Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 5: Người đàn ông hoàn mĩ




Kỳ Thừa Doanh có rất nhiều quy tắc, đầu tiên phải nói đến là việc kết giao, nàng thích những trò chơi cảm giác mạnh cho nên thông thường bạn bè thân thiết đều trong hội nhóm ấy.

Dạo này việc bận rộn nên một thời gian mấy người họ không tụ tập đua xe, leo núi, ngày còn đi học thì cả đám thường sẽ chọn một ngày thống nhất để trải nghiệm cũng là để giải toả.

Ai cũng biết Kỳ Thừa Doanh không thích tiếp xúc gần với đàn ông nhưng nếu đã quen biết nàng sẽ miễn cưỡng chấp nhận một số việc nằm trong phạm vi, ví dụ như đi chung xe, hỗ trợ khi gặp sự cố.

Đối với bạn bè là thế nhưng đối với khách hàng, trước nay nàng rất ít khi đồng ý cùng họ ăn cơm, chủ yếu là mời trà nước để đôi bên dễ nói chuyện.

Nguyên tắc ăn cơm của nàng cũng khác người bình thường, trong lúc ăn sẽ tuyệt đối không nói chuyện mặc cho đối phương hỏi gì nàng cũng nhất mực không lên tiếng, chờ khi ăn xong nàng buông đũa sẽ trả lời những câu hỏi vừa rồi, bằng không dù có nói nhiều bao nhiêu cũng chỉ là đang đọc thoại.

Bởi thế nên phí luật sư của nàng rất cao, ngược lại nàng lúc nào cũng cho họ những lợi ích xứng tầm.

Người thân thiết giống như mẹ, dì Cố hay là Bội Bội sẽ biết thêm một tính cách kì quặc của Kỳ Thừa Doanh, không bao giờ ăn đồ ăn qua đũa, nàng sẽ dừng bửa ăn nếu đối phương chủ động gắp đồ ăn bỏ vào chén mình dù là đũa sạch hay là đũa đã dùng.

Điều này, khiến nàng lúc nào cũng muốn ăn cơm một mình, vừa yên tĩnh vừa có thể không ảnh hưởng đến thái độ của ai.

Theo lịch trình ngày hôm qua Bội Bội gửi vào máy, sáng chín giờ Kỳ Thừa Doanh đã có mặt tại khách sạn Larkspurs khu phố Tân Dương.

Tân Dương nằm trong hệ thống khu phố trung tâm giống như một toà thành riêng biệt đem thành phố tách thành hai hệ sinh thái khác nhau, một hệ sinh thái nhộn nhịp bận rộn mà người ta thường phải trải qua và một hệ sinh thái Tân Dương nơi người có tiền tận hưởng cuộc sống và mời khách đến để phô bày thực lực.

Larkspurs là một trong những khách sạn tích hợp gần như có thể đáp ứng mọi nhu cầu của những người giàu có bậc nhất cả nước, không chỉ là khách sạn mà nó còn là một sân golf quy mô lớn, một trang trại, một mô hình đồng cỏ dạng thảo nguyên gần như giống với thảo nguyên thật.

Cũng không ngờ khách hàng lại chọn nơi này để nói chuyện công việc, từ nhà đến đây Kỳ Thừa Doanh đã mất nữa tiếng lái xe, chưa kể tối qua còn không ngủ được nên để đảm bảo tinh thần sáng nay nàng đã chạy bộ hơn nữa tiếng.

Lễ tân nghe nàng báo tên, tìm kiếm trong hệ thông chừng ba giây thì ngẩng lên cười nói: "Luật sư Kỳ, mời chị theo nhân viên đi lối này."

Cô ấy hướng bàn tay trái đưa sang, một người nhân viên đi đến, bộ đồ quản gia cao cấp như trong phim châu Âu, nơi này quy chuẩn hơn trong dự tính, thái độ của đối phương phải nói vô cùng chuyên nghiệp.

"Luật sư Kỳ! Xin mời!"

