Luận Phương Pháp Tu Dưỡng Của Người Công Cụ

Chương 11




Tiêu Mạc cùng Vạn Trúc Phong lần lượt xuống núi để xử lý việc ma tu hút tinh khí, Tiêu Mạc chỉ quan tâm đến sự vụ gia tộc, còn tưởng rằng là con cháu trong nhà mình xui xẻo, không nghĩ tới ma tu tàn sát bừa bãi đã thành việc bình thường.

Vạn Trúc Phong làm đến sứt đầu mẻ trán trở về, đầu tiền là ngồi xổm đếm linh thạch cả nửa ngày, qua một đêm mới nhớ tới thương lượng cùng hai vị sự đệ có tiền đồ nhất xin giúp đỡ.

"Sự tình đã nghiêm trọng như vậy, tại sao ta xuống núi lại không có tin tức gì?" Tiêu Mạc nhíu mày nói, khó có lúc thu hồi toàn bộ tâm tư vui đùa.

Vạn Trúc Phong chậm rãi lắc đầu, "Các đại gia tộc làm việc theo ý mình, có ai chịu đi đầu tỏ ra yếu thế thả tin tức cầu xin những gia tộc khác giúp đỡ?"

Nguyệt Lộ sơn đã là nơi bất luận xuất thân, gia tộc liên hợp, kết quả là, môn hạ của tứ đại chân nhân không phải vẫn là thân nhân của họ quản lý, vẫn tranh giành cao thấp trước sau sao.

Đỗ Thừa Ảnh vẫn luôn không nói một lời, bộ dáng cúi đầu xuất thần giống như hoàn toàn không ở đây.

Vạn Trúc Phong ngoắc ngoắc ngón tay, trong lòng kích động, do dự mở miệng nói, "Kỳ thật ta cảm thấy Đỗ sư đệ không tệ."

Chỉ có Đỗ Thừa Ảnh là người duy nhất ở Nguyệt Lộ Sơn không xuất thân từ tu chân thế gia, để hắn mở miệng là nhất thích hợp nhất, sẽ không làm ảnh hưởng đến thể diện của nhiều gia tộc.

Đỗ Thừa Ảnh nghe được tên của mình, lần nữa ngẩng đầu hoàn hồn, ánh mắt cùng biểu tình đều thập phần lãnh đạm, Vạn Trúc Phong đối diện với ánh mắt ma mị của Đỗ Thừa Ảnh, không tự chủ được nuốt xuống những lời kế tiếp.

"Việc này vẫn là nên báo cho các vị chân nhân, tự bọn họ sẽ định đoạt." Tiêu Mạc làm đại sư huynh, vẫn phải có chút ổn trọng, Tán Nguyệt chân nhân mặc kệ mọi việc, hắn cũng không muốn gây rắc rối cho Tán Nguyệt chân nhân, môn hạ bọn họ trước nay đều hành sự điệu thấp, không có bản lĩnh cũng không ôm trách nhiệm.

" Có chuyện gì muốn báo cho chân nhân?" Lâm Kỳ vừa trở về liền ngửi thấy được hương vị nhiệm vụ, thần sắc khẩn trương nói.

Vạn Trúc Phong kể hết những gì đã xảy ra với hắn đơn giản, rõ ràng, tóm tắt nói lại một lần.

Lâm Kỳ trong lòng lộp bộp một chút, không tự chủ được mà liếc mắt nhìn Đỗ Thừa Ảnh một cái.

Đỗ Thừa Ảnh bát phong bất động* ngồi, trường bào phết đất, tóc đen không chút cẩu thả, hắn không chợp mắt một đêm, vẫn là bộ dáng tuấn mỹ phong lưu như cũ, nhìn thế nào cũng đều không giống một đại ma đầu.

*Không bị thế gian ảnh hưởng.

