Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 97: Nhân tâm khó dò




Ta bị đánh thức dậy bởi một tiểu binh rót thuốc vào miệng khiến ta bị nghẹn: “Khụ, khụ, khụ…” Ta vô lực nói: “Trời ạ, có cách đút thuốc như vậy sao?” Tiểu binh vội nói: “Bọn tôi sợ ngài bị hôn mê.” Ta nghe thấy rất buồn cười: “Yên tâm, ta không sao, đang ngủ thôi.” Nghe trong doanh trướng có tiếng nói, Trình Phổ liền bước vào hỏi: “Ngươi tỉnh rồi?” Ta nhìn ông ta: “Lão tướng quân, ta ngủ bao lâu rồi?” Ông ta cười nói: “Không lâu lắm, mới hai canh giờ.” Ta nhấc người, thật nặng nề: “Ôi, sơ suất quá. Bá Phù thế nào?” Trình Phổ cười nói: “Ngô hầu không sao, dùng xong thuốc của ngươi giờ đang ngủ!”

Ta vội hỏi: “Miệng vết thương của hắn có thấy máu màu lục chảy ra không?” Trình Phổ lắc đầu: “Miệng vết thương không có vấn đề gì lớn, cũng không chảy máu nữa. Quân y xem bệnh xong nói mạch của ngài đập rất vững vàng.” Vậy là tốt rồi, ta thở phào: “Tốt quá. Xem ra xử lý coi như kịp lúc, độc trên người Bá Phù không còn nhiều lắm, uống thuốc nữa sẽ không có vấn đề gì.” Trình Phổ nhìn ta ngập tràn cảm kích: “Cảm ơn ngươi, Triệu Tử Vân. Thân binh đi theo Ngô hầu đã nói cho chúng ta biết. Ngươi có sao không? Vết thương của ngươi cũng có độc mà!” Lúc này đầu ta vẫn còn choáng váng, xem ra, độc trong cơ thể ta còn nhiều hơn so với Tôn Sách: “Chắc không có vấn đề gì lớn. Ta là đại phu, sẽ chữa trị tốt cho mình, chỉ cần Bá Phù không sao là được rồi.” Trình Phổ thở dài: “Ngươi nắm chắc sẽ giải được độc sao? Chúng ta sắp hạ lệnh rút quân, bên kia đang đi tìm Hoa thần y rồi.” Không tin tưởng ta? Ta cũng không tin chính mình. Đối với chất độc, đặc biệt chất độc từ thực vật chế ra, kiến thức của ta không đủ. Có điều, trở lại Khúc A điều trị, Tôn Sách vẫn gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, ta nhỏm dậy nói: “Lão tướng quân, ta đi thăm Bá Phù. Loại độc này có thể rất lợi hại, ta có chút lo lắng.” Trình Phổ vội đỡ ta: “Đừng gấp! Quân y nói rồi, mạch tượng Ngô hầu vẫn bình thường, hẳn là không có vấn đề gì.” Ta đứng thở hổn hển mấy hơi rồi nói: “Không được. Lão tướng quân, độc này ở bên trong, khó nói rõ được. Ta vẫn lo mấy quân y kia của các người, phải tự mình bắt mạch xem sao.” Trình Phổ không ngăn được ta, đành lệnh cho thân binh dìu ta vào doanh trướng của Tôn Sách.

Tôn Sách quả nhiên vẫn đang ngủ, thuốc an thần ta cho vẫn còn tác dụng. Ta bước tới bên giường, nắm cổ tay hắn bắt mạch, vẫn đập rất yên ổn, nhưng sau một lúc nghe, ta cảm giác được trong mạch đập có một tia dị thường, xem ra độc trong mình Tôn Sách đúng là chưa bị hút hết. Cũng phải, sau khi hắn trúng tên còn vận động mạnh, khẳng định độc tố đã đi vào máu. May mắn mũi tên xâm nhập cơ thể không sâu, cho ta đủ thời gian hút máu độc ra.

