Lời Nguyền Oan

Chương 46: Phận vong nhi




Nghe câu hỏi ấy, cậu bé có vẻ hơi lản tránh sợ sệt như không muốn nói ra. Nhưng có lẽ vì không muốn người trước mặt phải khó xử nên cậu vẫn e dè mà kể lể:

- Em chỉ là một vong nhi chết yểu khi còn trong bụng mẹ...

Cậu bé bỏ giở câu nói rồi cúi gằm mặt xuống trong nỗi hổ thẹn. Khẽ người tựa vào tay áo của người thiếu nữ như tìm kiếm hơi ấm, cậu phải mất một lúc lâu sau mới ấp úng nói được vài chữ:

- Thật ra...mẹ em...là bị cha em ép chết....

Lời cậu bé vừa dứt, ai nấy đều cúi mặt lặng thinh không đáp. Nhất là Bạch cốt tân nương, hơn ai hết cô hiểu rõ nỗi đau đớn khi bị người mình yêu phản bội là như thế nào. Vỗ về đứa trẻ trong lòng mình, nàng khẽ vuốt nhẹ mái tóc tơ lơ phơ của nó, khẽ xoa đi những vết nhọ nhem trên khuôn mặt gầy gò kia với một nỗi xót xa trào dâng khó tả. Không ai có thể ngờ rằng một oan hồn vất vưởng như cô giờ đây lại có ánh nhìn hiền hòa và ấm ấp đến thế.

- Vậy mẹ của đệ đâu? Sao đệ lại ở một mình?

- Thật ra trên đường trốn khỏi sự truy đuổi của quan Ngưu Mã diện, đệ và mẹ đã bị lạc nhau rồi...

Nghe vậy mọi người ai nấy đều càng xót xa hơn cho số phận của vong nhi tội nghiệp kia. Đặt cậu bé xuống đất, Bạch cốt tân nương nắm lấy đôi bàn tay queo nhỏ của cậu mà thủ thỉ:

- Chắc hai mẹ con đệ phải khổ sở lắm đúng không? Yên tâm, bọn ta sẽ giúp đệ tìm lại người thân của mình.



Và rồi trong chốc lát, ánh mắt của đứa trẻ đột nhiên xao động thoáng một tia bất ngờ sững sờ. Dường như cậu đã bị những lời nói của người trước mắt làm cho cảm động, khiến cho lòng cậu cảm giác như có một tia nắng ấm áp của mùa xuân sáng soi. Như có thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, đứa trẻ lí nhí dò hỏi

- Cho đệ hỏi có phải mọi người muốn đi về ngôi miếu đằng kia đúng không ạ?

- Đúng vậy, đệ biết cách vào được đó sao? - Tần Trương lên tiếng.

- Hm, đệ có biết một lối đi khác có thể tới gần đó một cách nhanh nhất. Nếu mọi người tin đệ thì đệ sẽ lập tức dẫn đường.

Biết còn có hướng đi khác nét mặt ai nấy đều dãn ra lộ rõ vẻ vui mừng. Nhưng rồi chẳng có ai lên tiếng cả. Bởi con đường đó có lẽ chỉ đến gần được ngôi miếu chứ đâu vào trong đó được. Lẽ nào thật sự không có cách nào sao? Lòng Tần Trương bỗng dâng lên một cảm giác lo sợ khác thường. Nhưng rồi đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai y như đã xóa tan cảm xúc tiêu cực ấy

- Không sao, chỉ cần chúng ta lại gần được ngôi miếu thì việc đột nhập vào trong sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Câu nói ấy của ông Sở khiến mọi người ai nấy đều vô cùng sững sờ hờ hững. Cả Ngũ Ca cũng quay sang nhìn ông lão với ánh mắt đầy hoài nghi khó hiểu. Và để đáp lại điều ấu, ông Sở đã ung dung tiếp tục giải thích cho mọi người.

- Như thế này, mỗi một ngày miếu Thành Hoàng đón hàng trăm linh hồn khác nhau do hàng trăm cặp Hắc Bạch Vô Thường dẫn dắt. Chính vì thế khi đến cửa miếu ắc sẽ phải có nhiều đợt linh hồn phải chờ đợi đến lúc đó chúng ta có thể dễ dàng đột nhập vào một trong các đoàn đó mà không bị phát hiện. Nhưng với điều kiện là chúng ta phải trách đối diện trực tiếp với Hắc Bạch Vô Thường nếu không rất nhanh sẽ bị phát hiện.

Lời của ông Sở vừa dứt, ai nấy đều gật đầu ra vẻ tán dương. Và sau một lúc bàn bạc, nhóm người quyết định đi nhờ cậu bé dẫn đường tới gần ngôi miếu. Thấy vậy, đứa trẻ vô cùng mừng rỡ dẫn họ theo con đường riêng bí mật của mình. Thành thật mà nói quả thật không phải là con đường dễ dàng gì bởi nhóm người phải khổ sở luồn lách qua biết bao bụi gại, mỏn đá lớn chởn hay những con suối cắn trơ đầy cát sỏi. Chẳng biết đã qua bao lâu nhưng chỉ biết khi mặt trăng đỏ như máu kia đã lên đến tận đỉnh trời thì nhóm người đã đến gần được ngôi miếu. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Đứng ở góc độ gần như thế, nhóm người mới thấy hết được sự nguy nga hùng vĩ của tòa thành cổ khổng lồ. Những bức tường cao dày kia không chỉ đắp bằng đất đá thông thường mà trên đó còn khảm nạm những đường vân họa tiết vô cùng tinh xảo cổ kính. Ấn tượng nhất vẫn là cánh cổng lớn của ngôi miếu được làm bằng đồng đen quý hiếm bên trên khắc hình mặt trăng mặt trời đại diện cho ngày và đêm. Trước cánh cổng ấy là hai con quỷ mặt mày xanh lúc đứng canh cùng với đó hành trăm linh hồn đang lởn vởn đứng xếp hàng chờ cho tới lượt của mình. Có vẻ như mọi chuyện đều nằm đúng như trong kế hoạch nên nhóm người của Tần Trương không ngần ngại mà đứng chen hòa vào trong dòng người đông đúc