Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Livestream Viết Chuyện Tình Trong Sáng Tôi Thành Thần Ở Trùng Tộc

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Thời Tấc Cẩn tỉnh dậy nhưng vẫn còn buồn ngủ, anh nhắm mắt lại sắp xếp lại đầu óc hỗn loạn của mình.

Cặp song sinh tỉnh dậy từ sớm mà vẫn giữ nguyên tư thế cuộn tròn dán sát Thời Tấc Cẩn, anh tự hỏi, chẳng lẽ hai đứa này không cảm thấy tê tay chân sao?

Anh lờ đờ mở mắt rồi mở trí não xem thời gian, con số hiện ra cho thấy thời gian đã đến trưa ngày hôm sau.

Ngoài cửa sổ máy bay trời vẫn còn tối, ba ống dịch dinh dưỡng đã uống trước đó vẫn phát huy tác dụng, Thời Tấc Cẩn không hề cảm thấy đói hay khát.

Anh dỗ cặp song sinh đứng dậy trước, rồi mới lo lắng sờ cánh tay hai đứa nhỏ, dịu giọng hỏi: "Tay chân của hai đứa có bị tê không?"

Rolley và Raleigh lắc đầu, động tác đồng bộ gọn gàng, có lẽ đây là điều hai đứa tự hào, Rolley nói bằng giọng điệu nhút nhát như thường ngày: "Cậu út, chúng con đã được huấn luyện rồi."

Raleigh: "Giữ bất động lâu nhất."

Rolley: "Có thể lên tới 8 tiếng."

Thời Tấc Cẩn:...

Anh bắt đầu cảm thấy vô số lần nếu không có hệ thống thì thân thể yếu ớt của trùng đực cấp F này sẽ ngủm ngay tích tắc trước khi kịp trốn thoát.

"Giỏi... hai đứa giỏi lắm."

Thời Tấc Cẩn hít một hơi lạnh, vì xương sống thắt lưng của anh tê cứng và đau buốt đến nỗi muốn thoái hóa luôn rồi, cũng vì cách giáo dục mầm non quá hà khắc của anh trai nguyên chủ.

Phải biết rằng tuổi sinh học của cặp song sinh này, mới 5 tuổi thôi! Dù chiều cao của hai đứa phát triển tới 1,3 m một cách không khoa học thì hai đứa vẫn mới 5 tuổi thôi!

Trùng tộc là kiểu siêu nhân gì đây?

Thời Tấc Cẩn gian nan chống tay vịn đứng lên, cũng may mỗi một chỗ ngồi trong khoang hạng thấp đều được thiết kế rất rộng, lối đi các ghế rộng chừng hai mét, cặp song sinh đỡ cậu út đứng lên, giúp anh hoạt động tay chân và phần eo tê cứng.

Họ hoạt động tại chỗ một chốc, Thời Tấc Cẩn tựa lưng vào ghế nửa giờ để lưu thông máu cho cơ thể, sau đó ngồi xuống chiếc ghế cứng của hãng hàng không, mồ hôi ướt đẫm cổ.

Cặp song sinh lại muốn sáp lại, nhưng Thời Tấc Cẩn từ chối chen chúc vì mồ hôi trên người mình.

Trước khi cặp song sinh lộ ra ánh mắt thất vọng, anh bắt đầu hỏi về cuộc sống trước đây của hai bé trùng với thư phụ, quân thư mà thư phụ quen biết và những chuyện vặt vãnh khác.

Kiểu yêu cầu hữu ích này khiến cặp song sinh rất vui vẻ, Rolley và Raleigh lại bắt đầu trả lời câu hỏi bằng kiểu tấu nói.

Thời Tấc Cẩn kiên nhẫn lắng nghe, ngoài việc nói câu dài khi trưởng bối ra lệnh thì cặp song sinh chỉ nói những câu ngắn về cuộc sống hàng ngày, hai anh em còn phải cùng nhau nói, mới có thể nói rõ ràng.