Kỳ Thừa Doanh cất bước theo sau, họ không đưa nàng vào thang máy mà lại dẫn nàng đi theo lối hành lang vào sâu bên trong khách sạn.

Có vẻ như chủ sở hữu của khu nghỉ dưỡng này khá thích kiểu cổ kính của Rome, mọi thứ đều được dát vàng bóng loáng, thêm cả những hoa văn hình thù và lối trưng bày đồ cỗ phô trương đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Phía sau của khách sạn là một hành lang dài hình trăng lưỡi liềm, một đài phun nước ở giữa trung tâm đem khung cảnh giản đơn tạo thành một nét thần kì đẹp mắt, dưới ánh mặt trời làn nước được ánh sáng đâm xuyên toả ra màu sắc cầu vòng lấp lánh ánh lên tường gạch thạch anh trắng như có như không những viên kim cương rực rỡ, cứ như vậy một màu sắc huy hoàng tạo nên một hình tượng kì vĩ.

Có lẽ thiết kế này không độc nhất nhưng độ tận dụng phải nói là đặc sắc vô cùng, khéo léo đến mức dưới đài phun nước còn tận dụng trồng một khóm cỏ xanh bảy sắc đan xen, giống cỏ này đắc tiền đến độ người ta chỉ có thể trồng nó vào một cái chậu, thuê người làm vườn chăm nom không sót ngày nào, còn ở nơi này lại trồng như cỏ dại.

Thẳng ra hành lang rộng lớn là lỗi rẽ vào một đường hành lang dài khác, đưa mắt nhìn hai bên đường sẽ thấy một đồng cỏ trải dài còn trồng vài cây cổ thụ lớn toả bóng mát rượi.

Hết dãy hành lang rời thì bắt gặp phía xa có một nhóm người đang tụ tập, bên cạnh họ còn có vài con ngựa, là ngựa thuần của Tây Tạng, từ màu sắc cho đến sức khoẻ thân thể khẳng định một nét đẹp thảo nguyên chân thật.

Đôi mắt Kỳ Thừa Doanh lướt một thoáng những người ở đó, có một người ở trung tâm là điểm tựa cho câu chuyện mà họ đang bàn tán, mặc kệ những người khác đang nói thì có vẻ như câu chuyện của đối phương không mấy khiến người đó để tâm.

Trong khoảng không như im lặng chỉ còn tiếng gió, mọi người đều không chú ý đến việc nàng có mặt nhưng có một đôi mắt nhận ra sự xuất hiện của bóng dáng mềm mại, cuộc trò chuyện của họ trong giây lát dừng lại vì đôi mắt của người đàn ông thay đổi theo hướng nàng, trong một giây như đã phá tan nụ cười trên những gương mặt ấy.

Họ nói gì đó, nàng không nghe thấy nhưng nàng thấy nhóm người kia cúi đầu rồi lui đi.

Kỳ Thừa Doanh nhận ra vài gương mặt trong đó, người đàn ông là lái xe hôm ở toà án cho vị chủ tịch Quân kia và một thân hình cường tráng cùng bộ vest đen sắc màu trầm lặng đáng sợ kia.

Đôi mắt đó như xoáy sâu vào tâm trí nàng, đồng tử đen huyền âm trầm dù rằng có chút hờ hững không có tiêu cự nhưng nàng rất rõ ràng mọi hành động của bản thân dù là nhỏ nhất cũng bị thâu tóm.

Cứ tưởng họ sẽ gặp lại ở một cảnh tượng đối đầu gay gắt nhưng lúc này dự cảm của nàng thật bình thản, không có do dự cũng không có hoảng loạn, tâm trí nàng mơ hồ nghĩ đến lần đầu tiên gặp người đàn ông.

Sức mạnh cơ bắp ẩn hiện trong bộ quần áo, lúc trước chỉ nghĩ hắn cao lớn lực lưỡng cũng không ngờ được so với những người khác, khí thế của hắn còn vượt trội hơn.

