Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 8: Đề nghị




Mặt trời lệch về phía tây khiến cả phòng làm việc của Kỳ Thừa Doanh ngập trong ánh sáng màu vàng đỏ lãng mạn, nàng nhìn đồng hồ, có thể làm thêm một chút việc nhưng điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.

Đưa mắt nhìn thì thấy số điện thoại không lưu tên, gửi một dòng tin nhắn đơn giản: "Đừng quên chiều nay có hẹn với tôi."

Kỳ Thừa Doanh cười, thôi thì về sớm một chút để còn dành thời gian cho cuộc hẹn chiều nay, nàng... thật sự rất mong chờ.

Quân Lăng gửi xong tin nhắn, tâm tình tốt hẳn lên, Sở Tiêu đặt nhà hàng ngoài trời đúng theo ý hắn, còn nói hoa sẽ được đưa đến khi họ ăn xong tráng miệng, dù sao cũng là hoa khó tìm lại rất hiếm người ưa thích nên việc chuẩn bị có chút mất thời gian.

Nếu dự tính của hắn không lầm thì có thể Kỳ Thừa Doanh đã gặp hắn ở đâu đó, nếu không hắn cũng chẳng thấy nàng thân quen như vậy, cả mùi hương đó cũng thật giống...

Giống với đoạn ký ức mà hắn chẳng dám cho ai biết, hắn sợ chính mình lại phạm phải sai lầm, sợ rằng hi vọng quá nhiều rồi lại thất vọng.

Rất nhiều năm, hắn luôn muốn tìm kiếm hình bóng đó nhưng tìm mãi cũng không thấy được, đến khi thấy được lại sợ đó chỉ là nhầm lẫn, nhất thời cũng không rõ nên làm gì với đối phương.

Kỳ Thừa Doanh thu dọn đồ đạt xong xuôi vừa định về thì Bội Bội gõ cửa, đành vậy nên nàng đã nán lại thêm một chút.

"Mời vào!"

"Sư phụ! Thư ký của Vương tổng muốn gặp chị."

"Mời người đó vào đi, giúp chị rót cốc nước mời khách."

"Dạ!"

Bội Bội mở rộng cửa để người bên ngoài đi vào, thư ký của Vương Thuỵ cầm theo một cặp tài liệu nhẹ nhàng đi vào, người đàn ông tầm độ bốn mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng, tóc ngắn có vài sợi đã điểm bạc.

"Kỳ luật sư!" Người đàn ông lịch sự cúi đầu.

Kỳ Thừa Doanh đứng dậy khỏi ghế, hướng bàn tay đến sofa: "Mời ngồi!"

Sau khi người đàn ông ngồi xuống đặt cặp tài liệu ra sau mới cẩn thận lấy trong túi áo vest ra tấm danh thiếp, đưa đến cho Kỳ Thừa Doanh.

Danh thiếp đen dưới mấy dòng chữ trắng, Tào Thành - thư ký giám đốc công ty Vương Thị.

Nàng nhận lấy, nhìn lướt qua rồi gật đầu mỉm cười: "Thư ký Tào, không biết có việc gì tôi có thể giúp đỡ?"

"Kỳ luật sư, thành thật với cô phía Vương Thị chúng tôi đanh dính kiện cáo từ Bách Trường, tôi đến đây muốn mời cô làm luật sư đại diện cho vụ án này."

Kỳ Thừa Doanh biết nội tình nhưng vẫn hỏi: "Phía đội ngũ luật sư bên Vương Thị, tôi thế này e là không phải phép!"

Mỗi một công ty đều sẽ có một đội ngũ luật sư để giải quyết những sự cố phát sinh cũng như giấy tờ hợp đồng buôn bán, lúc này nếu Kỳ Thừa Doanh đột ngột nhận án rồi tham gia vào Vương Thị thì chẳng khác nào khiến người cũ không vui mà người mới cũng khó chịu.

Bội Bội gõ cửa hai cái, mở cửa đi vào, cô bé đặt xuống trước mặt người đàn ông cốc nước lại đặt trước mặt Kỳ Thừa Doanh cốc nước.

