Đêm đen kéo theo những nổi bất an của con người, dù lòng bình thản nhưng tâm không yên, cứ như bầu trời huyền ảo cao lớn trên kia một giây thôi cũng có thể rơi xuống.
'Cạch' một tiếng, túi xách đặt lên bàn trà, thân thể nhỏ mệt mỏi thả mình xuống sofa bọc da, úp mặt vào lưng ghế cuộn tròn thân thể như thành một nhúm, Kỳ Thừa Doanh không thể suy nghĩ thêm được gì.
Mạc Chi đã nói: "Con người có một loại tâm lý gọi là áp bức, chính là tâm lý sẽ quyết định thái độ khi đã đánh giá sơ bộ đối phương."
Vì vậy, con người chúng ta thường sẽ nằm trong những trạng thái tâm lý mà chính bản thân cũng không hiểu được.
Sau khi khám bệnh xong cô Mạc gọi nàng ở lại ăn cơm, mẹ Mạc Chi là người dễ chịu lại có tính hiếu khách, Kỳ Thừa Doanh ban đầu là khách hàng phòng khám, sau chuyển thành khách gia đình, dần dần từ chỗ xa lạ thành chỗ thân quen nên việc giữ nàng lại còn xem nàng như con gái đã được mấy năm.
Nhà họ chỉ có hai mẹ con nên thỉnh thoảng Kỳ Thừa Doanh đến khiến họ rất vui, nhà có thêm người phần nào sẽ thêm náo nhiệt.
Việc bác sĩ tâm lý có quan hệ thân thiết với người bệnh trước nay rất hạn chế, Mạc Chi cũng không cho là Kỳ Thừa Doanh có bệnh chỉ là đôi khi nàng sợ hãi đàn ông vốn là từ những ký ức khi còn bé, là một dạng của môi trường sống tạo nên thói quen.
Mỗi lần ở một mình như thế này Kỳ Thừa Doanh thường sẽ rất dễ chịu, không phải cảm giác cô đơn mà là một sự bình lặng để nhìn nhận lại mọi thứ.
Điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, cô gái trên sofa lười biếng phải lục tìm trong túi xách nên cứ nằm đó, nghĩ đến những lời Mạc Chi nói thật ra không phải không có lý nhưng liệu người đàn ông đó có khiến nàng dễ dàng tin tưởng.
Không biết đã qua bao lâu, chỉ nhớ sau khi Kỳ Thừa Doanh tắm xong lên giường, trước khi đi ngủ nàng sẽ nhìn khắp phòng một lượt, sau đó mới dám hạ đèn ngủ về màu nhạt hơn một chút.
Mong là đêm nay sẽ không giật mình tỉnh giấc như những đêm trước, Kỳ Thừa Doanh cười khổ, nhiều năm như vậy rồi nếu có thể ngủ ngon nàng chắc cũng không cần đến bác sĩ tâm lý uống thuốc duy trì lâu như vậy.
***
"Lão đại!" Tiếng gọi kéo theo cánh cửa phòng mở ra, người đi vào mang theo một tập tài liệu, bước chân không nhanh không chậm tiến đến đặt nó lên bàn làm việc.
Người đàn ông nhìn mấy chữ 'Hợp đồng bồi thường' in trên trang giấy, cây bút trên tay khẽ dừng lại nhưng chỉ trong ba giây ánh mắt lờ đi tiếp tục công việc, cứ như đây chẳng phải chuyện quan trọng gì.
Vốn dĩ cũng chỉ là bồi thường sau thua kiện, trường hợp này không thường xảy ra nhưng không phải không có, vả lại Bách Trường cũng chẳng thiếu thốn đến mức vì chút tiền lẻ này mà nhảy dựng lên.
"Lão đại! Điều tra được bệnh án tâm thần của Từ Sính là có người giở trò, theo đó Từ Sính chỉ chịu áp lực công việc cũng không đến mức bị trầm cảm hay có phát sinh tấn công ngoài ý muốn."
Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc mặt không biểu cảm, từ đầu đến cuối vẫn chuyên chú với việc đang làm, đối với tài liệu của thuộc hạ đưa đến chẳng mảy may để ý, đọc một lượt tài liệu trước mắt cẩn thận mới xác nhận có nên ký tên hay không.
Sở Tiêu thấy lão đại nhà mình không nói gì, cậu ta có phần mong chờ sự sắp xếp về hướng giải quyết nhưng người đàn ông dường như không quan tâm hay vốn dĩ điều này đã nằm trong dự tính, nếu cứ để như thế thì việc bồi thường sau thua kiện là chuyện không cần thiết.
Cậu thanh niên hai mươi lăm tuổi, đứng thẳng người im lặng, trong không gian của phòng làm việc có thể nghe rõ tiếng đầu bút ký lên trang giấy, không nhanh không chậm nhưng có lực.
"Điều tra được bệnh án là giả, vậy có biết được là ai làm không?" Giọng người đàn ông vang lên trong không gian im ắng, thanh âm không nặng không nhẹ như đang hỏi ý nhưng lại khiến người ta phải tập trung cực độ lắng nghe.
Sở Tiêu lắc đầu, sau đó nghĩ gì liền nói: "Không phải là vị luật sư kia sao, vì muốn thắng kiện nên chuyện làm bệnh án giả là điều có thể, huống hồ cô ta còn là luật sư nên mấy việc này rất dễ dàng."
Bằng chứng là giả, nếu để lộ ra ngoài thì người chịu thiệt chỉ có nàng, Kỳ Thừa Doanh từng thụ lý vụ án có thể sẽ bị tước bằng hành nghề, với đầu óc và kinh nghiệm của nàng thì chuyện chơi đùa với lửa là không thể xảy ra, trong Luật Giới người phụ này được người ta ca ngợi với cái danh 'Ngôn Thần - trăm trận trăm thắng'.
Nếu dự tính của hắn đúng thì chắc chắn mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát của nàng, bằng không một người như Kỳ Thừa Doanh sao lại có thể treo miếng cơm manh áo của mình trên sợi dây, bất cẩn một chút liền sẽ bị tước đoạt tất cả.
Người đàn ông lần nữa không phản bác lời nói của thuộc hạ lại cúi đầu xem tài liệu, Sở Tiêu cảm thấy không đúng lắm vì từ khi trở về từ toà án, thái độ kiên quyết trước đó của lão đại đã thay đổi, cậu ta liền hỏi mà không suy nghĩ gì: "Lão đại, cứ để như vậy sao?"
Câu hỏi vừa dứt lập tức một ánh mắt sắc lẹm 'chiếu tướng' Sở Tiêu, chỉ một cái liếc mắt của người đàn ông cũng khiến đối phương cảm nhận được sự đe doạ, cậu đứng ở đó liền hiểu ý cúi gầm mặt: "Lão đại, là thuộc hạ thất lễ!"
Sự thật, chẳng ai trong sự việc này có lỗi nhưng kẻ gây ra mọi thứ thì không được để yên như vậy, hơn nữa còn phải điều tra thật cẩn thận, dù là liên quan đến ai đi nữa cũng phải làm rõ.
"Gọi Lập Tân vào đây." Mệnh lệnh được ban xuống.
Sở Tiêu gật đầu: "Dạ!"
Cậu ta rời khỏi phòng làm việc, cả không gian bỗng chốc nhuộm đầy một sự nguội lạnh, chỉ còn hắn ngồi ở đó, nghĩ đến dáng vẻ lo lắng bất an siết chặt tay thành nắm đấm của nàng, dù cố gắng ngăn không cho lời nói trở thành run rẩy nhưng tai hắn vẫn nghe ra được, nàng bị doạ, cô gái nhỏ ấy thế mà bị hắn làm thành dáng vẻ non tơ như chú thỏ đứng trước một con sói.