Sau một hồi hỏi đáp tốn thời gian không tưởng. Thời Tấc Cẩn không chỉ biết được một phần hoàn cảnh của anh trai nguyên chủ khi anh ấy còn trong quân đội, đồng thời còn hiểu rõ về trình độ học vấn, nhận thức và phản ứng của cặp song sinh.

Giáo dục văn hóa của Rolley và Raleigh chỉ dừng lại ở việc học đánh vần và từ vựng, nếu thường thức được chia thành 100%, thì hai đứa chỉ có 20%.

Cả hai bị anh trai nguyên chủ giáo dục thành: Một đứa thì IQ cao nhưng thể lực yếu, một đứa thì thể lực mạnh nhưng IQ thấp.

Rolley và Raleigh rất tự hào mình có thể giải quyết sinh vật nhỏ gọn trong bao nhiêu phút, kết quả đạt tiêu chuẩn cao cho mục tiêu di động, 20 kỹ năng dùng dao linh hoạt, làm thế nào để nhanh chóng để lại vết thương hở khó lành cho con mồi trong thời gian ngắn và cách che giấu hành tung.

Cặp song sinh thoáng dừng lại, trong nét mặt rụt rè lại ỷ lại như chú chim non của hai đứa, một xướng một hòa nói: "Bọn con còn nhỏ."

"Xương cứng."

"Còn có thể phát triển."

"Khỏe hơn."

"Phải bảo vệ."

"Cậu út cho tốt."

"Được khen."

"Được khen."

Hai khuôn mặt giống hệt nhau của đứa bé tỏ ra ngưỡng mộ, nắm tay nhau đứng thẳng trước cậu út như đang làm bài kiểm tra ở trường, thầm vui mừng vì đáp án đã nộp của mình.

Đây là thành tích đáng tự hào nhất của hai ấu trùng trong vài năm ngắn ngủi.

Mà ý nghĩ đầu tiên của cậu út, chính là thế giới này không có luật bảo vệ trẻ em?

"Hai đứa có thường bị thương không?" Vẻ mặt Thời Tấc Cẩn phức tạp hỏi.


Cặp song sinh liếc nhau, gật đầu rồi lại nhanh chóng nói: "Bọn con là tò vò."

"Là trùng cái."

Rolley: "Vết thương lành nhanh lắm."

Raleigh: "Cho nên không sao cả."

Thời Tấc Cẩn không nói nên lời, anh im lặng một lúc rồi dang tay ra với cặp song sinh.

Đôi mắt của hai đứa nhỏ lập tức sáng lên, tựa như chim non về tổ, trèo lên ghế của cậu út để anh ôm.

Hai đứa áp tai vào ngực Thời Tấc Cẩn, im lặng lắng nghe nhịp tim của cậu út, cơ thể căng thẳng của hai đứa bé thả lỏng trong vòng tay của cậu út, bộ râu bạc sẫm màu trên đầu như tai máy bay của mèo, giờ ngoan ngoãn giấu kỹ trong mái tóc.

Đột nhiên, một gánh nặng mang tên giáo dục và bảo vệ đè nặng lên vai Thời Tấc Cẩn.

Đúng là một nền giáo dục thông thường bóp nghẹt người ta.

Nguyên chủ và anh trai nguyên chủ đúng là một đôi Ngọa Long Phượng Sồ (*), anh em ruột có khác!

(*) Chỉ Gia Cát Lượng - Bàng Thống trong "Tam quốc diễn nghĩa". Ý là hai người đều giỏi giang, tài năng như nhau, nhưng trong câu là ý châm biếm hai kẻ tồi tệ.

Thời Tấc Cẩn vừa xoa đầu hai đứa bé, vừa sắp xếp lại những thông tin mới nhận được.

Cặp song sinh mô tả rằng hai đứa đã sống trong khu quân sự của thư phụ một thời gian, khi xương bắt đầu cứng cáp thì bắt đầu trải qua khóa huấn luyện quân sự.

