Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 35: Một con báo hèn nhát




Edit: White

Beta: Ven

***

Chương 35. Một con báo hèn nhát

“Ca ca!” Ninh Chinh luống cuống, hắn ném con mồi trong tay lao vào trong nhà, nhưng không tìm thấy người lại vọt ra chạy đến sân sau.

Ở sân sau, Ninh Phỉ và Lão Thạch Đầu đang phát sầu vì một con heo con đang rên rỉ.

“Đại ca, ta không muốn ở một mình!” Sắc mặt Ninh Chinh tái nhợt đứng ở đó: “Ta sẽ học cách ngủ trong hình dạng con người, nửa đêm sẽ không bao giờ biến trở về, ngươi đừng đuổi ta ra ngoài!"

Ninh Phỉ không hiểu quay đầu lại nhìn hắn: "Ngươi ồn ào cái gì? Đi ra cái gì?"

Ninh Chinh lòng còn sợ hãi nhìn ổ thỏ cùng chuồng heo: “Thì là, ta, ta sẽ không ra ngoài ở… Ngươi xây cái phòng nhỏ này, dù tốt cỡ nào, ta cũng sẽ không ở. "

Ninh Phỉ: …

Anh không nhịn được cười thành tiếng, đến mức suýt nữa ném heo con ra khỏi tay.

“Con mèo ngốc, nơi này không phải cho ngươi ở, mau đi nấu cơm đi!” Ninh Phỉ vất vả lắm mới nhịn được cười, nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Ninh Chinh, anh lại bật cười.

Lão Thạch Đầu nghe cũng đã hiểu, ông xua xua tay với Ninh Chinh nói: "Không phải cho ngươi, là cho con thỏ và heo rừng ở.”

Ninh Chinh tiến lên vài bước, lúc này mới nhìn thấy mấy con heo rừng nhỏ trong chuồng heo. Hắn lại chạy vào xem ổ thỏ, thấy con thỏ nhỏ bên trong đang gặm cà rốt, sau khi bị hắn làm cho sợ hãi lại bắt đầu chui vào ổ rơm, lúc này hắn mới yên tâm.

Đại Thạch đang giúp Ninh Chinh cùng nhau nấu cơm, đột nhiên nghe được ở sân sau truyền đến một tiếng kêu thảm thiết chói tai. Hai người sửng sốt, vội vàng chạy ra ngoài, mới chạy được vài bước đã bị Đại Hoa đẩy vào: "Đừng đi xem.”

"Có chuyện gì vậy?" Đại Thạch hỏi.

Đại Hoa sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là bị dọa sợ, nàng túm lấy Thiết Trụ Tử đang hiếu kỳ, biểu tình vô cùng rối rắm: "Dù sao cũng đừng đi xem.”

Nơi nàng dệt vải cách sân sau rất gần, nhìn thấy Ninh Phỉ và Lão Thạch Đầu nói thầm đã nửa ngày, nàng rất tò mò. Kết quả vừa mới đi tới liền nhìn thấy lão Thạch đang cầm dao khua tay múa chân tại một vị trí nào đó của heo con…

Sau đó…

Nàng lắc đầu kịch liệt, giang hai tay ra chặn Đại Thạch và Ninh Chinh vào bếp: "Hai người lo nấu ăn cho tốt đi.”

Hai con mèo lớn nhìn nhau, lòng hiếu kỳ gần như bùng nổ.

Ninh Phỉ bôi một ít bột tam thất lên vết thương của heo con, bột tam thất mà anh dùng này chính là tam thất do anh phơi khô sau đó nghiền ra, không phải bột tam thất chất lượng cao mà hệ thống đưa cho. Có điều cho dù đó là tam thất do anh mài ra cũng được nước suối trong hệ thống nuông chiều, rải lên một lúc liền cầm máu.

Anh lấy cho heo con thêm chút nước suối và nhốt nó vào chuồng.

Chuồng heo Thạch Đầu đã chia làm hai phần, một phần là một con heo đực và hai heo nái con, bên kia là nơi đặt hai con heo thái giám nhỏ đáng thương.

Sau khi giải quyết xong một chú heo con khác, Lão Thạch Đầu chạy sang một bên không nhịn được nôn khan một trận. Ông sống mấy chục năm, thuộc hạ giết người vô số, nhưng từ trước đến nay đều chỉ vì no bụng, cũng chưa từng cho những thứ này... cắt trứng đâu!

