Lớp Trưởng Lại Phạm Quy Rồi

Chương 1: Thì chính là Cổ An mặc xác cậu!




“Lạc Hà, bên... bên Cổ An có chuyện rồi.”

Lạc Hà cầm tờ giấy kiểm tra dụng cụ cần thiết của lớp, đầu năm học sẽ có một số dụng cụ tủ kệ đã qua sử dụng có thể hư hại, vì thế cần kiểm kê để sửa chữa hoặc bổ sung.

Nghe thấy tiếng gọi lớn từ ngoài lớp vọng vào, đặt biệt là nghe thấy cái tên kia vừa thốt lên, cậu dừng ngòi bút trên mặt giấy, quay đầu thì nhìn thấy một thiếu niên tay chống hông, khum người thở hì hục.

Hiện tại ngày đầu tiên nhận lớp, trong lớp gần như đông đủ trừ mấy cái bàn cuối đang đợi bạn học lớp khác chuyển đến vào ngày mai.

(11A - lớp chọn ban tự nhiên: toán - văn - ngoại ngữ và tổ hợp Vật Lý - Hóa Học - Sinh Học. Đầu lớp 11 mới chia ban)

Tiếng cười nói rôm rả của mấy đứa bạn thân được chia vào cùng lớp, cũng có một số im lặng ngồi ngay ngắn. Tiếng của Khải Nam vừa đủ làm không gian nhỏ này chấn động một phen, thu hút hầu hết tất cả ánh mắt của cả lớp.

Lạc Hà quay lại nhìn vào mặt giấy, đánh thêm vài dấu *tick*, sau đó hướng ra cửa mà đi.

Lúc ngang qua người của Khải Nam, hắn nhìn sang.

“Ở đâu?”

“Ở phòng giáo vụ.”

Thiếu niên mười bảy tuổi, sở hữu chiều cao vượt trội vượt qua trước mắt đám học sinh trên dãy hành lang.

Một đám học sinh nữ lớp A7 đang im lặng đột nhiên có chủ đề để nói.

“Đó không phải là đại thần Lạc Hà lớp A sao? Đi vội thế nhỉ?”

“Chắc là đi giải quyết chính sự. Tôi vừa thấy Cổ An bị thầy giám thị túm trong nhà vệ sinh xong.”

“Lạc Hà?” Một cô gái có nhan sắc chênh lệch hơn hẳn 4 cô còn lại. Tóc cột đuôi ngựa, tay còn giữ tờ danh sách lớp, ngón trỏ đeo thêm một chiếc nhẫn vàng, mặt nhẫn là biểu tượng vương miện. Dù mặc trên người bộ đồng phục phổ thông nhàm chán nhưng lại rất có cảm giác thời thượng.

“Phải đó Tuyết San, cậu vừa chuyển về trường nên chưa biết phải không? Năm trước, dù chỉ mới vào trường thì mặt mũi Lạc Hà đã nằm trong top nam sinh học đường có ngoài hình nổi bậc cơ đấy tuy thành tích cuối năm chỉ ở hạng 5. Mà nhóm đó là gì ấy nhỉ?”

“Đam mê học tập Nam Du.” Một nữ sinh tiếp lời.

Tuyết San càng mờ mịt tự hỏi: Học sinh trường Nam Du còn có loại hoạt động này, thật là mới mẻ hết sức.

Cô chỉ mới vừa từ thành phố khác về đây, có điều rất dễ hòa nhập, nhóm bạn nữa này cũng vừa mới làm quen trước cổng trường sáng nay mà thôi cho nên có những chuyện không mấy sâu sắc. Nhưng khi thấy bạn học tranh nhau thảo luận, mắt càng ngày càng sáng rực. Nghĩ nghĩ, nên tiếp thu một ít kiến thức cũng không tệ, nhất là về vị thần nào đó trong mắt họ vừa mới lướt qua nơi này.

“Mỹ Uyên từng học chung lớp kìa, cậu hẳn là rõ hơn ai hết trong số chúng ta.” Hồng Nhã huých khuỷu tay vào gái đứng bên cạnh.

“Nói thế cũng không có khác biệt mấy.” Nghĩ nghĩ một chút, lại nói tiếp. “Học cùng lớp nhưng vị trí lại cách xa nhau, người đầu sông kẻ cuối sông. Huống chi... huống chi...”

