Đứng bên cửa sổ trong căn phòng thuê ở khách điếm, tháng chạp trời tối thật mau, thấy trên phố vừa rồi còn người đến người đi, trong nháy mắt đã trở nên im ắng. Nghe tiếng động ngoài cửa, không cần quay đầu ta đã biết Tần Dũng vừa bước vào: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?” Tiếng thở dài của Tần Dũng vọng tới bên tai: “Công tử, rất thuận lợi, đại gia đến ngay bây giờ.” Ta cũng thở dài: “Biết rồi, phía Chu Lạc có tin tức gì không?” “Bọn họ đang trên đường trở về, có điều chúng ta phải đi nhanh hơn, đừng nán lại ở đây quá lâu mới đuổi kịp bọn họ được.” Ta gật đầu, không nói gì nữa, Tần Dũng thấp giọng lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Tương Dương, ta vẫn chưa cười một lần nào, đúng vậy, tuy biết sau mỗi lần gặp nhau trong lòng đều khó chịu, nhưng ta không yên lòng được, nhất định phải tới gặp. Bất chấp vẻ mặt khó hiểu của Từ Thứ, ta chỉ nói với hắn phải tới Tân Dã một chuyến, bảo hắn đang lòng như lửa đốt cứ về Hứa Đô trước. Ta chưa từng xem thư của Từ mẫu, dù sao cũng đã đạt được mục đích, tuy cũng muốn biết bà viết gì cho Từ Thứ, khiến Từ Thứ vừa đọc đã vội vã muốn trở lại bên bà. Tính cách của hắn thật ôn hòa (thật kỳ lạ, lúc này nhìn sao cũng thấy Từ Thứ không có khí chất nhân sĩ giang hồ), nghe ta giải thích lý do Từ gia không thể không dời tới Hứa Đô xong, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng hỏi ta một câu: “Tử Vân, vì sao lại gọi ta là Tứ ca?” Ta chưa thể nói rõ thân phận cho hắn biết, tuy rắng sớm muộn gì cũng phải nói, bởi vậy chỉ có thể hàm hồ giải thích: “Tử Vân vẫn luôn như vậy. Huynh đã là huynh trưởng của Tử Vân, trong đám huynh trưởng, tuổi của huynh xếp thứ tư. Tứ ca, đệ biết trong lòng huynh có nhiều điểm nghi ngờ, có điều, thư của mẫu thân là thật, chuyện ở Dương Cù cũng là thật, đến Hứa Đô, đệ sẽ nói rõ mọi chuyện với huynh. Xin huynh tạm thời tin đệ được không?” Từ Thứ nhìn thấy thần sắc kiên định của ta, chỉ nói thêm 1 câu: “Nếu không phải biết chuyện của ngươi qua Sĩ Nguyên, ta sẽ không tin ngươi đâu. Hiện tại, ta tin ngươi.”Đứng bên cửa sổ, hồi tưởng lại lúc ấy, ánh mắt của Từ Thứ ngoài sự tin tưởng còn có một tia quan ái, khiến ta chỉ muốn khóc. Vì sao, vì sao chỉ mới gặp vài ngày, Tứ ca đã có thể tin tưởng ta như vậy, mà người ở bên ta từ nhỏ tới lớn, che chở ta vạn phần như Vân ca ca lại không muốn theo ta. Nghe tiếng bước chân trầm ổn tới gần ngoài cửa, ta lau nước mắt, lấy khuôn mặt tươi cười ra mở cửa phòng. Nhưng mà, mọi cố gắng của ta trước mặt Vân ca ca đều trở nên uổng phí: “Vân ca ca.” Nhào vào lồng ngực huynh ấy, ta không tự chủ lại khóc, Triệu Vân nhẹ thở dài: “Ta biết muội sẽ tới đây. Bật luận ca ca đi tới đâu, muội đều có thể tìm đến, Tiểu Như nhi của ta.” Ta không nói gì.Trong thời gian ngắn, Vân ca ca đánh giá ta: “Sao lại gầy đi nhiều vậy? Ta nghe được rất nhiều tin đồn, Như nhi, có thể giải thích cho ca ca nghe được không?” Ta đang ngoan ngoãn ngồi đối diện huynh ấy, nghe vậy liền ngẩng đầu hỏi: “Ca ca, đồn đại gì?” Trong mắt Vân ca ca thoáng hiện lên nét thống khổ: “Đồn đại về muội và Giang Đông Ngô hầu Tôn Sách.” Ra là chuyện này, ta thả lỏng người: “Vân ca ca, Như nhi đã từng nói với huynh rồi, muội với hắn là bằng hữu mà!” Vân ca ca nhẹ nhàng lắc đầu: “Như nhi, muội thay đổi rồi, đã trưởng thành, từ lúc nào bắt đầu học cách lừa gạt người khác, bao gồm cả ca ca?” Trong lòng nhói đau, ta vội dùng giọng nói vô tội biện bạch: “Đâu có đâu? Vân ca ca, Như nhi không lừa gạt huynh! Sao huynh lại nghĩ vậy?”Vân ca ca nhìn chăm chú vào mắt ta: “Vân Như, ánh mắt muội từ nhỏ đã biết nói rồi, muội biết không? Ta hỏi muội, muội cứu Tôn Sách giữa sa trường, có phải thật hay không?” Ta chỉ biết cười khổ gật đầu. Thật là, không biết nhân sĩ Giang Đông vô tình hay cố ý, chuyện ta hai lần cứu tính mạng Tôn Sách