Mỗi khi nghĩ đến hai con heo con ấy, ông lại thấy đau đũng quần. Nhìn lại vẻ mặt vô cảm của Ninh Phỉ…

Sợ rồi sợ rồi, thiên thần thì là thiên thần, không phục không được.

Trong bữa ăn, Đại Thạch rốt cuộc vẫn không kìm nén được lòng hiếu kỳ, hỏi: "Cha, các người ở hậu viện..."

Lão Thạch Đầu vội vàng xua tay nói: “Đừng hỏi, ăn cơm đi!” Dù sao ông cũng đã già, lại không có vợ, cắt trứng thì cắt thôi. Nhưng ông không muốn những người trẻ tuổi này bị dọa sợ, vạn nhất sau này…

Không nghĩ không nghĩ, nhớ tới liền sợ hãi.

Kỳ thật Ninh Phỉ cũng có chút như vậy, ngày thường anh cảm thấy giết heo ăn thịt không có vấn đề gì, nhưng loại mổ heo này lại khiến cho anh cả người lông tơ đều dựng hết cả lên. Cho dù là đang ngồi ở đây ăn cơm, đều không nhịn được muốn kẹp chân lại.

Dù sao Ninh Chinh và Thiết Trụ Tử tâm hồn đang còn là thiếu niên, tuy rằng lúc này nhìn thấy Lão Thạch Đầu và Ninh Phỉ sắc mặt không tốt lắm, bọn họ cũng không nói gì, nhưng khi cơm nước xong xuôi liền tranh thủ lấy cớ ra ngoài đi tiểu vội chạy tới chuồng heo ở sân sau, tìm con heo trên người có mùi máu xách lên tỉ mỉ xem…

Một lúc sau, hai con mèo lớn run lẩy bẩy đã trở lại, ánh mắt chúng nhìn Ninh Phỉ và Lão Thạch Đầu đều thay đổi.

Trong ruộng hoa màu đã dài gần một thước, bởi vì một đám mèo lớn đều không có kinh nghiệm trồng trọt, cho nên hoa màu cùng cây con khoảng cách có chút gần.

Ninh Phỉ xách theo cái sọt đi tỉa bớt lúa mì và ngô giống, khi nhổ ra những mầm non non, lão Thạch vẫn cảm thấy có chút áy náy, nhưng nghĩ lại, cái này mình có thể cho thỏ và heo ăn, cũng không còn đau lòng nữa.

Ninh Phỉ không chịu để Lão Thạch Đầu làm nhiều việc, chỉ bảo ông dùng đao bằng vỏ sò cắt bỏ những cây ăn quả con rụng trên mặt đất, sau đó mang về dùng nồi đất nấu với bột ngô cho heo con ăn thêm.

Thời điểm mệt tới đầu váng mắt hoa, ngẩng đầu lên thì thấy một con mèo lớn với tốc độ 300 mã lực đang chạy như bay lại đây, vừa chạy vừa hét lên: "Cứu với! Đại ca, xin cứu tiểu đệ một mạng!!”

Trong chớp mắt, con mèo lớn kia liền chạy đến trước mặt.

Ninh Phỉ nhìn kỹ một chút, đậu moá, đây không phải là báo sao, khó trách chạy nhanh như vậy!

Không đợi người huynh đệ báo hít thở đều trở lại, Lão Thạch Đầu và Đại Hoa liền chạy lại đây.

Hai con báo đốm hơn đáng kể so với con báo kia về kích thước và khả năng uy hiếp. Đại Hoa nhe răng, trực tiếp lao xuống, liền đem con báo ấn ở trên mặt đất.

“Này Đại Hoa, hạ thủ lưu tình.” Ninh Phỉ vội vàng ngăn bạo lực hoa hung bạo kia. Bởi vì vừa rồi anh nghe được trong tiếng kêu của con báo có cảm giác quen thuộc.

Đại Hoa hướng về phía con báo gầm gừ hai tiếng, buông lỏng móng vuốt.

Con báo lăn ngay tại chỗ tới trước mặt Ninh Chinh, chân trước ôm lấy đùi Ninh Chính kêu lên: “Huynh đệ, ta cảm thấy ngươi có gương mặt hiền từ nhất định là người tốt, mau cứu ta với!!”