Thấy ánh mắt khẩn trương của Trình Phổ, ta cười cười: “Đúng là không có vấn đề gì lớn. Có điều, độc tố trong cơ thể Bá Phù trước mắt chưa tiêu trừ hết, đừng để huynh ấy vận động. Ta cho thêm ít thuốc, huynh ấy dùng rồi độc tố sẽ hết. Đợi lúc trong cơ thể hết sạch độc rồi mới hoạt động được, chúng ta sẽ đưa về dưỡng thương.” Trình Phổ gật đầu: “Chúng ta tin vào y thuật của ngươi.” Ta cười khổ, vừa rồi còn hoài nghi, giờ lại tin rồi, ôi.

Sự tình phát triển đúng như ta hy vọng, thuốc ta cho rất đúng bệnh. Năm ngày sau, trong cơ thể Tôn Sách đã hết độc. Nghe tuyên bố của ta, mọi người đều yên tâm, đương nhiên, ngoại trừ Tôn Sách, vì hắn đang lo lắng cho ta. Từ lúc ta trở lại trong doanh vẫn còn sốt nhẹ, ta biết rõ, vì Tôn Sách hút độc ra, lại không áp dụng biện pháp tự bảo vệ, ta trúng độc nặng hơn hắn, phát sốt chính là kết quả cơ thể cùng độc tố đấu tranh với nhau. Trong năm ngày đó, ta một lòng ở bên cạnh hắn, bản thân không được nghỉ ngơi, tinh thần cực kém. Cho nên khi cảm giác được độc tố trong người Tôn Sách đã triệt để tiêu trừ, ta cũng nằm thẳng cẳng không suy nghĩ gì nữa.

Thương thế Tôn Sách tuy rằng không nặng, nhưng bị giày vò như vậy, tổn thương với hắn cũng lớn, thân thể rất yếu. Hắn cũng hiểu trong thời gian ngắn không thể chinh chiến sa trường, lại nhìn bộ dáng của ta, cũng đồng ý về Khúc A chữa bệnh. Đồng thời hắn hạ lệnh, để Chu Trị, Bộ Liễn đi Ba Gò gọi Chu Du về. Để lại đại quân tập kết ở Đan Đồ, đoàn người chúng ta trở lại Khúc A. Ba ngày sau, Chu Du cũng chạy tới.

Sau khi về Khúc A, ta vẫn ở trong phủ của Tôn Sách. Thứ nhất vì ta lo cho vết thương của hắn, kiên trì tự mình bốc thuốc, xem chừng hạ nhân sắc thuốc, tự mình đem cho Tôn Sách dùng. Bởi vì ta sợ, sợ kẻ có ý đồ riêng nhân cơ hội làm hại Bá Phù. Thứ hai, Tôn Sách cũng lo lắng cho ta, bởi ta vẫn bị sốt nhẹ, hiển nhiên sức mạnh loại độc này rất lớn. Sự kiên trì chiếu cố của ta dành cho hắn khiến hắn vô cùng cảm động, ta cũng không thể nói cho hắn biết nguyên nhân. Đợi sau khi Chu Du trở về, ta rốt cục cũng thở phào một hơi, không thể nói thật với Tôn Sách, nhưng có thể nói với Chu Du, cũng nhất định phải cho Chu Du biết.

Cho nên, lúc chỉ có hai chúng ta trong phòng Tôn Sách, thấy Tôn Sách uống thuốc của ta lăn ra ngủ rồi (tên gia hỏa này không thành thật, không chịu nằm yên, không có cách nào, ta chỉ biết mỗi ngày tăng thêm lượng an thần trong thuốc, để hắn ngủ nhiều thêm một chút), ta mới nói với Chu Du: “Huynh trở về, ta có thể nghỉ ngơi vài ngày rồi. Công Cẩn huynh, ta thật sự rất mệt mỏi.” Chu Dù nhìn ta cười: “Tử Vân, ta biết lần này thật sự phải cảm ơn ngươi. Có điều, bản thân mình yếu như vậy, lại thêm lo lắng quá, cương quyết muốn tự mình chăm sóc Bá Phù. Trong phủ nhiều người, ngươi đúng là tự chuốc khổ.”

