Diệp Khinh Phong giật bắn mình, “Cô Hồng, đừng!” Lập tức lao đến dùng ngón tay kẹp chặt lưỡi của thanh trường kiếm.
Thạch Cô Hồng hơi ngẩng đầu lên, thế nhưng trong mắt là khoảng trống rỗng, gương mặt cũng không chút biểu cảm.
Diệp Khinh Phong đau khổ nói: “Con kiến cũng còn muốn sống, ngươi tội tình gì phải như vậy?”
Thạch Cô Hồng khẽ lẩm bẩm: “… Lòng của y hẳn là đã vỡ nát rồi… Trên đường đến Hoàng tuyền ta muốn đuổi kịp y… Muốn bên y kiếp sau…” Đột nhiên hướng lưỡi kiếm về phía cổ mình dùng sức cứa mạnh.
Diệp Khinh Phong vội dùng bàn tay trần nắm chặt thân kiếm kéo mạnh ra, lòng bàn tay bị cắt đứt máu chảy đầm đìa, tràn qua kẽ tay rơi xuống, nhuộm đỏ cả vạt áo trước ngực Thạch Cô Hồng.
Thạch Cô Hồng đờ đẫn nhìn Khinh Phong: “Buông ra… Nếu không ta sẽ không khách sáo.”
Diệp Khinh Phong nhìn sắc mặt của hắn, biết hắn hoàn toàn không còn muốn sống, tình huống cấp bách đành phải nói: “Làm sao ngươi biết y chắc chắn đã chết? Hai chúng ta rơi xuống biển chẳng phải đều đã được cứu hay sao? Không bằng đợi thuyền cập bờ rồi hỏi thử những làng chài ven biển xem sao, nếu đến lúc đó nếu vẫn không có tin tức ngươi chết cũng không muộn.”
Thấy trong đôi mắt trống rỗng của Thạch Cô Hồng xuất hiện một tia dao động, Diệp Khinh Phong vội vàng nói thêm: “Nếu như ngươi hiện tại vẫn quyết tâm muốn chết, ta cũng không cản ngươi. Chỉ sợ lỡ như Hàn Chi không chết, mà giờ đây tứ chi y đã tàn phế, lại là kẻ địch của toàn võ lâm. Nếu như ngươi chết rồi, trên đời này còn ai bảo vệ y nữa?”
Thân thể Thạch Cô Hồng hơi hơi chấn động, bàn tay cầm chuôi kiếm vừa buông lỏng liền bị Diệp Khinh Phong lấy đi. Diệp Khinh Phong âm thầm thở phào, tuy rằng y cũng thấy rõ rằng Hàn Chi dữ nhiều lành ít, thế nhưng có thể kéo dài được thời gian, nói không chừng Cô Hồng sẽ không còn quyết liệt tự sát như vậy.
Lúc này Sở Tư Viễn đi đến, nhìn thấy bàn tay vẫn còn chảy máu của Diệp Khinh Phong, bèn lấy từ trong áo ra một bình nhỏ ném tới: “Dùng thuốc cao bôi lên đi.”, lại lấy một ống trúc thô ráp ném cho Thạch Cô Hồng: “Đây là công cụ để đánh thức cổ độc trong cơ thể ngươi, ngươi dùng lửa thiêu cháy nó, cổ trùng trong cơ thể tự nhiên sẽ được giải.”
Ba người lênh đênh trên biển bốn ngày, hoàng hôn hôm nay thuyền rốt cuộc cũng cập bến. Diệp Khinh Phong nhìn về phía góc khoang thuyền nơi Thạch Cô Hồng đang ngồi, thấy hắn vẫn cứ si si ngốc ngốc như cũ, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Tròn bốn ngày trời hắn không hề mở miệng nói một tiếng nào, chỉ có những khi thỉnh thoảng cúi đầu nhìn thanh sáo trúc bị hắn nắm chặt trong tay thì ánh mắt hắn mới loé lên một chút.
Diệp Khinh Phong đi qua gọi hắn một tiếng: “Cô Hồng, thuyền cập bờ rồi.”