Như có như không nàng ngửi thấy trong không khí chút dư vị ngày hôm đó, dù rằng nàng cả hai đứng cách nhau một khoảng năm mét vậy mà mùi xạ hương thoang thoảng pha cùng gỗ Tuyết Tùng như ma quỷ quấn quanh hô hấp.

Kỳ Thừa Doanh nắm chặt túi xách trong tay, chặt đến nổi móng tay đâm vào lòng bàn tay, để lại một cơn đau như đang nhắc nhở nàng, người đàn ông đó không chỉ có vẻ đẹp cao lãnh bên ngoài mà còn có một nội tâm khó đoán bên trong.

Bội Bội không phải nói khách hàng là nữ sao?

Nhưng trong số họ, chẳng có người phụ nữ nào.

Nhân viên nhìn sắc mặt Kỳ Thừa Doanh trở nên lạnh đi mấy phần liền nói: "Luật sư Kỳ, kia là người chúng tôi được phân phó dẫn chị đến đây!"

Kỳ Thừa Doanh gật đầu, nhân viên cứ như không muốn ở lâu liền rời khỏi, bỏ lại một mình nàng đứng ở đó.

Người đàn ông cởi găng tay đưa sang cho người đứng bên cạnh, người đó không ai khác là Sở Tiêu, Lập Tân nhìn thấy lão đại có ý định đi về phía Kỳ Thừa Doanh liền hiểu ý mà quay mặt đi không nói lời nào.

Trong ánh mắt của mọi người đang hướng đến nàng, hắn chậm rãi cất bước, từng chút một đem khoảng cách của cả hai thu dần, mỗi bước chân to rộng không hề tỏ ra sự vội vàng, nhịp chân vững chắc có lực, bộ vest đó quả thật tô điểm vóc dáng cao lớn của người đàn ông.



Cho đến khi hắn dừng trước mắt nàng, cách một cánh tay, hô hấp của cô gái như biến mất.

"Xin chào! Kỳ luật sư thật đúng giờ!" Người đàn ông cười nói, thanh âm quen thuộc, hơi thở đều đều, âm hưởng trầm thấp, mọi thứ như được lập trình bởi một siêu trí tuệ.

Kỳ Thừa Doanh chớp mắt, ngẩng đầu nhìn lên.

"Cao quá!" Nàng cảm thán... dù nàng đã cao 1 mét 72 nhưng nhìn vào không khác gì một đứa nhóc đối diện người khổng lồ, bị áp bức đến độ không dám thở.

"Anh Quân! Xin chào!" Kỳ Thừa Doanh hồi lâu mới đáp lại lời chào của hắn.

Gương mặt đó sao cứ mỉm cười mãi thế? Từ lúc hắn dừng bước đến bây giờ vẫn chưa thu lại nụ cười, Kỳ Thừa Doanh xấu hổ cúi mặt, nhìn chân mình mang giày cao gót lại nhìn đường đất trồng cỏ xanh.

Nghĩ lại bản thân cũng không phải chưa từng trải qua khó khăn, đành vậy nên dù có ra sao thì cũng không hề gì, quan trọng hơn hết là hắn tại sao lại xuất hiện và vị khách hàng đã hẹn gặp nàng rốt cuộc là ai.

"Cô biết tên tôi chưa nhỉ?" Người đàn ông nghiêm túc hỏi.

Nàng nhìn hắn, cố nặn ra nụ cười: "Thật ngại quá, tôi không nghĩ khách hàng của tôi là anh nên việc tìm hiểu vẫn chưa được tiến hành."

"Vậy sao?" Hắn như đang cố trêu chọc nàng, lại nói: "Ra là luật sư cũng cần điều tra mọi thứ trước khi đến gặp thân chủ."

Nhưng tại sao nàng lại không tra được hồ sơ bệnh án của Từ Sính là giả?