xem ra cả nước đều biết. Vân ca ca tiếp tục nói: “Từ lúc ở Nghiệp thành, muội đã nói qua với ta về Tôn Sách, lúc đó, muội nói chỉ là bạn bè với hắn, ta tin. Nhưng mà, Như nhi, loại quan hệ bạn bè nào khiến muội không để ý tính mạng mình mà hút máu độc ra? Muội có bản lĩnh cao, vậy Hãm Trận Doanh của Cao Thuận là danh hão sao? Muội lại vì cứu hắn đến sống chết của mình cũng không để ý là vì sao? Đây vẫn là quan hệ bạn bè bình thường sao?” Nhìn ánh mắt thăm dò của Vân ca ca, ta thở dài: “Trước kia là bạn bè bình thường, giờ đã là bạn sinh tử. Vân ca ca, lúc cứu Bá Phù, muội không nghĩ nhiều, cũng không có sức nghĩ nhiều. Huynh cũng biết, khả năng của muội và tốc độ của Tiểu Bạch… Muội nghĩ trong tình huống ấy, không chỉ là muội, nếu là ca ca, cũng sẽ làm như vậy, dù hắn có là bằng hữu của muội hay không.”Vân ca ca ngắt lời ta: “Như nhi, Tôn Sách thật sự không biết muội là nữ sao? Muội thật sự không có tình cảm khác với hắn?” Ta mạc danh kỳ diệu nhìn Vân ca ca: “Hắn đương nhiên không biết. Bí mật của muội chỉ có ca ca biết thôi. Muội với hắn, còn cả Công Cẩn thật sự chỉ là bằng hữu sinh tử.” Vân ca ca thở dài một tiếng: “Thật sự như thế cũng vậy. Như nhi, lần này tới đây đừng đi nữa được không? Ca ca tạm thời đã có chỗ nương thân, muội cùng ta về nhà đi!” Chốn nương thân? Được bao nhiêu năm đây? Ca ca ơi, thời gian tốt đẹp của huynh đã rất lãng phí rồi! Lúc này mọi người đã đâm lao phải theo lao thôi, ta khuyên cũng vô dụng: “Ca ca, huynh biết rồi mà, muội có thể bỏ mặc bao nhiêu người như vậy sao? Với lại, muội đã quen sống thế này rồi, bảo muội ngoan ngoãn ở trong nhà, muội chết ngạt mất.”Triệu Vân thở dài: “Muội bao nhiêu tuổi rồi? Sao vẫn tùy tiện như trẻ con thế! Như nhi, trở về sẽ không buồn chán đâu, có người sẽ giúp muội.” Ta hơi sững sờ, lại nhìn Vân ca ca có một tia hạnh phúc liền hiểu ra, kinh hỉ hỏi: “Ca ca, huynh tìm được tẩu tẩu cho muội rồi?” Vân ca ca mỉm cười: “Đúng vậy, muội về nhà đi!” Ta dĩ nhiên muốn đi gặp đại tẩu, có điều sau phút hưng phấn, ý thức trách nhiệm lại trỗi dậy: ca ca có vợ rồi, vậy ngoài việc kéo ca ca trở về bên mình, còn phải đảm bảo an toàn cho đại tẩu trong chiến loạn, phải chuẩn bị trước mới được.Thấy ta đột nhiên sắc mặt trầm xuống, Vân ca ca dè dặt nói: “Ta cũng biết thân phận của muội lúc này rất đặc biệt, bên ngoài lời đồn cũng nhiều, nên ta chưa nói với Anh chuyện về muội. Dù sao muội cũng không phải muội hai năm trước nữa, thời gian qua rất nhiều chuyện đã xảy ra, ca ca vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của muội. Như nhi, nếu muội không muốn nói cho nàng biết, ta cũng không miễn cưỡng.” Anh, là tên đại tẩu sao? Ta cười ảm đạm: “Ca ca biết tình hình Như nhi lúc này là tốt rồi, muội không thể đột nhiên mất tích. Đừng nói hơn năm mươi vạn người ở Thọ Quang không thể rời khỏi Như nhi, ở chỗ Bá Phù, nếu một tháng không có tin tức của muội, cũng sẽ đi tìm khắp nơi. Ca ca, muội sẽ theo huynh về thăm đại tẩu, nhưng muội sẽ không ở lại. Ở chỗ đại tẩu, coi như muội là đồng hương quen biết đi.” Triệu Vân thở dài, muốn nói lại thôi, trong mắt rõ ràng có sự thất vọng.Ta nhìn huynh ấy cười: “Vân ca ca, huynh nhất định còn chuyện muốn nói với Như nhi phải không? Huynh nói đi.” Vân ca ca nghĩ một chút rồi nói: “Như nhi, tuổi của muội không nhỏ nữa, không thể cứ tiếp tục như vậy, dù muội giấu giếm tốt đến mấy, cũng sẽ có lúc lộ tẩy. Ta muốn tìm cho muội một gia đình.” Ta đương nhiên biết tâm sự của huynh ấy, đáng tiếc, ta chỉ có thể cắn răng, cúi đầu không nói. Vân ca ca nhìn ta, vẫn quyết định nói ra: “Huynh trưởng của Anh tên gọi Trần Đáo, cũng là đại tướng của chủ công. Võ nghệ của huynh ấy tuy rằng không bằng muội, nhưng cũng không thấp, là người trung thành, tuyệt đối là một người tốt. Ta nghĩ…” Ta ngẩng đầu nhìn Vân ca ca: “Muội biết ca ca