Khoé môi hắn nhếch lên, ý cười lộ ra không hề che giấu. Xem ra, con mèo nhỏ này sẽ mang lại cho hắn rất nhiều lợi ích, không đơn giản chỉ là một cái hợp đồng bồi thường mà còn nhiều hơn thế.
Nếu có thể kéo nàng về Bách Trường, không chừng những lo lắng kiểu luật pháp sẽ được bảo hộ, tuy vậy để có thể khiến nàng tự nguyện thì còn phải tính kế lâu dài.
Xinh đẹp, đúng là điều phụ nữ có thì tốt nhưng thông minh là điều sẽ khiến một người phụ nữ trở nên hấp dẫn.
Chưa đầy năm phút ngoài phòng làm việc đã truyền đến tiếng gõ cửa, nhận được sự cho phép người bên ngoài mới dám đi vào, Lập Tân theo bên cạnh Sở Tiêu.
Người đàn ông tầm ba mươi, tóc ngắn màu đen cắt gọn, đôi mắt chứa đựng một cái nhìn tập trung nhưng không có chút gì là cảm giác tồn tại, áo thun đen, quần thể thao, giày lính, khác hẳn hoàn toàn với bộ vest đầy nghiêm túc của Sở Tiêu thì Lập Tân mang sức mạnh của đàn ông cơ bắp, đến việc thở cũng khiến người ta thấy áp lực.
Hai người đứng ở đó nghiêm túc trịnh trọng, đây là Bách Trường nên việc chỉnh chu quần áo là rất cần thiết để tránh đám cảnh sát dòm ngó sẽ khiến mọi chuyện phức tạp.
Đứng cạnh Lập Tân trong phòng làm việc khiến Sở Tiêu trở nên nhỏ nhắn, so với mọi người hay nói đúng hơn là thuộc hạ thân cận thì Sở Tiêu nhỏ người nhất cũng là người trẻ nhất trong số ba thuộc hạ thân tín bên cạnh người đàn ông, nhưng được cái năng lực của cậu cũng không thua kém ai dù tuổi đời vẫn chưa bì kịp.
Đều là người dưới tay hắn nuôi dưỡng nên tính cách và khả năng đều được nắm rõ trong lòng bàn tay, đã quyết định dùng người thì không nghi kị, trong thế giới của giả dối bao trùm như bây giờ, việc lựa chọn tin tưởng cũng phải xem tầm nhìn của chính mình.
Quân Lăng đẩy tập tài liệu trên bàn lên trước một chút, hành động nhỏ nhặt ngầm ra lệnh, Lập Tân hiểu ý đưa tay đón lấy, lật mở xem xét.
"Lão đại, người có gì dặn dò?"
"Sắp xếp thời gian, tôi muốn mời khách ăn cơm." Giọng hắn chứa đựng hứng thú giống như dã thú xác định được con mồi, phần đầu tiên của món khai vị sẽ vờn con mồi một chút xem như thủ tục chào hỏi.
'Khách' trong câu nói kia chính là Kỳ Thừa Doanh, kẻ ngốc cũng biết chủ tịch Quân có bao nhiêu ý tứ với cô gái nhưng chẳng ai dám nói gì, bởi vì hắn là người đứng đầu, hắn không chỉ là ông chủ Bách Trường mà còn hơn cả thế.
Lập Tân gật đầu: "Thuộc hạ đã hiểu, ngày mai sẽ sắp xếp thời gian!"
"Cũng cho người điều tra chuyện làm giả hồ sơ đi, xem chừng không chỉ mỗi hồ sơ bệnh lý của Từ Sính đâu."
Từ ngữ ám chỉ của lão đại rất rõ ràng, Sở Tiêu đứng bên cạnh không hiểu là chuyện gì nhưng có vẻ như Lập Tân đã phần nào nhận ra sự khác thường.