Mỹ Uyên cảm thấy cái vài cặp mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn miệng mình, bọn họ chính là hết sức chờ mong.

“Huống chi, cậu ấy suốt ngày ngoài học chỉ có học, căn bản không tham gia các hoạt động ngoại khóa, càng không chú ý đến ai chẳng khác nào loại mỹ nam thanh tĩnh được bồi dưỡng trong lồng kính. Nếu so ra thì tôi vẫn thích kiểu người nào đó hơn...” Cuối cùng cô nàng chốt một câu, giọng từ từ chìm hẳn.

Hầu như không ai nghe rõ câu nói cuối cùng, chỉ riêng Tuyết San đứng gần sát thì miễn cưỡng lọt vào tai. Trong đầu hiện lên một bóng lưng xa lạ, giọng nói xa lạ.

“Cậu học trường nào?”

Thiếu niên kia đáp: “11, Nam Du.”

Một cô gái trong số đó lướt điện thoại từ đầu đến cuối, nói.

“Tuyết San danh sách của cậu vậy mà là ở lớp A đó nha! Ngày mai đến nhận lớp, chúc cậu may mắn.”

“Cảm ơn cậu!” Tuyết San hờ hững đáp vừa lấy điện thoại chọt chọt vào cái vào màn hình, giao diện trường hiện lên.

**

Người nào đó đang đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, bỗng nhiên hắt xì hai cái liên tục.

Trước phòng giám thị là một bọn người đang túm tụm, chân kiễng, chân nhón, mấy cái đầu phía sau rướn lên hóng hớt y hệt mấy con đã điểu.

“Bị làm sao thế?”

“Nó lại làm gì rồi?”

“Cậu không biết à?”

Hữu Đông cho vào miệng miếng bánh bao cuối cùng, liếm ngón tay cái dính vụn bánh, nghiêm túc nói.

“Không biết mới đứng đây nhiều chuyện nè. Biết rồi hỏi cậu làm gì, làm như tôi dư hơi chắc.”

“Ai biết đâu à!”

“Nói nửa ngày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Gia Hân đứng giữa hai người bọn họ không thể nhịn được mà giậm chân, bực mình nó.

“Đức Trọng, Hữu Đông. Hai cậu có thôi đi không. Ồn ào quá làm mình không thể nghe thấy bên trong nói gì luôn.”

Không thể trách được, phòng giám thị thế mà lại rất rộng, có vách ngăn phân thành hai gian phòng phòng mở có chung lối đi. Bọn họ đứng bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy những gì diễn ra ở gian phòng bên kia được.

“Tránh ra, tránh ra.”

Giọng Khải Nam hô không quá lớn, khí thế lại như đàn anh đàn ơ khiến bọn kia nửa ngờ vực nửa cả kinh, lập tức im phăng phắc.

Khải Nam nhướn một bên mày, quay lưng lại phía sau nói với Lạc Hà.

“Khả năng trấn áp quần hùng của tôi đây chính là...”

“Nhường đường.” Lạc Hà cắt ngang lời gã.

Cả đám quay lại, thấy sắc mặt Lạc Hà lạnh tanh như tượng. Đang hóng hớt sôi nổi bỗng rụt rè từ từ dạt sang hai bên.

Lạc Hà vẫn giữ nét mặt như cũ, đi vào trong.

“Nhìn gì mà nhìn, giải tán, giải tán đi mấy đứa.” Khải Nam xua xua tay.



Trong đám học sinh có người lên tiếng.

“Vẫn khoa trương như ngày nào.”

Khải Nam quay đầu lại, chủ nhân của giọng nói này là một cô gái tóc ngắn, ngũ quan hài hòa.

“À, thì ra là phó văn thể đại nhân. Thế nào? Không luyện đàn mà ở đây hóng hớt drama. Không ngờ cậu còn có khía cạnh này đó nha.”

Gia Hân hai tay kéo hai tên bên cạnh, làm họ nhích lên phía trên nửa bước.

“Là Đức Trọng, Hữu Đông kéo tôi sang đây.”

Đức Trọng, Hữu Đông là anh em sinh đôi. Bộ đôi này được mệnh danh là mật thám tình báo, muốn biết chuyện gì thì cứ gặp họ là sẽ ra, nhưng độ chính xác thì...

