Lâm Nhược Kỳ mở trừng hai mắt, cười tủm tỉm trả lời: "Giáo sư Mạnh, ông quên sao? Tôi là Lâm Nhược Kỳ, từng thực tập y tá tại lầu 11, hiện tại tôi. . . . . " Hơi ngừng lại, tiếp tục nói, "Là hộ lý riêng của Cơ Liệt Thần tiên sinh"
"A, như vậy sao. . . . . ." Dường như Giáo sư Mạnh hiểu ra, gật gật đầu, thật ra vẫn không nhớ cô là người nào.
Mỗi năm đều có hàng loạt y tá thực tập tới, lại đi, làm sao ông ta có thể nhớ được? Nếu Lâm Nhược Kỳ bổ sung một câu, mình là y tá thực tập ghim vào của quý của người bệnh, đoán chừng giáo sư Mạnh còn có thể nhớ.
Ánh mắt Lâm Nhược Kỳ trong suốt như ngọc bích, tràn đầy ngọt ngào ấm áp, khóe miệng cong cong giống như vầng trăng xinh đẹp, khiến cho hai mắt giáo sư Mạnh cảm thấy tỏa sáng, không nhịn được cũng nhìn cô cười. Rồi im lặng nhìn Cơ Liệt Thần một chút, phát hiện vẻ mặt anh nhìn về phía cô hộ lý này không bình thường lắm, nhất thời, giáo sư Mạnh hiểu ra.
Thì ra Cậu chủ Cơ phối hợp với ông ta diễn một tuồng kịch, lại là vì cô gái nhỏ này. . . . . .
Không chú ý tới ánh mắt của giáo sư Mạnh nhìn về phía Cơ Liệt Thần có thâm ý khác, cô vô cùng nghiêm túc hỏi: "Đúng rồi, giáo sư Mạnh, lần đầu tiên tôi làm hộ lý riêng, loại bệnh này tôi nên làm thế nào mới có thể trợ giúp cho người bệnh của tôi giảm đau đớn hả?"
"Cái này. . . . . . Ách. . . . . ." Ông ta dừng một chút, giương mắt nhìn vẻ mặt cao ngạo của Cơ Liệt Thần sau lưng Lâm Nhược Kỳ một chút.
Giáo sư Mạnh lo lắng sợ mình nói bậy, phát hiện đối phương im lặng gật đầu một cái, ông ta giả vờ suy nghĩ sâu xa một phen.
Trả lời: "Cái bệnh này thật ra rất đặc biệt, khi vi khuẩn gây bệnh cho người bệnh thì cảm giác bộ phận tinh hoàn cũng không quá đau đớn, tối đa cũng chỉ là cảm thấy đau ở bên ngoài. Cách giảm bớt cảm giác đau đớn không phải là không có, nhưng vì cô là nữ, chuyện này có chút. . . . . ."
Nói đến đó lúng túng, giáo sư Mạnh ngừng miệng, rũ mắt suy nghĩ một chút, giương mắt tiếp tục nói, "Như vậy đi, chủ yếu cô phụ trách chăm sóc tốt cho người bệnh, bắt đầu từ cuộc sống và ăn uống hàng ngày, chú ý không để cho tâm trạng anh xúc động quá lớn, giữ vững tâm trạng tốt đẹp, mãi cho đến khi phẫu thuật thành công là được"
Dứt lời, len lén liếc mắt nhìn Cơ Liệt Thần, phát hiện đối phương hết sức hài lòng gật gật đầu, lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đi, Lâm Nhược Kỳ vì cám ơn, còn thay Cơ Liệt Thần tặng một rổ trái cây cho giáo sư Mạnh.
Cơ Liệt Thần rất xem thường nhìn cô, đối với loại hành động nịnh nọt này của cô rất kín đáo phê phán: "Theo tôi thấy, bác sĩ danh tiếng đều bị loại người như cô làm cho hư hỏng"
Lâm Nhược Kỳ châm chọc: "Tôi gọi là tiền đầu tư ban đầu, sau này anh bệnh còn phải dựa vào giáo sư Mạnh người ta đấy, ông ấy là người có uy tín trong bệnh viện này, có ông ấy giúp đỡ, bệnh của anh sẽ khá hơn"
Cơ Liệt Thần cười cười, không ngờ cô gái nhỏ tinh ranh này suy nghĩ chu đáo như thế, vì vậy sờ sờ đầu của cô, ôn hòa cưng chìu nói: "Để cho cô nhọc lòng, sau này tôi sẽ hoàn toàn dựa vào cô" Nói xong lời này, đáy mắt không nhịn được toát ra vô cùng dịu dàng.
Nghe vậy, tự nhiên Lâm Nhược Kỳ nảy sinh ý thức trách nhiệm, không chút nào nhìn thấy thay đổi trong ánh mắt của anh, cắm đầu cắm cổ vỗ bộ ngực nhỏ, hào khí ngất trời nói: "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho anh thật tốt"
"Nếu vậy, cô phải giữ lời hứa, hơn nữa lúc ăn điểm tâm, cô đã đồng ý hôm nay phải đi cùng tôi đấy. Vì vậy, trong thời gian tới cô cũng phải giữ lời hứa"
Lâm Nhược Kỳ cảm thấy lời nói của anh giống như đầy ẩn ý, giương mắt ngẩng nhìn, hỏi "Anh muốn đi đâu?"
Anh thần bí cười: "Đoán thử xem nào?"
Cô nghiêng đầu suy nghĩ: "Ừ . . . . . Đi dạo phố sao?"