Vừa dứt lời, liền nghe trên bầu trời có tiếng đại bàng, một cái bóng đen rất lớn xẹt qua đầu, bay một vòng rồi lại quay trở về.

Con báo kêu lên một tiếng, chui xuống dưới bụng Lão Thạch Đầu run bần bật

Lão Thạch Đầu: …

Đây là lần đầu tiên ông tiếp xúc gần như vậy với một con báo, nhưng chỉ muốn đánh nó, làm sao bây giờ?

Kim Điêu to lớn vỗ vỗ cánh, tạo thành một cơn lốc nhỏ trên mặt đất.

Ninh Phỉ kéo đè cái váy cỏ của mình lại, mặt không chút thay đổi nhìn Kim Điêu. Chỉ cần cậu dám dừng ở ruộng của mình, liền sẽ bị Đại Hoa xé xác, làm thành bữa tối.

Không biết Kim Điêu có phải hay không cảm nhận được sát khí của Ninh Phỉ, lượn lờ một hồi, chậm rãi đáp xuống cách Ninh Phỉ không xa, cách cánh đồng lúa mì hơn mười thước.

Quả là một con chim ngoan!

Đại Kim Điêu thu lại đôi cánh dài bảy tám mét của mình, cái đầu cao hơn hai mét đi về phía trước vài bước.

Con báo lại hô to: “Điêu huynh Điêu huynh, ta và ngươi hôm nay không có ân oán, ngày xưa không có hận thù, tại sao phải đuổi theo ta? Ngươi phải biết rằng chúng ta không cùng loài, căn bản không thể chung sống với nhau! Hơn nữa ta lại teo tóp gầy yếu, cũng chẳng thể ăn.”

Bây giờ Ninh Phỉ hoàn toàn chắc chắn rằng con báo não tàn này hẳn đã từng gặp phải chuyện tương tự như mình.

Thế nhưng lại là một người xuyên không.

Nhưng xem ra y bị kim ưng truy đuổi tè ra quần, chẳng lẽ còn chưa kích hoạt hệ thống của chính mình?

Nghĩ tới đây, anh trong đầu vội vàng gọi hệ thống.

“Cẩu Đản? Cẩu Đản!”

Hệ thống miễn cưỡng trả lời【Chuyện gì?】

"Tao lại gặp được một người xuyên không khác, có phải cậu ta cũng có hệ thống như tao không?"

Hệ thống hừ một tiếng [Ngài cho rằng hệ thống cấp cao chúng tôi là bán sỉ bán lẻ sao? Ở một thế giới chỉ có thể tồn tại một hệ thống!]

Vậy thì chuyện này là sao? Ninh Phỉ lại hỏi: "Vậy cậu ta xuyên qua đây làm gì?"

Hệ thống nói [Làm sao tôi biết được? Du hành xuyên thời gian có gì kỳ lạ sao?]

Ninh Phỉ: …

Chẳng lẽ không kỳ lạ sao?

Lão Thạch Đầu rốt cuộc cũng chịu không nổi, ông nhảy sang một bên, để lộ ra con báo dưới bụng. Đó là lần đầu tiên ông nhìn thấy một con báo hèn nhát như vậy, cũng đã học được rất nhiều điều. Ông đứng trước mặt Ninh Phỉ, đối đầu với Đại Hoa và Kim Điêu.

Ninh Phỉ quyết định đi giúp đỡ đồng hương một chút, anh nói: “Vị Điêu huynh này, đường xá xa xôi, chi bằng nghỉ ngơi một lát, sớm lên đường đi."

Điêu huynh:???

Con báo:!!!

Lão Thạch Đầu nói: “Xung quanh đây không có báo đốm cùng bộ lạc vũ tộc, ngươi làm sao đi tới nơi này? Ngươi muốn làm cái gì?"

Con báo đi phía sau Ninh Phỉ, run run nói: “Ta cũng không biết, chỉ trong nháy mắt liền bay lên trời cao, vượt núi vượt biển hù ta suýt chết! Thật vất vả mới làm Điêu huynh buông ta xuống, đương nhiên ta lập tức chạy trốn, ai mà biết Điêu huynh lại một đường đuổi theo ta!”

Vượt núi vượt biển?

Ninh Phỉ quay đầu nhìn lông phía sau con báo bị thổi tung, lỗ tai cũng biến thành tai máy bay, hỏi: "Vậy các ngươi từ đâu tới?"