Thỉnh thoảng, thư phụ sẽ dẫn bạn bè tới, không phải để trò chuyện, thư giãn mà xin quân thư ấy dạy cho hai đứa cách tấn công mới.

Thư phụ là á thư, không có cánh dao và cựa bẩm sinh bên ngoài cơ thể như trùng cái, không biết huấn luyện chiến sĩ trùng cái ra sao nên thường xuyên xin quân thư tộc tò vò tới dạy hai đứa cách dùng cánh dao và cựa.

Khi nói đến đây, em trai Raleigh luôn ít nói chợt lên tiếng trước anh trai mình.

Bé ngắc ngứ nói rằng, cánh dao của mình từng gãy một lần, cánh dao mới mọc lại nhiều thêm ba cựa, màng cánh cũng lớn hơn, khi lướt ở độ cao lớn có thể lướt xa hơn anh trai 200 mét.

Thời Tấc Cẩn từ chối tưởng tượng sâu sắc ngôn ngữ của trẻ em, phiên bản đào theo phong cách võ sĩ giác đấu dành cho trẻ em quá sớm đối với đạo đức nhân loại.

Cặp song sinh rất giỏi quan sát sắc mặt, phát hiện cậu út không thích nghe quá trình huấn luyện của mình, lập tức chuyển sang nói tới quân thư mà thư phụ đã mời.

Trong bảy tám vị quân thư thường xuyên tới, mỗi tháng có hai quân thư thường xuyên tới đây.

Một là chú Misha tộc tò vò, một là Norman tộc bướm đêm.

(*) 绿蛾: Pergesa acteus là một loài bướm đêm thuộc họ Sphingidae, màu xanh.

Chú Misha dạy hai đứa dùng cựa, chú Norman dạy hai đứa dùng cánh dao.

Thời Tấc Cẩn hỏi hai đứa, cảm thấy mình thân với ai hơn.

Ai dè, cặp song sinh bị câu hỏi này làm nghẹn lại.

Hai đứa không nói gì, ngơ ngác nhìn cậu út, từ vẻ mặt của hai đứa nhỏ, Thời Tấc Cẩn có thể nhìn ra, hai đứa cũng không hiểu ý nghĩa của từ "thân thiết" này.

Thời Tấc Cẩn:...

Nói chuyện suốt một tiếng mà anh đã muốn báo cảnh sát 100 lần.

Cặp song sinh cũng nhận ra mình đã làm không tốt, ngập ngừng giải thích theo cách của hai đứa: "Chú Norman rất tốt."

"Huấn luyện có hiệu quả."

Raleigh: "Chú ấy đạp gãy chân con."

Rolley: "Cánh của con."

Raleigh: "Vì vậy con trở nên."

Rolley: "Tốt hơn."

Nói chuyện một hồi, tư tưởng đạo đức làm người của Thời Tấc Cẩn đã bị thế giới quan của trùng tộc quất cho tơi tả.

Anh khó khăn trích xuất thông tin từ đó.


Bướm đêm Norman là một trùng cặn bã ngược đãi trẻ em, còn tò vò Misha khá đàng hoàng. Sau khi hạ cánh, nếu điều kiện cho phép và cần sự giúp đỡ, lựa chọn đầu tiên của anh là liên hệ với quân thư tò vò Misha này.

Còn thường thức phong tục tập quán của hành tinh Black Shield thì cặp song sinh không rõ lắm.

Thời Tấc Cẩn chỉ có thể áp dụng kinh nghiệm quá khứ của mình để tưởng tượng.

Trước hết anh coi hành tinh tộc ong Black Shield là Nam Phi thời xưa.

Khi bắt đầu tới hành tinh mới, anh hạ giới hạn xuống mức thấp nhất, nếu có chuyện quỷ quái gì xảy ra lần nữa thì Thời Tấc Cẩn cũng có thể mở lòng chấp nhận ngay lập tức.