Hắn nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống, lúc này nụ cười đã thu về và trong đôi mắt ấy như đang chứa đựng một con quái vật chỉ chực chờ bổ nhào đến cắn xé nàng ra, mặc cho nàng la hét thì hắn vẫn sẽ không nương tình.

Cảm thấy bản thân bị đe doạ, Kỳ Thừa Doanh vừa định lùi về sau thì thanh âm người đàn ông thay đổi thành vui vẻ: "Đến đây, chúng ta vừa bàn công việc vừa tiêu khiển."

"Anh Quân!" Nàng gọi ngay khi hắn vừa cất bước.

Quân Lăng đứng lại, nghiêm túc nhìn nàng: "Sao thế?"

"Tôi hỏi tên anh, được chứ?"

Quân Lăng cười, gật nhẹ đầu đồng ý, hắn mấp máy môi, khuôn miệng thật đẹp đến cả hai cánh môi cũng đặc biệt vừa vặn, mọi thứ bình thường nhưng ở trên gương mặt hắn lại biến thành khác thường vì chúng quá đỗi hài hoà, cả góc nghiêng cho đến đường xương hàm vừa hay để lộ những điểm đẹp không góc chết.

"Quân Lăng, đã nhớ chưa?" Hắn nhìn cô gái nhỏ, trong đôi mắt ngập tràn ý vị.

Kỳ Thừa Doanh gật đầu, bước theo bên cạnh người đàn ông, hắn đi một bước nàng phải bước theo hai bước và rồi khi hắn bước hai bước liền nhận ra chính mình phải chờ cô gái, cho nên khi hắn nhấc chân thì giảm đi chút ít độ rộng sãi chân để chờ nàng.

Chút ít ý tứ đó Kỳ Thừa Doanh không nhìn thấy nhưng đôi mắt của những kẻ phía xa kia gần như đã nhìn trọn được, Lập Tân mỉm cười, gương mặt khó tính biến thành dáng vẻ dịu dàng kì lạ, hình như anh có thể hiểu được vì sao lão đại lại hạ mình chỉ vì một cô gái.

Sở Tiêu quay sang hạ thấp giọng nói với Lập Tân, thanh âm nhỏ đủ để hai người nghe: "Lão đại là cố ý đúng không, chẳng giống người ngày thường chút nào!"

Lập Tân nhún vai: "Chỉ nên nhìn đừng nên bình phẩm."

Sở Tiêu thở dài một hơi đầy bất lực.

"Biết cưỡi ngựa không?" Quân Lăng nhìn nàng, đôi mắt phượng ấy như đang cười.

Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Biết một chút!"

Sân lớn thế này, chủ yếu để trồng cỏ nuôi ngựa, tuy buổi sáng thời tiết mát mẻ nhưng cũng không tránh được đàn ngựa khó tính.

Thấy hắn không đề cập gì đến vấn đề liên quan công việc, Kỳ Thừa Doanh do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định cất giọng hỏi: "Anh Quân! Anh sao lại hẹn tôi đến đây, chắc không phải chỉ muốn cưỡi ngựa đâu đúng không?"

"Đã nói với cô rồi còn gì, vừa tiêu khiển vừa bàn công việc. Tôi không muốn sống tẻ nhạt nên có thể tận hưởng lúc nào thì hay lúc đó."

Thật biết thách thức sự chịu đựng của người khác!

Kỳ Thừa Doanh ngoài cười nhưng trong không cười, nàng thật sự muốn tránh xa tên đàn ông này, hắn không có chút gì tử tế, cả việc rõ ràng nắm thóp mọi suy nghĩ của nàng, nhìn thấu tâm tư sâu kín bên trong nàng nhưng lại vờ như không có gì khiến cô gái nhỏ không thoải mái.

"Có vẻ như đời sống tinh thần của anh Quân rất phong phú!" Kỳ Thừa Doanh buông lời cảm thán đầy mỉa mai.

Quân Lăng không giận, mỉm cười gật đầu: "Phải! Và tôi đang nghĩ, có nên xé nát tấm bằng tiến sĩ luật của ai đó trước khi bản thân bị chọc tức."

