Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 32: Sợ hãi




Nắng vàng thật nóng bức khiến người ta cảm thấy thị giác nhói đau, thời tiết lúc này chỉ mong mau đến mùa thu để có thể sống trong cái se lạnh bao phủ.

Con người ta thường tham lam, lúc quá nóng lại mong được mát mẻ, lúc quá lạnh lại ước gì quay lại mùa hạ, ông trời cũng khó mà đáp ứng.

Kỳ Thừa Doanh chạm tay lên ngực trái Quân Lăng cảm nhận được một thứ cứng nhắc được hẳn đặt trong túi áo vest, nàng ngước nhìn lên thì Quân Lăng khe khẽ lắc đầu.

Thành ra hai người đã âm thầm trao đổi cũng đã hỏi ý kiến nhau, Kỳ Thừa Doanh đứng lên khỏi đùi người đàn ông cất bước đi đến gỡ tay Sở Tiêu khỏi cổ áo Hồ Chính Thường.

"Được rồi! Chuyện cũ không nói vậy chúng ta tính chuyện mới đi!" Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, hướng bàn tay mời hai người đàn ông trung niên ngồi về vị trí.

Sở Tiêu quay lại đứng sau lưng Quân Lăng nhưng sắc mặt cậu trước sau vẫn chưa dịu đi, Kỳ Thừa Doanh cầm lấy chai rượu vang đỏ nhưng vị trí nàng cẩm vào không phải là thân chai mà là cố chai.

'Bốp' một cái thủy tinh vỡ tan thành mảng rơi xuống sàn nhà, rượu đỏ theo sự va chạm đổ đầy ra bàn cơm cùng sàn nhà, một chút rượu tung toé dính vào chân váy nàng.

Sở Tiêu nhìn người phụ nữ vừa đập vỡ chai rượu đắt tiền lại nhìn lão đại đứng bật dậy, cái nhíu mày của lão đại là đang lo lắng.

Quân Lăng tiến đến nắm lấy tay Kỳ Thừa Doanh, nàng đưa tay chạm lên ngực hắn ngăn lại những điều sau đó.

Thuy tinh nhô lên những đầu nhọn sắc bén có thể cắt đứt mọi thứ, dưới chân Kỳ Thừa Doanh toàn là mãnh vỡ nhưng nàng lại chẳng đề tâm, lúc này nàng rất muốn doạ cho mấy người này sợ hãi một phen.

Giày cao gót giẫm trên sàn nhà vang lên những tiếng 'cộc cộc' cô độc, tiếng thủỷ tinh 'răn rắc' bị giẫm dưới chân, cất bước đi đến chỗ hai người đàn ông đang ngồi trên ghế bàn tay cầm chai rượu vỡ rất chắc chắn.

"Nói ra thì sợ các vị chê cười nhưng mà vị kia nhà tôi đã bị thương, các người trước nói thông cảm sau nói biết lỗi nghe rất buồn cười." Kỳ Thừa Doanh đi đến sau lưng hai người đàn ông, lựa chọn vị trí ở giữa hai người họ, nàng hướng những đầu nhọn của chai rượu ra phía trước.

Hồ Chính Thường liếc nhìn sang thì bị cái sắt nhọn của nó doạ sợ, Hoa Hùng không dám nói gì vì ông ta sống tầm tuổi này rồi chỉ mong bình an vô sự trải qua hết kiếp người, nào ngờ dây vào chuyện này đến mạng cũng khó giữ.

Quân Lăng đáng sợ nhưng hắn không đến mức không nói đạo lý, nếu hắn giết người ở đây thì cũng không có lợi gì cho Quần Gia nhưng người phụ nữ đột nhiền xuất hiện này cứ như ma quỷ, đã liều mạng liền không nghĩ đến chính mình.

"Viên đạn li kích cỡ 7.62, trên đó ký hiệu xưởng sản xuất của một băng nhóm bị hắc đạo cấm vận, thời gian trước họ đầu cơ tích trữ hàng cấm trong đó có mấy lô vũ khí sản xuất không hợp pháp, mà trước nay ở trong hắc đạo nghiêm cấm sử dụng những hàng loại này, theo tôi biết mỗi gia tộc khi sản xuất đạn dược súng ống đều có ký hiệu riêng được công nhận thông quan vì nó chủ yếu bán cho các quốc gia để đảm bảo an ninh quốc tế, nếu tính đến mức thiệt hại thì ai mua bán thứ đồ chơi không rõ nguồn góc kia đều phải bị trục xuất khỏi hắc đạo, một khi dùng nó cho mục đích giết người thì phải bị bắn chết."