"Đó là chuyện chỉ có các cô gái mới thích" Anh đầy vạch đen, trả lời.
"Ca hát, khiêu vũ, ăn món ngon gì đó?"
". . . . . . Không phải" Lắc đầu một cái.
Vẻ mặt Lâm Nhược Kỳ lộ vẻ khó xử nhìn Cơ Liệt Thần. Cô thật sự đoán không ra, vốn hiểu biết rất ít về sở thích của người đàn ông, càng không nói đến, anh là một cậu chủ?
Anh đột nhiên hỏi ngược lại: "Cô thích môn thể thao mạo hiểm không?"
"Thể thao? Không tồi. . . . . ." Nhưng chỉ chạy bộ, nhảy dây thừng, bơi lội … cái gì cũng tạm được, nhưng anh mới vừa nói cái gì. . . . . . môn thể thao mạo hiểm?
Cô hỏi lại: "Cái gì là thể thao mạo hiểm? Chẳng lẽ giống như kênh thể theo trong TV, hay leo núi, lướt sóng . . . . . . Sao?"
"Không phải những thứ kia, tôi thích nhất là bay lượn trên núi cao, đã lâu không có chơi trò kia, cô theo tôi cùng chơi đi"
"Hù dọa. . . . . . Cao, bay lượn trên núi cao? !" Lâm Nhược Kỳ sững sờ, chỉ nghe được một chữ "Cao", hai chân bắt đầu nhũn ra.
Mặc dù không có chơi thứ kia nhưng vừa nghe chữ này, cũng biết là chuyện gì xảy ra! Quan trọng là có thể nhìn thấy môn thể thao trên TV, anh. . . . . . tại sao lại thích chơi cái đó? ! Thỉnh thoảng té đất! Rốt cuộc anh có phải người không?
Khóe miệng giật giật, run rẩy hỏi: "Tôi. . . . . .tôi có thể không đi hay không?"
"Không được! Đã nói rồi, cô phải theo tôi, mới vừa rồi là người nào ở trước mặt bác sĩ, thề thốt nói phải chăm sóc cho tôi thật tốt vậy?"
". . . . . . Nhưng, nhưng giáo sư Mạnh chưa nói tôi phải cùng đi với anh bay lượn trên núi cao chứ? Lại nói, thân thể của anh chịu được sao?"
"Nhưng ông ta dặn dò cô, chú ý không để cho tâm trạng tôi xúc động quá lớn, giữ vững tâm trạng tốt đẹp" hơi ngừng lại, gương mặt anh âm trầm từ trên cao nhìn cô, "Bây giờ tôi cũng rất không thoải mái!"
"Không thoải mái? Đau ở nơi nào?" Chẳng lẽ là cái kia đau sao ?
Anh kiêu căng nói: "Đúng vậy, trái tim tôi đau! Bởi vì cô nói chuyện không suy nghĩ gì hết!"
Lâm Nhược Kỳ đầy vạch đen, cúi đầu: ". . . . . ."
Được rồi, cô thừa nhận giáo sư Mạnh có nói qua những lời này. Nhưng vì sao cô có một loại cảm giác bị anh nắm mũi dẫn đi, cảm giác này thật là hết sức khó chịu đấy. . . . . .
Thật ra Cơ Liệt Thần mang cô bay lượn trên núi cao là có dự tính. Thứ nhất, anh muốn giúp cô vượt qua chứng sợ độ cao, thứ hai học xong cái này, sau này nói không chừng sẽ tốt cho cô.
Dĩ nhiên, về phần tại sao nói sẽ tốt cho cô, Cơ Liệt Thần cũng không giải thích.
Sau một tiếng, hai người đi tới bên vách núi, phía sau Lư Đăng Bảo.
"Anh chắc chắn đôi cánh này giống như chiếc ô, sẽ không bị hỏng hoặc bị rơi giữa đường chứ?" Lâm Nhược Kỳ nơm nớp lo sợ hỏi.
Cơ Liệt Thần ở bên cạnh kiên nhẫn hướng dẫn cho cô: "Yên tâm! Phía sau đôi cánh của cô có một sợi dây thừng kèm theo, dây thừng dùng để khống chế phương hướng và thắng lại, giống như đuôi váy thật dài kéo phía sau lưng cô dâu, bắt đầu lướt thì tốc độ từ từ tăng lên, cảm giác cũng sẽ càng lúc càng sảng khoái"
"Nhưng. . . . . . Nhưng hai người cùng nhau lướt không có chuyện gì chứ? Sẽ không nặng thêm sao?"
Cơ Liệt Thần đột nhiên dừng lại, gật đầu một cái: "Lo lắng của cô cũng có lý, nếu không một mình cô lướt?"
"Không muốn!" Cô chợt ôm anh, "Tôi cũng sẽ không. Đúng rồi, hỏi anh trước một chút, nếu xảy ra tai nạn, hậu quả nghiêm trọng nhất là cái gì?"
"Cái này sao?" Cơ Liệt Thần nhếch miệng cười khẽ, không nói.
Kiểm tra xong thiết bị trên người hai người, vươn tay nhẹ ôm lấy cô, chạy xông về phía trước. Vừa chạy, vừa hô: "Lâm Nhược Kỳ, cầu nguyện đi, cầu nguyện chúng ta sẽ không chết ở trong núi lớn này!"
Sau đó, ôm cô vọt tới bên vách núi, trực tiếp nhảy đi xuống!
Đôi cánh phía sau lưng giống như chiếc dù xòe ra, ôm thân thể hai người hướng dưới vách núi bay lượn . . . . . .