Ta tự chuốc khổ? Hừ: “Công cẩn huynh, ta là lo lắng thật sự. Kỳ thực độc trong cơ thể ta nặng hơn, ta cũng phải nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng mà, có chút chuyện không thể để Bá Phù biết, huynh đến rồi, ta sẽ đem giao huynh ấy cho huynh.” Thấy ánh mắt khó hiểu của Chu Du, ta cười khổ tiếp tục nói: “Huynh phải ở bên cạnh coi chừng huynh ấy, tất cả đồ ăn đem tới nhất định phải qua tay huynh, tự mình thấy bọn họ làm mới được. Không tự mình nhìn họ làm, không thể cho Bá Phù dùng. Thuốc cũng phải phái thân binh của huynh tự nấu, huynh trông chừng trong lúc nấu, hiểu không?” Chu Du rất thông minh, nghe xong ta nói, ánh mắt trở nên khẩn trương: “Tử Vân, ý ngươi là gì, chẳng lẽ ở trong này có người…”

Ta gật gật đầu: “Lòng người khó dò, không thể không phòng. Bá Phù thích săn thú, mặc dù ta và huynh đều biết, nhưng mấy môn khách của Hứa Cống cũng biết, khiến ta hoài nghi. Ta thật sự sợ hãi, thật sự.” Đúng vậy, sớm không tới, muộn không tới, ta đã thay đổi thời gian Tôn Sách đi săn, bọn họ vẫn có thể mai phục ám sát, ta đương nhiên bắt đầu hoài nghi. Nghe xong ta nói, Chu Du cũng gật đầu: “Ta không dám nói ngươi cả nghĩ, có điều, ngươi nói có đạo lý. Kẻ thù của Bá Phù không ít, chú ý thì hơn.”

Ta thở dài, bưng bát thuốc trên án thư bên giường Tôn Sách đưa tới: “Công Cẩn huynh, huynh dùng khăn lụa hút lấy, sau đó về phòng ngâm nước, rồi đem cho gà hoặc gia súc nào đó uống thử xem. Nước ít thôi, nhiều sẽ không có hiệu quả.” Chu Du kinh nghi nhìn ta, ta lắc đầu: “Chuyện khác đừng hỏi ta, lai lịch bát thuốc này sau đó huynh sẽ biết. Còn nữa, hôm nay có thể không sao, mỗi ngày huynh đều phải thử. Thuốc bổ mấy hôm trước ta đều đổ đi, không để ai biết.” Ta nói nghiêm túc như vậy, Chu Du vội vã gật đầu.

Ta nhìn ánh mắt hoang mang của Chu Du, cười khổ: “Có lẽ do ta cả nghĩ. Kỳ thực mấy ngày trước, Phàn A đến thăm bệnh cho Bá Phù, cũng xác định cơ thể huynh ấy không có độc, chuyện này mọi người đều biết. Ta không dám nói như vậy còn có người dám xuống tay. Có điều, Bá Phù bình thường ghét phải dùng thuốc bổ linh tinh, bây giờ là thời điểm hắn yếu nhất, nếu có người nhân cơ hội hại huynh ấy, đây chính là thời cơ tốt nhất, chỉ cần lúc xuống tay để ý một chút, thời gian hạ dược kéo dài một chút, vẫn có thể thực hiện được. Cho nên ta vẫn không yên lòng.” Chu Du ngẫm lại: “Nói như vậy, nếu quả thật có một kẻ địch giấu mặt, chỉ cần lần này hắn không hạ thủ, chúng ta cũng không tóm được. Có điều, về sau nên cẩn thận một chút mới được. Tính tình Bá Phù nóng nảy, lúc ngài ấy mang bệnh, chúng ta khó mà nói được, đợi ngài ấy khỏe hơn, vẫn phải nhắc nhở, đem người trong phủ lọc qua một lần.” Tâm địa các ngươi thật đơn thuần.

Ta nhìn Chu Du: “Công Cẩn, thực xin lỗi, chuyện này không thể nói cho Bá Phù biết. Suy nghĩ của huynh có chút đơn giản quá, quyền lực rất dụ người, nhân tâm khó dò! Ta nói với huynh, một phần muốn huynh chứng thực ý nghĩ của ta, hai là muốn huynh luôn luôn chú ý chuyện này, ta không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Bá Phù.” Chu Du nghe không thể nói cho Tôn Sách, miệng há rộng hỏi: “Triệu Như, ngươi… Ngươi sao lại nghĩ tới chuyện đó, ngươi lại hoài nghi… Hay là ngươi biết chuyện gì?”