Câu chữ trong lời nói của Kỳ Thừa Doanh rất chậm rãi dễ nghe, không hề tỏ ra nôn nóng, bằng một giọng bình thản như đang trò chuyện lại khiến Hồ Chính Thường run lên, cảm nhận được sự đe doạ từ người phụ nữ phía

sau.

Quân Lăng chưa từng thấy Kỳ Thừa Doanh như lúc này, nàng ở bên cạnh hắn rất thích tranh cãi giận dổi cũng chưa từng tàn nhẫn lạnh lùng như hắn vẫn đang thấy.

Sở Tiêu không tin vào mắt mình vì trong tiềm thức của cậu thì người phụ nữ này chẳng khác những người phụ nữ bên ngoài xã hội kia là mấy, Kỳ Thừa Doanh sẽ có dáng vẻ này sao? Hoàn toàn khác với những gì mà trước đó nàng bày ra, lúc trước Kỳ Thừa Doanh đến Bách Trường gặp Thiên Mã, dáng vẻ hoảng sợ của nàng làm người ta muốn ức hiếp, bây giờ... giống như một người khác.

Am hiểu đến cả đạn dược súng ống và quy tắc của hắc đạo điều này với một người như nàng khó mà xảy ra, trừ phi Kỳ Thừa Doanh cũng là người của hắc đạo bằng không sao nàng có thể rành mạch những chuyện mà chỉ có người trong giới mới biết.

Quân Lăng muốn ngăn cản hành động mất kiểm soát của nàng nhưng Kỳ Thừa Doanh nhận ra hắn định bỏ qua liền cao giọng nói với hắn: "Anh đừng có bước đến!"

Hôm nay nàng phải khiến đám người không xem ai ra gì này phải chịu tội, hắc đạo có quy luật của hắc đạo, nàng cũng không phải một thân một mình, đúng sai chỉ cần phân xử liền sẽ rõ ràng.

"Nhẹ tay thế nào đây?" Kỳ Thừa Doanh suy ngẫm, ba giây nàng 'ổ một tiếng, mỉm cười: "Thế này nhé, anh ấy chảy bao nhiêu máu thì các người cũng trả lại bao nhiêu máu."

Hồ Chính Thường lắc đầu: "Đừng! Đừng mà... Quân phu nhân, tôi... tôi nhận lỗi, tôi rời khỏi hắc đạo, tôi không cần gì nữa, tôi biết sai rồi! Tôi không muốn chết, không muốn chết đâu..."

Nói xong ông ta quỳ rạp xuống đất, định tiến đến ôm lấy chân Kỳ Thừa Doanh thì bị đầu nhọn của chai rượu chỉa vào, hoảng hồn quỳ ở đó không dám nhúc nhích.



"Nói dễ nghe thế!" Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, Hoa Hùng cũng có tuổi rồi, ngồi chết lặng trên ghế.

Kỳ Thừa Doanh không để tâm lắm vì mục tiêu của nàng đang quỳ dưới sàn nhà, rượu đỏ chảy tràn khắp nơi nhưng ông ta mặc kệ mà quỳ gối.

Quân Lăng không muốn nàng vì hắn mà nhuốm máu, đi đến kéo tay Kỳ Thừa Doanh, nàng đỏ hoe đôi mắt ngước lên nhìn hẳn, trái tim nặng trĩu những đau đớn khó nói thành lời.

Ôm cô gái vào trong ngực, Quân Lăng nhìn Sở Tiêu: "Dọn dẹp đi!"

Nói xong hắn gỡ cái chai trong tay nàng vứt vào một góc, lực tay mạnh bạo khiến nó vỡ tan tành không thể xác định hình dạng.

Quân Lăng bế lấy cô gái rời khỏi, để đống hỗn độn cho Sở Tiêu giải quyết.

Kỳ Thừa Doanh nắm chặt vạt áo người đàn ông, nắm cứng đến nổi hắn cảm nhận được nàng đang căng thẳng, trước đó nàng mạnh mẽ hùng hổ là vì muốn bảo vệ hắn nhưng sau khi được hắn ôm lấy nàng lại như trút hết khí lực tựa thân xác trơ trội vào lòng hắn.

Quân Lăng không biết mình nên vui hay nên buồn vào lúc này, chỉ cảm thấy lòng ngực hân hoan dù có chút sợ hãi, nghĩ đến chẳng may bọn họ 'chó cùng bứt giậu' sẽ làm nàng bị thương, nếu thật sự chuyện đó xảy ra thì không biết hắn sẽ điên cuồng thế nào, nhưng khi nàng đứng ra bảo vệ công bằng cho hắn, điều trước nay chưa có ai làm khiến hắn tự thấy an ủi.