Lại là tình tiết không có ở kiếp trước, Lâm Kỳ áp xuống hoài nghi trong lòng ngồi xuống, ngồi dựa gần Đỗ Thừa Ảnh chỉ có duy nhất chỗ này để ngồi, Lâm Kỳ ngồi xuống cũng có chút không được tự nhiên, ánh mắt tận lực không nhìn về phía Đỗ Thừa Ảnh, nhẹ giọng nói, " Báo cho các chân nhân cũng tốt."

"Việc này không thể chậm trễ, bây giờ ta liền đi đến chỗ Duyên Vũ chân nhân một chuyến." Tiêu Mạc gõ gõ cái bàn trước mặt, nghiêm túc nói với Vạn Trúc Phong, "Nhị sư đệ, ngươi ở trên núi dựng quầy đi."

Vạn Trúc Phong: "..."

Tiêu Mạc lại chuyển hướng Đỗ Thừa Ảnh, "Đỗ sư đệ ngươi chăm sóc Lâm sư đệ cho tốt."

Lâm Kỳ: "..."

Đỗ Thừa Ảnh gật đầu: "Tiêu sư huynh yên tâm."

Giao việc xong, Tiêu Mạc lưu loát xoay người rời đi, Vạn Trúc Phong cũng đứng dậy, thành thật nói, "Hai vị sư đệ cứ tự nhiên, ta đi trước."

Trong phòng tức khắc chỉ còn lại hai người Lâm Kỳ cùng Đỗ Thừa Ảnh.

Lâm Kỳ có chút không biết theo ai, đứng ngồi không yên muốn đứng dậy, lại cảm thấy quá mức rõ ràng, rốt cuộc Đỗ Thừa Ảnh cũng không có gì sai, như vậy có chút quá đáng, đây cũng không phải tính cách của Lâm Kỳ.

"Muốn đi thì đi đi." Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt nói.

Lâm Kỳ đỏ mặt, cúi đầu nói: "Ta không có ý đó."

Đỗ Thừa Ảnh trực tiếp đứng dậy, " Vậy ta đi." Không chút chậm chễ mà đi ra ngoài.

Lâm Kỳ ngoài ý muốn trơ mắt nhìn Đỗ Thừa Ảnh rời đi, Đỗ Thừa Ảnh bước chân không ngừng, ba bước cũng thành hai bước lập tức biến mất ở trong tầm mắt Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ kinh ngạc khẽ nhếch miệng, đây là... Sinh khí?

Hệ thống thấy bộ dáng y nhìn cửa mất hồn mất vía, hận sắt không thành thép nói, " Cậu như thế nào lại ngốc như vậy?"

Lâm Kỳ, " Vì cái gì vô duyên vô cớ lại nói ta ngốc?"

Hệ thống thầm nghĩ ngay cả lạt mềm buộc chặt cũng không hiểu, nhân loại này có phải hay không là ngốc tử a, bất quá nó lười nói, có lệ nói, "Đỗ Thừa Ảnh giá trị hắc hoá là 100, cậu nhớ chú ý thái độ của mình."

Lâm Kỳ thầm nghĩ chú ý thái độ như thế nào, lấy lòng hắn? Thậm chí tiếp thu hắn? Này không phải là lừa gạt tình cảm à, nhân vật ở tiểu thế giới cũng có nhân quyền hiểu không, làm ra loại sự tình này khi trở về sẽ bị hiệp hội nhân quyền liên minh cảnh cáo.

Hệ thống, "Tiết mục bắt đầu rồi, tôi rút lui trước, chính cậu tự chú ý, nếu buổi tối Đỗ Thừa Ảnh đánh lén cậu, cậu liền nhẫn nại một chút, dù sao chịu đau một chút sau đó liền dễ dàng."

Lâm Kỳ, "...Ngươi đi nhanh đi..."

Lâm Kỳ một người ăn không ngồi rồi, dứt khoát ôm Thủy Kỳ Lân hết sức chuyên chú mà chải lông cho nó, đền bù chấp niệm của y đối với mấy bộ lông xù, Thủy Kỳ Lân cực kỳ ngoan ngoãn, ngồi quỳ trên mặt đất an tĩnh mà dùng một đôi mắt xanh ngọc bích sáng ngời nhìn Lâm Kỳ.