Con báo ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt nước mắt nước mũi đầm đìa: "Dù sao ta cũng không đi, nó ở tận phía nam."

Phương Nam? Vượt núi vượt biển? Chẳng lẽ là bên kia biển?

Anh lại nhìn về phía Kim Điêu, một con Kim Điêu lớn như vậy, nghe Lão Thạch Đầu nói đối phương hẳn là vũ tộc... Vũ tộc, như vậy nhất định là thú nhân?

Vừa nghĩ tới đây, Kim Điêu đã lên tiếng.

Giọng nói của cậu tương đối trầm thấp, tựa hồ còn mang theo một chút giọng của đài phát thanh, tóm lại rất dễ nghe.

"Ta từ phương bắc tới, mùa đông năm ngoái phương bắc có tuyết rơi mạnh, nơi ta ở bị tuyết vùi lấp, cho nên ta định xuống phương nam tìm một chỗ. Lúc đang du ngoạn khắp nơi thì nhặt được con báo kia. Ban đầu ta tưởng nó chết rồi, vừa lúc đói quá…”

Theo lời của Kim Điêu, Ninh Phỉ biết rằng trên lục địa đối diện với họ trên biển, có một nhóm người thằn lằn mà Ninh Chinh đã đề cập, chúng đã đột kích vào bộ lạc của loài báo. Bộ lạc báo kia không có nhiều lắm, tính cả đàn con thì không đến hai mươi, và chúng gần như đã bị người thằn lằn chiếm lấy. Thật ra ban đầu cậu cũng không biết, chỉ cho rằng đó là một con báo chết trên đường, định mang về cái hang tạm bợ của mình ăn một bữa no nê. Thời điểm bay trở lại tình cờ nhìn thấy bộ lạc đã bị tấn công, những người thằn lằn đang ăn và thức ăn là những con báo.

Chỉ sau đó cậu ta mới nhận ra rằng con báo mà mình bắt được rất có khả năng là thú nhân.

Khi lũ thú nhân có đủ thức ăn, chúng sẽ không bao giờ ăn thịt những con thú nhân khác, kể cả những con thú nhân đã chết.

Ngay khi cậu định tìm một nơi để thả con báo, con báo đột nhiên tỉnh dậy.

Nói cách khác, linh hồn trong cơ thể hiện tại của con báo đã xuyên không tới đây.

Xuyên tới đây khiến con báo sợ hãi nên nói bậy, trong miệng nói những từ mà Kim Điêu không thể hiểu được. Không biết phản ứng này có khiến cho Kim Điêu cảm thấy thú vị hay không, vì vậy trực tiếp bay đến trên biển, uy hiếp đem con báo ném xuống.

Kết quả con báo suốt đường khóc lóc kêu cha gọi mẹ, cậu không cần thận bay qua đây.

Động vật họ mèo có thói quen truy đuổi và đùa bỡn với con mồi, Kim Điêu cũng vậy, cậu một đường đuổi theo con báo đang chạy toán loạn, và dự định sẽ bắt nó về khi nó mệt. Suy cho cùng, đây không phải là địa bàn của con báo, một con báo thú nhân sẽ khó sống sót hơn trong địa bàn của những kẻ săn mồi to lớn khác.

Nhưng là không ngờ tới…

Điêu huynh nhìn về phía Ninh Phỉ, trực giác nói cho cậu, con thú nhân này không phải báo đốm.

Bởi vì anh tuy rằng có vóc dáng thấp bé nhưng cũng đã trưởng thành. Báo đốm không thể nào lại thấp như vậy, thấp như vậy... Ánh mắt cậu rơi xuống phía sau Ninh Phỉ, giống như một con báo.

May mắn Ninh Phỉ không có kỹ năng đọc tâm trí, nếu không người bùng nổ chính là anh.

Sau khi Ninh Phỉ nghe xong, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh là: sắp có thêm sức lao động mới. Ý nghĩ thứ hai: có trinh sát trên không!

Anh cười với Kim Điêu và nói: “Không biết Điêu huynh cảm thấy địa bàn này thế nào?"

Đại Hoa và Lão Thạch Đầu khó hiểu quay lại nhìn anh.

Kim Điêu nhìn quanh và nói, “Như thế nào? Ngươi sẽ nhường chỗ này cho ta à?" Đây là một nơi tốt, có nước và nhiều thức ăn.