Tào Thành đặt cặp da sau lưng, tư thế ngồi tỏ ra khép nép, Bội Bội nhận ra đối phương có việc nhờ vã, nếu không cũng chẳng đến vào buổi chiều còn tỏ ra e dè thế này.

"Sư phụ! Em ra ngoài đây!" Cô bé nhanh chóng rời đi.

"Uống chút nước đi, có gì từ từ nói." Kỳ Thừa Doanh đưa tay mời.

Tào Thành cầm cốc nước uống vội một ngụm, người đàn ông này có vẻ đang rất lo lắng.

"Bên phía chúng tôi vẫn đang tìm cách nhưng tình hình trước mắt không mấy khả quan, cô cũng biết tính chất vụ án một khi đã ra toà sẽ rất khó nhằn." Thư ký Tào vừa nói vẻ mặt vừa bày ra sự bất đắc dĩ.

Người làm sai là Vương Thuỵ, người đi giải quyết lại là thư ký của ông ta, chưa nói đến thái độ của Tào Thành thì Vương Thuỵ nhìn sao cũng không giống kiểu người sẽ chịu trách nhiệm về việc mình sẽ làm.

Có được cấp dưới thế này, chắc chắn Vương Thuỵ đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Tôi hiểu nhưng với đội ngũ luật sư phía Vương Thị và Bách Trường, tôi nghĩ hai bên có thể giải quyết ổn thoã."

"Bằng không thế này đi!" Tào Thành kêu lên như muốn hỏi ý nhưng cũng mong muốn Kỳ Thừa Doanh nhận lời: "Kỳ luật sư nhận án này, phía chúng tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô, chỉ cần không cần phải ngồi tù thì chuyện gì cũng có thể thương thảo."

Đây mới là mục đích chính.

Thấy đối phương đã vào trọng tâm vấn đề, Kỳ Thừa Doanh cũng chẳng nhiều lời thêm nữa.

"Hướng giải pháp e là tôi không giúp gì được!"

Nàng không muốn dính vào Bách Trường thêm nữa, không phải sợ mà là một khi dính vào càng sâu thì cuộc sống bình lặng của nàng sẽ càng trở nên rắc rối cho nên nàng mới từ chối Quân Lăng về lời đề nghị trước đó.

Kỳ Thừa Doanh nhận án rất hiếm khi nhận án thương mại, chủ yếu là án hôn nhân gia đình, án tranh chấp hoặc án hình sự.

Thấy cô gái kiên quyết, Tào Thành lại nói: "Kỳ luật sư, chuyện này chỉ có cô mới có thể giúp, cô xem, niệm tình Trương tổng, cô giúp chúng tôi một lần đi được không?"

Trương tổng mà Tào Thành nhắc đến chắc là Trương Dực, đã vậy thì lại càng không liên quan đến nàng, Kỳ Thừa Doanh nhíu mày: "Tôi e là..."

"Kỳ luật sư! Chỉ cần không ngồi tù, dù có đền bù chúng tôi cũng không nề hà gì. Phía đội ngũ luật sư của công ty đã nhiều lần liên hệ luật sư của Bách Trường nhưng đều bị từ chối, bây giờ ra toà chỉ có thể ngồi tù còn phải chịu đền bù tổn thất. Sẽ... sẽ phá sản mất..."

Có gan làm nhưng không có gan chịu, lúc này Vương Thuỵ chắc giống như ngồi trên đống lửa, bằng không cũng chẳng đến độ muốn đàm phán nhưng Bách Trường lại từ chối liền chạy đến cầu cứu nàng.

Kỳ Thừa Doanh suy nghĩ một hồi mới lên tiếng, giọng nàng từ tốn nhưng trước sau vẫn không đồng ý nhận lời: "Thế này đi, tôi nắm sơ bộ tình hình trước, dù sao bên các anh cũng phải chờ nhận phán quyết của toà."

Quân Lăng không phải người nhìn vào quan hệ mà làm việc, cũng là người có thù ắt báo nên chẳng đơn giản gì mà nghe mấy lời nói của nàng rồi rút đơn kiện.