"Vô Hạ," Lâm Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Thủy Kỳ Lân, thấp giọng nói, "Ngươi nói xem ta có phải quá nhẫn tâm hay không?"

Thủy Kỳ Lân trầm mặc không nói, ngay cả meo cũng không kêu một tiếng, chỉ lẳng lặng mà nhìn y, ánh mắt nhu hòa ấm áp, dùng lỗ tai của mình đụng đụng Lâm Kỳ.

"Ta biết hắn thích ta, rất thích ta," Lâm Kỳ thở dài, quay đầu đem cả khuôn mặt chôn vào bộ lông của Thủy Kỳ Lân, "Nhưng người hắn thích kỳ thật cũng không phải chân chính là ta, ngươi minh bạch sao?"

Trong rừng rậm lông mi Đỗ Thừa Ảnh run lên, khóe môi bất đắc dĩ mà hạ xuống, sư huynh thật là hồ đồ, hắn chân chính thích ai, chẳng nhẽ bản thân hắn không biết sao?

Lâm Kỳ thật sự chán chết, trên lưng nợ tình cảm giác thực không tốt, ghé vào trên người Thủy Kỳ Lân lăn hai cái, tự sa ngã nói, "Ta bình thường như vậy, rốt cuộc hắn thích ta vì cái gì chứ?"

Từ Đỗ Thừa Ảnh mượn xác Thủy Kỳ Lân quay đầu, ôn nhu dùng chóp mũi chạm nhẹ vào mặt Lâm Kỳ, Lâm Kỳ trốn tránh một chút, hắn lại linh hoạt đuổi theo, chóp mũi mềm mại dán ở trên gò má ấm áp, Lâm Kỳ cười một tiếng không trốn nữa, vỗ vỗ cái trán Thủy Kỳ Lân, híp mắt cười nói, "Ngươi cũng rất thích ta, có phải hay không?"

Chóp mũi cọ một chút vào gương mặt y, có điểm ngứa, Lâm Kỳ nhếch miệng cười, thở dài nói, "Nếu có thể mang ngươi mang đi thì tốt rồi."

Thủy Kỳ Lân ngẩng đầu, đôi mắt lam chuyên chú ngóng nhìn Lâm Kỳ, trong ánh mắt bao hàm một ít tình cảm phức tạp, tay Lâm Kỳ dừng lại, y bỗng nhiên nghe được thanh âm phát ra từ Thủy Kỳ Lân.

"Ta không quan tâm."

Thanh âm hồn hậu giống như tiếng Phạn, tựa như từ sâu trong linh hồn truyền đến, khiến cả người Lâm Kỳ chấn động.

Thủy Kỳ Lân lẳng lặng nhìn y, thanh âm thúc giục nhân tâm lại lần nữa truyền đến "Đừng áy náy."

Trong lòng Lâm Kỳ bang bang nhảy loạn, y không biết vì cái gì tim mình lại đập nhanh như vậy, đôi mắt xanh biếc của Thủy Kỳ Lân như có ma lực muốn hút lấy ánh mắt của y, chóp mũi mềm mại nhẹ nhàng cọ vào gò má Lâm Kỳ, Lâm Kỳ cả người run lên, trực tiếp xoay người từ trên người Thủy Kỳ Lân lăn xuống dưới.

Thủy Kỳ Lân không nhúc nhích, vẫn như cũ lẳng lặng ngồi, bộ dáng trầm ổn khiến Lâm Kỳ thấy có chút xa lạ, ngồi dưới đất cùng Thủy Kỳ Lân nhìn nhau một hồi lâu, cả người đều cứng đờ.

Trong sự im lặng nặng nề, Thủy Kỳ Lân mở miệng, nhỏ giọng nói, "Meo."

Trong một khắc kia tâm của Lâm Kỳ rốt cuộc hạ xuống, nhào lên tâm lưng rắn chắc Thủy Kỳ Lân, đầu chui vào lông tơ, nói bằng giọng nghẹn ngào, "Vô Hạ, ngươi vừa mới dọa ta."