Kỳ Thừa Doanh một thoáng run lên, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Quân Lăng nhưng hắn lúc này đã dừng bước, cho đến khi nàng nhìn lại thì thấy đã đến chỗ mấy chú ngựa cùng thuộc hạ của hắn.

Lập Tân cùng Sở Tiêu gật đầu chào nàng, còn trịnh trọng gọi một tiếng 'chị Kỳ' đầy khí thế.

"Xin chào! Tôi là Kỳ Thừa Doanh!"

Lời chào hỏi có chút nhanh, Lập Tân đưa dây cương cho người trông ngựa: "Việc ở đây giao lại cho cậu."



Nhân viên gật đầu, Sở Tiêu nhìn lão đại: "Chủ tịch! Không còn việc gì nữa thuộc hạ và Lập Tân sẽ về trước."

"Được!" Quân Lăng cho phép.

Họ rời đi, Kỳ Thừa Doanh nhìn lại chỉ còn mỗi nàng và Quân Lăng thì thấy lúng túng, nghĩ đến việc ban nảy hắn nói, nàng vẫn quyết định thành thật.

"Chuyện đến nước này..."

"Đã ăn sáng chưa?" Quân Lăng đánh gãy lời nói còn chưa tròn câu của nàng.

Nhận lại cái lắc đầu, hắn hài lòng: "Đi thôi, cùng ăn sáng! Tôi vẫn chưa ăn gì."

Kỳ Thừa Doanh ngẩn ngơ, Quân Lăng ghé sát đến, mùi hương vốn rõ ràng nay lại càng rõ ràng hơn: "Không nghe thấy à?"

"Nghe... nghe thấy!" Vô thức lại nói chuyện lắp bắp.

Quân Lăng cười thành tiếng, không ngờ nàng thế mà bị doạ đến lời nói cũng trở nên không rõ ràng.

Dặn dò người trông ngựa một vài câu, Quân Lăng cùng Kỳ Thừa Doanh đi vào trong nhà hàng nhưng ở một toà khác, giống như toà nhà chính chỉ là vẻ bề ngoài, đi vào bên trong mới biết nó to lớn quy mô ra sao, hơn nữa loại hình tiêu khiển nào cũng có.

Nhân viên nhanh chóng dọn bàn ăn trong phòng cao cấp, ở đó có thể ngắm được thảo nguyên nơi người ta chăn nuôi một đám cừu lông trắng, quả thật trên cái nền đất xanh mướt ấy, mấy đàn cừu như những đám mây nhiều hình nhiều dạng.

"Cô muốn ăn gì?" Quân Lăng hỏi ý, hắn vẫn biết ưu tiên phụ nữ.

Kỳ Thừa Doanh: "Tôi không kén ăn, tuỳ vào khẩu vị của anh."

Quân Lăng gật đầu, dặn dò nhân viên mang vài món, hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, phòng riêng nhưng chỉ có một chiếc bàn nhỏ, chủ yếu là không khí bình yên bên ngoài cửa sổ sát sàn.

"Chuyện vụ án lần trước..." Kỳ Thừa Doanh quan sát sắc mặt người đàn ông, thấy hắn cũng đang nhìn mình mới nói tiếp vấn đề: "Phía người sửa đổi bệnh án tôi không tra ra được."

Quân Lăng nhận ra biểu cảm của nàng đã biến đổi, sự nghiêm túc thay cho nét sợ hãi trước đó, dáng vẻ trưởng thành của nàng thật khiến đàn ông chán ghét vì khi ở bên cạnh một cô gái không cần đến đàn ông căn bản họ không thể hiện được nhiều ưu điểm của bản thân.

Đôi mắt hắn chăm chú như thật sự muốn nghe lời giải thích từ phía nàng, không chỉ vậy hắn như đang bao dung nàng khỏi những vụn vặt ngoài kia.