Ta lắc đầu, không thể nói cho các ngươi biết đây là Vũ ca ca cho ta biết: “Ta cũng hy vọng là kẻ thù bình thường. Có điều, việc gì cũng phải nghĩ kỹ, đại khái là thói quen suy nghĩ của thương nhân. Còn nữa, vì tranh giành quyền lực, ta đã thấy qua không ít. Huynh không biết, ta từng bị người ta mời tới, cho ta một số tiền lớn muốn ta hạ độc người nhà của hắn. Ôi, nhân tâm đó, chính là độc nhất.” Chu Du không nói gì, cúi đầu trầm tư một lát: “Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm, ta sẽ điều tra rõ chuyện này. Ngươi yên tâm dưỡng bệnh đi.” Ta rất mệt mỏi, nghe hắn nói vậy cũng an lòng, tự đi nghỉ ngơi.

Mấy ngày sau đó, ta cho Tôn Sách dùng thuốc đúng thời gian, thương thế của hắn hồi phục cực nhanh, người cũng không nằm một chỗ nữa, trái lại mỗi ngày đều tới thăm ta. Chu Du theo lời ta dặn dò, luôn ở bên cạnh Tôn Sách, mọi đồ ăn uống đều tự mình kiểm tra, không chỉ của Tôn Sách, của ta hắn cũng giám sát. Nằm được vài ngày, thân thể ta cũng dần khôi phục bình thường. Không thể không bội phục đồ đệ của Hoa Đà rất có năng lực, Phàn A đối với độc vật hiểu biết hơn ta, thuốc ông ta kê sau khi dùng khỏe lại rất nhanh. Nhưng mà, ông ta đối với thuốc trị thương của ta cũng rất hứng thú, bởi vì ta so với ông ta ở phương diện này lại mạnh hơn.

Sau khi thương thế của Tôn Sách hoàn toàn bình phục, ta cũng rời khỏi Tôn phủ, trở lại hiệu thuốc. Chuyện gặp phải lần này hoàn toàn vượt quá suy nghĩ của ta. Địa điểm thích khách mai phục, thủ pháp ám sát đều khác với những gì Vũ ca ca nói, khiến ta chuẩn bị không tốt. Thêm một lần nữa ta cảm giác được bản thân chỉ dựa vào trí nhớ của Vũ ca ca vẫn không được. Một lần ở Uyển thành, lần này lại cũng khác, xem ra ta phải chú ý bất kỳ sự việc nào sau này.

Tôn Sách rất không tình nguyện để ta rời Tôn phủ. Sự việc lần này, ta liều lĩnh hút độc cho hắn, đã lấy được tâm của hắn và Chu Du, cũng giống như ta, tình cảm bằng hữu từ lợi dụng biến thành chân thật. Ánh mắt những tâm phúc của Tôn Sách ở Giang Đông nhìn ta cũng từ khinh thường biến thành tán thưởng. Trong lòng ta cũng có những hương vị không nói nên lời, chua xót, ngọt ngào, bất đắc dĩ, thống khổ, kỳ vọng, cái gì cũng có. Hai ngày ngây ngốc suy nghĩ, ta cuối cùng thuyết phục chính mình: bằng hữu thì bằng hữu, tri kỷ thì tri kỷ, bất kể là ai, trước tiên cứ hưởng thụ loại tình cảm này đã, chẳng sợ sẽ bị bọn họ mắng chết. Đợi sau này lúc chúng ta thật sự trở thành địch nhân, ta nhất định cố hết sức giữ lại tính mạng bọn họ, làm trọn tình bằng hữu. Tuy rằng xưa nay trung nghĩa khó vẹn toàn, nhưng ta phải nghĩ cách làm được, đúng vậy, ta phải làm được.

Trong lòng Chu Du lúc này không tốt lắm. Hắn theo lời ta nói, vài ngày liền đem thuốc bổ trong Tôn phủ đổ vào túi da mang về nhà. Có điều không như ta dặn dùng động vật làm thí nghiệm, mà dùng chính thân binh của mình. Kết quả thí nghiệm chứng thực hoài nghi của ta, không, là chứng thực suy đoán của Vũ ca ca. Trong bát canh quả nhiên có độc dược. Hàm lượng tuy không nhiều, nhưng ngày dồn tháng chứa, chưa tới nửa năm nhất định khiến Tôn Sách chết. Nhìn đại phu mình mời tới khám cho chính thân binh của mình, Chu Du nhẫn tâm, lặng lẽ mang cả thân binh và đại phu xui xẻo kia lừa ra khỏi thành rồi giết sau đó mai táng. Đây là chuyện ta không nghĩ đến.