Đỗ Thừa Ảnh nhẫn nhục chịu đựng nhẹ meo một tiếng, Lâm Kỳ yên tâm ở trên lưng hắn cọ hai cái, điều này rất trẻ con, cũng làm Đỗ Thừa Ảnh động tâm.

Nếu Lâm Kỳ ở trước mặt hắn cũng có thể tự tại như vậy thật tốt.

Duyên Vũ chân nhân nghe nói dưới chân núi lại có ma tu hoành hành, nhất thời vừa kinh vừa giận, "Như thế nào một chút tiếng gió cũng không thấy?"

Tiêu Mạc cười mà không nói, trên mặt tràn đầy cảm giác cá mặn.

Duyên Vũ phát xong hỏa liền biết chính mình nói thừa, còn có thể là vì cái gì chứ, không phải là đấu đá nội bộ, ai cũng không thể hạ thấp mặt mũi nói chính trong khu vực của mình xảy ra việc không khống chế được.

Tiêu Mạc chịu đâm thủng một tầng giấy này đã xem như không tồi.

"Ta đã biết, đa tạ ngươi," Duyên Vũ nhíu mày nói, " Đây không phải việc nhỏ, ta sẽ cùng với vài vị chân nhân khác thương nghị, ngươi đi về trước đi."

" Được rồi, làm phiền chân nhân lo lắng." Tiêu Mạc hành lễ lui ra, chính mình có thể làm cũng đều làm, xem như không thẹn với lương tâm.

Thủy Kỳ Lân xuất thế là đại cát (điềm lành), phúc hề họa chỗ ỷ*, sau điềm lành tất là đại hoạ, Duyên Vũ ánh mắt thâm trầm, thế gian này...sắp loạn rồi.

*Phúc hề hoạ sở ỷ, hoạ hề phúc sở trí, tức là hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối hoạ, phúc nếu như hưởng hết thì tất sẽ chiêu mời hoạ. Vì vậy "phúc bất tận hưởng" (phúc không thể hưởng hết)

Mấy ngày sau, sơn môn lệnh truyền tới tay Tiêu Mạc, sơn môn lệnh có nói rõ, Nguyệt Lộ sơn triệu tập các đệ tử xuống núi trừ ma vệ đạo, đệ tử của các chân nhân đều được xuất động, không được có sai lầm.

Tiêu Mạc tiếp nhận sơn môn lệnh, quay đầu liền cùng ba vị sư huynh đệ giải thích tình huống, phi thường quyết đoán mà phân tổ, "Ta cùng với Vạn sư đệ đi Phàn Cửu, Đỗ sư đệ ngươi chiếu cố tốt Lâm sư đệ, cùng tới Hoa Nguyên đi."

Lâm Kỳ sững sờ nói, "Nhưng Tiêu sư huynh ngươi với ta đều thuộc Hoa Nguyên."

Tiêu Mạc vẫy vẫy tay, " Tha cho ta đi, vừa trở về nương của ta liền hỏi khi nào về nhà." Trực tiếp kéo tay áo Vạn Trúc Phong, "Đi thôi."

Vạn Trúc Phong nghiêng ngả lảo đảo mà đi theo, "Sư huynh, còn chưa có thu thập đâu, cứ như vậy đi sao?"

"Thu thập cái gì mà thu thập, kiếm được nhiều linh thạch như vậy không đủ cho ngươi tiêu?" Tiêu Mạc đầu cũng không quay lại nói, vội vã lôi kéo Vạn Trúc Phong nhanh chóng rời xa thị phi.

Bầu không khí giữa hai sư đệ rất kỳ quái, hắn đã sớm muốn rời đi.

Lâm Kỳ nhiều ngày chưa từng nói chuyện với Đỗ Thừa Ảnh, Đỗ Thừa Ảnh tựa hồ cũng cố ý trốn tránh y, lúc trước gấp gáp dính lấy bây giờ thì thoải mái buông tay, điều chỉnh cực nhanh.

