Lục Địa Phiêu Lưu Kí

Chương 5: Trả ơn




Vikir trở về nhà thì lúc này đã là buổi trưa, cậu cũng không ngờ mình lại ở chỗ hang động lâu đến vậy. Các dân làng thấy cậu thì đều vui mừng vì cậu đã mất tích từ đêm qua rồi, cậu xin lỗi vì đã làm mọi người buồn phiền và nhờ dân làng gọi mời Docky đến nhà cậu. Lúc này, cậu mới bước vào nhà, mẹ cậu vẫn đang ngồi bên cạnh cha cậu, bọng mắt đỏ au và đầu tóc có phần rũ rượi. Thấy cậu vào nhà mẹ cậu liền chạy ra mà ôm chầm lấy cậu.

- Con.. con đã đi đâu? - Mẹ cậu vừa nói vừa khóc. - Mẹ.. mẹ đã tìm con suốt cả đêm không ngủ.

- Con xin lỗi mẹ. Quan trọng là con đã tìm được hoa họa bình để chữa trị cho cha rồi đây.

Mẹ cậu nhìn thấy cả một bao toàn là những bông hoa thủy tinh màu tím thì không kìm được nước mắt mà ôm Vikir vào lòng. Cậu liền muốn chạy đi tìm bác Docky ngay nhưng dân làng đã đưa bác Docky đến cho gia đình. Ngay khi nhìn thấy một bao toàn là hoa họa bình, bác không nghĩ nhiều mà ngay lập tức điều chế thuốc, ông mượn phòng bếp trong nhà và thỉnh thoảng lại có mùi nồng nặc trong nhà bếp phát ra. Lát sau, Docky mang ra hai bát thuốc, một bát nước màu xanh nước biển, một bát dịch đặc màu tím.

- Bát nước này hãy cho cậu ấy uống. - Docky giảng giải. - Bát dịch này hãy bôi lên chỗ chân của cậu ấy, sẽ khỏi ngay lập tức đấy.

- Khỏi ngay được ạ. - Lisa mừng rỡ nói.

- Phải, mới đầu tôi nghĩ chỉ tối đa tìm được một bông nên phải chia nhỏ ra để bôi nhưng không ngờ Vikir lại tìm được về nhiều như vậy nên tôi đã tạo ra thuốc có hàm lượng cao hơn.



Ngay lập tức, Lisa thì cho David uống thuốc, còn bác Docky thì bôi thuốc lên chân cậu.

- Bây giờ phải đợi tám tiếng. - Nói xong, bác Docky tiến lại gần Vikir. - Vikir, chỗ hoa này cho bác mang về được không, để bác có thể nghiên cứu chúng.

- Vâng, bác cứ mang đi vậy. - Vikir cười nói. - Đúng rồi, bác có biết làm sao để kiếm được một bình rượu to cỡ bự không?

- Hả, nếu thế thì cháu thử đến hỏi ông Goden xem. Mà cháu hỏi rượu làm gì vậy.

- He he, không có gì bác ạ

Vikir với tâm trạng phấn khởi liền chạy ra khỏi nhà, cậu đến ngay chỗ bác Goden. Bác Goden là người phân phối rượu nổi tiếng trong làng nên chắc hẳn phải có bình rượu cỡ đại. Cậu vào nhà đã thấy nồng nặc mùi rượu, bác Goden đang đứng trước nhà dùng thủy ma pháp điều khiển nước đi từ lọ này sang lọ khác nhìn như đang nhảy múa vậy. Trông thấy Vikir vào bác liền trút hết tất cả nước vào một bình.

- Vikir hả? - Bác tươi cười cất giọng. - Cha cháu đã khoẻ chưa?

- Khoẻ nhiều rồi thưa bác. - Vikir tươi cười. - Hôm nay cháu muốn tìm ở chỗ bác một bình rượu cỡ đại.