Với vốn hiểu biết có phần phong phú, cả hai biết người trước mặt là ai.

Là Khải Nam, bạn thân của cái người đang bị túm ngay trong phòng kia. Hồi cấp hai còn cùng người anh em vào sinh ra tử.

(À, chính là cùng nhau đội sổ).

Bây giờ thời thế thay đổi, dù có bá đạo đến mức nào thì gặp phụ huynh cũng im ỉm thế thôi, năm lớp 10 quá im ắng. Thầy giám thị chính là chú của Khải Nam, mặc dù gọi là chú nhưng nếu xét riêng về tuổi tác chỉ chênh lệch mười tuổi mà thôi.

“Thật ngại quá.”

Nói xong ba từ, cả bọn chạy đi mất dép.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhóm người đã mất tăm trên dãy hàng lang.

Khải Nam định dựa lưng vào tường nhưng lại nhìn xuống cái áo trắng phíu, thế là tùy tiện ngồi xổm xuống, hai tay chống lên hai má bánh bao, không biết phải do nhiệt độ của bàn tay hay không mà giữa những khe hở có chút hồng hồng.

Cổ An đứng gục mặt, bên phải là giáo viên chủ nhiệm, bên phải là thầy giám thị. Lúc lại gật đầu, lúc lại lắc đầu, đôi môi mỏng hơi mím lại biểu tình không muốn đáp trả.

Nhìn ngơ kinh khủng...

Lạc Hà bước vào lúc nào, cậu căn bản không nhìn thấy.

Xấp giấy khảo sát đặt lên trước bàn giáo viên chủ nhiệm. Cậu lên tiếng theo quy cũ.

“Kiểm tra thiết bị của lớp 11A, thưa thầy.”

Sau đó thoáng nhìn qua Cổ An nhưng tâm điểm lại di dời rất nhanh.

Thấy Lạc Hà đến, thầy giám thị thở ra một hơi rất nhẹ, đẩy gọng kính bằng kim loại màu vàng bạc.

“Em đưa Cổ An về lớp đi, không có gì nữa thì cho lớp về sớm. Ngày mai thầy chủ nhiệm lên nhận lớp, mấy đứa đừng chạy lung tung.”

Cổ An thế mà lại ngủ gật không hay, bất giác bị người tay túm khuỷu tay kéo về phía trước.

“Đi thôi!”

Cậu nghe ra chất giọng đặc trưng của người phía sau, thiếu niên vừa trải qua giai đoạn vỡ giọng, hoàn toàn sở hữu âm điệu trầm ổn.

Cổ An mạnh bạo thu tay về, đi về phía trước, một đường không quay đầu lại.

Hắn nhìn vào bàn tay bị bỏ lại giữa không trung, thất thần trong giây lát rồi buông xuống, rõ ràng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thoảng qua.

Khải Nam bị một màn trước mặt làm cho trố mắt, đứng dậy sóng vai với Lạc Hà.

“Cậu và Cổ An giận nhau à?”

“...”

“Không có.”

Thấy hắn trả lời, Khải Nam càng sắn suýt.

“Không có? Không thể nào. Làm anh em với Cổ An bao lâu, tôi hiểu cậu ấy.”

“Hiểu thế nào?”

“Thì chính là Cổ An đang mặc xát cậu.”

“...”

“Nếu cãi nhau thật thì gay go rồi, cậu nên xin lỗi cậu ấy.” Khải Nam mang giọng điệu người lớn ra nói, gã vẫn luôn như thế.

“Tại sao?”

“Nếu hai người cạnh mặt nhau thì tôi sẽ theo phe anh An.”

Khải Nam tiến về phía trước hai bước, quay lại đối diện hắn. Hai người vẫn đi trên hành lang, một người tiến một người lùi.

“Cậu thiệt thòi nhất, một lúc mất cả hai người bạn.”

Hắn gạt người Khải Nam qua một bên, trở về vị trí sóng vai khi nãy.

“Không hẳn là hai người bạn.”

“Ừm, đúng vậy!” Khải Nam đưa mười ngón tay lên, gập từng ngón, nhẩm đếm. Sau đó ngước mặt lên tỏ vẻ nghiêm trọng. “Hẳn là hơn hai đi.”

Lạc Hà: “...”