muốn tốt cho muội, nhưng xin lỗi, Như nhi sẽ không gả cho ai hết, đặc biệt là lúc này. Ca ca, đừng trách muội, chuyện của muội ca ca đừng lo nữa.” Ta cự tuyệt dứt khoát như vậy, Vân ca ca cho dù đã chuẩn bị tâm lý, vẫn nhíu mày: “Ta biết, biết muội một thân tài hoa. Nhưng mà, muội rốt cục vẫn là nữ nhi, cứ như vậy không thể được! Muội…” Ta kiên quyết lắc đầu: “Ca ca đừng nói nữa, nếu không muội sẽ đi ngay.”Vân ca ca cười khổ: “Đúng vậy, ta hiểu rõ lòng muội. Thúc Trí dù tốt, cũng chỉ là một viên tiểu tướng, hắn cùng ca ca dù sao cũng vẫn kém Ngô hầu kia. Nhưng mà, Như nhi à, Tôn Sách đã có phu nhân chính thất, muội như vậy là làm khổ chính mình.” Ta nghe Vân ca ca nói xong, miệng há hốc, chẳng thể trách vừa rồi huynh ấy nói vậy, thì ra huynh ấy cho rằng… Đột nhiên ta muốn cười, một cảm giác chua xót dội lên trong lòng, bất luận ta có tình cảm với ai, bao gồm cả Vân ca ca, cũng không thể tự do mà hành động, khi lựa chọn đi con đường này, không hề nghĩ tới tình cảnh hiện tại. Có lẽ ta có lòng tham không đáy, với ai cũng không thể buông tay, kết quả e rằng một người cũng không thể lấy được. Có điều, khiến Vân ca ca hiểu lầm như vậy, đối với tình hình trước mắt của ta, coi như cũng được.Lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, chuyện sau này từ từ hãy nói. Ta kéo tay Vân ca ca nói: “Chuyện của muội muội sẽ từ giải quyết, ca ca đừng vì muội hao tâm khổ tử. Giờ muội cùng huynh về thăm đại tẩu đi. Đúng rồi, trong nhà có cần gì không?” Vân ca ca thở dài đứng dậy: “Không cần.” Ta có chút áy náy: “Thật xin lỗi, Vân ca ca. Muội biết lúc này huynh rất thất vọng, phải không?” Vân ca ca thương tiếc nhìn ta: “Thôi bỏ đi, ta không quản được muội, muội càng ngày càng khó nắm bắt. Chúng ta từ lúc rời nhà ra đi biết là sẽ vậy, ta hiểu rõ chứ, nhưng mà không để mặc muội được. Có điều, ta đã nói rồi, bất kể muội thành người thế nào, vẫn sẽ là Tiểu Như Nhi của ta.” Ta cố nén nước mắt lại nói: “Vân ca ca, huynh yên tâm, Như nhi cho dù thay đổi ra sao, vẫn sẽ là Tiểu Như Nhi của ca ca, tuyệt đối không làm chuyện hại người.” Vân ca ca cười: “Ta biết. Tiểu Như nhi của ca ca là người có lòng lương thiện!” Ta cũng cười buồn, hai huynh muội cũng ta cũng chỉ biết cười… Ôi.Sóng vai đi trên đường phố Tân Dã, ta hỏi huynh ấy: “Đúng rồi, ca ca, giờ huynh đã có vợ, muội muốn đưa vài thuộc hạ tới nhà huynh làm thân binh được không?” Vân ca ca lắc đầu: “Bên cạnh muội cần người hơn, chỗ này có thân binh rồi.” Ta cười: “Không phải muội nói ngoa, thân binh của huynh và thuộc hạ của muội đấu nhau, hai đánh một vẫn chiếm lợi thế. Ca ca cũng biết, muội là vì sự an toàn của đại tẩu. Trong lúc loạn lạc, một khi có chuyện, huynh có chiếu cố được đại tẩu không? Với lại, Lưu hoàng thúc chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, muội sợ mọi người gặp nguy hiểm!” Vân ca ca lắc đầu: “Dù lại loạn, ở đây cũng coi như một nơi ổn định. Muội luôn đi lại bên ngoài, cũng có lúc gặp phải loạn quân, ta làm sao yên tâm được. Võ nghệ thuộc hạ của muội ta cũng phần nào biết rõ, để bọn họ theo muội ta cũng an tâm hơn.” Ta cười: “Ca ca quá quan tâm rồi. Lúc gặp nguy hiểm thật sự, sợ là muội phải lo cho bọn họ, không phải được bọn họ bảo vệ đâu. Được rồi, đừng từ chối nữa. Muội bảo Tần Dũng chọn mười người làm gia đinh của huynh, lúc đặc biệt nguy cấp sẽ bảo vệ đại tẩu.” Vân ca ca cũng không từ chối nữa, gật đầu nói: “Ta nói không lại, tùy muội vậy. Có điều muội nói cũng đúng, chị dâu muội đã mang thai rồi, nếu có chiến tranh quả thật cũng cần người bảo vệ.”Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ca ca, huynh nói chuyện thì nói hết một lần được không? Chuyện lớn như vậy giờ mới nói. Hỏng rồi, trời đã tối thế này, biết đi đâu mua đồ đây, huynh thật là.” Vân ca ca cười rộ lên: “Muội gấp cái gì. Đại phu nói mới hai tháng thôi.” Hai tháng, a, đúng là chưa có gì. Ta liếc mắt lườm Vân ca ca một cái: “Đương nhiên là chuyện lớn. Nói đùa chứ, huynh sắp làm cha, muội sắp thành cô cô, Triệu gia sắp có thêm một hài tử, chính là chuyện lớn nhất.” Vân ca ca cười không nói gì, nhưng ta quyết không buông tha: “Thật là, một chút nặng nhẹ cũng không biết. Ca ca, huynh có thể làm chồng, làm cha nổi không đây?” Vân ca ca cứ thế cười, giống như trước đây vẫn thương yêu ta, dọc đường nghe ta lải nhải tới tận lúc về nhà.Ôi, Lưu Bị đúng là nghèo, tuy rằng cũng là đại nhân vật, nhưng nhà hắn không tốt, liên lụy tới cả Vân ca ca, chỗ ở so với hồi ở U châu chẳng khá hơn bao nhiêu. Ta thấy đau lòng, nhưng khó nói ra. Lúc đại tẩu nghe ca ca giới thiệu nói đồng hương tới thăm, vẻ mặt đầy nghi ngờ, có điều cũng không nói gì, rất khách khí mời ta vào nhà. Ta vội đỡ nàng ngồi xuống nói: “Tẩu tẩu đừng lo cho ta, ta cùng Vân… đại ca là hàng xóm cũ. Nghe huynh ấy nói tẩu hiện giờ thân thể không tiện, đừng để ý tới ta.” Đại tẩu khách khí vài câu, sau khi được Vân ca ca an ủi, cuối cùng vẫn ngồi xuống. Ta tinh tế đánh giá nàng một phen, tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng cử chỉ có trước có sau, mang phong phạm tiểu tư khuê các. Nhưng mà nhìn thân thể có vẻ cũng từng dãi dầu sương gió, chịu không ít khổ cực, xương cốt có chút yếu ớt.Nàng thấy ta không ngừng quan sát, liền cúi đầu không nói, ánh mắt có chút tức giận. Ta mỉm cười: “Tẩu tẩu đừng phiền lòng. Kỳ thực tiểu tử là đại phu. Triệu đại ca lo lắng thân thể của tẩu không khỏe, hôm nay vừa lúc gặp được ta, liền mời ta về xem bệnh. Ta thấy thần sắc tẩu không tệ, có điều chắc hai năm qua chưa từng có cuộc sống ổn định, chịu nhiều sợ hãi, có chút yếu ớt, để ta cẩn thận bắt mạch cho tẩu được không?” Đại tẩu nghe ta nói vậy, sắc mặt khá hơn. Nhìn Vân ca ca một hồi rồi đưa tay ra. Vân ca ca nhìn ta bắt mạch cho đại tẩu, trong bụng thở dài, cùng là người một nhà, lại phải nói năng như người ngoài, muội muội này thật là…Ta bắt mạch xong cho đại tẩu, nhìn vẻ mặt buồn bực của Vân ca ca, cũng chỉ biết cười nói: “Triệu đại ca, tẩu tẩu thân thể rất tốt. Hôm nay trời tối rồi, tẩu tẩu, ta xin cáo từ trước.” Nói xong đứng dậy thi lễ. Vân ca ca a một tiếng, đành đứng dậy tiễn ta ra ngoài. Yên lặng đi tới sân viện, ta đứng lại nói: “Ca ca, huynh vào nhà đi, ngày mai đệ đưa chút đồ tới.” Vân ca ca giữ chặt ta: “Muội đó, tính vẫn trẻ con như vậy. Người một nhà, lễ vật cái gì chứ? Tẩu tẩu của muội cũng không chú ý chuyện này đâu.” Ta trợn trắng mắt: “Gì vậy? Muội lại phải biếu lễ vật cho ca ca sao? Ngày mai muội muốn đem ít thuốc dưỡng thai đến. Còn nữa, bên cạnh tẩu tẩu một tỳ nữ cũng không có, huynh sao lại để như vậy? Trong nhà thiếu thốn đủ thứ, chắc cũng thiếu cả tiền bạc, muội tự biết sắp xếp, huynh đừng lo lắng.” Vân ca ca không nói gì nữa.Ngày hôm sau, ta tự mình ra ngoài tìm hai đứa bé gái, tuổi không nhỏ lắm, có chút lanh lợi, mang theo về nhà Vân ca ca. Tần Dũng đã theo dặn dò của ta, mua đủ loại thuốc bổ và đồ dùng mang tới. Lúc ta đến, Vân ca ca cùng đại tẩu đang nhìn một đống đồ trong phòng thở dài, đại tẩu khách khí nói chuyện với Tần Dũng, ta đi tới nói: “Tẩu tẩu đừng khách sáo, dù sao ta cũng mang họ Triệu. Người một nhà đừng để ý chuyện này.” Vân ca ca thấy ta mang theo hai đứa bé gái liền hỏi: “Đệ đây là…” Ta lườm huynh ấy một cái: “Triệu đại ca, tẩu tẩu có thai, trong nhà cần thêm người giúp đỡ, ta đưa họ tới để tẩu có thể nghỉ ngơi thêm. Đám thân binh vụng về của huynh có thể làm gì chứ?”Bỏ qua bộ dáng ngại ngùng của họ, ta tự mình xem xét mấy thứ Tần Dũng mua về: “Tần Dũng, mấy thứ này chẳng ra gì cả, không phải bảo ngươi mua đồ thượng đẳng sao? Ngươi xem áo như vậy…” Tần Dũng vội giải thích: “Công tử, Tân Dã đất nhỏ, đồ dùng không có hàng tốt, đây là loại tốt nhất rồi.” Ta