Hệ thống trầm mê tống nghệ, căn bản không để ý tới Lâm Kỳ, Lâm Kỳ chỉ có thể mỗi ngày nói chuyện cùng Thủy Kỳ Lân.

Thủy Kỳ Lân thật ra càng ngày càng có linh tính, thấy Đỗ Thừa Ảnh không nói một lời liền đi, cọ cọ trường bào Lâm Kỳ, Lâm Kỳ xoay người sờ sờ lỗ tai nó, đột nhiên làm mặt quỷ, đối với Thủy Kỳ Lân lè lưỡi, "Hắn không để ý tới ta, ta cũng không để ý tới hắn."

Thủy Kỳ Lân yên lặng nhìn y, ánh mắt trước sau như một ôn hòa bao dung.

Rõ ràng là chính y nói với Đỗ Thừa Ảnh đừng thích y, tại sao Đỗ Thừa Ảnh làm được, y ngược lại có chút mất mát? Lâm Kỳ cúi thấp mặt, thầm nghĩ chẳng lẽ thật sự là ' thời điểm có được không biết quý trọng, đến khi mất đi mới thấy đáng quý '?

Đỗ Thừa Ảnh tuy là vô thanh vô tức, song khi thu thập tốt vẫn tới tìm Lâm Kỳ, "Lâm sư đệ, nếu ngươi thật sự không muốn đồng hành cùng ta, chúng ta cứ vậy tách ra mà đi thôi."

Lâm Kỳ vuốt ve bộ lông dài của Thủy Kỳ Lân, nghĩ thầm y cái gì cũng chưa nói a.

Đỗ Thừa Ảnh thấy y cúi đầu im lặng, dịu giọng nói, "Ta không có cố ý chọc tức ngươi, chỉ là sợ ngươi khó chịu mà thôi."

Lâm Kỳ nhẹ giọng nói, "Ta không khó chịu."

Đỗ Thừa Ảnh nói, "Thật sao?"

Lâm Kỳ vò bộ lông Thủy Kỳ Lân, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nói, "Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, vô luận thế nào, tình nghĩa vẫn còn đó, không cần vì một số việc như thế...mà không vui."

"Ta chưa bao giờ nghĩ như vậy," Đỗ Thừa Ảnh trầm ngâm một lát, nói, " Thế này đi, nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không khoẻ, ngươi liền nói ra, được không?"

Lâm Kỳ hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Đỗ Thừa Ảnh, lâu rồi y không có nhìn thẳng vào Đỗ Thừa Ảnh, bây giờ nhìn lại, tình ý trong cặp mắt kia không có giảm bớt nửa phần, như cũ tràn đầy, khiến y lại nhịn không được muốn dời mắt đi chỗ khác..

" Ta nhìn ngươi, cũng khiến ngươi không vui sao?" Đỗ Thừa Ảnh ngữ khí bình đạm nói, cho dù lời hắn nói ra rất đau lòng, hắn vẫn bình tĩnh không gợn sóng.

Lâm Kỳ vội ngoái đầu nhìn lại nói, "Không phải là ta không vui..." Đối mặt với ánh mắt như nam châm của Đỗ Thừa Ảnh y lại bắt đầu không nói nên lời.

Chỉ là quá trân quý, y vô pháp thừa nhận.

Đỗ Thừa Ảnh tựa hồ nhìn thấu tâm tư của y, bỗng nhiên tiến lên một bước tới gần, Lâm Kỳ lui về phía sau, dựa vào trên Thủy Kỳ Lân mềm mại, lần này Đỗ Thừa Ảnh không có vì y hoảng loạn mà thoái nhượng, chặt chẽ nhìn thẳng vào đôi mắt y, trầm thấp nói, "Ngươi sợ ta làm gì ngươi sao?"

