Ông Long châm điều thuốc đứng ở ngoài khu ký túc xá, nơi hai đứa con gái của ông đang ở. Ông thấy bọn chúng dắt tay nhau đi ra ngoài, ông cũng âm thầm đi theo. Bọn nó khoác tay nhau, cùng uống chung một ly sinh tố. Thương dịu dàng lau đi phần đồ ăn dính trên miệng Ngọc, ánh mắt si tình của bọn nó dành cho nhau, những nụ cười hạnh phúc trên môi của hai đứa. Ông lại lẳng lặng bắt xe về nhà.
Khi nãy ông đã rất tức giận, ông muốn chạy ngay trường học của hai đứa, nắm đầu bọn chúng về để ngăn cản. Nhưng tới nơi, thấy bọn nó hạnh phúc như vậy, ông tự nhiên chẳng nỡ chia rẽ chúng.
Về đến nhà cũng đã rất muộn. Bà Hoa đang ngồi ngủ gục trong phòng khách để chờ ông về. Ông lặng lẽ tới chỗ bà thì bà cũng tỉnh dạy.
- Mình à, mình về rồi sao? Mình đi đâu vậy em lo quá gọi cho mình không được. Em xin lỗi, mình ơi.
- Việc em làm nhất thời tôi chưa thể bỏ qua được, nhưng chuyện của hai đứa thì bắt buộc tôi và em phải đồng lòng giải quyết.
- Mình à, đừng bắt em phải chia rẽ chúng nó. Em không làm được.
- Em thương chúng vào lúc này sẽ là hại chúng đó em biết không. Vốn dĩ phận nữ nhi sinh ra đã là phái yếu. Chúng cần được yêu thương bảo vệ. Em dựa vào đâu mà chắc chắn rằng sau này chúng sẽ không hối hận vì quyết định của ngày hôm nay.
- Em... Em...
Bà Hoa lặp bặp không biết phải nói sao. Ông Long tiếp lời.
- Nhiều năm trước em theo cảm tính của mình giấu nhẹm đi mọi chuyện. Cho đến hôm nay, nếu bọn trẻ không yêu nhau liệu em có nói cho tôi biết không?
- Mình à.
- Tôi nói đúng nên em không biết nói gì đúng không?
- Em xin lỗi.
- Giờ không phải lúc để xin lỗi. Tôi với em cùng đánh cược.
- Đánh... Đánh cược cái gì?
- Thương sẽ đi du học bốn năm. Nếu sau này nó trở về mà chúng nó không thay lòng đổi dạ. Tôi sẽ tác thành cho bọn chúng.
- Bốn năm lâu quá mình ơi.
- Hoặc là chia tay, hoặc là đánh cược. Một trong hai. Tôi sẽ không thoả hiệp thêm nữa. Em nghĩ đi rồi trả lời tôi.
Ông Long nói xong thì bỏ vào phòng, đóng chặt cửa lại. Ông khóc, những giọt nước mắt quý giá của người đàn ông cứng rắn. Ông nhớ lại những hình ảnh của Thương, con bé có rất nhiều điểm giống ông, vậy mà tại sao ông lại không nhận ra được.
Ông cũng muốn nghĩ giống bà Hoa lắm chứ. Được ở bên cạnh đứa con gái thất lạc bao lâu nay, bù đắp cho nó. Nhưng ông rất sợ sau này chúng phải hối hận, phải đau khổ vì quyết định ngày hôm nay. Bốn năm thử thách để cho chúng trưởng thành và chịu trách nhiệm với tình yêu của chúng. Tiếc là bà Hoa không hề hiểu ông. Bà vẫn nghĩ ông là kẻ lạnh lùng gia trưởng mà đâu biết rằng, ông thương Ngọc, cho đến giờ ông vẫn thương Ngọc như con đẻ của mình, nó không mạnh mẽ nhiều như Thương, ông sợ rằng trong hai đứa, nếu có chuyện nó sẽ phải chịu đau khổ nhiều hơn.