Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Chương 6: Bị phạt. (H)




Thươngnghenhữnglờingọtngàokiathìdụcvọnglạitràodânglêncuồncuộn.Côtiếptụchônnàngđểkíchthích,ngóntaykhôngyênphậnmàtrườn đi trườn lại nơi bên dưới của nàng. Rồi trong lúc cả hai đang đê mê. Cô nhân cơ hội vượt qua cái màng chắn kia để đi vào bên trong.

- Á...

Ngọc bất ngờ nên dù đã chuẩn bị cũng không ngăn được cơn đau như muốn xé rách nàng. Thương không nói gì cả. Cô để yên ngón tay trong đó. Nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt hơn. Cơn đau đi qua. Cơ thể của Ngọc đã tiếp nhận sự xâm nhập của người lạ. Khoái cảm ập đến, nàng rên rỉ dưới thân cô. Thương cũng hài lòng với kỹ thuật của mình. Lần đầu như vậy đã là rất tốt. Sau khi nàng đạt được cực khoái. Cô ngồi lên nàng để hai khu rừng kia chạm vào nhau. Dòng nước từ người của họ một lần nữa lại quyện vào làm một.

- Thương giỏi quá, Ngọc sướng chết mất.

- Ngoan lắm.

Thương nằm ôm Ngọc rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Đúng rồi, nãy giờhọđãlàmtìnhrấtlâu.Trờiđãtạnhmưađượcmộtlúcrồi.Cólẽđồngđội đang sốt ruột mong hai người.

Thương với lấy bộ quần áo còn ướt mặc vào cho Ngọc rồi mặc cho mình. Ngọc ngượng ngùng, trông gương mặt đỏ hồng lên thật quyến rũ. Cô không kìm lòng mà hôn nàng một cái. Mặc dù rất muốn được tiếp tục làm chuyện người lớn với nàng nhưng vì hoàn cảnh không cho phép. Nhất định khi trở về hai người sẽ bị phạt nên cô đành gác lại ham muốn tại đây. Không phải vì sợ mà vì trách nhiệm với đồng đội đang chờ mình.

Chật vật với mớ súng nhặt về. Không ngoài dự đoán của cả hai. Mọi người vừa phải lo cho đồng đội bị thương, vừa phải lo đi tìm hai người.

Chỉ huy trưởng cùng chị Hải đội trưởng gọi hai người vào nói chuyện riêng. Khiển trách là điều không thể tránh khỏi.

- Đồng chí Thương, đồng chí Ngọc. Cho tôi biết lí do vì sao đi làm nhiệm vụ lâu vậy?

- Báo cáo đồng chí chỉ huy, báo cáo đồng chí đội trưởng. Lúc chúng tôi đi nhặt súng về thì trời mưa rất to. Gần đó có cái hang nên chúng tôi vận chuyển súng vào trong đó. Đường rất trơn, mưa lại không ngớt nên chúng tôi vào đó trú mưa. Trong lúc đó chúng tôi đã ngủ quên. Vì vậy khi tạnh mưa chúng tôi đã không biết. Tất cả đều là do lỗi của chúng tôi làm ảnh hưởng đến đồng đội. Chúng tôi vô cùng xin lỗi và chấp nhận mọi hình phạt. Chúng tôi xin hứa sẽ không có vi phạm lần sau.

Thương trình bày sự việc xong, chị Hải cóngỏýxinchỉhuybỏquanhưngkhôngđược.Chiếntranhlàvậy,ngườinhậpngũkhông thể làm sai được. Vì sai một ly là đi một dặm. Xử phạt phải nghiêm minh.

- Các đồng chí có biết là, quân địch có thể luồn lách ngay cạnh chúng ta. Trong lúc làm việc các đồng chí lại ngủ quên. Ai dám chắc rằng cái hang đó an toàn chứ. Nếu như địch phát hiện ra thì sao. Bao nhiêu vũ khí tôi chưa nói tới. Mà tính mạng các đồng chí có đảm bảo được không?

- Chúng tôi xin lỗi ạ, chắc chắn sẽ không có lần sau.

- Phạt hai người trực gác đêm một tuần. Nếu còn sai phạm sẽ dùng biện pháp mạnh hơn.

- Rõ.

Đồng chí chỉ huy đi rồi. Chị Hải mới nói chuyện riêng với hai người.

- Hai đứa vừa nãy không phải ngủ quên đúng không?

- Tụi em... Tụi em...

Hai người cúi gằm mặt, lí nhí trả lời, với đồng chí chỉ huy, họ có thể nhận sai, chịu phạt là xong. Nhưng với chị Hải thì khác. Chị như đi dép vào trong bụng hai người vậy. Mọi chuyện của hai người chị đều rõ mồn một. Khi nãy chị rất lo cho hai người. Nhưng lúc thấy họ về. Nhìn bộ dạng là chị có thể hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

- Hai đứa sẽ không hối hận chứ?

- Không ạ. Chúng em sẽ không bao giờ hối hận.

Ngọc nói khi năm ngón tay của Thương xen lẫn với năm ngón tay của mình. Hải mỉm cười hài lòng. Họ là những người đồng chí can đảm. Họ anh dũng chiến đấu, sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc. Cũng dũng cảm đối diện với tình yêu của mình.

- Chị khẳng định với bọn em một lần nữa. Chị không hề kì thị tình yêu của bọn em mà ngược lại. Chị ủng hộ bọn em. Nhưng nơi này là tập thể. Các em cứ thế này nếu chuyện bại lộ. Toàn quân sẽ rối ren, chị sợ bản thân của các em sẽ là những người phải chịu tổn thương nhiều nhất.

- Bọn em sẽ chú ý hơn ạ.

- Thôi được rồi, tranh thủ tắm rửa ăn uống đi. Còn phải gác đêm một tuần đó.

- Rõ.

Nhìn hai người đi ra. Hải lại than ngắn thở dài. Cô coi hai người như em gái mình vậy. Nhưng ý của cấp trên cô chả dám cãi. Cô còn chưa biết mở lời với họ ra sao đây. Nếu hôm nay không phải hai người mà là những đồng chí khác thì chắc chắn hình phạt sẽ không nhẹ như vậy.