Khoảng cách quá gần, còn có thể ngửi được mùi cây ăn quả nhàn nhạt trên người đối phương, Lâm Kỳ không khỏi nín thở, Đỗ Thừa Ảnh cúi người xuống, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn chậm rãi tới gần, tâm Lâm Kỳ giống như bị một bàn tay nâng lên giữa không trung, cả người dâng cao.

Đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc dừng lại, môi mỏng khẽ hé mở, thanh âm trầm thấp đi vào nhân tâm, "Không có sự cho phép của ngươi, ta sẽ không làm gì cả."

Khi Đỗ Thừa Ảnh đứng thẳng dậy, Lâm Kỳ cũng rốt cuộc thở ra, trái tim vẫn còn bang bang nhảy loạn, y vội xoay người vùi mình vào Thủy Kỳ Lân, mượn bộ lông Thủy Kỳ Lân che dấu động tác che ngực cùng bộ dạng chật vật há mồm thở dốc.

Đỗ Thừa Ảnh cười như không cười mà nhìn bóng dáng phát run của y, tuy nói không ép buộc y, nhưng vẫn nhịn không được muốn trêu chọc y.

Thật không hiểu khi nào mới có thể thông suốt.

Hai người vẫn cùng nhau xuống núi, bởi vì bộ dáng Thủy Kỳ Lân quá bắt mắt, Thủy Kỳ Lân phải đem hình thể bản thân thu nhỏ lại, biến thành kích thước của chó mèo bình thường, vừa vặn nằm trong ngực Lâm Kỳ, Lâm Kỳ ngạc nhiên nói, "Ngươi có thể thu nhỏ, tại sao trước đó ngươi lại giữ nguyên?"

Thủy Kỳ Lân: Nó không ngờ người trong lòng chủ nhân nó thích sủng vật.

Lâm Kỳ đối với Thủy Kỳ Lân bản nhỏ yêu thích không buông tay, khi đến dưới chân núi trấn trên, sắc trời đã bắt đầu tối, Đỗ Thừa Ảnh dẫn Lâm Kỳ tìm nơi ngủ trọ, Lâm Kỳ nói với Đỗ Thừa Ảnh, "Sư huynh, thuê hai gian đi," y giải thích nói, "Ta muốn ngủ cùng Vô Hạ."

Vẻ mặt Đỗ Thừa Ảnh thoáng vui vẻ, "Tùy ngươi."

Lâm Kỳ trầm mê trong Thủy Kỳ Lân, không chú ý tới vẻ kỳ lạ trên khuôn mặt Đỗ Thừa Ảnh.

Tuy là dưới chân Nguyệt Lộ sơn, nhưng dân cư so với phía trước cũng thưa thớt hơn rất nhiều, Nguyệt Lộ sơn tràn ngập linh khí, không đề cập tới những đệ tử tu hành đến bái sư, ngay cả phàm nhân cũng sẽ không tự chủ được mà muốn tới gần, mấy gian khách điếm thường thường chật ních, nhưng hôm nay lại sinh ý điêu tàn.

Có sự khác thường tất có yêu quái, Đỗ Thừa Ảnh hướng chưởng quầy hỏi thăm tin tức đại khái xong, trở về gian phòng của bản thân đả tọa, nhất thời lại không yên tâm Lâm Kỳ, nhắm mắt xuất khiếu, lần nữa mượn thân xác Thủy Kỳ Lân.

Khi mở mắt ra cảm thấy trong phòng có sương mù, Đỗ Thừa Ảnh thầm nghĩ có gì đó không ổn, đang muốn thoát thân thì thân thể đã bị người khác bế lên từ phía sau, bị người kia xoay lại, đối diện với đôi mắt cười trong trẻo, "Vô Hạ, ngươi có muốn tẩy tẩy không?"

Lâm Kỳ hẳn là mới tắm xong, gương mặt trắng nõn phiếm một chút hồng nhạt, tóc dài tự nhiên buông xoã trên vai, chiếc cổ mảnh khảnh bị làn áo lệch làm lộ ra, còn chưa có thấy điểm phong tình gì, nhưng ở trong mắt Đỗ Thừa Ảnh thì đẹp hơn gian tất cả màu sắc tốt đẹp trên thế gian, cực kỳ sạch sẽ, sạch sẽ đến mức làm người ta nhịn không được muốn lưu lại dấu vết trên người y.