Ngồi trong hậu hoa viên phủ Chu Du, hai chúng ta nhìn Chu Dận vui đùa cùng Tiểu Kiều, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp. Ta cười nói: “Công Cẩn huynh, Tiểu Kiều tỉ thật đẹp, thật ôn nhu, Dận nhi thật biết nghe lời, huynh rất có phúc khí.” Chu Du cũng mỉm cười: “Đúng vậy, Du đúng là có phúc khí. Đúng rồi, Tử Vân, ngươi thì sao? Đã có vợ hay chưa?” Mặt ta có cảm giác nóng lên, có điều vẫn nói: “Có, ở Hứa Đô. Có điều nàng không xinh đẹp như Tiểu Kiều tỷ tỷ.” Chu Du cười: “Tử Vân, ngươi cứ gọi Kiều nhi là tỷ tỷ, ta thấy ngươi nhận nàng làm tỷ tỷ cũng được. Nàng cũng rất thích ngươi, đặc biệt thích nghe tiếng sáo của ngươi.” Ta tất nhiên rất cao hứng: “Tốt lắm, huynh nói rồi đó. Từ hôm nay, ta thật sự gọi tỷ tỷ, huynh không được ghen đâu.” Chu Du cười lớn.

Nói cười tuy cao hứng, đáng tiếc hôm nay Chu Du gọi ta tới phủ là có chuyện nghiêm túc. Bởi vậy, sau khi Tiểu Kiều đưa nhi tử rời đi, Chu Du thở dài: “Tử Vân, ta không thể không phục ngươi, nếu ngươi không áp dụng biện pháp phòng bị, có lẽ thực sự sẽ xảy ra chuyện.” Ta nhìn hắn, trong lòng căng thẳng: “Ta đoán đúng, phải không? Huynh đã điều tra ra kết quả?” Chu Du nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy. Loại độc này xuất xứ từ bộ tộc Sơn Việt. Nói đúng ra, nó không phải độc, chỉ là một loại cây thủy sinh trong núi. Bình thường dùng với người vô hại, nhưng nếu dùng sau khi bị thương, thân thể sẽ từ từ sinh ra độc tố, mà độc sẽ chậm rãi ăn mòn nội tạng, bị nhẹ thì thân thể suy yếu, không có năng lực hoạt động nữa, bị nặng sẽ dẫn tới tử vong.” Tuy rằng sớm biết kết quả, nhưng ta vẫn rùng mình: “Thật sự có chuyện như vậy sao! Trời ạ, nhân tâm thật khó dò. Công Cẩn, nhìn dáng vẻ huynh, người đó là ai huynh cũng biết rồi, phải không? Về sau huynh tính thế nào?”

Chu Du cau mày: “Việc này vô cùng khó làm. Ta cũng không dám nói với Bá Phù, hắn tuyệt đối không chịu nổi. Bá Phù luôn luôn coi kẻ kia là người nối nghiệp mình, luôn nói với chúng ta, nếu có một ngày mình gặp bất hạnh, sẽ cho kẻ kia kế thừa mọi thứ. Nhưng mà, ta thật không ngờ, hắn lại khẩn cấp như vậy.” Ta cũng thở dài: “Lúc tham vọng quyền lực không được thỏa mãn, con người sẽ trở nên cực đoan. Có điều, lần này không đạt được mục đích, ta sợ sẽ có lần sau. Còn nữa, lỡ như hắn hoài nghi huynh đã phát hiện ra bí mật của hắn, ta sợ hắn sẽ gây bất lợi cho huynh!” Chu Du đứng dậy: “Chuyện này ta không sợ. Những người tham gia điều tra đều là thân vệ của ta, đại phu chứng thực chất độc và thân binh thí nghiệm kia ta cũng đã giết cả, ngươi yên tâm đi.”

