Âu Dương Hoa đang sắp xếp lại các công việc tại công ty, cô không thấy Tần Liễu có ý định làm gì mình nữa trong vài ngày qua. Lãnh Bá Ninh bỗng gọi cho cô khiến cô lo lắng không biết có phải Tần Liễu sắp hành động không.
“Alo, anh gọi tôi có việc gì?”
“Âu Dương Hoa, tôi muốn cô phải thật bình tĩnh nghe tôi nói. Thời gian qua tôi đã theo dõi Tần Liễu.” Lãnh Bá Ninh nói. Tuy Trịnh Hòa và Vạn Minh không tán thành với ý kiến của Lãnh Bá Ninh nhưng họ cũng không thể quản anh ta làm gì. Hiện tại không có vụ án lớn nào, do đó Lãnh Bá Ninh có thể dành thời gian ra theo dõi.
Âu Dương Hoa mỉm cười, cô biết là thế nào anh ta cũng sẽ giúp cô “Vậy cô ta đang lên kế hoạch gì? Anh yên tâm, tôi đã hiểu rõ con người của cô ta. Thế nên dù kế hoạch có hèn hạ hay dã man ra sao tôi cũng không bị sốc đâu?”
“Thật ra thì cô ta vẫn chưa chuẩn bị làm gì cả, vấn đề có lẽ là do cô ta không làm gì cả.” Lãnh Bá Ninh đáp.
“Ý anh là sao?” Tần Liễu nghe mà không hiểu chút nào? Liệu có phải anh ta đang đùa không. Lãnh Bá Ninh đâu phải là người như thế.
“Ba mẹ cô chết rồi. Tro cốt vừa được đưa về.” Lãnh Bá Ninh đáp.
Phải mất cả phút sau, Âu Dương Hoa mới nhận thức được là mình không nghe nhầm. Ba mẹ cô đã mất mà cô còn không kịp nhìn họ lần cuối.
Âu Dương Hoa cúp máy và lập tức đón xe tới nhà của Tần Liễu, chính xác là nhà của “Âu Dương Hoa”. Cô nhấn chuông điên cuồng cho tới tận lúc Tần Liễu ra mở cửa.
“Ba mẹ tôi chết rồi sao?” Âu Dương Hoa hỏi ngay khi thấy mặt cô ta.
“Là ba mẹ tôi, ba mẹ cô đã chết lâu rồi.” Tần Liễu nhắc nhở.
“Tôi không có tâm trạng chơi trò đóng kịch với cô đâu. Hãy mau nói cho nghiêm túc vào.” Âu Dương Hoa giận dữ khiến Tần Liễu cũng có chút e sợ.
“Được, cô muốn nói gì thì vào trong nhà mà nói.” Tần Liễu mời cô vào nhà.
Mặc dù không muốn mất thời gian, nhưng Âu Dương Hoa biết kiểu người như Tần Liễu sẽ không chịu tử tế nếu không nghe theo lời cô ta. Thế là cả hai vào phòng khách. Tần Liễu lại câu giờ “Cô uống cà phê nhé, loại hảo hạng đấy, không giống mấy thứ cô uống hai năm qua.”
“Không cần, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô về ba mẹ tôi mà thôi.” Âu Dương Hoa nóng lòng. Truyện Nữ Phụ
“Cô không cần nhưng tôi thì cần, tôi sẽ đi chuẩn bị, cô có thể ngồi đó hoặc ra về.” Tần Liễu biết mình đang nắm thế chủ động nên vô cùng phách lối.
Âu Dương Hoa đành ngồi chờ cô ta đi pha cà phê. Nhìn qua một lượt căn phòng, cô có thể thấy nhiều món đồ quý giá đã bị bán mất, chứng tỏ mất độ hoang phí của Tần Liễu khủng khiếp đến mức nào.
Chuyện tài sản chỉ là phụ, cô quan tâm nhất bây giờ là hậu sự của ba mẹ cô. Cô chỉ mong có thể dự đám tang của họ. Việc họ bay về nước và gặp tai nạn có thể xem như tội gián tiếp của Tần Liễu hay không, cô không thể nói được. Dù một cách ghét bỏ thì cô có thể cho rằng do Tần Liễu khiến công ty rơi vào tình trạng này, họ mới phải lên chuyến bay đó và thiệt mạng nhưng cô cũng biết là cô ta không hề cố tình làm việc đó. Âu Dương Hoa nghĩ chỉ cần cô ta để mình chia tay ba mẹ lần cuối thì cô có thể bỏ qua cho cô ta những việc trước đây.
Tần Liễu trở lại với hai tách cà phê. Mùi cà phê hảo hạng đã lâu rồi cô mới ngửi lại, nhưng bây giờ Âu Dương Hoa không có tâm trạng để thưởng thức.
“Tôi nói đơn giản thôi, tôi muốn tham dự tang lễ của ba mẹ tôi và có thể nói lời từ giã họ. Tôi nghĩ việc này cô có thể sắp xếp dễ dàng.” Âu Dương Hoa đưa ra đề nghị.
“Bình tĩnh nào, uống ngụm cà phê rồi bàn.” Tần Liễu ung dung thưởng thức cà phê và nhìn cô chờ đợi.
Khó chịu với thái độ cợt nhả này của cô ta, Âu Dương Hoa nhanh chóng uống cạn tách cà phê “Đừng câu giờ nữa, tôi muốn nghe cô trả lời.”
“Tôi nghĩ mình không giúp được cô rồi, vì tôi không định tổ chức đám tang cho họ, cũng không có ý định cho họ một ngôi mộ tử tế, tiền còn không đủ để tôi xài.” Tần Liễu tỏ vẻ khinh khỉnh.
Âu Dương Hoa tức giận đập bàn quát mắng “Cô không có tình người à? Ngay cả những sự tôn trọng dành cho người chết cô cũng không có sao?”
“Đúng đấy, tôi cũng không có ý định cho cô gặp lại họ. Nếu thích tôi có thể đem tro cốt họ rải xuống đường cho bay theo gió nữa kìa, cô làm được gì tôi? Tôi chẳng sợ thiên hạ chê cười đâu, dù gì tôi cũng sắp tàn lụi rồi.” Tần Liễu cãi lại.
“Cô dám?” Âu Dương Hoa tức giận, hôm nay dù phải trả giá thế nào, cô cũng không để cho Tần Liễu tiếp tục làm theo ý mình. Những tội ác cô ta làm, hôm nay cô nhất định phải dừng tất cả lại.
Không rõ có phải do quá kích động hay không, Âu Dương Hoa bỗng thấy chóng mặt, mắt hoa lên và mọi thứ xung quanh nghiêng ngả. Tần Liễu cười nói “Tôi đã chuẩn bị chỗ thuốc ngủ này, định sẽ tiếp cớ để dụ cô tới đây sau. Nhưng bây giờ cô đã tự vác xác tới thì tôi đành phải tùy cơ ứng biến thôi nhỉ?”