Sau khi hai người rời khỏi phòng làm việc, Sở Tiêu không nhịn được phải quay sang hỏi Lập Tân: "Lão đại nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ người đã biết là ai đứng sau rồi sao?"
Lập Tân đi thẳng đến chỗ thang máy, Sở Tiêu vẫn tiếp tục nghi vấn: "Người phụ nữ họ Kỳ đó, nhìn cứ quen mặt thế nào đấy, nhưng quen thế nào thì tôi lại chẳng rõ."
"Điều tra cô ấy đi." Lập Tân nhìn Sở Tiêu, thang máy cách họ một khoảng không xa.
Vẻ mặt Sở Tiêu có nghi ngờ, có nhớ lại, có một thoáng còn ngẩng lên nhìn Lập Tân như muốn xác nhận, sau đó liền xua tay: "Không đâu, lão đại không có dặn dò, chúng ta thế này là đi quá phận sự."
Lập Tân: "Chú tìm Thiên Mã đi, bảo hắn ta nhanh chóng cho người điều tra nội bộ công ty."
"Hả?" Sở Tiêu không hiểu.
Hai người dừng trước thang máy, chờ khi cửa sắt mở ra thì cùng lúc Lập Tân nói: "Lão đại đang nghi ngờ công ty chúng ta có người bên ngoài."
"Đừng có doạ tôi, Bách Trường mà cũng có tay chân bẩn thỉu sao?" Sở Tiêu nữa thật nữa đùa.
'Ting' một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người song song bước vào, hành lang được trả về trạng thái im lặng, đèn trần trên đỉnh đầu soi sáng một khoảng không vắng vẻ như xoáy sâu vào một trái tim trống rỗng vô hình.
"Có hay không thì phải điều tra mới biết, chú hỗ trợ Thiên Mã, tôi điều tra bên ngoài. Sẵn đó cũng nhắc nhở Keisha liên hệ trợ lý của luật sư Kỳ sắp xếp một buổi, lão đại muốn mời cô ấy ăn cơm."
"Ăn cơm?" Sở Tiêu trào phúng.
Lập Tân lạnh nhạt: "Là ý của lão đại, dù chú có không vừa ý thì cũng phải cố tuân theo mà làm."
Sở Tiêu tựa vào tường thuỷ tinh lạnh lẽo của thang máy, lười biếng kéo dài giọng: "Biết rồi!"
Quả thật Sở Tiêu không mấy ưa thích Kỳ Thừa Doanh, phụ nữ như nàng không những không biết dịu dàng mà hơn hết còn gây cho người ta cảm giác 'bị giáo huấn', cứ như một người đàn ông sống trong hình hài phụ nữ, chẳng có chút hấp dẫn nào.
Vẫn là mấy em gái xinh xắn, yểu điệu vẫn là tốt nhất, tốt hơn nữa là thân hình đầy đặn quyến rũ ba vòng. Nghĩ đến Sở Tiêu đã thấy vui, còn nghĩ lại Kỳ Thừa Doanh trong bộ váy công sở rập khuôn, không khỏi lắc đầu ngao ngán.
Sáng nay cậu lái xe cho lão đại cùng đến toà án, quả thật đã nhìn thấy được dáng vẻ của Kỳ Thừa Doanh trong truyền thuyết được người người khen tặng, ngưỡng mộ, trong hắc đạo còn tung hô đoá hoa hồng này nhưng ngoại trừ vẻ đẹp gương mặt thì Sở Tiêu không đánh giá cao về Kỳ Thừa Doanh.
Chiếc áo sơ mi trắng kín đáo, chân váy công sở, giày cao gót đen, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, không trang điểm nhưng vẫn hiện rõ một sự mộc mạc xinh đẹp khiến người ta nhìn một cái liền phải cảm thán, thế nhưng đây không phải sở thích của Sở Tiêu mà ngược lại có vẻ như lão đại nhà cậu lại có khẩu vị này, lúc đó còn mỉm cười, nụ cười đó rõ ràng là yêu chiều nhiều hơn ghét bỏ.
Dù sao cũng làm thuộc hạ thân tín nhiều năm, hơn nữa cũng được chính người đàn ông đó nuôi dạy từng chút một đến lúc này, Sở Tiêu đôi khi có thể không hiểu ý định sâu xa của lão đại nhưng nét mặt người như nào chẳng lẽ cậu không rõ.
Quân lão đại của Quân Gia, ông trùm ngành dầu khí, nếu nói cách thức tồn tại của người đàn ông này trong Hắc đạo thì người ta sẽ không muốn đến gần, tuy vậy lão đại rất hiếm khi nổi giận, mặt lúc nào cũng lạnh lùng và thái độ nghiêm khắc nhưng chưa bao giờ giận đùng đùng lên khi một việc gì đó xảy ra ngoài tầm kiểm soát.
Có điều, cái nụ cười ban sáng là ý gì? Không rõ lắm nhưng đấy giống như con mồi sắp bị đưa lên đĩa, thú dữ đã sẵn sàng để nhe nanh múa vuốt, cắn xé rồi đay nghiến con mồi tươi ngon khi nó còn chưa nhận thức được sự nguy hiểm rình rập.
Thang máy đi xuống lần nữa phát ra tiếng 'ting' thông báo, cửa sắt mở, hai người đàn ông bên trong bước ra.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy ở cách đó không xa, Keisha từ phòng làm việc của Thiên Mã đang chuẩn bị khép cửa, còn đang chỉnh lại váy áo trên người, rõ ràng đến nổi nhìn vào liền biết hai người đó vừa làm gì bên trong.
Sở Tiêu không giấu được quăng một ánh mắt đầy khinh bỉ, miệng nhanh chóng bình phẩm mắng chửi: "Nhu cầu của tên đó cũng cao thật, một ngày chẳng biết ra vào bao nhiêu lần mới đủ."
Lập Tân: "Chú ghen tị?"
Sở Tiêu phỉ nhổ: "Tôi mà ghen tị mấy cái chuyện đáng xấu hổ đó của anh ta sao."
Ai trong công ty cũng biết, tổng giám đốc Triệu có một cô thư ký 'thân cận' mà xét về mặt nào cũng khiến người ta muốn cưới về nhà nâng niu trân trọng nhưng mà qua tay của Thiên Mã thì anh ta chẳng mảy may để ý, đến cả chủ tịch Quân của Bách Trường còn chẳng cần thư ký thì họ Triệu lại mỗi năm tuyển vào một người.
Có điều, ba năm trở lại đây anh ta giống như bị ma xui quỷ khiến thế nào vẫn chưa đổi Keisha, vì vậy... người ta đều khẳng định Keisha không những có sức lực mà còn có thực lực.
Bằng không, với con hổ đói Triệu Thiên Mã thì chẳng đến ba năm cô ấy đã chạy mất.
Nhìn thấy hai người đàn ông đang đi đến Keisha dừng bước, thấy cô Lập Tân và Sở Tiêu cũng dừng lại.
Cô gái lịch sự mỉm cười chào hỏi: "Anh Lập, anh Sở."
Lập Tân gật đầu: "Nếu không bận gì thì vào phòng Thiên Mã nói chuyện, chủ tịch có việc giao phó."
Keisha có chút lúng túng, liền nói: "Tôi đến sau có được không, tôi có chút việc!"
"Được! Vậy cô làm việc của cô đi, chúng tôi đi trước."
"Vâng!"
Keisha đi rồi Sở Tiêu mới thấp giọng nói: "Cô ấy không phải bị gì đó chứ? Thấy sắc mặt không tốt lắm."