- Hửm, cho bố cháu hả? Mới khỏi bệnh không được uống rượu đâu

- Dạ không, cháu đưa rượu mang đến cho một người vì nhờ có người đấy cháu mới tìm được thuốc giải cho bố. Người bạn đấy rất to nên cũng cần bình rượu tương xứng.



- Ha Ha Ha, nếu vậy thì đó cũng là ân nhân của làng chúng ta rồi. - Bác Goden vẫy tay ra hiệu cho Vikir. - Đi ra đây với bác.

Goden dẫn Vikir đi ra khoảng sân sau nhà bác. Ở đó đang có một bình hồ lô khổng lồ. Chưa đợi Vikir hả hốc mồm kinh ngạc, Goden thi triển phong ma pháp để nhẹ nhàng bay lên, đến cho cổ của chiếc bình hồ lô khổng lồ. Nơi đó có một cái dây, bác Goden giật mạnh ngay lập tức bình hô lô thu nhỏ lại. Lát sau, bác cầm lấy đưa cho Vikir.

- Đây là bình rượu hỏa sát, bác phong đã ba mươi năm nay. Chỉ người đặc biệt mới uống được. Khi uống cháu hãy giật mạnh chiếc dây này là bình sẽ trở lại như cũ.

- Cháu cảm ơn ạ.

- Nhớ phải giật dây trước khi uống đấy nếu không cứ vậy mở nắp chiếc bình sẽ vỡ ngay lập tức và trào ra.

Vikir một lần nữa cảm ơn và cúi đầu đi ra khỏi nhà Goden. Có rượu trong tay bây giờ cậu chỉ có nhanh chóng đi vào rừng và đưa cho Cazadict. Ông ấy tuy là một con rồng nhưng không chỉ giúp cậu lấy hoa họa bình thuận lợi mà còn giúp thực lực của cậu nâng lên một tầm cao mới. Lần này vào rừng đã nhàn hơn lần trước rất nhiều vì tất cả con vật trong rừng đều cúi đầu trước cậu, việc này chắc hẳn Cazadict đã làm. Lần này cậu lại gặp con suối đó, khi nhìn ở trời sáng nó không chỉ đẹp mà còn tràn ngập năng lượng, có rất nhiều con vật đang cúi xuống uống nước. Khi thấy cậu đến, bọn chúng tự giác xếp thành hai hàng mời cậu vào. Cậu cúi xuống uống một ngụm, thì ngay lập tức có một luồng hơi mát làm cho mạch mana của cậu như được đả thông và giúp chuyển hóa năng lượng một cách dễ dàng hơn. Cậu đứng dậy và tiếp tục đến cửa hang. Các con vật ở đây cũng đang cúi đầu trước cậu và cái giọng trầm và khàn của Cazadict lại phát ra.

- Cậu đã đến, Vikir. Mau vào đây.

Vikir đi vào thì thấy bạch long Cazadict vẫn đang ngồi đó với các sợi xích trên mình.

- Hôm nay tôi đem một thứ đến cho ông. - Vừa nói, cậu liền giơ bình rượu con ra, giật dây ở cổ và ngay lập tức nó phóng to ra. - Chúng tôi gọi thứ nước trong này là rượu, ông hãy uống thử xem.

- Hãy đặt nó xuống, Vikir.

Cậu đặt chiếc bình to bự chảng đấy xuống, ngay lập tức Cazadict điều khiển cho rượu trong bình ra hết và tập trung tụ lại thành quả cầu nước trong không trung. Cazadict há miệng và quả cầu đó cứ thế trôi tuột vào cổ họng.

- Khà, thứ nước này ngon quá, còn không? - Cazadict sốt sắng hỏi.

- Rất tiếc rằng với sức uống của ông tôi chỉ có một bình thôi. - Vikir liền nói. - Mà ông có phải đã đi rất nhiều nơi rồi không.

- Phải, trước khi bị nhốt quả thật ta đã đi phá phách rất nhiều các lục địa.

- Rất nhiều các lụa địa?

- Cậu không biết à? Được rồi, bây giờ ta kể cho cậu nghe.