Trước mắt, phải xem xét tính chất của vụ việc này, chuyện Vương Thuỵ cho người ăn cắp thông tin vẫn chưa bị báo chí phanh phui như vậy so với Trương Thị trước kia vẫn chưa có mối đe doạ nào cho Bách Trường, huống hồ Bách Trường là công ty lớn dù có ảnh hưởng cũng có thể khôi phục, nhưng Vương Thị một khi phá sản sẽ khiến nhiều người lâm vào tình cảnh 'sống dở chết dở'.

Vương Thuỵ có thể không đáng được tha thứ nhưng nhân viên của ông ta, cũng chẳng gây nên lỗi lầm gì.

"Nếu được hãy tính đến đường đàm phán!" Kỳ Thừa Doanh nói.



Thư ký Tào gật đầu: "Vâng! Tôi hiểu chứ! Chỉ là không gặp được người chịu trách nhiệm của Bách Trường nên mọi dự định chẳng thể làm gì được, còn phía luật sư của họ cứ liên tục từ chối chúng tôi."

"Vậy tôi sẽ liên lạc lại sau!"

Tào Thành để lại cho nàng thông tin vụ án, cả giấy triệu tập của toà cách đây một ngày, Kỳ Thừa Doanh nhìn cũng không nói gì, nàng tiễn người đàn ông ra về trong khi anh ta cứ liên tục nài nỉ 'hãy giúp đỡ'.

Vậy phải xem xem liệu số giấy tờ này có mang lại thu thập gì không, bằng không chỉ còn cách hầu toà, hơn hết nếu bằng chứng phía Bách Trường đều nắm giữ thì kết quả thế nào không cần đoán cũng biết.

***

"Chuẩn bị đến đâu rồi?" Quân Lăng vừa lái xe vừa trả lời điện thoại.

Kỳ Thừa Doanh vừa gội đầu xong, dùng khăn tắm trùm kín đầu để tránh nhỏ nước, vai kẹp điện thoại áp vào tai.

"Anh có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đó."

Quân Lăng nhìn gương chiếu hậu, đánh vô lăng một cách thuần thục: "Không cần, tôi sắp đến rồi!"

"Đến rồi á?" Kỳ Thừa Doanh vội vàng, nhanh chóng đến chỗ phòng thay đồ, lấy vội chiếc váy trắng, lật đật lại chạy vào nhà vệ sinh.

"Gần đến!" Quân Lăng sang đường, chạy ngược lại trên tuyến hai chiều.

"Vậy khi nào anh đến hãy gọi cho tôi!"

"Được!"

Hai người tắt máy, Kỳ Thừa Doanh đi sấy tóc, mất khoảng năm phút hơn, điện thoại đặt vội trên thành bồn tắm rồi cởi bỏ váy ngủ thay bộ váy trắng hở chút vai trần.

Váy không dài không ngắn vừa hay phủ qua gối, đánh chút son màu đỏ rượu lại vừa hay tôn lên làn da trắng nõn như trứng gà bóc, Kỳ Thừa Doanh chọn giày cao gót cùng màu váy để lộ những đầu ngón chân nhỏ xinh, lại chọn chiếc túi xách đỏ của thương hiệu quen thuộc.

Quân Lăng đỗ xe trước sân nhà, bên ngoài phủ ánh sáng ấm áp từ cửa sổ chiếu rọi ra, rèm cửa vén lên nhưng là loại kính một chiều nên không thể trông thấy bên trong mà chỉ có bên trong nhìn được ra ngoài.

Không khí buổi tối mát mẻ hơn dự định, hôm nay hắn đặc biệt chọn một bộ suit màu xám thay vì mặc vest đen như bình thường, không hiểu thế nào màu sắc lại tương đồng với chiếc váy của Kỳ Thừa Doanh dù cả hai đều không hẹn trước.

Kỳ Thừa Doanh xuất hiện ở cửa cũng là nữa tiếng sau đó, khi tầm mắt dừng trên người đàn ông khiến nàng không khỏi cảm khái phong thái lịch thiệp đó, có vẻ áo gi-lê xám lông chuột hợp với hắn, suit lịch lãm thế này nếu ngày nào cũng mặc có phải đẹp trai gấp mười lần bình thường không...

Quân Lăng tựa lưng vào đầu xe đem dáng người cao lớn như pho tượng phô trương ngoài không khí, tóc ngắn vuốt ngược ra sau để lộ cả gương mặt đẹp như tranh vẽ.