30.000 kim lư này đúng là mua lại một nỗi hiu quạnh.

Thời Tấc Cẩn sờ vòng tay trí não, những khoảnh khắc yên tĩnh luôn khiến người ta dễ tập trung hơn.

Ba lần livestream, anh đã kiếm được rất nhiều kim lư.

Lần livestream đầu tiên kiếm được khoảng 140.000 kim lư.

Lần livestream thứ hai kiếm được khoảng 2.150.000 kim lư.

Lần livestream thứ ba kiếm được khoảng 1.940.000 kim lư.

Tổng lợi nhuận gộp là 4.230.000.

Sau khi trừ thuế của nền tảng, Thời Tấc Cẩn nhận được khoảng 2.400.000 tới tay.

Tưởng chừng như thu nhập đã giảm đi một nửa nhưng chỉ mất chưa đầy 2 giờ đã kiếm được hơn 2 triệu.

Sau khi tính toán, dường như còn nhiều hơn nữa.

Có điều, Thời Tấc Cẩn biết, đây chỉ là ảo giác.

Lạm phát ở các hành tinh thấp hơn bị phóng đại, nhưng quà tặng trong phòng livestream bao gồm dao găm hoa tươi có giá trị từ 1-10, điều này cho thấy sức mua của kim lư cũng không phải đồng đều toàn hành tinh, mà chỉ ở các hành tinh có thể sinh sống được ở cấp độ trung bình và cao, sức mua của kim lư mới bình thường.

Nếu chuyển sang một hành tinh thấp hơn, vậy giá khởi đầu một chiếc máy bay giữa các vì sao sẽ có giá trị hàng chục nghìn kim lư, mà quà tặng đắt nhất trong phòng livestream là một chiến hạm cơ giới có giá trị 100.000 điểm tín dụng tương đương 10.000 kim lư.

Món quà đắt nhất trong nền tảng không có giá trị bằng một tấm vé máy bay của hành tinh thấp hơn. Nền tảng không muốn kiếm tiền sao?

Làm sao có thể chứ. Thời Tấc Cẩn trầm ngâm chạm vào chiếc vòng tay trí não.

Nếu anh đoán đúng thì hành tinh thấp muốn vượt qua đi tới hành tinh cấp trung và cấp cao hơn, thì sẽ xuất hiện một rãnh ngang đáng sợ như một vực sâu tự nhiên.

Trùng tộc cấp thấp muốn vượt qua biển sao và đến hành tinh cỡ trung bình, dường như ngoài việc tòng quân thì không còn con đường tắt nào khác.

Nơi càng nghèo, tiền càng ít giá trị.

Thời Tấc Cẩn lại nghĩ đến trước đây, nếu một người bình thường muốn di dân ra nước ngoài, đối phương không chỉ cần bằng chứng về tài sản mà còn phải có thu nhập ổn định. Sau khi hạ cánh, mua nhà, mua xe, bảo hiểm y tế và một loạt bảo hiểm thương mại đều là những khoản chi phí siêu lớn.

Không những thế, còn phải làm quen với ẩm thực và cách sống của địa phương, không thích nghi với khí hậu có thể khiến người ta nôn mửa tiêu chảy, một khi mắc bệnh sẽ lãng phí thời gian và tiền bạc.

Hai triệu kim lư không đủ cho Thời Tấc Cẩn và hai đứa bé, chưa kể nhân vật chính trong nguyên tác đều ở trong một hành tinh cấp cao thích hợp cư trú.

Ván bài thối này thật là...

Thời Tấc Cẩn thầm cười khổ, anh mở ra vòng tay trí não, bật chế độ riêng tư như thường lệ, cặp song sinh không gây ra tiếng động hay ngẩng đầu tò mò, đôi khi hai anh em im lặng tới mức tưởng chừng như thực sự trở thành món đồ trang trí vô hồn.

