Lớp Trưởng Lại Phạm Quy Rồi

Chương 5: Ngôn ngữ khiếm khuyết




Cổ An đoán thầy giám thị không muốn làm lớn chuyện vì chưa hỏi rõ ràng, là do mẹ Vương Nguyên nhất quyết mời phụ huynh cho bằng được. Trần Khang hết cách, lục lọi tìm sơ yếu lý lịch mới nhận hôm qua, nhưng đáng tiếc cậu bỏ trống, đành về lớp hỏi bạn học. Lạc Hà chỉ nói sẽ gọi điện cho phụ huynh giúp, không ngờ phụ huynh của cả hai là cùng một người.

Chịu thôi, cậu đâu theo họ Lạc.

Ở giữa gian phòng này có một cái bàn lớn, xung quanh được sắp 12 cái ghế. Hiện tại có ba người ngồi, Chí Dương ngồi ở vị trí chủ tọa, Trần Khang ngồi đối diện với một người phụ nữ tóc búi thấp. Người phụ nữ này là cô giáo dạy Hóa, cũng tức là mẹ của Vương Nguyên - Tố Tâm.

Trần Khang đẩy gọng kính, đứng dậy kéo ghế, sau đó lịch sự gật đầu chào hỏi Lạc Áng.

“Chào anh, mời anh ngồi.”

Lạc Áng không từ chối, cởi chiếc mũ kepi đưa cho Lạc Hà, ngồi xuống ghế với tác phong vô cùng nghiêm chỉnh.

Trái với biểu hiện của Trần Khang, gương mặt Tố Tâm càng biểu hiện sự phẫn nộ, giọng nói đầy mỉa mai.

“Thì ra phụ huynh của người ta là Thiếu tướng, thảo nào không xem ai ra gì, cậy thế hiếp người.”

Hai đứa nhỏ còn chưa phân xử được thì phụ huynh lại bắt đầu rồi phải không? Mới đầu năm mà bom đạn cứ bay loạn xạ trên đầu thế mấy ai chịu được, Chí Dương cười khổ trong lòng một cách xót xa.

Chí Dương khẽ nhìn qua Lạc Áng không có ý mở miệng đáp trả thì lén thở phào.

“Chào anh, tôi là Chí Dương, phó hiệu trưởng trường Nam Du. Để tránh mất nhiều thời gian của anh, tôi nói sơ qua về tình huống ngày hôm nay của bọn trẻ trước.”

Lạc Áng nghe rõ, trong lúc nghe thì không lộ ra bất kỳ phản ứng nào, kiên nhẫn đợi cho đến khi Chí Dương nói xong.

Tố Tâm nhìn con trai mình, áo thì ướt trán thì sưng, xót đến phát hỏa. Nhìn qua thôi có thể đoán được cậu ta là người bị hại thê thảm nhất rồi.

“Nghe nói lớp 11A nhất quáng để bạn học Cổ An làm lớp trưởng nhỉ? Đánh con trai tôi ra nông nổi như thế này khiến tôi không khỏi lấy làm lo ngại. Tư chất thông minh nhưng đạo đức kém cỏi thì xứng đáng dẫn đầu lớp đầu khối hay sao?” Âm cuối Tố Tâm còn cố ý kéo dài.

Ồ, chửi thẳng vô mặt thằng cha là đồ không biết dạy con đây mà.

Lạc Áng không biết là vô tình hay cố ý mà phớt lờ câu nói của người phụ nữ. Vẫy tay với cậu, ý bảo lại chỗ ông ta.

“Con lại đây.”

Cậu ngoan ngoãn nhấc chân đứng dậy, đi vòng qua sau lưng Lạc Hà, hắn hơi cúi đầu đôi mắt phượng khẽ rủ xuống.

Ba chữ “thật xinh đẹp” thoáng hiện qua trong đầu Cổ An bị cái chớp mắt của hắn đánh tan tành.

Có ai lại khen anh trai mình xinh đẹp nhỉ?

Có không?

Do dạo gần đây bị cuốn theo đề thi tiếng Anh nên bỏ bê môn Văn đây mà, về nhà phải đọc nhiều bài văn mẫu hơn để trau dồi vốn từ mới được.

Cậu thản nhiên bác bỏ 3 từ đấy bằng việc khiếm khuyết ngôn ngữ của mình.

Cổ An vào vị trí bên cạnh hắn phía sau Lạc Áng.

Lạc Áng khui chai nước suối trước mặt, vặn mở nắp chai đưa lên trước tầm mắt cậu, mỗi hành động diễn ra hết sức lưu loát.



“Ngồi đó bao lâu rồi.”

“Dạ, nửa tiếng.” Cổ An đón lấy uống một ngụm, đồng thời nói.

Lạc Áng “ồ” một tiếng, dứt khoát kéo ghế bên cạnh.

“Con ngồi đây đi, đánh nhau xong thì mệt lắm nha.”

Cậu mỉm cười gật đầu, hờ hững ngồi xuống đưa chai nước đến tay, Lạc Áng đóng nắp chai rất tự nhiên trước vài cặp mắt kinh ngạc đang dõi theo.

‘Hẳn là con trai cưng nhỉ, nuông chiều hóa hư hỏng đây mà.’ Tố Tâm thầm đánh giá

“Muốn biết đầu đuôi phải hỏi người trong cuộc.” Giờ thì ông mới quay lại đề tài cuộc họp, giọng vẫn đều đều.

Chí Dương gật đầu đồng ý, so với bản thân thì vị Thiếu tướng này nhất định sẽ hỏi ra vấn đề đáng tin cậy hơn nhiều.