Hắn có một loại khí sắc đàn ông kiên định ăn sâu vào trong máu, cả khi hắn nhướng đôi mày rậm để nâng lên đôi mắt phượng hướng về phía nàng cũng cực kỳ có chiều sâu.

Người đàn ông chọn một chiếc cà vạt màu xanh đậm, đi đôi giày màu nâu da bò, sạch sẽ bóng loáng đúng kiểu một quý ông thời thượng.

Bước chân Kỳ Thừa Doanh vừa định bước xuống bậc tam cấp khẽ dừng lại, một tay nắm ở thành cửa, một tay định nhấc váy lên thì lại bỏ xuống.

Quân Lăng trông thấy cô gái nhỏ cầm túi xách đứng ở đó liền cất bước đi đến, nhìn nàng rồi lại mỉm cười: "Kỳ luật sư, chỉ là một bửa ăn thôi cũng không cần lấy hết hào quang xinh đẹp của người khác như vậy."

Ánh sáng bên ngoài quá tối không khiến nàng nổi bật nhưng khi Quân Lăng bước đến gần, mùi hương cơ thể Kỳ Thừa Doanh như dây thường xuân quấn quanh hô hấp của hắn, khiến hắn muốn chạm vào cũng khiến hắn không muốn chạm vào.

Lời khen thế này mà cũng nói ra được!

Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, Quân Lăng đứng dưới bậc tam cấp đưa tay ra, ngõ ý muốn nàng hãy nắm lấy tay hắn bước xuống.

Bàn tay đặt sát đùi vô thức nắm lại nhưng ba giây nàng nâng tay lên theo đó cũng là lần thứ hai nắm lấy tay người đàn ông, cảm giác ấm áp nhanh chóng bao trọn tay nàng, lỗ chân lông cũng vì những kích thích mới lạ mà nở ra đem cái nóng từ đối phương chiếm lấy truyền thẳng vào cơ thể nhỏ.

Những đầu ngón tay mãnh mai nhỏ nhắn có chút lạnh đặt lên bàn tay to như quái vật của hắn mang đến hình ảnh đối nghịch nhưng lại vô cùng đáng yêu, hai người không hề có chút xa cách nào mà còn tạo một bầu không khí vô cùng lãng mạn.

"Một bửa ăn thôi sao anh Quân lại trịnh trọng lấy hết phong độ của người ta thế!" Kỳ Thừa Doanh trêu chọc, không để bản thân chịu thiệt.

Hắn cười vì câu nói đùa của nàng, thanh âm trầm thấp vang vọng như thoả mãn, lọt vào tai cô gái như âm thanh của dương cầm toả ra trong đêm, có nội lực, có cưng chiều, có một chút mềm mại tựa như lông vũ lướt nhẹ trên mặt nước.

Kỳ Thừa Doanh muốn buông tay người đàn ông ra nhưng sau khi nàng đứng bên cạnh hắn, tay Quân Lăng đã nắm chặt lại đem bàn tay nhỏ của nàng bao lấy.

"Tay có chút lạnh, ủ một chút đi."

"Ồ!"

Hắn dắt nàng đến chỗ ghế lái phụ, cẩn thận mở cửa rồi buông tay nàng ra, khi Kỳ Thừa Doanh định cúi người ngồi vào xe thì cũng là lúc Quân Lăng đưa tay lên làm hành động tinh tế sợ nàng va đầu vào mui.

"Cảm ơn!"

"Đừng khách sáo."

'Cạch' một tiếng, hắn đem cửa xe đóng lại.

Kỳ Thừa Doanh nhìn không gian nội thất, cảm tưởng chỉ có thể nhìn thấy nó qua màn hình cũng không ngờ được trải nghiệm thế này, từ gầm xe cho đến mui xe, từ cửa kính cho đến hợp kim trong xe, mỗi một chỗ đều nói lên được sự xa xỉ cao cấp tuyệt đối.

Quân Lăng cũng là người yêu thích tốc độ, bằng không cũng không chọn chiếc xe này, nghe bảo đây là chiếc duy nhất trên thế giới được sản xuất và được trưng bày trong Triển lãm ô tô quốc tế Geneva 2019.

