Loser

Chương 35




Tuế Hàn nhìn kênh chat, hiếm khi giọng điệu dịu dàng nói: "Vậy thi tôi off đây."

<Đi đi.>

<Thật ra tôi còn muốn ngắm cha thêm hai lần nữa.>

<Nếu không hai người cắm mắt trong phòng tắm đi, chúng tôi dịch chuyển đến xem cho dễ.>

Tuế Hàn mỉm cười, di chuyển chuột tắt ứng dụng livestream, cầm ly sữa bò lên uống một ngụm, vẫn còn ấm, có một chút vị ngọt thanh của mật ong.

Anh hơi ngẩng đầu lền nhìn Cố Triều: "Công khai như này sao?"

Cố Triều không nói gì, chỉ cười mà thôi, Tuế Hàn không nhịn được giơ tay niết mặt cậu, sau đó Cố Triều vừa bị bóp mặt vừa bị hôn, nếm thử mùi sữa trên môi anh.

Hôn xong, Cố Triều bế cả người đối phương lên, rời phòng làm việc đến phòng tắm.

Biết Tuế Hàn đang đau eo, hôm nay Cố Triều không làm anh, còn lấy ghế ngồi cạnh bồn tằm để mát xa cho anh.

Tuế Hàn nằm trong nước ấm áp, gảy một ít bọt lên không trung, nhìn nó từ từ rơi xuống.

"Anh ơi." Cố Triều nói, "Ngày mai em muốn đến bệnh viện một chuyến."

Tuế Hàn hiểu ý cậu: "Đến thăm ông nội sao?"

"Ừm, đã một thời gian chưa đến rồi."

Dừng lại một chút, Cố Triều nói tiếp: "Anh có muốn đi cùng em không?"

"...Anh đi làm gì?" Tuế Hàn ngạc nhiên quay sang nhìn cậu, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt nước, "Ông nội em không biết anh."

"Không biết nên mới muốn anh đi mà." Cố Triều mỉm cười nói, "Gặp người lớn trong nhà."

"Này..." Tuế Hàn nghẹn lại một chút, "Quá nhanh."

"Không nhanh." Lòng bàn tay Cố Triều nhẹ nhàng xoa nán sau cổ anh, nói đùa rằng, "Anh không muốn đi với em, có phải định chạy trốn hay không."

"Không phải."

Tuế Hàn suy nghĩ hỏi: "Ông nội em có biết..."

"Ông biết." Cố Triều nói, "Em đã nói với ông rồi."

Nghe thấy cậu nói như thế, Tuế Hàn mới thở ra môt hơi: "Anh sẽ đi với em, cần chuẩn bị gì không?"

"Không cần chuẩn bị gì cả." Cố Triều nói, "Nhưng mà ông nội thích ăn nho, ngày mai tiện đường có thể mua một ít."

"...Ừm."

Mặc dù là nói như thế, ngày hôm sau Tuế Hàn vẫn dậy sớm, vào phòng tắm cạo râu, còn vuốt gọn lại tóc, cho đến khi không còn vểnh lên nữa.

Hai người ăn bữa sáng xong, thay quần áo rời chung cư, lái xe đến bệnh viện.

Hơn mười giờ, Cố Triều đẩy cửa phòng bệnh, Tuế Hàn đi phía sau, trong tay xách theo một giỏ quả nho tươi.

Ông lão dậy sớm, mặc quần áo bệnh nhận, đang đứng cạnh cửa số đánh Thái Cực, nghe thấy tiếng động, cũng không quay đầu lại nói: "Mày còn nhớ đến ông nội già à?"

Cố Triều kéo Tuế Hàn ngồi xuống ghế, mình cũng ngồi xuống bên cạnh, nói: "Chúng cháu mua nho cho ông này."

Nghe thấy hai từ chúng cháu, ông lão dừng lại động tác, quay lại nhìn, liền thấy Tuế Hàn.