Mắt ông quét qua ba học sinh đang đứng dính sát vào nhau, cất giọng nghiêm chỉnh như hỏi cung tội phạm.

“Cho hỏi người gây hấn trước là ai?”

Cả ba bọn họ đồng loạt mím chặt môi, lộ ra vẻ khó xử.

Lạc Áng thiếu kiên nhẫn, lặp lại lần nữa. Câu sau vang hơn câu trước.”Cho hỏi là ai?”

“Cháu ạ.” Hai chân Vương Nguyên run lẩy bẩy, nhất thời sợ hãi nói ra.

“Lý do?”

Đợi khoảng vài giây, xét thấy Vương Nguyên dù bị dọa sợ xém tè ra quần cũng không hó hé. Lạc Áng chuyển tầm mắt đến bạn học cao hơn hắn - Phạm Văn Vĩ Kiện.

Vĩ Kiện vừa nghe đã biết hỏi mình, trong nháy mắt có thể nghe rõ nhịp tim vỗ mạnh vào lòng ngực, chẳng rõ là của mình hay là người bên cạnh.

Tất nhiên có dính dáng không nhỏ đến gian lận thi cử vào cuối năm ngoái, cậu ta không muốn nhắc, càng không muốn lôi kéo cô Tố Tâm vào chuyện này, phạm vi truy cứu sẽ đi xa hơn nhiều.

“Là Vương Nguyên mắng Cổ An.”

Sắc mặt Tố Tâm tối sầm, thầm chửi con mình lại kết giao với phường bán bạn.

“Mắng như thế nào?”

“Đồ không cha không mẹ, đồ con hoang, đồ chó bị bỏ rơi, đồ có người sinh không có người dạy…” Vĩ Kiện thuật lại không sót chữ nào, có điều giọng đã nhẹ hẳn nên lực sát thương đã giảm năm, sáu phần mười.

Ồ, trực tiếp chửi lên đầu mình luôn rồi - hàng mi Lạc Áng khẽ run.

“Vậy sau đó Cổ An ra tay đánh người?” Lần này giọng Lạc Áng trầm xuống không ít, ngoài ra không có biểu hiện gì quá lớn nhưng nội tâm ông sắp sửa bùng nổ rồi.

Cổ An từ nhỏ đã được gia đình ông mang về săn sóc, so với Lạc Hà càng chú ý hơn về khía cạnh này. Sợ thằng nhỏ tuổi thân, sợ mặc cảm tự ti mà nhẹ nhàng uốn nắn. Con ông nuôi nên ông hiểu rõ, nếu người ta không động đến nó thì nó sẽ không can dự vào chuyện của ai, còn đã dám động đến thì sợ gì không chiến đến cùng. Với tính cách này Lạc Áng luôn lấy làm tự hào.



Mà lời của Vương Nguyên như một nhát dao đâm vào Cổ An xuyên thẳng qua ngực ông, khiến nó chùng xuống lập tức ngừng đập.

Vĩ Kiên chậm chạp đáp.

“Cổ An vốn đã bỏ qua nhưng Nguyên nó… nó kéo người ta lại.”

Vương Nguyên gấp gáp nói.

“Là nó nói miệng tôi không sạch sẽ. Tôi kéo nó lại thì có làm sao? Sau đó nó ấn đầu tôi vào bồn nước thừa sống thiếu chết đây này.” Quả giọng này giống hệt như câu điếc không sợ súng.

Lạc Áng cười hài lòng, quay sang cậu tán thưởng.

“Làm hay lắm.”

Tố Tâm đứng ngồi không yên, nói.

“Nhưng nó đánh con trai tôi sứt đầu mẻ trán rồi kìa, xử thế nào đây. Thầy Cường, thầy phải làm chủ chuyện này.”

Vương Nguyên biết mẹ mình hiểu lầm không khỏi chột dạ, đứng thẳng lưng dõng dạc nói.

“Là con… trượt… trượt chân nên té ngã thôi ạ.”

Hay lắm, ngoại trừ lần gian lận đó thì hắn ta luôn tự phong cho mình là chính nhân quân tử, làm người phải đứng đắn, dám làm dám nhận.

Chí Dương và Trần Khang nhìn sắc mặt biến hóa vô cùng đặc sắc của Tố Tâm xém nữa bật cười thành tiếng.

Chí Dương bèn tìm cách giải vây có cô giáo trường mình.

“Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ. Vậy đi, ba em về làm bản tường trình, riêng Vương Nguyên viết thêm tờ tự kiểm ngày mai nộp lên đây. Giờ thì về lớp đi.”

Ba cậu học sinh nối đuôi nhau lẳng lặng ra ngoài. Tố Tâm không muốn tự mình bôi tro lên mặt nữa, đi theo ra ngoài.

Khí tức trên mặt chưa giảm hẳn, chắc là tìm Vương Nguyên giải tỏa chăng?

Chí Dương nhìn qua Cổ An, thoáng do dự nói.

“Cổ An cũng có tác động vật lí với bạn nhưng xét ra không để lại thương tích gì, về nhà tự kiểm điểm lại bản thân.”

“An An nhà tôi rất ngoan, đối với loại tình huống này nhất định đã phi thường nỗ lực kiềm chế. Theo tôi thấy không có gì cần kiểm điểm.” Lạc Áng bày tỏ.

Lạc Áng giơ tay đặt lên tóc Cổ An xoa xoa.

“Chưa tan học đúng không?”

Cổ An gật đầu.

“Chưa, nhưng có thể về.”

Trần Khang không có ý kiến, cẩn thận dặn dò ngày mai khai giảng, thân là lớp trưởng phải đi đúng giờ, ngoài ra còn phải soạn bài diễn thuyết.