Thương ngày càng xinh đẹp quyến rũ hơn, cô thuần thục các kỹ năng giường chiếu. Cô cũng tham gia tiếp khách cùng các sếp. Mỗi bữa tiệc thường đắm chìm trong men rượu, rồi cô lại cố gắng vào nhà vệ sinh móc hết mọi thứ đã ngấm trong dạ dày ra. Nhờ vậy mà cô moi móc được mọi thông tin của đối tác giúp các sếp rất nhiều. Cô vừa là người tình cũng lại là người trợ lý đắc lực của họ. Họ không tiếc gì mà vung tay thưởng cho cô những khoản tiền lớn sau mỗi khi tiệc tan. Có tiền là cô lại gửi về cho các anh trang trải. Còn các anh của cô cũng dùng những kinh nghiệm nhiều năm trên thương trường mà tích cóp số tiền cô gửi về để buôn bán kinh doanh nho nhỏ. Họ không muốn ỷ lại vào đứa em bé bỏng của mình. Họ muốn đền đáp lại sự hy sinh của nó.
Thương quá nhiều việc phải làm, cô không còn thời gian để nghĩ về bản thân. Cô chỉ muốn giúp các anh đòi lại tất cả. Cô không thể để sự nghiệp của gia đình bị tiêu tan như thế. Và chính vì cái nhan sắc của mình mà mới khiến tên Tuấn cặn bã kia nổi lòng tham. Cô nghĩ như vậy nên luôn tự trách bản thân là người có lỗi.
Nhưng cuộc gặp định mệnh đó đã làm thay đổi cô. Đã là số phận thì không thể nào tránh khỏi. Trong một lần tiếp các sếp tại nhà hàng của Ngọc. Thương và Ngọc nhìn thấy nhau. Cả hai làm trong nghề nên đều hiểu được công việc của nhau. Không ai có cơ hội nói gì với nhau cả. Bởi vì trong bàn tiệc lúc này các sếp đang mải mê ve vãn sờ xoạng các cô. Kẻ ôm người ấp, ong bướm lả lơi.
Thương nhìn cô bạn ấy, người mà từ ngày nhỏ đã khiến cô nhiều lần thấy áy náy khi bản thân thua kém bạn một chút nhưng lại luôn dành được vị trí số một. Vậy mà giờ đây cũng lại ngang hàng với công việc làm đĩ cao cấp giống cô. Cô chưa từng sợ hãi điều gì khi bước vào nghề này. Nhưng giờ cô thấy mình thật xấu hổ và nhục nhã trước nàng. Còn đâu cô công chúa thuần khiết bao người kính nể. Và cô cũng cảm thấy đồng cảm với nàng, cô hiểu hoàn cảnh khó khăn của nàng. Có lẽ cũng vì bước đường cùng như cô nên nàng mới phải làm nghề này.
Còn Ngọc, nàng thấy cái con nhỏ tiểu thư đáng ghét ngày nhỏ đã có hết mọi thứ tài sắc khiến nàng luôn thua kém giờ đây lại đi làm đĩ giống mình trông thật trớ trêu. Lẽ ra nàng phải thấy hả dạ nhưng lúc này đây, nàng thấy bực bội thay. Lẽ ra phải sống thật tốt để nàng có đối thủ mà đố kỵ chứ. Sao lại trở nên lẳиɠ ɭơ thế kia. Nhìn cô uống hết ly rượu này tới ly rượu khác. Không giữ một chút giá nào giống nàng cả, khiến nàng như phát tiết. Trong nghề nghiệp của nàng, nàng không bao giờ tiếp khách vô tội vạ như vậy. Lần này là các sếp lớn ghé thăm nhà hàng, bà chủ năn nỉ mãi nàng mới chịu ra tiếp khách, coi như thể hiện chút thành ý để nhà hàng dễ bề làm ăn.
Nàng rất sợ vào trong phòng sẽ phải uống rượu mua vui, vì trước giờ nàng chỉ đi khách chứ không tiếp khách. May mắn là có Thương với bà chủ uống nên nàng cũng không bị ép nhiều. Tửu lượng của nàng không được tốt, nói đúng hơn là rất kém. Nàng thường uống một chút để lấy hưng phấn khi hành nghề của mình thôi.
Ngọc thấy Thương đi vệ sinh nên cũng giả vờ lấy cớ để đi theo. Khi đến cửa, nàng nghe thấy tiếng ói mửa liên tục, nàng chạy vào thấy Thương đang cúi người móc thật sâu vào trong miệng để ói ra, nhìn cô lúc ngẩng mặt lên nước mắt nước mũi chảy tùm lum, nàng bỗng có chút xót xa trong lòng.
- Không uống được thì tội gì phải cố vậy.
- Không ai tự dưng lại phải hành hạ bản thân như vậy.
- Tôi không thể hình dung ra cô công chúa đạo mạo mà tôi biết từ nhỏ bây giờ lại trở nên thế này.
- Chúng ta cũng như nhau cả thôi, vì hoàn cảnh mà bước vào con đường này, nên đừng buông những lời cay đắng.
- Khi nào rảnh gặp nhau nói chuyện chút đi.
- Được rồi. Đây là địa chỉ nhà tôi, nếu rảnh ghé chơi, buổi sáng tôi rảnh.
- Ừ, dù sao thì gặp nhau cũng là duyên, dù lúc nhỏ chả ưa nhau, nhưng giờ đã ở nơi xứ lạ gặp nhau thì cũng nên chia sẻ với nhau. Cùng làm cái nghề không mấy sạch sẽ này, cũng chả có bạn bè gì.
- Nếu rảnh mại ghé nhà tôi đi, nói chuyện được lâu hơn.
- Được, sáng mai tôi qua.