Lập Tân không nói gì nhưng chắc chắn cũng nhận ra thay đổi của Keisha, đàn ông cũng không nên quan tâm quá nhiều về chuyện phụ nữ.
Sở Tiêu vươn tay gõ cửa phòng, Thiên Mã ngồi vắt chéo chân trên sofa cũng không buồn để ý cho đến khi tiếng 'lạch cạch' mở cửa rồi người bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy họ, Thiên Mã có phần không hài lòng, tựa vào lưng ghế: "Sao lại là mấy chú?"
"Không phải chúng tôi vậy chú nghĩ là ai?" Lập Tân đi đến sofa, thả mình ngồi xuống ghế phía đối diện.
Sở Tiêu đi sau đến ngồi vào chỗ bên cạnh Lập Tân, nhìn Thiên Mã đang chán chường ngồi bên kia.
"Đây dù sao cũng là công ty, chú nên biết trên biết dưới chút đi." Sở Tiêu bất mãn.
Thiên Mã nhướng một bên chân mày, nụ cười mang theo sự bỉ ổi: "Gì đây? Lão đại không quản tôi, các chú lại quản tôi à?"
Sở Tiêu 'hừ' lạnh một tiếng: "Nói với chú thật phí lời!"
Lập Tân tự động rót tách trà, để hai tên nhóc cãi nhau cũng không thèm can dự làm gì cho mệt.
Thiên Mã cùng Lập Tân bằng tuổi, so với tính cách trầm tính ít nói của Lập Tân thì Thiên Mã phải công nhận rằng Lập Tân đúng chuẩn một người đàn ông 'hướng nội' đúng nghĩa, trái lại Thiên Mã không những nói nhiều mà đến miệng lưỡi cũng nhanh nhảu, thêm cả việc đào hoa thì ăn đứt tất cả.
"Này! Rốt cuộc là có việc gì hả? Các chú không phải đến chỉ để móc mỉa tôi đấy chứ?"
Sở Tiêu cáu gắt: "Nghĩ tôi muốn chắc?"
Thiên Mã đáp trả: "Còn không phải sao?"
Sở Tiêu bĩu môi: "Người như chú nói nhiều chỉ tốn nước bọt."
Thiên Mã gác chân lên bàn, giày da phẳng phiu sáng bóng, anh ta nhàn nhã nhìn Lập Tân: "Tiểu Tân Tân, chú nói gì đi đừng chỉ ngồi đó uống trà như thế."
Lập Tân bị gọi tên, khẽ nhún vai một cái.
Sở Tiêu cười: "Lão đại nói chú không tập trung làm việc nên định giao cho chú nhiệm vụ quan trọng, người còn nói để rèn luyện tính tình."
Thiên Mã quăng cho Sở Tiêu ánh mắt hình viên đạn, khoanh hai tay trước ngực: "Này! Nói tiếng người đấy à?"
"Tôi nói tiếng chó mà chú cũng hiểu sao?" Sở Tiêu đáp trả không xót lời nào.
"Sở Tiêu!" Thiên Mã nghiến răng nghiến lợi.
Họ lúc nào cũng vậy nhưng độ hiểu nhau tương đối nhiều, chỉ cần ai xảy ra chuyện thì sẽ luôn được hai người còn lại hỗ trợ, ba người giống như gia đình nói đúng hơn là giống anh em, người nuôi lớn dẫn dắt đều là lão đại.
Ai cũng có câu chuyện riêng cho đến khi họ bước chân vào Quân Gia, đứng dưới sự dẫn dắt của người đứng đầu Quân Gia, đón nhận nhiều gian nan hiểm trở đầy nguy hiểm, tưởng chừng như bỏ mạng nhưng lại sống sót trưởng thành như bây giờ.
'Cốc... cốc... cốc...'
Cửa phòng có người gõ cửa, Lập Tân cất giọng 'mời vào', Keisha đi vào còn tiện tay mang theo ba tách cà phê cho ba người đàn ông.