Nét mặt thầy giám thị thay đổi liên tục, nói nói nửa buổi dẫn đến cổ họng có chút khô, đúng lúc trước mặt được đặt xuống một ly nước vừa vặn thấy được thầy chủ nhiệm thu tay về.

Thầy chủ nhiệm họ Trần tên chỉ một chữ Khang, vẫn còn trẻ, độ tuổi vừa bước qua hàng ba.

Một người đứng, một người ngồi. Tư thế này thấy được đôi mắt phía sau kính hơi rủ xuống.



“Cậu đừng quá nghiêm trọng, cái tuổi 17 ấy mà...”

Thầy giám thị uống một ngụm nước rồi đặt ly nước về chỗ cũ.

Thầy Khang còn muốn nói thêm, thì bị hành động của người kia làm cắt ngang. Đành cười trừ quay lại bàn làm việc bên cạnh, mở máy tính xem lại thành tích năm rồi của lớp mình vừa mới bổ nhiệm.

“Thành tích lớp này được quá nhỉ, điểm trung bình chênh lệch sít sao, còn có nhiều bạn bằng hạng này.” Thầy Khang tặc lưỡi, mỉm cười hài lòng. Năm đầu tiên làm chủ nhiệm lại vớ được lớp khỏi phải lo về điểm số.

Thầy giám thị lạnh giọng nhắc nhở.

“Theo tôi thấy cậu sẽ không cười được lâu đâu.”

Đầu danh sách, con chuột trên màn hình di chuyển từ trái sang phải hai lần, xác định không có bất kỳ sự nhầm lẫn nào mới buông chuột ra.

“Cổ An?”

Giọng của thầy chủ nhiệm như hỏi như không lại làm cho thầy giám thị chú ý.

“Khang, cậu có thắc mắc gì sao?”

“À, tôi thấy thành tích này là đầu khối rồi phải không? Chí Dương, cậu vì sao vừa nãy lại tỏ thái độ không tốt với thằng nhỏ thế?”

Trước đó Trần Khang đã được nhắc nhở đây là lớp chọn thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối diện với những con điểm hoàn hảo. Ngoài tầm hiểu biết ở đây chính là cái tên này.

Thầy giám thị ngoại trừ giữ nề nếp và kỉ luật, còn là phó hiệu trưởng trẻ tuổi ở đây, bằng tuổi với Trần Khang. Hai người họ chính xác là đồng học, là cựu học sinh của trường Nam Du.

Chí Dương sau khi tốt nghiệp thì về trường, còn Trần Khang thì chỉ vừa chuyển tới đây theo lời mời của bạn mình.

Chí Dương nhướng mài, nhún vai, biểu tình bất lực, chán chả thèm nói.

“Cổ An đó hả? Thành tích thì tôi đâu cần nói. Chỉ là kỉ luật có vấn đề... ầy, rõ ràng là bộ dáng hình lành, da trắng mắt trong nhưng lại vi phạm nội quy suốt. Ngoại trừ yêu đương sớm ra thì còn lại cúp học, đánh nhau đều phạm phải. Mấy đứa trong trường nếu xưng tụng Lạc Hà là đại thần gì gì đó thì Cổ An chính là đại ca. Còn có hội anh em cây khế bọn nó khen đểu là văn võ song toàn.” Nói xong Chí Dương không tự chủ được, phì cười.

“Sao cậu rành thế?”

“Thì thằng nhóc Khải Nam vẫn cứ tò tò theo nó. Đến bữa cơm thi thoảng nhắc đến với vẻ mặt sùng bái, theo giới trẻ hiện nay mà nói hẳn là idol đi.”

Thấy Trần Khang vẫn chưa hiểu gì nên bổ túc thêm một chút về bạn học Cổ An.

Mà cái người đang bị hai thầy chuyên chú thảo luận vẫn đang kê chân trên ghế, cắn nắp bút trên miệng, đầu bút đặt trên tờ sơ yếu lý lịch.

Tóc đen che hết trán, thoạt nhìn khá lộn xộn, sắp chạm đến đôi mi cong vút hơi rủ xuống, đại diện cho hình ảnh anh trai nhà bên.

Khải Nam len lén ngồi vào bàn trống phía trước Cổ An, lấy tờ đơn của mình che lại hơn nửa gương mặt, chỉ chừa ra đôi mắt một mí hẹp dài, nhỏ giọng thì thào cứ y như rằng sợ ai nghe thấy.

