Luân Hồi Thương Đế

Chương 264





“Ta là Đế minh thành viên, phụng lệnh Minh Chủ đến đây mời hai vị Thiện Ác pháp sư cùng với Đế minh chúng ta hợp lực tru sát Tà thú”. Vị võ giả kia lấy ra một bức thiệp đưa đến cho Cơ Tử Nguyệt nói.

“Đế minh? Tru sát Tà thú?”. Đoạn Ngọc cùng Cơ Tử Nguyệt nghe đến Đế minh thì theo bản năng đề cao cảnh giác, thế nhưng nghe đến hợp lực tru sát Tà thú thì lại kinh ngạc. Đế minh làm sao lại muốn chủ động mời chào võ giả đi tru sát Tà thú rồi?

“Đế minh là thế lực gì? Vì sao chúng ta chưa từng nghe thấy?”. Cơ Tử Nguyệt chợt mở miệng hỏi, ánh mắt nhìn hướng vị võ giả kia thật sâu nói. “Ngươi không nên nói dối, hậu quả ngươi hẳn là biết được”.

“Hai vị không biết Đế minh?”. Vị võ giả kia nghe hỏi như vậy thì ngớ người ra bất ngờ hỏi.

Đoạn Ngọc còn đang không hiểu Cơ Tử Nguyệt tại sao lại hỏi như vậy thì khi thấy được vị võ giả kia phản ứng đã mơ hồ hiểu được cái gì, chợt hắn cười lạnh. “Đế minh cái gì? Rất nổi tiếng sao?”.

“Hai vị lúc đi đến Dược điền này hẳn là đã không thấy có trận pháp vây quanh Dược điền đúng không?”. Vị võ giả kia thoáng chút ngẩn ra thì giống như hiểu ra cái gì hỏi.

“Nơi này có trận pháp?”. Lúc này lại là Đoạn Ngọc bất ngờ hỏi ngược lại.

“Thì ra là như vậy”. Vị võ giả kia đến lúc này mới cười khổ lắc đầu. “Trước khi các vị đến đây Dược điền là có trận pháp cường đại bao quanh Dược điền do cường giả Tà Minh tông trước kia bày xuống, Đế minh chính là một trong các thế lực lớn dẫn đầu võ giả công kích phá vỡ trận pháp kia”.

“Ta hiểu rồi”. Cơ Tử Nguyệt làm bộ suy tư một chút xong thì mới đem tấm thiệp do võ giả kia đưa đến mở ra xem, Đoạn Ngọc nghiêng đầu nhìn xem một lát liền có chút kinh nghi.

Tà thú tập hợp lại thành nhóm càn quét Dược điền, rất nhiều võ giả đã bị Tà thú giết chết, tình huống như vậy tiếp diễn thì chắc chắn không có võ giả nào có thể thoát khỏi nanh vuốt của Tà thú. Đế minh nguyện đứng ra tập trung võ giả chuẩn bị cùng Tà thú nhất quyết đại chiến, thề không đem Tà thú giết sạch trả thù cho những võ giả không may mắn kia thì sẽ không ngừng nghỉ.

Minh chủ, Khương Đạo Sơ.


Tà thú tập hợp thành nhóm quả thực là vô cùng khó đối phó, Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt liên thủ lại cũng không dám nói có thể cùng lúc đối phó được với ba con Tà thú, nhóm Tà thú kia số lượng hiện đã đạt đến hai mươi con, tiếp sau tự nhiên là sẽ còn tăng lên, hai người nếu là được thì cũng phải bỏ chạy chối chết.

Đế minh lúc này đứng ra kêu gọi võ giả tập hợp lại đối phó với Tà thú chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều võ giả hưởng ứng, điều này vô luận là Đoạn Ngọc hay Cơ Tử Nguyệt cũng đều có thể dễ dàng nhìn thấy.

“Tử Nguyệt cô nương cảm thấy thế nào?”. Đoạn Ngọc nhất thời không biết có nên một lần nữa lấy thân phận khác đi gặp Đế minh võ giả hay không nên đã liền hướng Cơ Tử Nguyệt truyền âm hỏi. Luận âm mưu quỷ kế, ừm, bàn mưu tính kế hắn chỉ có thể thừa nhận bản thân đúng là không bằng được Cơ Tử Nguyệt.

