ chất vấn âm dương quái khí, chỉ kém chất vấn cậu ta —— 【 Thẩm thị bị đại nạn di cửu tộc mà Cung thị chỉ là đi đày, bây giờ quan hệ hai nhà đặt trong miệng cậu thế mà chỉ "Chắc là", không nhận cửa thân thích này sao? 】

Thế là Cung Sính xấu hổ không chịu nổi. Miễn cưỡng đứng vững thân thể lung lay mức độ lớn, suýt nữa ngã sấp xuống. Thanh niên và quan nhi tay mắt lanh lẹ, đưa tay một trái một phải dìu dắt một hai. Động tác khá lớn nên rách vết thương, máu đỏ tươi thẩm thấu vải.

Quan nhi gấp giọng khuyên nhủ: "Vân Trì, cậu tỉnh táo!"

Thanh niên: "Tổn thương bên trên chồng chất tổn thương, dù Hạnh Lâm thánh thủ tới cũng không cứu được cái mạng nhỏ của cậu, có chuyện gì có thể từ từ nói."

Không có kịch bản không có ký ức Thẩm Đường: "..."

Bởi vì kịch bản quái quỷ phát triển không theo khuôn kịch bản, lúc này cô chỉ có thể dựa vào diễn kỹ mò mẫm, ngẫu nhiên phát huy.

Gã sai vặt cơ linh sớm mang chưởng quỹ đi ra ngoài.

Sau khi dọn bãi, trong phòng chỉ còn lại bốn người Thẩm Đường.

Có lời gì có thể nói thẳng.

Cô hừ lạnh, tay phải đặt sau lưng: "Cung Sính, niệm tình cậu thụ thương cất nhắc, ta không tính toán những việc nhỏ không đáng kể với cậu."

Trong bụng đảo một vòng, diễn kỹ online.

Cung Sính trước mắt là người hiểu rõ thân phận nguyên chủ thân thể nhất, cậu ta là người tự mình trải qua khám nhà diệt tộc, tình báo biết đến cũng càng tường tận đáng tin hơn tin đồn của Kỳ Thiện. Thẩm Đường chuẩn bị lừa dối một đợt, chí ít rõ ràng thân thể nguyên chủ đến tột cùng là ai, thân phận gì.

Có lẽ có thể từ miệng Cung Sính biết một số bí mật.

"Đa tạ thê huynh."

Cung Sính nghe được lời Thẩm Đường, sắc mặt trắng bệch thoáng chuyển biến tốt đẹp, cậu ta kiệt lực ngồi trên nệm, chắp tay về phía Thẩm Đường.

Thẩm Đường không ăn bộ này của cậu ta, thái độ vẫn lãnh đạm: "Cậu đã gọi tại hạ một tiếng 'Thê huynh', vậy ta hỏi cậu, nàng đâu?"

Cái "Nàng" này là ai, tự mình lý giải.

Nghe được xưng hô "Thê huynh" thế này, Thẩm Đường đau răng.

Cung Sính sắc mặt vừa mới ấm lại lần nữa tuyết trắng.

Cậu đang muốn mở miệng, quan nhi một bên nói: "Ta và Cố tiên sinh cứu Vân Trì, dưới ủy thác của cậu ấy, cũng trước tiên phái người đến chỗ giáo phường tìm kiếm đệ muội, chỉ là, chỉ là đến trễ, trong nhóm nữ quyến kia cũng không có đệ muội. Nói là..."

"Người kia trên đường đi đày đã mất." Thanh niên thay quan nhi bổ đủ còn lại, bổ sung một câu, "Một tháng mang gông đi bộ, đối với nam tử tráng niên bình thường còn cửu tử nhất sinh, chớ đừng nói là cô gái yếu đuối chưa đầy tuổi cài trâm..."

Đi đày nguy hiểm phải đối mặt không chỉ mang gông đi bộ, đồ ăn nước uống thiếu, dã thú sâu bọ, còn có sai dịch áp giải phạm nhân.

Tỉ lệ nữ phạm còn sống thấp hơn nam phạm nhiều.

Mệnh tang nửa đường là trong dự liệu.

"Nói vậy, là ta vô lý thủ nháo?"

Thẩm Đường lợi dụng khe hở chuyển biến cảm xúc trước đó, cố ý chắp tay đưa lưng về phía ba người, miễn cho cảm xúc trên mặt không đúng bị phát hiện sơ hở. Chỉ có bóng lưng của cô, bả vai biên độ nhỏ khẽ rung động, mấy lần hít sâu kéo theo xương hồ điệp chập trùng có thể nhìn trộm tâm tình cô biến hóa.