“Này, người anh em.”

Cậu ngẩng đầu lên, tuy không mở miệng nhưng ý tứ trong đôi mắt to đen nhánh, khi nhìn hướng lên lại mang cảm giác lạnh lẽo “một là nói, hai là cút.”

Anh trai nhà bên gì chứ? Rõ ràng là sát thủ đây mà.

Khải Nam lạnh cả sống lưng, nuốt khan, sự tò mò quậy không buông tha, thôi thúc mở miệng hỏi.

“Cậu và bọn lớp trên là sao? Không phải vô duyên vô cớ mà bị chặn trong nhà vệ sinh.”

Khải Nam nhớ lại cảnh tượng đó, có đến 5 tên cùng chắn trong cả lối đi, sự im lặng của chết chóc, sắc mặt vô cùng khó coi. Y như rằng chỉ cần một trong hai bên mở miệng thì lập tức nhảy vồ vào nhau mà kịch liệt đánh đấm.

Cũng may nhanh trí báo cho ba ba... Ừm thì Khải Nam vẫn tự cho mình là nhanh trí đi, cứu được thằng bạn thân một mạng trước cửa tử, dìu dắt thân thể gầy nhưng không yếu này ra khỏi quỷ môn quan.

Thật là quá nghĩa khí, Khải Nam còn tự thầm khen bản thân mình.

Cổ An dửng dưng như không, ký tên vào cuối tờ giấy, đóng nắp bút lại *cạch* một tiếng.

“Tôi về đây.”

“Tôi vừa mới cứu cậu một mạng đó, thái độ tốt một chút không được sao?”

Cổ An chậm rì rì nói.

“Cậu nghĩ tôi không đánh lại tụi nó à. Bớt nói nhảm.”

Khải Nam nhớ đến kiểu đánh không gần chết thì thôi của cậu, thật sự rất liều mạng. Bất giác nhìn xuống tờ giấy, nơi tên phụ huynh và số điện thoại liên lạc là một đường gạch dài nằm ngang.

Khải Nam khó tin nhìn trừng trừng cậu.

“Ông nội nhỏ của tôi ơi! Cậu như thế này mà nộp sao?”

Khải Nam là bạn bao lâu nay nhưng cũng vừa mới biết Cổ An sống trong một ngôi nhà ở nội thành do tình cờ nhìn thấy, mấy lần đến nhà gõ cửa đều không thấy người lớn, hẳn là sống một mình. Cổ An không mở lời nên cũng không tiện hỏi, biết đâu lại là một màn lâm li bi đát, ly hôn tái giá, bỏ lại một đứa trẻ bơ vơ, mỗi tháng chu cấp phí sinh hoạt.

Ôi trời, thật đau lòng quá đi!

Tất nhiên những điều này chỉ nằm trong trí tưởng tượng của Khải Nam, còn có hơn 7749 kịch trường phía sau.

“San ới, tôi xong rồi đây.”

Khải Nam nhìn theo hướng gọi, một cô gái có mái tóc xoăn, tự nhiên đi tới.

“Xong rồi à? Tới ngay!”

Cậu gật đầu, bỏ cây viết vào trong cặp, tiện thể lấy ra bên hông cặp bình nước giữ nhiệt nhỏ, uống một ngụm. Nước trà hoa lài ấm nóng rót nhẹ vào cổ họng, cuối cùng là một vị ngọt thanh dễ chịu miên man nơi đầu lưỡi.

Dứt khoát đứng dậy, một quai cặp treo hờ hững một bên vai, áo khoác tùy tiện cầm trên tay, thong dong bước ra cửa lớp.

Khải Nam đứng dậy theo, nhét vội tờ giấy vào tay Linh San, lách người chạy theo sau. Có rất nhiều chuyện muốn biết còn chưa hỏi rõ. Chẳng lẽ trong thời gian đi du lịch đã bỏ sót tình tiết li kì nào. Giang hồ đẫm máu, đã là anh em tốt phải cùng nhau xông pha.

Linh San đi đến cuối lớp, dừng lại bên cạnh bàn của Lạc Hà thu giấy, trong lớp giờ này chỉ còn hai người.

Hắn ngả lưng dựa hẳn vào thành ghế, cái ghế đong đưa.

“Cậu về trước đi, tôi nộp hộ.”