Thời Tấc Cẩn cũng không vì hoàn cảnh hiện thực mà hoảng loạn.

Đối mặt với tuyệt cảnh, hoảng loạn là cách ứng phó ngu ngốc nhất, không có cái thứ hai.

Với cả, đầu óc của anh cũng như tay chân khỏe mạnh, cố gắng treo lên từ vách núi tuyệt vọng.

Thời Tấc Cẩn quen cửa quen nẻo mở trang web giải trí, nhập từ khóa Fate bắt đầu tìm kiếm, hàng chục trang video ngay lập tức xuất hiện.

So với hàng triệu trang của trùng đực, hàng chục trang của Fate Wynne ít tới đáng thương, nhưng mấy chục trang video này tựa như mầm non mới, có đầy đủ sức sống.

Thời Tấc Cẩn nhấp vào những video đó, Fate Wynne và Ritara Jones như một quả bom nổ tung, khiến trùng cái đu truyện sôi sục cảm xúc, choáng váng đầu óc.


Cho tới bây giờ, kênh [kiến thức] vẫn có những streamer khác múi giờ đang live nhục mạ, tiện thể phân tích xem sức hấp dẫn của hai trùng cái chết tiệt này rốt cuộc ở đâu! Một tên ngốc rồi lại một tên ngốc, vậy tại sao lại có thể thu hút sự ý chú ý của Carol Saint?

Nhìn xem, đây chính là sức mạnh và quyến rũ của tri thức.

Tri thức là vũ khí mạnh nhất trên đời này.

Thời Tấc Cẩn đã tìm đúng cách nắm bắt.

Anh bắt đầu soạn thảo một đoạn tiểu thuyết mới.

Trong tình huống khó khăn, suy nghĩ nhiều mang lại nguồn cảm hứng mới cho Thời Tấc Cẩn.

Có rất nhiều hành tinh trong vũ trụ trùng tộc, mà những trùng cái ở hành tinh cấp trung và cấp thấp mới là trụ cột và đinh ốc của thế giới này.

Thời Tấc Cẩn có một suy nghĩ, Fate Wynne liền có một bối cảnh xuất thân mới.

Anh liếc nhìn thời gian, đặt hai chiếc đồng hồ báo thức rồi tập trung viết một đoạn truyện mới.

Thời gian trôi qua từng chút một đã đến tám giờ tối.

Phòng livestream của Fate sensei bắt đầu tràn vào từng đợt khán giả.

Bọn họ đã quen trò chuyện ở khu bình luận cho tới khi streamer mở live.

[Thực sự không thể chịu đựng được, vậy mà phòng livestream này vẫn còn sống nhăn răng, tôi còn tưởng rằng Tòa án Bảo vệ trùng đực đã ra tay rồi!]

[Mọi người đã tìm ra Feraventure là ai chưa?]

[Chính ngài Carol cũng nói nhớ nhầm tên thì tra ra được cái gì? Suốt ngày cứ nghĩ tới việc bóc trần, không thấy mệt à!]

[Nói tới bóc trần là thấy mắc cười rồi, có ai biết tin đồn nổ ra trong quân đoàn 7 chưa? Má nó cười chết tôi, Wynne cũng là một cái họ lớn, thực sự có trùng tìm được Fate Wynne!]

[Đù???]

[Ghê phết! Bản tôn luôn??]

[Sao có thể, chắc chắn không phải đâu! Fate Wynne của quân đoàn 7 là bộ phận hậu cần mà!]

[Ò, cái vụ bê bối này, trùng cùng họ cùng tên đúng là xui xẻo, cậu ta bị mấy quân thư cấp trên cùng trung đoàn trì tiết tới mức suýt nữa đã tự sát.]

[Thảm vậy.]

[Bới móc chi vậy, streamer dám kể chuyện thì chắc chắn dùng tên giả, nếu là tên thật thì Tòa án Bảo vệ trùng đực đã xách streamer đi từ lâu rồi!]