Thạch Cô Hồng giật mình tỉnh lại, bật người dậy đẩy Diệp Khinh Phong đang đứng chắn trước mặt mà chạy ra ngoài. Diệp Khinh Phong liếc nhìn Sở Tư Viễn đồng thời thở dài một tiếng, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Thạch Cô Hồng nhìn thấy người nào là liền xông lên, tóm chặt lấy cánh tay người ta truy hỏi tung tích Thạch Hàn Chi, có lúc dùng sức quá lớn, người bị nắm đau đến nỗi nhăn nhó, vội vàng nói “không biết” xong liền xoay người chạy mất.
Cứ như vậy hỏi qua mấy chục người, không ít ngư dân bắt đầu xì xầm sau lưng hắn: “Còn trẻ như vậy đã bị điên, thật là tội nghiệp.”
Hai người Sở Diệp vẫn đi theo một đường, thấy bộ dạng đau lòng đến phát điên của hắn cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào. Sở Tư Viễn nhìn một hồi, đột nhiên căm giận nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất khi xưa phải làm vậy? Chẳng lẽ cứ phải đợi đến mất đi rồi mới biết hối hận hay sao? Người sống trên đời này thật đúng là ngu ngốc.”
Diệp Khinh Phong nhìn vẻ mặt thương cảm của hắn, trong lòng cũng thấy một hồi rung động khó hiểu, vội vàng bỏ qua tâm tình của mình, hít sâu một hơi làn gió ẩm mặn của biển.
Lúc này chợt nghe tiếng vó ngựa từ đằng sau truyền tới, hai người Sở Diệp dừng chân quay đầu nhìn lại, xa xa có hai nam tử phóng ngựa như bay đến gần. Chỉ chốc lát hai người nọ đã đến trước mặt, người đến trước ghìm dây cương, xoay người xuống ngựa ôm quyền nói với Sở Tư Viễn: “Không ngờ rằng ở nơi này lại gặp được Sở huynh, gần đây Sở huynh có khoẻ?”
Diệp Khinh Phong nhìn người nam tử xa lạ nọ, gã ước chừng ba mươi, một thân trường sam màu xanh nhạt, tiêu sái tuấn dật, còn đang không biết gã là ai đã thấy Sở Tư Viễn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Thì ra không cần phải đi mòn gót sắt mới gặp được. Đường huynh, huynh cũng biết ta đang tìm huynh sao?” Lại nói với Diệp Khinh Phong: “Tiểu Diệp, vị này chính là Đường Trác ta đã nói với ngươi. Y thuật của huynh ấy rất cao cường, lần này chúng ta được cứu rồi.” Lại giới thiệu Diệp Khinh Phong với Đường Trác.
Đường Trác ôm quyền nói: “Thì ra là Diệp thiếu viên chủ, thiếu viên chủ thiếu niên anh kiệt, Đường mỗ ngưỡng mộ đã lâu.”
Diệp Khinh Phong lộ vẻ xấu hổ, luôn miệng không nhận. Lúc này người tuổi trẻ đi cùng Đường Trác cũng đã xuống ngựa. Y trẻ tuổi, diện mạo thanh tú, sắc mặt có hơi tái nhợt, động tác xuống ngựa cũng có phần chậm chạp. Đến lúc y bước đi, mới biết chân trái của y có tật.
Đường Trác chỉ người trẻ tuổi nọ giới thiệu với hai người: “Đây là Vu Mang, biểu đệ của Đường mỗ. Bởi vì từ nhỏ đã ốm yếu nên vẫn luôn theo ta học y.”
Vu Mang hướng hai người ôm quyền, thản nhiên nói: “Ngưỡng mộ đã lâu.” Giọng nói có hơi khàn khàn, nhưng nghe vẫn rất êm tai.
Đường Trác lại nói: “Gần đây Đường mỗ và biểu đệ đến núi Hướng Minh gần đây hái thuốc, thu được bồ câu đưa thư của chưởng môn bá phụ, nói Bát đại môn phái sẽ vượt biển đi tiêu diệt Ma Tâm cốc. Mây ngày nay Đường mỗ thường thường đi dọc bờ biển nhìn xem, hy vọng có thể gặp được người của Bát đại môn phái quay về. Mấy vị chắc là từ biển về phải không, không biết tình hình như thế nào rồi?”