Tuế Hàn vội vàng để giỏ nho lên bàn, chào hỏi với ông lão: "Chào ông ạ."

Ông lão dừng tay, trừng mắt với Cố Triều: "Dẫn người đến cũng không báo ông một tiếng."

Cố Triều mỉm cười: "Không phải muốn cho ông bất ngờ sao?"

"Hừ." Ông không để ý Cố Triều, đi lại gần giường, hỏi Tuế Hàn: "Cháu tên gì?"

"Tuế Hàn."

"À.: Ông lão cảm thấy hứng thú, "Tuế Hàn Tam Hữu à?"*

"Vâng."

"Tên hay."

Tuế Hàn không biết tiếp lời như nào, đột nhiên nghe thấy điện thoại Cố Triều vang lên.

Cậu lấy ra xem, trên màn hình xuất hiện tên người.

"Điện thoại của ba cháu à?" Ông lão hất cằm ra ngoài cửa, "Đi đi, ông nói chuyện với Tuế Hàn."

"Vâng." Cố Triều ấn nhận, đi ra ngoài hành lang.

Cố Triều ở đây, Tuế Hàn không biết nói như nào, sau khi cậu đi, càng không biết nói gì, ngón tay nắm chặt lấy mép quần jean, đột ngón tay vừa trắng vừa xanh.

Có lẽ nhận ra anh đang hồi hộp, ông lão chủ động lên tiếng, hỏi: "Cháu đoán xem, ba Cố Triều gọi nó làm gì?"

Tuế Hàn im lặng một lúc, lắc đầu nói: "Đoán không được ạ."

Ông lão lấy nửa chùm nho trong giỏ, bỏ vào trong tay cậu: "Ăn đi, đừng dè dặt như thế."

"Vâng, cảm ơn ông nội."

Tuế Hàn cúi đầu lột vỏ quả nho, đột nhiên nghe thấy ông lão nói: "Có lẽ nói chuyện của cháu đấy."

"...Hả?"

"Ba nó sáng nay mới gọi cho ông, hỏi ông có biết thằng nhóc đang yêu đương với con trai hay không."

Tuế Hàn luống cuống, quả nho rơi xuống đất. Anh cúi đầu muốn nhặt lên, thấy nó đã dính bụi đất lăn vào trong gầm giường, với không tới.

Anh đành phải ngồi thẳng, vẻ mặt lo lắng: "Ba cậu ấy không biết sao ạ?"

"Không biết." Ông lão lắc đầu, "Nó chỉ nói với ông thôi."

"..." Tuế Hàn không hiểu sao thấy hoảng hốt, không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.

"Ông nói với cháu chuyện này, là muốn cháu chuẩn bị tâm lý thật tốt." Ông lão nói, "Chuyện này đối với ba mẹ nó không phải chuyện nhỏ, nó giấu diếm người nhà mười mấy năm, bây giờ không thể lừa được nữa rồi."

"...Vâng."

"Cháu biết rồi ạ."

Tuế Hàn quay đầu nhìn về phía hành lang, cửa phòng bệnh đã đóng lại, có lẽ Cố Triều không muốn người trong phòng nghe thấy cậu nói chuyện.

Im lặng một lúc, Tuế Hàn không biết nghĩ cái gì, đột nhiên mở miệng: "Nếu ba mẹ cậu ấy không đồng ý, cháu sẽ không dây dưa với cậu ấy."

Ông lão đang ăn nho, nghe thấy anh nói liền nghẹn, mở to mắt nói: "Cháu nói gì?"

"Cháu nói là, nếu mọi người không muốn cháu với Cố Triều ở bên nhau, cháu..."

"Không không không." Ông lão vội vang xua tay, "Thằng nhóc, cháu đang hiểu nhầm gì à?"

"Ông chưa nói không đồng ý mà, chỉ là ba mẹ Cố Triều hơi khó khăn một chút."

Thấy anh không nói gì, ông lão lại nói tiếp: "Nếu Cố Triều nghe thấy cháu nói như vậy, nó rất buồn đấy."

"Thằng nhóc kia rất biết cách làm người lớn vui vẻ, nếu nó đã dẫn cháu đến gặp ông, chắc chắn đã chuẩn bị cách đối phó với ba nó, nhưng mà rất có thể cần thêm chút thời gian."

"Nhà ông có nhiều người, quan hệ cũng phức tạp, Cố Triều quyết định ở bên cháu, chắc chắn đã chuẩn bị chịu áp lực, nếu nó biết cháu dễ dàng từ bỏ như thế này, cháu nói xem nó có đau khổ hay không?"

Tuế Hàn thở dốc, muốn mở miệng nói nhưng không được, cuối cùng chỉ nói một cậu thật nhỏ: "Rất xin lỗi."

Ông lão cười: "Cháu xin lỗi ông làm gì? Anh không trách cháu, Cố Triều cũng thế."

"Kẹt" một tiếng, Cố Triều đẩy cửa, từ hành lang đi vào: "Hai người đang nói gì thế?"

Ông lão trừng mắt với cậu, hỏi: "Nói chuyện xong chưa?"

"Vâng." Cố Triều đi vào, ngồi xuống cạnh giường.

Cậu nhìn vẻ mặt Tuế Hàn, nhíu mày: "Sao anh lại không vui thế?"

Nói xong, quay sang hỏi ông lão: "Ông nội, có phải ông bắt nạt bạn trai cháu hay không?"

Ông lão mở to mắt nhìn: "Thằng ranh này, mày nói gì thế?"

Cố Triều mỉm cười: "Cháu đùa thôi mà."

Nói xong liền để tay lên đầu gối Tuế Hàn, cầm lấy tay anh: "Có phải anh đang lo lắng hay không?"

Tuế Hàn miễn cưỡng cười, nói: "Không có."

Cố Triều tưởng anh đang xấu hổ, nắm chặt lấy tay anh.

Ngồi chơi với ông lão hơn một tiếng, đến giờ cơm trưa, hộ sĩ mang cơm vào, Cố Triều liền dắt tay Tuế Hàn rời khỏi phòng bệnh.

Đi qua hành lang, mặt Tuế Hàn vẫn tái nhợt, Cố Triều bấm nút thang máy, quay đầu hỏi: "Anh sao thế?"

Vẻ mặt Cố Triều quan tâm, Tuế Hàn càng không thể nén cảm xúc của mình xuống được. Anh giơ tay xoa gương mặt lạnh lẽo, vẻ mặt mới đỡ hơn một chút, nói: "Không sao, có thể do quá lo lắng thôi."

Cố Triều hơi yên tâm, thấy cửa thang máy mở, liền kéo Tuế Hàn đi vào, nói: "Thấy anh lo lắng như này, tạm thời không dẫn anh đến gặp ba mẹ em."

"Buổi tối ba em gọi em về nhà, có thể phải hai ba ngày mới quay về."

Cố Triều chưa nói ba cậu gọi về làm gì, nhưng Tuế Hàn có thể đoán được, là chuyện của mình.

Cố Triều nhận thấy bàn tay đang nắm đột nhiên căng cứng, liền mỉm cười: "Anh ơi, có phải anh nhớ em không?"

Tuế Hàn im lặng, thế mà lại gật đầu: "Ừm, nhớ."

Khi thang máy đi xuông, anh tháo khăn quàng cổ của mình xuống, đeo lên cổ Cố Triều, nói: "Về sớm một chút."

Cố Triều cong cong đôi mắt: "Được, vậy anh ở nhà đợi em."

(*) Tuế Hàn Tam Hữu: nghĩa đen là ba người bạn mùa rét hằng năm. Là một mô-típ nghệ thuật bao gồm Tùng, Trúc và Mai. Ba giống cây vẫn xanh tươi khi mùa rét tới, là biểu trưng cho khí tiết thanh cao.