"Tôi đã tìm hiểu cẩn thận trước khi lấy bệnh án đó, quả thật Từ Sính có bệnh."

Mạc Chi xem hồ sơ của Từ Sính cũng bảo anh ta đang là giai đoạn đầu của bệnh tâm thần, đánh giá tâm lý từ bác sĩ của Từ Sính không hoàn toàn sai nhưng để anh ta không phải chịu trách nhiệm về việc bạo lực, vị bác sĩ kia đã sửa đổi một số thông tin về bệnh án, nguyên nhân tại sao thì không rõ.

"Tôi đã tìm thấy một người có vẻ như mối quan hệ của anh cùng người đó không tốt lắm, nếu đem vấn đề ra nói thì đây vốn không phải chuyện của Từ Sính mà là anh đó, anh Quân."

Quân Lăng gật đầu: "Tôi biết."

"Vậy anh nói như kiểu tôi là người sai?"

"Kỳ luật sư, giấy tờ của cô đúng hoàn toàn sao?"

Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, thật ra bằng chứng bệnh án của Từ Sính được nàng lấy từ chỗ Mạc Chi, cô ấy đã đánh giá, đút kết rồi mới dám kết luận kí tên bệnh án.

"Anh có thể đệ đơn kiện, tôi e là mỗi nước đi của tôi đều không sai đâu!" Nàng có ý khiêu khích.

Quân Lăng nghe xong cũng hiểu ra vấn đề, bởi vậy hắn mới đồng ý bồi thường cho Từ Sính, chỉ là bị nàng dắt mũi xem chừng không vui vẻ gì.

"Xem ra, tôi là người bị đặt lên bàn cờ!"

"Nhưng cũng không phải tôi đúng hoàn toàn, chỉ là..." Kỳ Thừa Doanh nâng mi mắt, đôi mắt đẹp hướng đến Quân Lăng đầy ý vị, nàng thận trọng hỏi hắn: "Việc làm của kẻ ngoài lề kia, không chỉ vì muốn anh bồi thường, có đúng không?"

"Cô biết không, phụ nữ thông minh thì sống không tốt, phụ nữ tốt sẽ biết thông minh khi nào thì thích hợp." Quân Lăng trải khăn ăn lên đùi, không nhìn nàng nhưng câu từ đều rõ ràng chuẩn xác bảo nàng phải biết thức thời, bằng không hậu quả sẽ khó lường.

"Không cần doạ tôi, phụ nữ vừa thông mình vừa tốt tính như tôi nhất định sẽ sống một thân vững vàng cho anh xem!" Kỳ Thừa Doanh cười nói.

Quân Lăng gật đầu: "Phải! Xem ra tôi nên học hỏi Kỳ luật sư mới được."

Hai người nói thêm vài câu thì người phục vụ mang món ăn bày lên bàn, Kỳ Thừa Doanh bắt đầu trạng thái 'khi ăn không nói, khi ngủ không nói' khiến Quân Lăng cũng mở mang tầm mắt.

Người đàn ông này cũng không có quá nhiều thói quen kì lạ, hắn ăn uống cũng không phát ra tiếng động lạ hay là có thái độ khác thường, đôi khi sẽ cẩn thận rót cho nàng cốc nước, cũng dặn dò nhân viên mang một ít bánh ngọt để phía bên tay phải của Kỳ Thừa Doanh để chờ nàng ăn xong thì tráng miệng.

Đây là gì nhỉ?

Một loại ga-lăng của đàn ông đầy nội hàm? Hắn... tử tế, lịch sự, trang nhã và điềm đạm đến mức khiến phụ nữ như trở thành em bé, được nâng niu chiều chuộng theo đúng kiểu công chúa.

Người đàn ông này quá mức hoàn mĩ, Kỳ Thừa Doanh sợ đây chỉ là giấc mơ đẹp đẽ nào đó trong tiềm thức mê mang của nàng, một lúc nữa đột nhiên giật mình tỉnh giấc có khi điều này sẽ khiến nàng luyến tiếc không thôi.