"Đương nhiên không phải!" Nơi này là địa bàn của anh và Ninh Chinh."Ý của ta là, ta có thể làm hết lễ nghĩa của chủ nhà là chiêu đãi Điêu huynh, nếu như Điêu huynh cảm thấy nơi này không tồi, có thể làm nhà ở gần đây. Dù sao mọi người đều không có bộ lạc, ở cùng một chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao?”

Kim Điêu nhíu mày.

Cậu không thích cùng bộ tộc người ở cùng một chỗ, chính vì vậy cậu mới sống ở bộ tộc xa nhất địa phương, nguyên nhân là bởi vì cha mẹ của cậu đã già, bộ tộc sẽ để cho lão đại Kim Điêu rồi rời khỏi bộ lạc, nhưng cậu không muốn, vì thế đã đến sống với cha mẹ mình. Sau này cha mẹ đi rồi, cậu cũng quen sống một mình, cho dù tộc trưởng đến khuyên can, cậu cũng không quay về.

Nhưng thú nhân trước mắt không biết là loài gì, thế nhưng lại có thể để cho hai con báo bảo vệ mình, cậu thấy có chút thú vị. Phải biết rằng báo đốm cũng là một kẻ săn mồi bạo chúa, có thể làm cho bọn họ nghe theo mệnh lệnh, chẳng lẽ...

Là lão hổ? Hay một con sư tử?

Nhưng mà đều không giống.

“Tóm lại, Điêu huynh có thể đi xem bộ lạc của chúng ta, nếu ngươi cảm thấy thích hợp thì có thể ở lại, dù sao địa bàn lân cận này cũng có không ít nơi vô chủ.”

Kim Điêu do dự một lát rồi đồng ý. Cậu vươn đôi cánh của mình và dần dần biến thành một người đàn ông cao lớn và anh tuấn.

Tóc của Điêu huynh dài đến nửa đầu, nửa trên màu trắng, đuôi tóc màu nâu đậm, hoàn toàn dựa theo màu lông chim mà tạo. Một đôi mắt vàng kim lộ ra sự sắc bén, mũi ưng, đôi môi mím chặt. Cậu có bả vai rộng, vai và ngực được che kín bởi lông chim dạng hoa văn.

Chậc chậc, là một đại soái ca!!

Ninh Phỉ sờ sờ khuôn mặt non nớt của mình, trong lòng phiền muộn.

Kim Điêu tiến lên hai bước, ánh mắt rơi vào váy cỏ quanh eo Ninh Phỉ, hỏi: “Trên người của ngươi là cái gì?”

Ninh Phỉ vỗ váy của mình, ha ha cười nói: "Váy cỏ, lát nữa ta đưa cho Điêu huynh một cái, không biết Điêu huynh tên là gì?"

Kim Điêu nói ngắn gọn: “Vũ.”

Ninh Phỉ hoài nghi, anh thấy rằng hầu hết bộ lạc Kim Điêu đều gọi là vũ.

Con báo nghe được Ninh Phỉ mời Kim Điêu ở lại, nó vội vàng vươn móng vuốt câu lấy váy cỏ của Ninh Phỉ, nức nở nói: “Ca ca, ngươi thật là không nghĩa khí, ngươi đây là cứu ta hay là hại ta? "

Ninh Phỉ liếc nhìn con báo hèn nhát một cái, nói: "Ta đương nhiên sẽ cứu ngươi, đừng sợ hãi, đi thôi."

Con báo vốn muốn chạy, nhưng lại cảm thấy chạy cũng sẽ bị bắt, vì vậy nó ủ rũ cụp đuôi đi theo Ninh Phỉ, tính quay đầu lại tìm cơ hội chuồn đi. Nhưng hành trình này đã khiến y mở rộng tầm mắt!

Con báo tự nhiên đã nhận được một số thông tin từ thế giới này, biết rằng thế giới này vẫn còn ở trạng thái ăn tươi nuốt sống rất nguyên thủy, và thậm chí còn chưa đạt đến thời đại phát nương làm rẫy. Nhưng y đã thấy gì?