Diễn kịch quả nhiên cần tín nhiệm cường đại!

Quan nhi không khỏi xen vào một câu: "Thẩm thị là bị Trịnh Kiều hạ lệnh di cửu tộc, việc này liên quan gì đến Vân Trì huynh?"

Chỉ kém nói Thẩm Đường "Chính là cố tình gây sự".

Thẩm Đường nói vài câu kia với Cung Vân Trì, từng câu mang theo gai nhọn, hắn làm người nghe còn cảm giác chói tai, ngược lại thanh niên không lên tiếng.

Thẩm Đường hừ lạnh hỏi lại: "Ngươi là đương sự?"

Quan nhi bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Cung Sính cũng thấp giọng ngăn lại hắn, xấu hổ nói: "Ông Chi, việc này tuy cùng ta không quan hệ, nhưng lại có liên quan đến Cung thị..."

Thẩm Đường khép hai mắt lại, cố gắng phóng không tâm thần,

Ép buộc mình không nghĩ, không đi phân tích.

Có thằng nhãi biết đọc tâm thật sự là quá đáng ghét.

Quan nhi như ý Thẩm Đường, truy vấn: "Có thật?"

Cung Sính: "Vâng, không phải tại sao đại hôn lại vội vàng như vậy?"

Bí ẩn trong lòng Thẩm Đường tại vài câu đối thoại ấy dần rõ ràng, cô cược một ván, bịa chuyện nói: "Nếu không có liên quan, cậu gặp quý nữ sĩ tộc nhà ai chưa đến tuổi cài trâm đã xuất giá? Tuổi còn nhỏ, gả đi làm gì? Làm con dâu nuôi từ bé cho người ta sao?"

Quan nhi bị nghẹn nói không ra hơi.

Vấn đề này đúng là...

Tuổi tân nương đích thật quá nhỏ.

Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm Cung Sính, đối phương thấp giọng giải thích: "Năm đó Trịnh Kiều muốn về nước, gia phụ bên ngoài ủng hộ hắn, để hắn buông lơi, vụиɠ ŧяộʍ liên lạc triều thần, trong đó có nhạc phụ Thẩm công. Thẩm công và gia phụ hợp mưu, gia phụ ở tiền triều, Thẩm công thì vận dụng ám tuyến chôn ở dịch đình, cùng khi đó liên thủ Chử cơ thịnh sủng trong người, chuẩn bị nội ứng ngoại hợp tru sát Trịnh Kiều. Ai ngờ vẫn thất bại trong gang tấc, không chỉ mẹ con Chử cơ mệnh tang uổng mạng, tin tức còn tiết lộ ra ngoài..."

Chử cơ hoài thai năm tháng bị hãm hại, trượt thai chết bất đắc kỳ tử, cố quốc cũng bị quốc chủ Tân Quốc nổi giận xuất binh diệt sát, mà nha hoàn tôi tớ đi cùng Chử cơ đến Tân Quốc, môn khách bộ khúc giúp nàng ta quản lí sản nghiệp, tổng cộng hơn hai trăm người thì bị biếm thành nô ɭệ tùy ý mua bán.

Trịnh Kiều là người có thù tất báo, Chử cơ còn có kết cục này, há sẽ buông tha Thẩm thị tham dự vào việc đó?

Thanh niên có nghi ngờ trong lòng.

"Nói như thế, một nhà Thẩm thị chỉ là hiệp trợ mà không phải chủ mưu, tại sao rơi vào kết cục di cửu tộc?"

Dù sao, chủ mưu là Cung thị chứ không phải Thẩm thị.

Cung Sính lắc đầu: "Cái này không sao rõ ràng."

Nếu không phải cha cậu năm lần bảy lượt thuyết phục, Thẩm công từ trước đến nay điệu thấp trung dung cũng sẽ không ra mặt, sẽ không chọc Trịnh Kiều, đưa tới mối họa diệt tộc. Khi biết Trịnh Kiều dẫn binh đánh về, trong lòng cha cậu biết không ổn, bàn bạc cùng Thảm công, chuẩn bị để đại nương tử Thẩm thị gả vào. Cha không bị khai ra, bên ngoài vẫn là "Ân nhân" Trịnh Kiều.

Nếu Trịnh Kiều trả thù Thẩm thị, tốt xấu có thể bảo trụ một sợi huyết mạch.

Ai biết ——

Trịnh Kiều căn bản không theo lẽ thường ra bài.