[Cuối cùng streamer là ai? Ngay cả luật pháp của Tòa án Bảo vệ trùng đực cũng không thể ràng buộc được ổng!]

[Có lẽ nào là... một ngài trùng đực nào đó?]

[Khùng hả mạy? Vậy mục đích của ngài trùng đực làm việc này là vì điều gì? Là vì chê đặc quyền chưa đủ nhiều, hay vì tiền không đủ tiêu? Một hai trùng trong số họ toàn hếch mũi lên trời, thấy một quân thư cấp trung cũng tởm lợm, thế mà sẵn lòng hạ mình đến livestream? Còn không đáng tin bằng việc streamer là một góa thư muốn trả thù xã hội, điên khùng tới nỗi muốn ngược đãi chúng ta một cách bình đẳng!]

...

Cùng với mấy bình luận bên trên, thời gian cũng đã tới 20:54, khu vực bình luận nhiệt tình hơn rất nhiều so với ba lần đầu, còn có trùng bắt đầu đếm số.

[Tới rồi tới rồi!]

[Đếm ngược! 9, 8, 7...]

[... 2, 1!]

Phòng livestream đúng giờ sáng lên.

[@Fate Stay Night

Tôi đã thấy cả ngân hà, nhưng chỉ yêu một vì sao.]

Khi tiêu đề quen thuộc xuất hiện, chibi pixel siêng năng viết từng chữ một lên bảng trắng của vị trí streamer.

[Tên tôi là Carol Saint Superi, đây là câu chuyện của tôi.

...

...

Tôi lấy thân phận á thư bước vào Ottowen.

Cơ sở mới quá đông đúc, một lượng lớn tân sinh viên từ các hành tinh bên ngoài, vượt muôn vàn biển sao tới đây học cách trở thành vũ khí giết người. Máy giám sát và máy phát hiện hormone có ở khắp mọi nơi, đội giữ gìn trật tự của trường đại học có tổng cộng 372 điểm thường trú trong cơ sở mới.

Cơ sở thứ ba của Ottowen lớn đến không ngờ.

Công tác an ninh và tài chính của trường đã đầu tư rất nhiều vào việc quản lý nhà trường và chỗ ở, điều này có nghĩa là nếu tôi sống trong cơ sở mới thì có lẽ chưa tới một tháng, tôi sẽ quay về thiên hà Ring.


Song, tôi không hề thỏa hiệp.

Tôi đã nói là một năm, ít hơn một tháng, một ngày cũng không được.

Việc tôi không chịu thỏa hiệp khiến các thầy giáo đau đầu.

Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đồng ý chuyển tôi đến ký túc xá mới, đổi thẻ ký túc xá của "Carol Sue" sang cơ sở cũ, một tòa nhà cũ mà hầu như không có ai ghé thăm.

Khước từ của tôi có vẻ nực cười trong mắt các thầy.

Bọn họ thỏa hiệp là vì lo rằng tôi sẽ mất kiểm soát cảm xúc của mình, gây ra bê bối trong cơ sở toàn trùng cái thanh thiếu niên, cuối cùng trở lại dáng vẻ cũ năm năm trước.

Tôi biết rõ.

Khi tôi lớn lên, rất nhiều thứ giống như vỏ sò trên bãi biển, nước rút dần, nhìn dọc bờ biển, tôi có thể nhìn rõ từng chiếc vỏ sò.

Tôi biết bọn họ đang lo lắng điều gì, vì vậy tôi luôn giành chiến thắng.

Ký túc xá trong cơ sở cũ vẫn tệ như tưởng tượng.

Cảm xúc của mấy trùng ẩn mình bảo vệ bên cạnh tôi bấy lâu nay, còn xao động hơn cả tôi.