Bế nàng vào thang máy, ấn đi xuống tầng hầm, Lập Tân đã huy động người sẵn sàng ứng cứu nếu có chuyện tranh chấp xảy ra.

Cho đến khi thấy lão đại một thân cao lớn bế trên tay cô gái nhỏ đang giấu mặt vào lòng ngực, Lập Tân lúc này mới thông báo cho đám thuộc hạ trạng thái an toàn của lão đại.

Lập Tân xuống xe mở cửa ghế sau, Quân Lăng bế Kỳ Thừa Doanh ngồi vào, của đóng 'cạch' một tiếng lúc này độ an toàn mới được xác định.

"Nhìn tôi đi!" Quân Lăng dịu dàng nói với nàng, thanh âm trầm thấp nhỏ nhẹ.

Không phẫn nộ, không vội vàng, Kỳ Thừa Doanh cảm nhận được người đàn ông căng cứng toàn bộ cơ bắp vì điều gì nàng không rõ, nhận ra chính mình an toàn lúc này đôi mắt to tròn long lanh mới từ trong ngực hắn he hé nhìn ra, bắt gặp người đàn ông đang mỉm cười với mình khiến nàng an lòng.

Lập Tân ngồi vào ghế lái, liếc gương chiếu hậu thì thấy lão đại đang điều chỉnh tư thế của Kỳ Thừa Doanh, để nàng ngồi ở trên đùi lớn săn chắc rồi đem hai chân dạng ra hai bên, xoay người mặt đối mặt.

Kỳ Thừa Doanh ngồi thẳng lưng cũng cảm thấy người đàn ông rất cao lớn, tư thể hai người trước sau thân mật nhưng nàng không quan tâm, giờ phút này nàng chỉ biết bản thân đã rất lo sợ.

Cứ tưởng thế giới của hắn đơn giản mộc mạc, trước còn cho rằng hắn chỉ là một ông chủ tịch kinh doanh dầu mỏ nào ngờ hắn còn là lão đại hắc đạo, có địa vị có chức quyền như Quân Lăng chắc chắn cũng có qua lại với anh trai nàng.

Bàn tay lớn nâng lên xoa nhẹ má nhỏ đỏ hồng của cô gái, lòng bàn tay ấm áp truyền sang cho nàng chút nhiệt, không biết cơ thể nàng thế nào nhưng trời nắng thế này mà nó mát lạnh kì lạ, sờ vào rất thích.

Quân Lăng xoa nhẹ má bánh bao mềm mại, tay kia nâng cằm nàng lên: "Ngốc quá, hà cớ gì phải liều lĩnh như

vay!"

"Vì sợ anh bị ức hiếp!" Kỳ Thừa Doanh uy khuất, giọng dịu dàng như nước.

Trái tim Quân Lăng quả thật bị cướp mất, đáy lòng không gợn sóng của hắn lúc này lại cứ như có một sợi lông vũ chẳng biết ở đâu rơi xuống nhẹ chạm lên mặt hồ yên tĩnh vô duyên vô cớ khoáy đảo, ép buộc sự bình yên đó phải gợi lên cơn sóng lăn tăn.

Lập Tân nghe xong suýt nữa bật cười thành tiếng nhưng liếc thấy ánh mắt lão đại đang hướng về gương chiếu hậu có sự đe doạ khiến anh ta lập tức lảng đi nơi khác.

Ngón tay người đàn ông cứ đặt ở má nàng mà xoa, đầu ngón tay có mùi của gỗ tuyết tùng nhẹ nhẹ thật dễ chịu,

Kỳ Thừa Doanh ngồi thẳng lên một chút như muốn quỳ lên mà nói chuyện với hắn.

Quân Lăng vuốt chớp mũi nhỏ đầy cưng chiều: "Sau này không thể làm bừa như thế nữa, người khác không giết được tôi nhưng tiểu ranh ma này thì có thể đó!"

Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, túm lấy cổ áo sơ mi của người đàn ông: "Vậy mà anh còn định giả thần giả quỷ, anh không đơn giản, thế lực của anh cũng rất lớn. Nhưng anh có thể hứa, sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm lần nào



ทนัล khong?"

"Ngốc quá! Tôi là loại người gì chẳng lẽ em còn không biết sao, nguy hiểm chính là..."

"Anh đừng nói như vậy!" Kỳ Thừa Doanh đỏ hoe đôi mắt, nước mắt theo đó cũng rơi xuống.

Nàng đã cố gắng ngăn cho mình không khiến hắn lo lắng nên nuốt vào hết thảy những đau đớn trong thâm tâm, lúc đó cứ nghĩ đến chẳng may hắn bị thương rồi chẳng may hắn có mệnh hệ gì khiến nàng chỉ muốn khóc.