“Có thể thực hiện”. Cơ Tử Nguyệt truyền âm đáp. “Trước mắt chúng ta không thể xác định được Đế minh có nghi ngờ thân phận của chúng ta hay không, xen lẫn vào bọn hắn thì chúng ta có thể từ bị động thành chủ động, không đến mức bị bọn hắn ám toán”.

“Thời gian này chúng ta chém giết nhiều Tà thú như vậy cũng đã dẫn đến một chút tà sát khí quấn thân, chỉ cần không phải chúng ta chủ động lộ ra chân thực khí tức thì người ngoài rất khó nhận ra chúng ta”.

“Vậy liền đáp ứng Đế minh đi”. Đoạn Ngọc hơi chút suy nghĩ thì cảm thấy có lý truyền âm.

“Không vội”. Cơ Tử Nguyệt lại cười truyền âm. Sau đó nàng nhìn hướng vị võ giả kia nói. “Khương Đạo Sơ Minh chủ quả thực là nhân đức thao thiên, hai người chúng ta nguyện ý góp một chút sức lực tru sát Tà thú”.

“Tại hạ xin thay mặt tất cả võ giả trong Dược điền này cảm tạ hai vị”. Vị võ giả kia nghe vậy thì lập tức vui vẻ chắp tay hành lễ nói. Y đã quan sát Đoạn Ngọc và Cơ Tử Nguyệt hồi lâu nên biết được nếu như có hai người gia nhập thì trong trận chiến với Tà thú phía Nhân loại võ giả sẽ có phần thắng càng lớn, giá trị của hai người so với năm vị võ giả có chiến lực Động Thiên cảnh tầng ba đỉnh phong còn cao hơn.

“Thế nhưng hiện tại chúng ta không thể đi cùng với các hạ tập hợp cùng Đế minh võ giả”. Cơ Tử Nguyệt lúc này lại nói thêm.

“Hả?”. Vị võ giả kia nghe vậy thì kinh ngạc không hiểu nhìn Cơ Tử Nguyệt.

“Các hạ quay về nói cho Khương Đạo Sơ Minh chủ là được, chúng ta tuy rằng tài mọn nhưng cũng muốn góp một chút sức mình tru sát Tà thú, trước khi Tà thú bầy đến đây hai người chúng ta sẽ tận lực chém giết một chút Tà thú đi đơn lẻ”. Cơ Tử Nguyệt phất tay nói.


“Được rồi, ta sẽ chuyển lời đến cho Minh chủ!”. Vị võ giả kia nghe vậy thì mới gật đầu nói, sau đó y dĩ nhiên là lập tức xoay người rời đi.

Đoạn Ngọc lúc này mới không nhịn được quay đầu nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt, không biết có phải ảo giác hay không nhưng hắn cảm thấy Cơ Tử Nguyệt lúc này rất khác, nàng phảng phất như đổi thành một người khác. Tại hắn xem ra thì hai người không cần phải tiếp tục đơn độc đi chém giết Tà thú nữa, tập hợp với Đế minh bên kia không phải là càng tốt hơn sao?

“Lục công tử nhìn ta làm gì?”. Cơ Tử Nguyệt rất nhanh đã nhận ra ánh mắt khác thường của Đoạn Ngọc, nàng quay đầu nhìn lại hỏi.

“Tử Nguyệt cô nương cho ta cảm giác khá là lạ lẫm”. Đoạn Ngọc ăn ngay nói thật đáp.

“Lục công tử, đứng ở trong di tích này thì chúng ta có thể là đối thủ cạnh tranh của Đế minh, thế nhưng đứng ở góc độ rộng hơn thì chúng ta đều là Nhân loại võ giả, đối mặt với Tà thú số lượng lớn thì chúng ta nên bão đoàn với nhau, cộng đồng đối phó với ngoại tộc, chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo Nhân tộc vĩnh tồn”. Cơ Tử Nguyệt nhìn Đoạn Ngọc thật sâu nghiêm nghị nói.