"Vô Hạ, sao ngươi lại chảy máu?" Lâm Kỳ cuống quít bịt mũi Thủy Kỳ Lân.

Đỗ Thừa Ảnh: "..."

Lâm Kỳ đối với loại linh thú như Thủy Kỳ Lân không quá hiểu biết, thật sự không nghĩ tới chính mình làm Thủy Kỳ Lân chảy máu mũi, luống cuống tay chân mà tìm rất nhiều đan dược cho nó ăn.

Đỗ Thừa Ảnh một bên thầm niệm bình tâm quyết một bên vô ý thức mà nhai đan dược Lâm Kỳ nhét vào trong miệng hắn, thầm nghĩ chính mình thật là không có tiền đồ.

"Có phải là sắp trưởng thành không?" Lâm Kỳ lẩm bẩm nói, lật đuôi Thủy Kỳ Lân ra cẩn thận nhìn nhìn, "Mông vẫn còn trắng nõn, còn chưa tới lúc a." Khi Thủy Kỳ Lân bắt đầu vào thời kỳ thành niên, nó sẽ bắt đầu chuyển sang màu đen từ đuôi trước.

Đỗ Thừa Ảnh cả người cứng đờ, vừa muốn rời đi lại không muốn Lâm Kỳ thật sự cùng con ác thú kia thân cận, nhanh nhẹn từ trên tay Lâm Kỳ tránh đi, nhảy xuống mặt đất, đối với Lâm Kỳ hơi bất mãn ' meo ' hai tiếng.

"Vô Hạ thẹn thùng sao?" Lâm Kỳ mỉm cười cúi người, mini Thủy Kỳ Lân càng khiến y có cảm giác thoả mãn khi nuôi thú cưng, vẫy tay nói, "Lại đây, ta giúp ngươi tắm rửa."

Đỗ Thừa Ảnh không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhảy ra phòng.

Lâm Kỳ khẽ gọi một tiếng, không có đuổi theo, hài tử đã lớn, yêu cầu cần có không gian riêng tư, y tin tưởng linh thú như Thủy Kỳ Lân một lát sau sẽ tự mình chạy về.

Khúc nhạc đệm nhỏ này khiến Lâm Kỳ khi nằm ở trên giường đi vào giấc ngủ, khóe miệng vẫn hàm chứa ý cười.

"Sư đệ."

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, có một thanh âm trầm thấp kêu gọi y, thanh âm kia rất quen thuộc, lại cố tình đè thấp, gần ở bên tai, hương thơm trái cây như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, Lâm Kỳ cố gắng mở mắt ra, đôi mắt trong bóng đêm toát ra ánh sáng sâu thẳm, hai cánh môi mỏng khẽ hé mở, mơ hồ lướt qua gò má y.

"Sư đệ, trong lòng ngươi thật sự không có ta sao?"

Hơi thở ấm áp phả vào gò má y, Lâm Kỳ co rúm lại một chút, cảnh tượng trước mặt tựa như mộng mà không phải mộng, ngược lại giống như đang khảo vấn, dụ hoặc nhân tâm.

Y là đang nằm mơ sao? Lâm Kỳ ngẩn người, muốn né tránh, lại cảm thấy toàn thân vô cùng nặng nề, căn bản không thể rời đi, ngược lại hơi thở ma mị càng ngày càng gần, từ y gò má dịch đến chóp mũi, vô khổng bất nhập* mà thấm sâu vào da thịt y.

*Chỗ nào cũng có

"Sư đệ, ngươi đỏ mặt..."

Lâm Kỳ cau mày, hoàn toàn minh bạch bản thân đã chân chính hãm sâu ở trong cơn ác mộng, Đỗ Thừa Ảnh chân chính sẽ không đối với y ngả ngớn như vậy, y cắn răng tập trung tinh thần, hét lớn một tiếng "Tránh ra! Đừng chạm vào ta!" Giơ tay đẩy nó ra ngoài.