thở dài lắc đầu. Vẻ mặt chị dâu đầy kinh ngạc, Vân ca ca nói: “Được rồi, thế này còn chưa tốt sao? Ngươi đó, đúng là tính tình công tử, có thể dùng là được rồi.” Ta đau lòng: “Triệu đại ca, huynh và tẩu thật sự…” Nước mắt cố nhịn lại không để chảy ra.Thấy ánh mắt khó hiểu của đại tẩu, ta không thể trông cậy Vân ca ca nói dối, đành phải tiến lên giải thích: “Tẩu tẩu, tẩu đừng nghi ngờ. Ta và Triệu ca ca là người cùng tộc, tính ra cũng là huynh đệ. Ban đầu ở trong thôn Triệu đại ca vẫn chiếu cố cho nhà ta, ta coi huynh ấy là huynh trưởng của mình. Với lại, ta là thương nhân, tiền tài so với hai người nhiều hơn. Ta đã nói với đại ca rồi, thân thể tẩu cần có người chiếu cố, một thời gian ngắn nữa sẽ có thêm gia đinh tới đây để tẩu sai khiến. Hai nữ tử này là ta mới mua hôm nay, đều là người phương Bắc trôi dạt tới. Việc trong nhà sau này, tẩu sai họ đi làm là được.” Vân ca ca nghe vậy cũng tới nói: “Anh, Như nói đúng đấy, nàng coi đệ ấy như đệ đệ trong nhà đi, ta biết đệ ấy từ nhỏ tới lớn. Nếu đệ ấy đã sắp xếp rồi, chúng ta cứ nhận cũng được.”Sắc mặt chị dâu hòa hoãn hơn hẳn: “Vân, hôm qua chàng không nói rõ, nếu là huynh đệ, Như đệ, tẩu tẩu cũng không khách khí nữa, gọi đệ như vậy nhé.” Ta vội đồng ý: “Tẩu tẩu, đệ tên Triệu Như, tự Tử Vân, đại ca luôn gọi đệ là Như nhi.” Đại tẩu cười: “Như nhi, sợ là kêu từ nhỏ thành thói quen rồi, huynh trưởng của ta cũng thích gọi ta là Anh nhi. Được rồi, Như đệ, đa tạ đệ giúp chúng ta lo liệu những thứ này, nếu đã là người một nhà, ta cũng không nhiều lời nữa. Để ta bảo bọn họ sắp xếp một gian phòng, đệ ở lại đây đi!” Ta cũng muốn, đáng tiếc: “Tẩu tẩu, tẩu đừng bận rộn mấy chuyện này, đệ còn có chuyện ngày mai phải đi. Dù sao hai người cứ sắp xếp, sau này có thời gian đệ sẽ đến ở.” Vân ca ca vừa nghe ta nói, vội hỏi: “Chuyện của đệ quan trọng như vậy sao? Ở lại hai ngày cũng không được?” Ta đã hạ quyết tâm, không nhìn huynh ấy mà nói: “Vâng, chuyện rất quan trọng, đệ nhất định phải đi. Đúng rồi, tẩu tẩu, tẩu ở nhà từ từ thu dọn, đệ muốn đại ca giúp dẫn tới chỗ Lưu hoàng thúc. Tần Dũng, ngươi mang mấy thứ kia đặt lên lưng Tiểu Bạch, rồi ở lại giúp dọn dẹp nơi này.” Đại tẩu a một tiếng: “Các người còn có việc công à! Vậy đi đi. Đúng rồi, Như đệ, nếu mai mới đi, tối nay ở đây dùng cơm nhé. Vân, thiếp mời huynh trưởng tới, chúng ta cùng ăn một bữa được không?” Vân ca ca thở dài: “Được, muội đi sắp xếp đi.” Cũng không hỏi ý ta, cứ như vậy quyết định sao? Có điều, ăn một bữa cơm đoàn viên cũng tốt! Trong lòng ta than thở không ngừng, theo Vân ca ca ra ngoài.Ra tới ngoài, đối mặt với ánh mắt có chút trách cứ và tìm kiếm của Vân ca ca, ta chỉ biết giải thích: “Vân ca ca, muội có chuyện nghiêm túc muốn nói với Hoàng thúc. Đừng nhìn muội như vậy, Như nhi đã nói, muội có nhiều chuyện lúc này không để mặc được. Là chuyện gì huynh cũng đừng hỏi, huynh không nên biết, đừng để ý tới. Còn nữa, muội là đệ đệ trong tộc của huynh, ở đâu cũng phải nói vậy. Huynh đừng nhìn muội nữa, muội không làm gì chủ công của huynh đâu.” Vân ca ca thở dài không nói gì.Đến chỗ Lưu Bị ở, ta thở thật sâu, đây chính là do ta tự ý làm, không biết Tào Tháo sẽ nghĩ gì, sâu trong nội tâm thật bất đắc dĩ và chua chát. Một năm qua ta đã nghĩ rất lâu, thật ra chỉ cần có thực lực, sau khi nhất thống thiên hạ rồi, ai quan tâm gì mấy chuyện khác, phế hay giết một vị hoàng đế thì đã sao? Chẳng lẽ ta vì một mình Vân ca ca mà khiến người trong thiên hạ chịu khổ thêm vài năm sao? Thôi, đi tới đâu hay tới đó vậy.Thấy Triệu Vân đưa ta tới, Lưu Bị dĩ nhiên rất sửng sốt. Có điều, công phu hàm dưỡng cũng rất cao, lập tức thay đổi sắc mặt: “Triệu công tử? Sao ngươi lại tới đây?” Ta giả bộ khiêm tốn bước lên nói: “Bái kiến Hoàng thúc! Tiểu tử nhớ kỹ lời ngài dặn dò ở Nghiệp thành, lần này đưa thuốc tới cho phu