Nhìn hai kẻ đó rồi nghĩ đến bọn họ làm hại hắn, Kỳ Thừa Doanh rất muốn giết người, lúc nàng bốn tuổi nàng đã không đủ dũng cảm cầm con dao đâm chết kẻ đã huỷ hoại cuộc đời mình để rồi người bố nàng yêu thương nhất vì cứu con gái mà bỏ mạng.

Quân Lăng im bật vì đột nhiên nàng lại khóc như đứa trẻ, muốn dùng hai hàng lệ lăn dài trên đôi gò má nhấn chìm lý trí hắn, thành thử ra lúc này đây không thể nóng giận hay trách mắng mà phải cam chịu dỗ dành.

"Ngoan nào! Sẽ không nữa, sau này sẽ không để em lo lắng được không?" Quân Lăng ôm lấy thân thể nhỏ run rẩy, hận không thể đánh chết cái miệng mình vì đã thốt ra mấy lời không dễ nghe.

Kỳ Thừa Doanh giống như tích tụ nhiều uy khuất, trong một giây bất chợt chỉ muốn bộc phát ra hết, nàng khóc còn đáng thương hơn người bị mất sổ gạo, nước mắt nước mũi tèm lem như mèo nhỏ vùi vào tro.

Quân Lăng nhìn Lập Tân qua gương chiếu hậu, gật nhẹ đầu ám chỉ hãy rời đi, theo mệnh lệnh của lão đại anh ta nổ máy xe rời khỏi nhà hàng.

Ra là hai người cùng ăn chung một nhà hàng, sau khi cùng Trương Dực ăn cơm xong thì nàng nhận được tin nhắn của Quân Lăng, chào tạm biệt người đàn ông rồi nàng theo địa chỉ trong điện thoại tìm đến.

Nhìn thấy Quân Lăng đi vào bên trong cùng Sở Tiêu và Thiên Mã, dù rằng có chút khó tin nhưng mà nàng chắc chắn đó là hắn cũng đã đến đúng địa điểm hắn gửi.

Để cô gái khóc một lúc, khóc đến khi nào mệt thì thôi.

Ra là Kỳ Thừa Doanh mà hắn biết cũng có dáng vẻ thế này, như mèo nhỏ nép vào trong ngực hắn, Quân Lăng thích dáng vẻ này quá mức, vừa đó rất mạnh mẽ nói đánh người là đánh người, sau đó lại như trời đỗ mưa 'ào" một cái đến hắn cũng chả kịp dự tính, bây giờ thì ngoan ngoãn thở đều tựa vào lồng ngực lớn đầy im ắng.

Nữa đoạn đường Kỳ Thừa Doanh mới từ trong ngực Quân Lăng chui ra, nàng nhìn hẳn đẩy dịu dàng khiến người đàn ông những tưởng bản thân trước nay trầm ổn bây giờ lại rạo rực khó nói.

"Anh đưa em đi đâu vậy?"

Đây không phải đường về nhà nàng, Quân Lăng nắm cằm nhỏ vuốt ve.

"Đưa em về nhà tôi, được không?"

Kỳ Thừa Doanh chớp chớp mắt, sự tinh khiết của một đôi mắt đẹp đều không giấu đi đâu được, bên trong đôi mắt màu lưu ly ấy như bao phủ bởi một màn nước lấp lánh, vẻ đẹp này thật sự hút chết tâm tư của Quân Lăng.

Hắn cười khổ, xoa đỉnh đầu cô gái.

"Anh Quân!"

"Hum?"'

Âm thanh trầm thấp phát ra từ cổ họng, không khàn đặc khó nghe cũng không quá kéo dài sến sẩm, đầy đủ ổn trọng và mang theo sự trưởng thành nhưng thấp thoáng chút cưng chiều nho nhỏ.

Kỳ Thừa Doanh cắn môi dưới, hạ thấp giọng chỉ để hai người nghe thấy: "Chân em mỏi."

Quân Lăng nhìn đến tư thế của nàng, phát hiện đúng là đã ngồi thế này một thời gian, hắn điều chỉnh một chút để cô gái ngồi ở một bên đùi mình đem chân đặt dưới gầm xe lót thảm sạch sẽ, vẫn là không để nàng thoát ra khỏi vòng tay.

Lập Tân chỉ dám nhìn không dám nói, cả đoạn đường chỉ sợ liếc trúng ánh mắt hình viên đạn của lão đại, may mà mọi sự tập trung đều đỗ dồn vào Kỳ Thừa Doanh nên anh ta phần nào thoát được kiếp nạn.