Bây giờ, nàng đang ngồi trên 18 triệu USD, Kỳ Thừa Doanh sợ rồi, sợ hãi sự giàu có bật nhất này.

Quân Lăng ngồi vào trong xe, đem cửa xe đóng 'cạch' một tiếng, kéo theo khí nóng bên ngoài tràn vào nhưng còn chưa đầy ba giây điều hoà xe đã làm dịu đi tất cả.

Khoang xe không có mùi lạ, không có rượu cũng không có thuốc lá, chỉ có một mùi xạ hương nhẹ nhàng, Quân Lăng thấy nàng chưa thắc dây an toàn liền đưa mắt nhìn.

Kỳ Thừa Doanh nghi hoặc: "Sao vậy? Mặt tôi dính gì sao?"

Quân Lăng cười, sau khi nàng dứt lời hắn cũng theo đó tiến đến, đem cả hai như sắp gắn vào nhau thành một, hô hấp của nàng đột nhiên dừng lại ở đó, nàng nín thở, tựa sát vào lưng ghế.



"Anh..."

Cả gương mặt Quân Lăng toàn là bất lực, nhìn trạng thái 'tự vệ' của nàng mà hắn không khỏi buồn cười, đưa tay kéo dây an toàn ra trước, người đàn ông nghiêm túc hỏi: "Cô biết vi phạm luật giao thông sẽ phải đóng phạt bao nhiêu không?"

Kỳ Thừa Doanh ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi quên mất!"

Quân Lăng lại cười như không thể chấp dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, điều này càng khiến nàng xấu hổ, sau khi cài xong dây an toàn cho cô gái hắn quay về chỗ ngồi, điều chỉnh tư thế cũng cài cho mình dây an toàn rồi nổ máy xe rời đi.

Chiếc xe đua thần tốc này quả thật tuyệt vời, hai người vút nhanh trên đường, hoà vào dòng xe tấp nập.

***

Nhà hàng ngoài trời nên ăn tối giống như ở sân vườn, dưới chân là hồ cá người ta lót kính trong suốt để nhìn được bên dưới giống như tạo cảm giác đi trên mặt nước, theo lối kiến trúc vừa tự nhiên vừa tươi mát thì kiểu này là sáng tạo nhất, quy mô rất lớn bởi vì không chỉ có Kỳ Thừa Doanh và Quân Lăng mà còn có những người khác.

Khác lạ chính là nếu không phải người làm kinh doanh thì cũng là người của nhà nước, họ hình như đều có thân phận đặc biệt nên mới vào đây.

Đúng là ăn cơm với người có tiền không chỉ là ăn cơm mà còn là ‘ăn’ thể diện.

Kỳ Thừa Doanh cùng Quân Lăng được phục vụ đưa đến nơi đã đặt trước, họ ngăn cách bàn ăn bằng cách trồng những bụi hồng lớn tạo hình mái vòm, mỗi mái vòm sẽ là một bàn ăn riêng như một cái lồng chim kiêu xa, đảm bảo tính riêng tư cho khách hàng.

Họ đốt nến thơm, mùi của gỗ đàn hương, bật nhạc giao hưởng dịu dàng với âm thanh vừa đủ để nghe cũng để thực khách có thể trò chuyện.

Quân Lăng kéo ghế cho Kỳ Thừa Doanh, chờ nàng ngồi xuống hắn mới đánh dáng sang chỗ đối diện.

Phục vụ đi vào, gửi cho hai người thông tin bàn ăn, sau đó là đưa thực đơn.

"Tiên sinh! Trước đó ngài đã đặt một chai champagne Taste of Diamonds 2013, vậy tôi sẽ lên rượu trước trong khi chờ các món ăn được yêu cầu ngay sau đây. Không biết ngài thấy thế nào?"

"Được." Quân Lăng đồng ý.

Nhân viên nhanh chóng gửi đi thông báo của nhà hàng bằng máy tính bảng, vẫn đứng đó chờ đợi gọi món.

Quân Lăng nhìn Kỳ Thừa Doanh đang xem thực đơn: "Cô muốn ăn gì?"

