Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Chương 30: Như kẻ thứ ba.




Trong một quán cafe yên tĩnh, Khải ngồi đó nhìn Phương, gương mặt Phương không chút biểu cảm gì. Còn anh thì vô cùng áy náy.- Phương à, anh biết, cuộc đời này anh đã phụ em, nhưng xin em, hãy ký vào tờ đơn này đi, hơn trục năm nay chúng ta đã cố gắng nhưng chẳng thể là một cặp vợ chồng như người ta được.

- Sao không đưa tờ đơn này sớm hơn, tôi cũng muốn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân này lắm rồi, anh đã có cả con riêng với người ta, anh để tôi trở thành người đáng thương vậy sao. Hơn mười năm trời không có nổi một đứa con, hoá ra đều là do anh hại tôi, thanh xuân của tôi bị ảnh hủy hoại như vậy à.

- Anh xin lỗi, giờ anh cũng không biết nói gì hơn nữa ngoài câu xin lỗi.

Phương cầm cây bút ký cái roẹt vào tờ giấy ly hôn.

- Chúc anh hạnh phúc.

Cô bước đi trong đêm mưa, cho dòng nước mưa xối đi tất cả những thứ xảy ra với mình. Kể từ ngày hôm nay, cô là người tự do. Cũng chẳng thể buông lời cay đắng hơn với Khải được, hai người rõ ràng ngay từ đầu đã không yêu nhau, nếu cô cố gắng có đứa con với anh, thì còn có sợi dây để kết nối, nhưng bản thân lại chẳng muốn sinh con cho anh. Trong lúc tức giận lại cố tình buông lời đổi thừa để trách cứ anh, anh chỉ cần cô ký đơn. Nhà cửa, tiền bạc anh không đòi, vậy cũng tốt. Trước giờ cô có chồng mà như không có. Vậy thì dứt khoát là người độc thân sẽ tốt hơn.
Cô lang thang trên con đường quen thuộc để về nhà, cả con đường bị mất điện, cô thấy bóng dáng quen thuộc cũng đang đi lang thang ngoài đường, ánh mắt con bé nhìn cô hiếu kỳ, cô cũng trả lại nó cái ánh mắt hiếu kỳ ấy.

- Mưa gió sao đi ra ngoài đường làm gì? Không sợ bệnh à?

- Chị cũng vậy thôi. Hải nhọn miệng ra trả treo.

- Chị đi công việc nên mắc mưa thôi. Về nhà đi.

- Em không muốn về, chị cho em về nhà chị đi.

- Bố mẹ em sẽ lo đó.

- Họ không cần em nữa, huhu, họ đều có người mới rồi, họ đòi ly hôn để đến với tình yêu đích thực của họ. Cho em về với chị đi, em không biết đi đâu nữa. Huhu.

Nhìn ánh mắt long lanh nũng nịu của Hải, Phương chả nỡ từ chối. Trời đã ngớt mưa, Phương đành miễn cưỡng cho Hải về nhà. Thời điểm này là lúc màn tỏ tình của hai con nhóc kia vừa kết thúc, chỉ cần về sớm xíu là hai nhóc bị bắt quả tang rồi.
Cả bốn dì cháu pha mì tôm ăn tối với nhau thật vui vẻ. Bà Hoa ghé đón Ngọc về mà Ngọc thấy hôm nay có Hải ở đây nữa thì lại nổi cơn ghen tị sợ Thương thân với Hải hơn với mình. Nàng đòi mẹ cho ở lại, bà Hoa đương nhiên không đồng ý. Việc Ngọc giao lưu với Thương ông Long đã không thích, ông luôn muốn con gái giao lưu với những người có hoàn cảnh tương xứng với mình, hoàn cảnh của Thương kém xa con gái ông. Bà Hoa nhiều lúc phát khùng muốn nói cho ông biết sự thật nhưng nghĩ đến hai đứa bà lại thôi. Giờ cho Ngọc ở lại chắc ông đến tận nhà Thương để chửi quá. Nên bà lại phải ngọt nhạt kêu Ngọc về.

- Vậy cho Thương đến nhà mình ngủ với con nha, chứ bốn dì cháu ở lại chật lắm.

- Vậy được á.

Cả Ngọc và Hải đều hô lên làm hai dì cháu Thương và bà Hoa giật mình. Thương nhìn sang dì Phương thấy dì gật đầu nên cũng lên xe bà Hoa trở về. Có một điều đặc biệt là mỗi lần Thương sang ngủ là bà Hoa lại mang gối sang nằm cùng. Ngọc đôi khi tò mò nhưng lại không dám hỏi, lần nào bà cũng nằm giữa. Trong khi bình thường nàng toàn phải ngủ một mình. Hôm nay Ngọc muốn được nằm bên cạnh Thương nhưng cũng chả thể nào đuổi bà đi được. Càng ấm ức hơn khi thấy mẹ nàng quay mặt về phía Thương, nàng nghĩ bụng. Rõ ràng là mẹ mình và người yêu mình mà sao mình lại như kẻ thứ ba vậy trời.
Phía bên nhà Thương, Hải cứ xích lại gần Phương, Phương càng xích ra một xíu thì Hải lại tiến gần một xíu tới nỗi mà cô muốn rớt xuống đất.

- Hải à, em có thể nằm xích ra một xíu được không, chị sắp rớt xuống đất rồi. - Phương cằn nhằn.

- Em lạnh, muốn nằm gần chị.

- Trời này mà lạnh gì, chị nóng muốn chết đây.

- Mới mưa xong mà, lạnh gì chứ.

- Vậy tắt quạt nha?

- Không.

- Đắp thêm mền nha?

- Không.

- Thế giờ muốn sao?

- Cho em ôm chị ngủ đi. Em lạnh lắm.

- Cạn lời.

Hải thấy chị Phương không nói gì thì nhào đến ôm chị ngủ. Lâu lắm rồi Phương mới có cảm giác ấm áp như vậy. Cô và Thương bình thường hai dì cháu nằm mỗi người một góc thôi, giường rộng mà, còn với chồng cô, một năm được vài lần gặp nhau, anh ân ái cho có lệ rồi quay qua ngủ. Hôm nay có con nhóc ôm nên cảm thấy ấm áp lạ thường.
P/s. Tác giả đang rảnh nên có lẽ sẽ viết thêm truyện nữa song song với truyện này, mong được các bạn ủng hộ.