Những vùng đất rộng lớn với những cánh đồng chỉnh tề, những ngôi nhà vuông vức, còn có một hàng rào tre… Cái gì ở trong hàng rào tre kia? Đình hóng gió? Thậm chí còn có một vài cái cây được trồng bên cạnh đình hóng gió…

Cái gì, chuyện gì đang xảy ra ở đây? Chẳng lẽ đây chính là xứ sở hoa đào mà Đào Uyên Minh đã nhắc tới? Hay là vì y chạy quá nhanh, vượt quá tốc độ âm thanh mà xuyên tới một thời không khác?

Còn chưa đến gần hàng rào đã nghe thấy tiếng thút thít của vài chú hổ con. Đại Hoa liếc nhìn Ninh Phỉ, thấy Ninh Phỉ gật đầu, liền chạy vào nhà. Vừa rồi nàng đang cho đàn con ăn, chợt ngửi thấy mùi của những con dã thú khác, mới cùng với Lão Thạch Đầu chạy ra ngoài.

Mọi thứ trước mắt không chỉ là điều không tưởng đối với con báo, ngay cả Kim Điêu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đôi mắt sắc bén của cậu nhìn xung quanh, nhưng cậu không thể tìm thấy bất cứ thứ gì giống với bộ tộc của mình. Chẳng lẽ thứ hình vuông trước mắt này là hang của báo sao? Nhưng cậu nhớ rằng báo đốm hầu hết thời gian đều ngủ trên cây.

Lão Thạch Đầu theo ý của Ninh Phỉ mà vào phòng, một lúc sau cũng mặc cùng kiểu váy cỏ với Ninh Phỉ, trên tay còn cầm thêm hai cái nữa. Ông đưa một cái cho Vũ, ném cái còn lại vào đầu con báo. Là một con báo đốm, ông thực sự coi thường con báo hèn nhát này.

Hơn nữa đừng nhìn con báo với cái từ báo, chúng lại hoàn toàn không hú giống chủng tộc của chúng chút nào, mà là... kêu meo meo!!

Này có khác gì với mèo đâu?

Gọi là mèo săn thì đúng hơn!

Con báo ngậm váy cỏ, xấu hổ trốn sau nhà, mặc vào rồi mới đi ra.

Ninh Phỉ nhìn thấy liền nở nụ cười.

Thật tốt, nó không cao bằng tôi!

Vũ ở cùng với Lão Thạch Đầu xem ông làm mẫu mặc váy cỏ, nét mặt còn gượng gạo lại cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cậu đi theo Lão Thạch Đầu vào "tổ", ngửi thấy một mùi rất thơm, mùi này khiến cậu chợt nhận ra mình đang đói bụng.

Con báo thò đầu vào tiến vào, nó vươn cổ nhìn nơi tỏa ra hương thơm thì thấy con báo đốm già đang dùng thìa múc đầy một bát cháo thịt trong nồi đất!

Những cái này, cái này…

Đây rõ ràng là không thể tồn tại trong xã hội nguyên thủy này! Chẳng lẽ…

Ánh mắt cậu dừng trên người Ninh Phỉ, không nhịn được mở miệng, nhẹ giọng nói: “Thiên, thiên vương cái địa hổ*."

Ninh Phỉ suýt chút nữa cười ra tiếng, anh quay đầu nhìn con báo: “Bảo tháp trấn hà yêu*."

“Thân nhân!!!” Con báo đột nhiên lao vào người Ninh Phỉ, nước mắt lăn dài trên mặt: “Thân nhân, thân nhân!!! Meo meo~~~"

Ninh Phỉ: …

Con báo rót hai bát cháo bột ngô lớn, cảm động đến rơi nước mắt: “Ngươi không biết đâu, khi ta tiếp thu kiến thức từ thế giới này, quả thực không biết nên cười hay nên khóc. Từ địa ngục này đến địa ngục khác, trái tim ta đã tan nát!”

Ninh Phỉ không khỏi tò mò hỏi: “Vị huynh đệ này, ngươi là người nơi nào?"

Vốn dĩ anh cho rằng con báo sẽ nói tên của một thành phố nào đó, nhưng không ngờ con báo lại phun ra một từ khiến anh kinh ngạc.

"Tận thế."

_______

(**: “Thiên vương cái địa hổ- 天王盖地虎” – trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, ở VN có tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và “Bảo tháp trấn hà yêu – 宝塔镇河妖” – là ám hiệu gặp mặt, đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi “Thiên vương cái địa hổ?”, Dương Tử Vinh sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”)