Kỳ Thừa Doanh thành thật: "Tôi dị ứng hải sản, cả quả soài và quả đào, chỉ cần không có những thứ đó thì còn lại đều có thể ăn."

Quân Lăng gật đầu, xem thực đơn tránh mấy món có hải sản.

Sau đó hắn đã gọi món tráng miệng là phô mai que cay sốt sữa chua, cà ri vịt quay Thái thêm vào đó là beefsteak sốt tiêu đen cho món chính, tráng miệng thì chọn kem trái cây.

Món ăn thì không nói nhưng trước đó Quân Lăng đã gọi một chai rượu có giá hơn hai triệu USD, quả thật người giàu tiêu tiền không thể nào ngờ được.

"Sao hôm nay lại muốn mời tôi ăn cơm vậy?" Kỳ Thừa Doanh nghĩ mãi cũng không hiểu.

Ăn cơm thế này nàng sẽ áp lực lắm, cũng may trước đó Vương Thị chưa có ý định mời nàng làm luật sư đại diện nên nàng không suy nghĩ gì bửa ăn này, nếu sớm hơn một chút có khi nàng sẽ chạy mất.

"Muốn mua chuộc cô!"

"Gì chứ, anh đừng có đùa như vậy, tôi sẽ sợ đó!" Kỳ Thừa Doanh cười.

Quân Lăng nhìn nàng, nhướng mắt: "Cô nghĩ tôi đùa sao?"

"Không phải sao?"

Cả gương mặt người đàn ông đều trở nên nghiêm túc, Kỳ Thừa Doanh thu về nụ cười trên môi mình, "Dù anh nói gì thì tôi cũng không về Bách Trường đâu!"

"Tôi có thể trả lương gấp năm lần so với lương của cô ở Chân Thiện, cung cấp nhà ở, phương tiện đi lại, hơn nữa còn đảm bảo thưởng lớn khi cô làm tốt công việc."

"Anh Quân, dù có ưu đãi thế nào thì tôi cũng không hợp với Bách Trường, chúng ta chỉ nên dừng lại ở đây thôi."

"Đành vậy!" Quân Lăng nhún vai, không nói đến chuyện đó nữa.

Phục vụ đem rượu đến, giới thiệu một lúc về xuất xứ cũng như có giấy chứng nhận rõ ràng mới khui nắp, rót ra một ít để Quân Lăng cùng Kỳ Thừa Doanh nếm thử, xác nhận bởi cái gật đầu của hắn phục vụ mới rót rượu ra bình thuỷ tinh chuyên dụng, lại rót vào hai ly rượu của hai người.

Màu rượu vàng nhạt đẹp mắt, có mùi thơm rất dễ chịu, còn sủi chút bọt li ti, Kỳ Thừa Doanh nhấp một ngụm để lấy chút vị, cảm nhận đầu lưỡi cay nhẹ nhưng nhanh chóng đã có chút mát ngọt nhẹ nhàng, không quá nồng cũng không quá gắt.

"Thế nào?" Quân Lăng hỏi.

Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Ngon lắm!"

"Lát nữa sẽ đưa cô đi dạo!"

Kỳ Thừa Doanh xua tay: "Đừng đừng, anh vừa uống rượu đó!"

Quân Lăng: "Không sao! Có Kỳ luật sư bảo lãnh, tôi sẽ an toàn ra khỏi sở cảnh sát."

Kỳ Thừa Doanh bật cười: "Tôi không đồng ý đâu nhé!"

"Thế cô nỡ để người mời cơm còn chở cô đi dạo ngồi ở sở cảnh sát như tội phạm sao?"

"Cái đó phải xem anh!"

"Xem tôi? Xem tôi cái gì?"

"Không nói với anh!" Kỳ Thừa Doanh quay mặt đi, không thèm để ý.

Quân Lăng cười cười, cả hai cùng nhau ăn tối, xong xuôi hắn đưa nàng đi dạo, sau đó hắn đưa nàng về nhà, trên tay Kỳ Thừa Doanh là một đoá phi yến nở rộ, vừa đẹp mắt vừa rực rỡ, to đến mức nàng suýt chút không thể mang vào nhà.

Đây là điều đặc biệt của bửa cơm này, hoa phi yến, nàng và Quân Lăng!