Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng

Chương 12: Biến cố.




Khi cô tiểu thư xinh đẹp bước chân lên trên thành phố nhập học vào một trường đại học có tiếng thì cô gái kia cũng vào nghề được ba năm. Con người ta đang sống trong nhung lụa từ nhỏ, mọi thứ xung quanh đều đẹp như màu hồng vậy. Bỗng một ngày màn đêm u tối kéo đến, màu đen được thay bằng màu hồng, làm sao họ có thể thích nghi được. Người bình thường cũng cần phải có thời gian để thích nghi với hoàn cảnh mới huống chi là cô công chúa từ nhỏ đã được bao bọc cưng chiều.

Thương là người sống với đầy đủ tình yêu thương của ba mẹ, vật chất chẳng thiếu thứ gì. Cô chưa từng và cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày nào đó chuyện không hay sẽ xảy ra với mình. Nên khi ngày ấy ập tới. Cô đã mất phương hướng hoàn toàn.

Gia đình Thương làm kinh doanh. Cô chỉ biết là khi cô bắt đầu nhận thức được đã thấy tất cả mọi người rất sợ ba mình và ba người anh trai của cô. Vì vậy mà dù ở nhà hay ra ngoài đường cô đều nhận được sự khúm núm của mọi người từ lớn đến nhỏ.
Ngày cô xa nhà lên thành phố. Ba mẹ cô quyến luyến con gái không muốn rời. Nhưng cô đâu ngờ rằng, ngày hôm ấy cũng là lần cuối cô gặp bố của mình.

Trong chuyến xe bố mẹ đi lên thăm cô sau khi nhập học. Họ đã gặp tai nạn, bố cô ra đi mãi mãi, còn mẹ cô bị thương nặng, chi phí chữa sẽ rất tốn kém mà cũng không thể hồi phục hoàn toàn. Đương nhiên tai nạn ấy không phải là vô tình. Nó đã có sự sắp đặt từ trước. Hàng loạt dự án lúc ấy đều bị đình trệ lại. Các ngân hàng thi nhau đến phong toả tài sản. Ba người anh trai của cô đều bị đi tù về những tội trên trời rơi xuống. Trong phút chốc cô như bị đẩy xuống vực sâu. Cũng may là ông trời còn chừa lại cho cô một đường lui. Trước khi lên đại học, bố cô đã thuê cho cô một căn hộ cao cấp và trả tiền trước một năm nên cô có nơi để ở. Ông cũng đưa cho cô một khoản tiền lớn để trang trải, từ nhỏ đến giờ tiền bố mẹ và bạn làm ăn của họ thi thoảng cho cô cô cũng không tiêu đến. Giờ cô lấy hết ra để chữa bệnh cho mẹ.
Mẹ cô qua được nguy hiểm nhưng không thể đi lại được, bà cũng vì chuyện xảy ra mà buồn rầu u uất, cô bây giờ là chỗ dựa duy nhất của bà lúc này. Việc học chắc chắn không thể tiếp tục. Đành gác lại mơ ước, gác lại tương lai. Cái cô cần bây giờ là phải kiếm tiền, để cứu các anh của mình.

Khác với Ngọc và các cô gái trong thôn phải tìm người để móc nối kiếm việc. Thương vốn là cô nàng nổi tiếng xinh xắn được nhiều người để ý. Lúc này cô vừa tròn mười tám, cái tuổi căng tràn sức sống, cơ thể nõn nà, bao kẻ mơ ước một lần chạm vào nhưng chỉ dám tưởng tượng. Nay nàng gặp chuyện, đục nước béo cò. Họ tìm đến đặt vấn đề với cô, trong đó có Tuấn là người bạn làm ăn của anh hai cô. Hắn chính là một trong những kẻ bàn mưu tính kế hại gia đình cô nhưng mãi sau này cô mới biết. Hắn mê cô ngay từ lần đầu đến nhà chơi. Nhưng khi đó cô là tiểu thư danh giá, hắn làm gì có cửa động vào, bản thân lại đã có vợ con. Còn giờ thì khác rồi, cô đã đến bước đường cùng, các chủ nợ liên tục tìm cô, một bà mẹ già ốm yếu, ba người anh ở trong tù. Nếu không nhân cơ hội này thì làm gì còn cơ hội chiếm lấy cô nữa. Hắn tìm tới cô, chỉ cần cô ngủ với hắn. Hắn sẽ chạy án cho các anh của cô giảm án ngồi tù. Vậy là cô đồng ý.
Cô chưa từng yêu, cũng chả biết gì về tình yêu cả. Cái cảm giác lần đầu tiên thật là đau. Toàn thân đã bị kẻ nào đó xé rạch toạc. Nhưng đó là nỗi đau thể xác, còn tinh thần thì đau hơn rất nhiều. Cô phải nằm đó giả vờ rêи ɾỉ cho hắn thoả mãn. Điệu cười man rợ cùng ánh mắt như con hổ đói muốn ăn tươi nuốt sống cô khiến cô ám ảnh không thôi.

Kể từ ngày hôm ấy, cô chính thức là người của hắn. Cô phải thoả mãn hắn bất cứ lúc nào hắn cần. Thậm chí có lúc hắn kêu thêm cả vài quan lớn đến chơi tay ba, tay tư với cô. Cô thấy người mình thật bẩn. Nhưng nhờ sự vấy bẩn đấy mà các anh của cô sắp được ra tù. Cô chấp nhận chịu đựng để đổi lấy tự do cho những người đã hết lòng yêu thương và bảo vệ cô.