Cổ tay bị nắm lấy gắt gao, một cỗ linh lực thẩm thấu vào cánh tay bên hông, Lâm Kỳ đột nhiên mở mắt, lần này là thật sự mở bừng mắt, trong phòng sáng như ban ngày, Đỗ Thừa Ảnh đang yên lặng nhìn y, sắc mặt đạm nhiên ngồi nghiêm chỉnh, hắn hoàn toàn khác với sự cám dỗ của con quỷ mà Lâm Kỳ thấy trong cơn các mộng vừa rồi.

"Sư đệ, ngươi mắc bẫy rồi." Đỗ Thừa Ảnh nhàn nhạt nói.

Lâm Kỳ sau lưng đổ mồ hôi, tim còn đập loạn xạ, vô lực nói, "Sư huynh, xem ra tình huống so với chúng ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn."

Ngay cả khách điếm dưới chân Nguyệt Lộ sơn cũng có ma tu xâm lấn, chưa kể những nơi khác.

Đỗ Thừa Ảnh không có tiếp lời mà chậm rãi nói, " Vừa rồi ngươi...vẫn luôn kêu tên của ta."

Lâm Kỳ dừng động tác giơ tay lau mồ hôi lại, cổ tay còn lại bị Đỗ Thừa Ảnh nắm chặt ở lòng bàn tay bỗng nhiên cảm thấy có chút hơi nóng, cúi thấp đầu ấp úng nói, "... Thật sao?"

"Ngươi mau thả ta ra," Tay Đỗ Thừa Ảnh hơi dùng sức, bỗng nhiên đem Lâm Kỳ kéo vào trong lòng ngực, Lâm Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy Đỗ Thừa Ảnh cúi đầu, mặt mày phong lưu tùy ý, "Ta làm gì ngươi vậy? Sư đệ..."

Lâm Kỳ hô hấp đình trệ, Đỗ Thừa Ảnh hơi câu khóe môi, cúi người hé môi, "Là như thế này sao..."

' bang ', một cái tát hung hăng rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ, Lâm Kỳ thần sắc chán ghét, lạnh băng nói, "Xin lỗi, ngươi giả đến một chút cũng không giống."

Gương mặt người bị đánh chớp mắt vặn vẹo, vừa quay đầu muốn nói cái gì đó, từ dưới nền đất truyền đến tiếng rống giận phảng phất muốn đem trước mặt người rống tan thành mây khói.

Lâm Kỳ cũng tỉnh lại một lần nữa.

"Sư đệ, ngươi thế nào rồi?!" Người trước mặt thần sắc khẩn trương, mày chau chặt, trên mặt trần đầy lo lắng cùng ảo não, đè nén lửa giận ẩn dưới ôn nhu săn sóc, hắn cực kỳ tức giận, cũng không quên không nên khiến người trước mắt sợ hãi, Đỗ Thừa Ảnh thấy Lâm Kỳ ánh mắt tan rã, tựa hồ còn có bóng đè bên trong, càng hận chính mình mang Thủy Kỳ Lân đi, chỉ trong chớp mắt đã có người khác chui chỗ trống lợi dụng, cáu giận nói, "Đều do..."

Một cái ôm gắt gao đánh gãy lời Đỗ Thừa Ảnh định nói, "Là ngươi." Lời nói tựa như thở dài tràn ngập an tâm cùng may mắn.

Nội tâm cuồng bạo của Đỗ Thừa Ảnh trong chớp mắt lập tức bình tĩnh trở lại, người trong lòng ngực đối với hắn mà nói chính là có ma lực như vậy, một niệm thành Phật một niệm thành ma, tất cả đều tùy vào hỷ nộ ái ố của y, thật lâu sau, Đỗ Thừa Ảnh mới chậm rãi giơ tay lên, xoa nhẹ đỉnh đầu Lâm Kỳ, "Ta ở đây."