Diệp Khinh Phong thở dài một tiếng, “Việc này nói ra dài lắm.” Liền tóm tắt mọi chuyện một lần. Khi Đường Trác nghe được đệ tử của Bát đại môn phái trúng độc bỏ mạng trên biển thì cũng không khỏi cảm thấy ảo não vô cùng. Gã và Vu Mang theo hai người Sở Diệp lên thuyền nhìn một chút, kiểm tra mấy thi thể của môn đồ Bát đại môn phái xong Đường Trác thở dài: “Nếu như ngày đó Đường mỗ có thể đi cùng, nói không chừng kiếp nạn lần này đã tránh được.” Lại nhìn Sở Tư Viễn và Diệp Khinh Phong: “Hai vị dường như đã trúng hai loại độc của Đường môn là ‘Bạch Lộ’ và ‘Yên Ba Tuý’, không biết là ai hạ độc thủ?”
Sắc mặt Sở Tử Viễn trắng bệch, nói: “Đường Kinh.”
Đường Trác sửng sốt, Diệp Khinh Phong ôm quyền hướng Đường Trác nói: “Không biết Đường huynh có biết cách giải hay không?”
Đường Trác sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, trầm ngâm trong chốc lát mới ngẩng đầu nói: “Loại độc này Đường mỗ nhất thời cũng không có gì chắc chắn. Đường mỗ và Mang đệ hiện đang ở lại một khách điếm trong trấn nhỏ gần đây, không thì hai vị cùng qua đó, để Đường mỗ bắt mạch xem sao. Ngoài ra cũng nên để đệ tử Cái Bang trong trấn đến thu dọn thi thể trên thuyền, chứ cứ nằm phơi trên sàn thuyền như vậy sớm muộn gì cũng bị chim biển ăn sạch.”
Hai người tâm trạng nặng trĩu gật gật đầu, Diệp Khinh Phong nhìn ra xa, bên bờ biển Thạch Cô Hồng vẫn không ngừng bắt người lại quát hỏi, y do dự một lát, liền nói với ba người còn lại: “Tại hạ còn một vị bằng hữa ở bên kia, không bằng ba vị cứ đi trước, tại hạ sẽ hội hợp với ba vị sau.”
Ba người gật đầu, liền vung roi giục ngựa đi trước. Diệp Khinh Phong đi đến bên cạnh Thạch Cô Hồng, ôn hoà nói: “Cô Hồng, trời cũng tối rồi, thôi thì trước vào trấn nhỏ nghỉ ngơi một lát đi. Trong trấn đông người, còn có không ít đệ tử Cái bang, nói không chừng có thể nghe được tung tích của Hàn Chi.”
Thạch Cô Hồng thấy cư dân trên bãi biển càng ngày càng ít, im lặng gật đầu, hai người liền một trước một sau đi vào trấn nhỏ. Trên đường đi Thạch Cô Hồng vẫn không ngừng gặp người là hỏi, dẫn đến không ít người chỉ trỏ sau lưng họ.
Trấn nhỏ cạnh bờ biển này cũng rất phồn hoa, trên đường từng đám người rộn ràng nhốn nháo, hai bên bày không ít quầy hàng bán một số hải sản tươi đã ướp muối, khiên cả trấn nhỏ tràn ngập thứ mùi vừa tanh vừa mặn.
Diệp Khinh Phong nhìn thấy bên đường có một tên ăn mày đang đi về phía mình, liền dừng bước chân. Tên ăn mày nọ hành lễ với hắn: “Tiểu nhân bái kiến Diệp minh chủ. Ngày hôm qua Đông Phương viên chủ đã đi qua bản trấn, ngài ấy bảo chúng tiểu nhân nếu có nhìn thấy Diệp minh chủ, nói minh chủ lập tức quay về Thiên Cơ viên.”