nhân.” Trong mắt Lưu Bị tinh quang chợt lóe: “Đúng lúc lắm, ta đang muốn hỏi ngươi cách dùng! Tử Long, lui xuống trước đi, ta đưa Triệu công tử vào trong.” Vân ca ca tuy rằng nghi ngờ, nhưng rất nghe lời, nói vâng rồi xoay người đi ra.Cùng Lưu Bị vào phòng trong, ngồi yên ổn rồi, ánh mắt hắn nhìn ta có chút lạnh lùng và khó hiểu. Ta nhàn nhạt hỏi hắn: “Hoàng thúc có chuyện muốn hỏi Triệu Như sao?” Hắn nhìn chằm chằm vào ta: “Quan hệ giữa ngươi và Giang Đông là thế nào?” Ta biết hắn sẽ hỏi vậy mà: “Tiểu tử không có quan hệ gì với Giang Đông, chỉ là bằng hữu tri giao với Tôn Bá Phù và Chu Công Cẩn.” Hắn nhướng mày: “Vậy mà nói không quan hệ?” Ta cười ảm đạm: “Quan hệ cá nhân khác chứ. Đâu có chuyện gì đâu. Dù sao làm bằng hữu với bọn họ, chuyện làm ăn của tôi ở đó cũng dễ dàng hơn.” Hắn cười lạnh một tiếng: “Đơn giản như vậy sao?” Ta trả lời rõ ràng: “Không phải. Bọn họ đối với tôi rất đơn giản, chính là bằng hữu. Còn tôi với bọn họ không phải, trong quan hệ ấy còn có sự quan sát thực tế nữa. Đương nhiên, bọn họ tới giờ còn chưa biết. Không chỉ bọn họ, Lưu Kinh châu ở Tương Dương cũng vậy, sang năm, tôi có thể sẽ tới gặp cả Lưu Ích châu đại nhân.” Lưu Bị lập tức hỏi: “Nói vậy, đây đều là ý của bề trên?” Ta gật đầu: “Không sai, bằng không tiểu tử cần gì vất vả.”Lưu Bị trầm ngâm, ta liền mỉm cười: “Thật ra Hoàng thúc cần gì như vậy. Ngài cũng biết rõ mà, hiện tại hoàn cảnh của ngài dù sao cũng không thể cho bề trên hy vọng gì. Người hiện giờ có lẽ sống một ngày dài như một năm! Vốn dĩ Người từng trông cậy vào Viên đại nhân, có điều, lúc này thì hết cách rồi. Thế lực Hứa Đô ngày càng lớn, lúc tôi tới gặp bề trên, thấy Người bị canh phòng rất chặt. Đến tôi cũng phải lấy danh nghĩa khám bệnh vào được nửa canh giờ. Hoàng thúc, tôi tới gặp ngài, chính là muốn nghe một câu, chưa nghe được câu trả lời thuyết phục của ngài, tôi sẽ chưa phụng mệnh tới Giang Đông hoặc Tương Dương.” Trong mắt Lưu Bị có ý thăm dò, ta gật đầu: “Bề trên không tin tưởng Giang Đông, dù sao cũng là người ngoài. Còn nữa, trong lúc đại chiến Viên Tào, Tương Dương không xuất binh khiến Người khó hiểu, Người gửi gắm hy vọng chính là ở ngài.”Lưu Bị thở dài một hơi, suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Bị lúc ấy đã từng lập lời thề, dĩ nhiên phải giữ lời. Nhưng mà, ngươi cũng thấy đấy, tình thế trước mắt của ta…” Ta thở dài: “Đúng vậy, tiểu tử hiểu rõ. Nếu Hoàng thúc đã nhắc tới lời thề kia, sau khi tôi trở về chắc chắn sẽ nói lại với bề trên. Dù sao nhất thời cũng không nghĩ ra cách nào, nhẫn nại là quan trọng nhất. Hoàng thúc à, nếu chuyện này hoàn thành, tôi cũng được giải thoát. Làm thương nhân vẫn an toàn hơn.” Lưu Bị bất động thanh sắc nói: “Triệu công tử vất vả rồi.” Ta cố ý cười khổ: “Đây cũng là tiểu tử tự tìm lấy. Có điều, tôi cũng sẽ không thường xuyên tiếp xúc với ngài, còn phải giữ mạng nữa.” Lưu Bị nói chậm rãi: “Tuy là như vậy, bệnh này vẫn phải phiền Triệu công tử khám cho.” Ta tất nhiên gật đầu: “Hoàng thúc yên tâm, bệnh chưa chữa khỏi, trách nhiệm đại phu cũng chưa hết, tôi biết rõ phải làm gì. Đúng rồi, ít lâu nữa tôi sẽ mở dược điếm và cửa hàng ở Tân Dã, mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn.” Lưu Bị gật đầu, ta cũng cáo từ.Lưu Bị đích thân tiễn ta ra cửa, đột nhiên hỏi: “Sao ngươi biết Tử Long?” Ta mỉm cười: “Tôi và Triệu tướng quân là người cùng tộc, từ nhỏ đã quen biết, huynh ấy cũng như huynh trưởng của tiểu tử vậy. Có điều, tiểu tử việc công và tư luôn rõ ràng, trong mắt Triệu đại ca, tôi chỉ là một thương nhân thành đạt và đại phu thôi.” Lưu Bị dĩ nhiên rất hài lòng câu trả lời của ta, không nói gì nữa.Ra tới cửa lớn, không ngờ Vân ca ca vẫn đứng ở ngoài chờ, ta biết huynh ấy đang đợi ta, liền nhẹ nhàng đi tới: “Chúng ta cùng trở về đi.” Vân ca ca không nói gì, cùng nhau đi. Nhìn bộ dáng buồn khổ của huynh ấy, ta thở dài: “Ca ca, không có chuyện gì đâu. Chỉ là trước kia ở Nghiệp thành đồng ý làm giúp Hoàng thúc một chuyện, huynh đừng lo lắng.” Vân ca ca lắc đầu: “Muội bảo ta không nên hỏi, ta sẽ không hỏi, đặc biệt là chuyện này lại liên quan đến chủ công. Có điều, Như nhi, muội đừng dấn sâu quá được không? Muội…” Ta cố ý cười: “Muội không làm gì đâu, chẳng có chuyện gì hết, ca ca tin muội đi.” Vân ca ca vẫn cười khổ không nói.Một lúc sau về đến nhà, đại tẩu đón vào nói: “Hai người về rồi! Huynh trưởng thiếp đã đến, vào ngồi đi.” Ta nhìn quanh hỏi: “Tẩu tẩu, Tần Dũng đâu rồi? Đệ không phải bảo hắn ở đây giúp tẩu sao?” Đại tẩu vội vã nói: “Như đệ, quản gia của đệ thật biết cách làm việc. Ở đây đã thu dọn xong cả rồi. Hắn nói buổi tối không cần nấu cơm, hắn ra ngoài gọi đồ về.” Ta gật đầu, Tần Dũng đúng là rất biết cách làm. Chưa vào tới nhà, một vị tướng tuổi còn trẻ đã ra đón, đường nét có chút giống chị dâu, tuy rằng không anh tuấn bằng Vân ca ca, cũng không quá tệ. Vân ca ca bước lên giới thiệu chúng ta với nhau, ta rất thoải mái hành lễ. Nhìn lại thấy Vân ca ca vẫn chú ý ta, ta biết huynh ấy còn chưa từ bỏ ý định kia, liền nhân lúc mọi người không để ý, trao cho Vân ca ca một ánh mắt kiên định, huynh ấy bất đắc dĩ chỉ cười.Bữa cơm này ăn thật không thoải mái, ta và Vân ca ca đều miễn cưỡng vui vẻ, nói vài chuyện nam bắc. Vất vả lắm mới xong bữa, ta muốn đi, Vân ca ca đành tiễn ta về. Trên đường trở lại khách điếm, ta một lần nữa nói ra nghi vấn trong lòng: “Ca ca, muội trước sau vẫn không hiểu, Lưu hoàng thúc này tốt ở chỗ nào? Ông ta có đáng để huynh trả giá hết thảy không?” Vân ca ca cười cười: “Muội là nữ nhi, đương nhiên không hiểu ý nghĩ của chúng ta. Ở Nghiệp thành ta từng nói, chủ công là minh chủ trong lòng ta, là người duy nhất tán thưởng ta, muội hiểu chưa?” Ta nhìn huynh ấy nói: “Nhưng mà, muội muội cũng nói rồi, huynh chưa từng tìm kiếm, làm sao biết ngoài ông ấy không có ai tán thưởng huynh? Võ nghệ của ca ca, nhân phẩm của ca ca, tính cách của ca ca nếu lọt vào mắt bá chủ nào cũng có thể được người ta tán thưởng. Huynh chưa từng tìm kiếm thử đã quyết định như vậy rồi.” Vân ca ca nhíu mày: “Như nhi, muội sẽ không có ý định bảo ca ca đi Giang Đông chứ?” Ta đứng sững lại: “Ca ca, theo Như nhi thấy, Bá Phù thật sự mạnh hơn Hoàng thúc. Chưa nói Bá Phù là người trọng tài có nghĩa khí, chỉ nói thực lực, Giang Đông đã gần như định xong, đất đai rộng lớn biết bao? Mà Lưu hoàng thúc nói người không có người, nói tiền không có tiền, quan trọng nhất là không có mảnh đất riêng thuộc về mình, có gì tốt chứ?”Vân ca ca nở nụ cười: “Tiểu Như nhi, nói ra rồi nhé! Tôn Sách trong mắt muội tốt như vậy sao? Được rồi, muội đừng như vậy nữa. Nói thật lòng, ca ca từ lần đầu tiên gặp chủ công đã xác định rồi. Chủ công lúc ấy vẫn còn tay trắng, so với bây giờ còn không bằng, nhưng mà ông ấy chiêu hiền đãi sĩ, nhân từ với dân chúng, muội xem, chúng ta tới đây chưa bao lâu, nơi đây đã hoàn toàn thanh đổi, ai dám nói chủ công không phải hiền chủ? Chủ công bình thường tuy không nói nhiều, nhưng rất thấu hiểu lòng người. Lần đó, ông ấy nắm tay ta mà rơi lệ, lúc ấy ta đã thề kiếp này sẽ theo ông ấy, quyết không phụ lòng. Tin ta đi Như nhi, chủ công nhất định sẽ đánh hạ được thiên hạ. Tới lúc đó, chúng ta sẽ được hưởng những ngày an nhàn.” Vậy sao? Ta nhìn vào mắt huynh ấy hỏi: “Ca ca, nếu như ông ấy phụ huynh thì sao? Giống như Công Tôn Toản vậy, ông ta phụ huynh trước thì sao? Huynh có rời khỏi ông ấy không?” Vân ca ca cười: “Không đâu, chủ công không giống Công Tôn Toản, ông ấy đã giao ước với ta, chúng ta sẽ không phụ nhau. Ta biết, muội lo lắng cho ta. Được rồi, muội cứ yên tâm đi.” Ta mặc kệ, vẫn cố chấp hỏi huynh ấy: “Muội muội nói là, nếu có một ngày như thế thì sao? Ca ca phải biết thế gian không có chuyện gì không thay đổi, con người cũng vậy.” Vân ca ca cười lớn: “Có chứ, sao không có? Tính cách quật cười của Tiểu Như Nhi chính là không đổi! Được rồi, không có nếu như mà muội nói, muội đó, đừng nói dài dòng chuyện này nữa.” Ta cắn răng không nói gì.