Ta giật mình: “Trời ơi, huynh dùng người làm thí nghiệm? Huynh thật là…” Chu Du nhìn ta cười khổ: “Phương pháp ngươi nói ta sợ không chính xác. Chuyện này chỉ có thể làm vậy, ngươi không thể mềm lòng. Ta cũng không có cách nào.” Ta hiểu được hắn, nhưng mà, là hai nhân mạng đó! Ta cười khổ lắc đầu: “Huynh quá cẩn thận rồi. Thôi bỏ đi, người cũng đã chết, nói nữa cũng chẳng ích gì. Sau này phải làm sao huynh đã nghĩ chưa?” Chu Du nhìn bầu trời: “Ta gọi ngươi đến, chính là muốn nghe ý kiến của ngươi. Dù sao người bên cạnh Bá Phù lúc nào cũng gây nguy hiểm.” Ta đứng cạnh hắn nói: “Đúng vậy, chuyện này không dám nói với Bá Phù, ít nhất hiện giờ không thể nói. Công Cẩn huynh, huynh vẫn nên nghĩ cách để Bá Phù đẩy hắn ra ngoài trấn thủ một quận. Dù sao tuổi hắn cũng lớn rồi, để hắn ra ngoài rèn luyện. Kỳ thực hắn có thực tài, có bản lĩnh trấn thủ một thành, quan hệ với các nhân sĩ địa phương cũng tốt!” Chu Du gật đầu.

Sau khi thân thể chúng ta đều hoàn toàn bình phục, theo tính cách của Tôn Sách sẽ lập tức muốn đi Đan Đồ, vẫn là ta nói với mọi người, thân thể hắn nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng hai, ba mươi ngày mới có thể vận động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng về sau. Theo mọi người khuyên giải, cuối cùng Tôn Sách đồng ý ở lại Khúc A nghỉ ngơi nửa tháng. Ta cũng thầm thở phào, có nửa tháng này, bọn Trần Đăng chắc cũng chuẩn bị phòng thủ cẩn thận rồi. Tuy rằng, ta hết sức muốn Tôn Sách hủy bỏ kế hoạch lần này, đáng tiếc hắn tuyệt đối không nghe lời. Chu Du đã trở về, hắn càng nắm chắc sẽ lấy được Quảng Lăng, ta lo lắng cũng vô dụng, đành phải kéo dài một ngày tính một ngày.

Mấy ngày nay, chúng ta hai người trong lòng hiểu mà không nói chăm sóc cho Tôn Sách, đặc biệt chú ý không để hắn tiếp xúc với đồ ăn của người nào đó. Chu Du từng rất uyển chuyển đề xuất cho người này đi Lư Giang, nhưng Tôn Sách cự tuyệt, hắn vẫn muốn giữ người đó bên mình. Chu Du nói để người này ra ngoài rèn luyện, sau này mới có thể thực sự trưởng thành, Tôn Sách trả lời, đợi lấy được Quảng Lăng hãy nói, chúng ta hai người cũng không thể làm gì được. Cũng may, miệng vết thương của Tôn Sách đã hoàn toàn bình phục, cho dù kẻ kia muốn hạ độc cũng tạm thời không có cơ hội. Điều duy nhất chúng ta sợ là hắn sẽ đổi độc dược, bởi vậy, ta kiên trì mỗi ngày đều bắt mạch cho Tôn Sách. Sau này, Chu Du phân tích hắn sẽ không làm chuyện quá lộ liễu, ta mới cảm giác được mình đã quá mức lo lắng.

Ta cùng Chu Du ưu sầu vì nguy cơ bên cạnh Tôn Sách, tâm tình Tôn Sách lại rất tốt, còn từng đắc ý nói với Trương Chiêu: “Ta đã nói rồi, Tử Vân là người nặng tình nặng nghĩa. Lần này hắn không để ý nguy hiểm của bản thân, hút máu độc cho ta, các ông chắc không còn gì để nói nữa!” Đám người Trương Chiêu, Trình Phổ gật đầu lia lịa. Sau khi ta biết chuyện, trong lòng cười khổ không thôi: nhân tâm khó dò, ta nào có phải tất cả đều muốn tốt cho ngươi, ta đang lợi dụng các ngươi đó!