Đoạn Ngọc nghe vậy thì hơi chút ngẩn ra, sau đó thì chợt lắc đầu.

“Đứng ở góc độ lớn quan sát thì có thể đúng là như vậy, thế nhưng đã là kẻ địch của nhau thì thực là có thể buông bỏ tất cả bắt tay giảng hòa với nhau sao? Tử Nguyệt cô nương cảm thấy Đế minh nếu là biết được chúng ta chính là hai người đi đầu chạy vào Dược điền thì bọn hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”. Đoạn Ngọc thản nhiên đối mặt với Cơ Tử Nguyệt nói.

Cơ Tử Nguyệt nói đến đại thế để hắn nghĩ đến gia tộc của mình, Đoạn gia trước kia là cỡ nào huy hoàng? Đến cuối cùng không phải là bị chính Nhân tộc thế lực kéo ngã hay sao? Đoạn Ngọc đối với Yêu tộc không có hảo cảm nhưng đối với địch nhân của mình thì cũng không khác nhiều, hắn không quản đến cái gì góc độ, kẻ muốn giết hắn thì cần phải chuẩn bị tư tưởng bị hắn giết ngược lại.

Cơ Tử Nguyệt nghe được Đoạn Ngọc nói xong thì không có phản bác, Đoạn Ngọc nhìn qua ánh mắt nàng thì có loại thấy được nàng như đang hồi tưởng cái gì, ánh mắt kia không phải là một vị cô nương không đến hai mươi lăm tuổi nên có, cảm giác vô cùng quái dị.

“Tử Nguyệt cô nương?”. Nhìn thấy Cơ Tử Nguyệt thật lâu im lặng Đoạn Ngọc vẫn là không nhịn được mà khẽ hô đem đang đánh thức.

“Đi thôi”. Cơ Tử Nguyệt khẽ rùng mình, sau đó lại hơi chút lắc đầu thì mới nói. Một bộ hoàn toàn không còn nghĩ đến chuyện mới nói cùng Đoạn Ngọc.


Đoạn Ngọc thấy vậy thì âm thầm lắc đầu, sau đó cũng không nghĩ nhiều mà liền đuổi theo nàng đi chém giết Tà thú đơn lẻ, hắn không suy nghĩ rộng như Cơ Tử Nguyệt nhưng hắn muốn càng nhiều Tà thú thi thể cùng linh dược, tại đây hắn có thể trắng trợn thu lấy thi thể Tà thú mà không người nghi ngờ, cũng không có người quản.

Lúc này tinh hoa lực lượng được đặt trong thức hải của hắn đã đạt đến số lượng cực lớn, Đoạn Ngọc hơi chút ước lượng thì cảm thấy bằng vào lượng tinh hoa lực lượng đang có hắn tu luyện đến Động Thiên cảnh không khó.

.......................

“Thiện Ác pháp sư nói như vậy?”. Ở một bên khác, trong Đế minh tạm thời tổng bộ Khương Đạo Sơ thân hình cao lớn lộ ta uy thế bất phàm nghe được vị võ giả thấp bé ở phía dưới bẩm báo xong thì hơi có kinh ngạc.

“Vâng!”. Võ giả thấp bé đáp.

“Nhân tộc võ giả nếu như đều có tâm thái như vậy thì Nhân loại chúng ta từ lâu đã có thể giết sạch Yêu tộc rồi”. Khương Đạo Sơ hơi chút cảm thán nói. “Bọn hắn thực đúng là không hổ danh Nhân tộc thiên kiêu, thật muốn nhanh chóng gặp mặt bọn hắn”.

“Được rồi, lui xuống đi!”. Khương Đạo Sơ phất tay nói. Vị võ giả thấp bé kia lập tức khom người hành lễ rồi lui ra tổng bộ tạm thời.

“Ngươi cảm thấy hai người này có thể là hai kẻ thần bí kia hay không?”. Trầm mặc một lát Khương Đạo Sơ chợt hỏi.

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: vtruyen.com


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc