Editor: Diệp Hạ
Quãng đường ba tiếng có chút nhàm chán, lúc ngồi xe Trình Mộc Quân không thích nói chuyện, cũng không thích chơi điện thoại.
Lục Thượng bên cạnh cũng rất thức thời, không có nói chuyện quấy rầy hắn.
Chiếc xe rung lắc nhẹ làm Trình Mộc Quân hơi buồn ngủ, hắn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Qua vài phút, Lục Thượng đang làm bộ chơi điện thoại quay đầu lại, thấy Trình Mộc Quân hít thở đều đều, có vẻ đã ngủ say.
Y cứ ngơ ngác nhìn như vậy vài phút, bởi vì đây là lần đầu tiên y nhìn thấy dáng vẻ Trình Mộc Quân khi ngủ.
Mỗi một cái "lần đầu tiên" có liên quan đến Trình Mộc Quân, Lục Thượng đều sẽ cất chứa ở trong lòng.
1
Lúc này là 9 giờ hơn, ánh mặt trời hơi gắt, mặc dù đã kéo rèm che nắng rồi, nhưng vẫn có mấy tia sáng chiếu vào mặt Trình Mộc Quân.
Tia nắng chiếu lên hàng lông mi, để lại một bóng râm, Trình Mộc Quân nhíu lông mày, hình như cảm thấy không thoải mái.
Lục Thượng như tỉnh giấc từ cơn mơ, nâng tay đè bức màn lại, điều chỉnh góc độ làm bóng của bàn tay vừa lúc phủ lên đôi mắt Trình Mộc Quân.
Ừm, rất tốt.
Đôi mày hơi nhíu của Trình Mộc Quân giãn ra, tiếp tục ngủ.
Chỉ là, tư thế của Lục Thượng bây giờ có hơi khó xử, cánh tay y vòng qua trước ngực Trình Mộc Quân ấn bức màn. Mà ngay lúc này, xe đi qua một con đường khá gồ ghề, người Trình Mộc Quân ngả về phía Lục Thượng.
Đầu của hắn vừa vặn dựa lên vai y.
Hai mươi phút sau.
Lục Thượng: "......"
Ưm, hạnh phúc quá, nhưng mà mỏi quá đi.
3
***
Hành trình ba giờ kết thúc, nhóm học sinh xách ba lô xuống xe.
Trung tâm tập huấn nằm ở ngoại ô, chiếm diện tích rất lớn, hoàn cảnh cũng tốt, giống như công viên vậy.
Tuy nói giao thông không quá tiện, nhưng ở trung tâm tập huấn có thể giải quyết hầu hết các nhu cầu, không cần ra ngoài. Nơi họ ở là một nhà khách, điều kiện cũng coi như không tồi. Truyện Hệ Thống
Đám học sinh cấp ba đều được phân ở cùng tầng để tiện quản lý và giao lưu. Nhưng vì tới tham gia tập huấn, không thể ở riêng một phòng.
Dựa theo giới tính, hai người một phòng.
Danh sách đã được in ra trước khi đến, Tô Kiểu đang cầm danh sách phân phát thẻ phòng.
Trình Mộc Quân và Lục Thượng ngồi ở một bên nghỉ ngơi. Lục Thượng cứ nhe răng trợn mắt, mặt thì méo mó, Trình Mộc Quân không thể hiểu được.
"Cậu bị gì vậy?" Xuất phát từ tình bạn cùng lớp, hắn quan tâm hỏi một câu.
"Không, không có gì... Shh ——" Tới giờ cánh tay Lục Thượng vẫn như bị muôn vàn con kiến bò qua, mỏi kinh khủng.