Đưa ta về tới phòng, Vân ca ca do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nói ra: “Như nhi, muội có thể nghĩ cách kết thúc những việc muội đang làm, cùng ca ca về nhà không? Muội cứ thế này cũng không được.” Ta ngẩng đầu nhìn huynh ấy: “Hiện giờ không thể. Ca ca, huynh đã quên lời Như nhi nói trước kia rồi sao? Thần tiên đã lựa chọn Như nhi đến cứu dân chúng, muội sẽ không từ bỏ trách nhiệm của mình. Đương nhiên, đợi thiên hạ yên ổn, dân chúng không cần muội nữa, muội sẽ về bên cạnh ca ca.” Vân ca ca xoay người không nhìn ta nữa: “Như nhi, ta thật không hiểu thần tiên gia gia kia vì sao lại chọn muội, ta thật hối hận bản thân hồi ở Dịch Kinh không giữ muội lại. Mỗi khi ta nghĩ đến chuyện một nữ hài tử như muội ở ngoài bôn ba, ta lại… Thật có lỗi với Nhị thúc.” Ta hiểu chứ, sao ta lại không hiểu lòng huynh thương yêu ta. Từ nhỏ đến lớn, huynh giống như cha vậy, nhưng mà, ta không thể ích kỷ như vậy, ta phải hoàn thành sứ mạng của mình: “Ca ca đau lòng Như nhi, muội đương nhiên biết, muội cũng lo cho ca ca. Nhưng mà, thiên hạ loạn lạc, dân chúng sống lang thang vô cùng khổ sở, muội muội có khả năng cứu giúp bọn họ, lại không làm, lương tâm muội có thể chấp nhận sao? Lương tâm ca ca có thể đồng ý sao? Hạnh phúc của một người lại được tạo dựng trên hạnh phúc của ngàn vạn người. Vân ca ca, đổi thành huynh, huynh có thể bỏ được sao? Nếu ca ca không theo muội đi, huynh cũng đừng ép muội ở lại được không” Vân ca ca thở dài một tiếng: “Có lẽ muội nói đúng, ca ca không ép muội nữa.”Đợi Vân ca ca đi rồi, Tần Dũng tiến vào hỏi: “Công tử, cậu và đại gia cãi nhau sao? Ngài ấy hình như đã khóc.” Ta chôn chặt đầu vào lòng bàn tay, trên mặt cũng toàn nước mắt: “Ta biết. Chúng ta không cãi nhau, có điều, ta không thể mang huynh ấy đi, huynh ấy cũng không giữ ta ở lại được.” Tần Dũng thở dài: “Hai người đây là tội gì? Công tử vì sao không nói rõ với đại gia? Chẳng lẽ ngài ấy có thể làm hại cậu sao?” Ta thở dài một tiếng: “Ngươi quá ngây thơ rồi. Ca ca đương nhiên sẽ không làm hại ta, nhưng mà nếu huynh ấy biết sự thật, sẽ không tiếc thứ gì ngăn cản ta, thậm chí sẽ dùng phương pháp tự hại mình để ép ta ở lại hoặc giam cầm ta. Trong mắt huynh ấy chỉ có Lưu Bị mới là minh chủ trong loạn thế, giúp đỡ Lưu Bị dựng nghiệp lớn chính là mục tiêu phấn đấu của huynh ấy. Vì trung vì nghĩa, huynh ấy sẽ làm như vậy.” Tần Dũng vội la lên: “Nhưng mà sau này trên chiến trường, hai người chẳng lẽ sẽ cốt nhục tương tàn? Tào công căm thù Lưu Bị tới tận xương tủy, tuyệt đối sẽ không buông tha hắn, đến lúc đó, hai người làm thế nào?” Ta cười thảm: “Ta sẽ làm thế nào sao? Tần huynh, nói thật với ngươi, võ nghệ của ta giỏi hơn ca ca, ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, thực sự tới ngày đó, ta sẽ dùng mọi thủ đoạn giữ ca ca bên cạnh mình. À, nói tới đây mới nhớ, ngươi nhanh về Thọ Quang, trong đám thủ hạ cẩn thận chọn ra mười người, thứ nhất là phải cơ trí một chút; thứ hai phải tuyệt đối trung thành; thứ ba võ nghệ của bọn họ trong loạn quân không chỉ tự bảo vệ được mình, còn phải bảo vệ được người nhà ta; thứ tư bọn họ không được có bất cứ quan hệ nào với Tào công.” Tần Dũng lập tức hiểu rõ: “Bảo bọn họ tới đây phải không? Nhiệm vụ là gì vậy?” Ta kiên định nói: “Hai nhiệm vụ: bất luận thời điểm nào đều phải đảm bảo đại tẩu và đứa bé được an toàn; thứ hai, một khi hai bên giao chiến, trong lúc hỗn loạn đưa họ tới nhà chúng ta ở Hứa Đô. Bình thường, bọn họ chính là gia đinh của ca ca, chuyện khác bọn họ không cần làm.” Tần Dũng gật đầu.