Bọn họ tức giận, cặp râu dữ tợn trên đầu dựng thẳng lên, khí thế tà ác như ma quỷ, hệt như bọn họ bị cai ngục moi tuyến thể sau gáy, nhưng nếu không có sự cho phép của tôi, bọn họ sẽ không gây rắc rối cho nhà trường.

Ký túc xá cũ này có giường bàn, nhà vệ sinh đôi, còn có tủ quần áo chuyên dụng.

Điều kiện này đối với quân thư mà nói, có lẽ là một căn phòng tiêu chuẩn, nhưng theo tôi, đây cũng được gọi là "phòng ở" à?

Tôi nghĩ, thầy của tôi chắc cũng tức lắm.

Bọn họ không nói thẳng, mà khéo léo làm tôi bỏ cuộc.

Tôi không tức giận, có lẽ bạn sẽ thắc mắc tại sao một trùng đực từ khi sinh ra đã tận hưởng một cuộc sống xa hoa lại không tức giận với một môi trường tồi tệ nhường này?

Thế nhưng tôi không hề giận.

Khi tôi nói với các thầy rằng tôi sẽ đến trường Ottowen, lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm.

Dường như trước đó, trái tim tôi đã bị mấy sợi dây thép nhỏ siết chặt, mà phía dưới dây thép treo một hòn đá trĩu nặng.

Hòn đá ấy rơi trúng người tôi khiến cơ thể tôi nặng nhọc, nặng nề như thể đã từng có một sinh mệnh sống ẩn giấu trong máu thịt của tôi, ngày ngày khóc than.

Nhưng bây giờ, khi tôi đặt chân lên vùng đất Ottowen, tôi cảm thấy mình bình thản đến lạ.

Tôi nghĩ, từ nay trở đi, tôi sẽ khó có những cảm xúc thăng trầm với bất cứ thứ gì nữa.

Tôi không tức giận, cũng không cảm thấy nhục nhã, dưới cái nhìn căng thẳng của trùng bảo vệ, tôi đặt cuốn sách trong tay lên chiếc bàn đầu giường cạnh cửa sổ.

Một năm tiếp theo, tôi sẽ làm bạn với mọi thứ đơn giản và tồi tàn này.

Năm đó Ritara cũng tới đây như thế này phải không?

Năm đó cậu cũng từng giống như tôi, bước vào một khu ký túc xá tiêu chuẩn, cảm thấy xa lạ, khó chịu với mọi thứ ở đây?

Nhưng chắc cậu thích nghi tốt hơn tôi.

Đúng lúc tôi sắp rơi vào ký ức tồi tệ thì Fate lại xuất hiện trước mặt tôi thế này.

Cậu ấy tựa như cơn gió mạnh, đá toang cánh cửa, tấm cửa mỏng đập mạnh vào tường, phát ra tiếng động lớn rồi làm rung chuyển bức tường đầy bụi bặm.

Fate Wynne đang xách một chiếc túi nhiều màu, trong tay xách một đống hành lý, hốc mắt của cậu ấy sâu hoắm, mái tóc màu nâu đỏ, vẻ tức giận từ gương mặt khiến cậu ấy thoạt nhìn rất hung dữ, hệt như mắt bão, hút tất cả lửa giận từ hàng trăm mét xung quanh vào trong mình, cuối cùng đọng lại trên mặt, hóa thành vẻ mặt đáng sợ khiến người ta chỉ muốn tránh xa.

Nếu đây lại là một "thay đổi một cách vô tri vô giác" khác từ thầy giáo thì bọn họ gần như đã thành công.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Fate tệ vô cùng.]

Diễn biến bất ngờ làm mấy trùng cái này đội mũ không kịp.

[SVIP Standard A567:?]

[Khoan đã, streamer???]

[Hả???]

Tác giả có lời muốn nói:

Xuất phát điểm của Thời sensei khá thấp, sức khỏe của ảnh sẽ cải thiện theo cốt truyện.



Weibo: 人造纯氧_02

Fanart Thời Tấc Cẩn x Anouchka