Âu Dương Hoa chưa từng nghĩ về cái chết, cô vẫn còn quá trẻ. Giây phút vụ va chạm xảy ra, cô mới bắt đầu nghĩ tới nó. Liệu cô chết đi thì sẽ có ai khóc thương cho cô? Tất nhiên ba mẹ cô sẽ rất đau lòng trước cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Và cả Mạc Phi nữa. Họ vừa cưới nhau không lâu, còn chưa kịp có một đứa con. Liệu anh có đau buồn lâu không hay sẽ sớm có hạnh phúc mới bên người khác. Cả những bạn bè và đồng nghiệp của cô hẳn cũng rất buồn.
Dường như linh hồn của Âu Dương Hoa đã rời khỏi thể xác, cô cảm thấy cả cơ thể bay bổng và nhìn thấy ánh sáng phía trước mặt. Đột ngột, tất cả trở về với một màu đen tối và những cơn đau buốt trên khắp cơ thể.
Cô từ từ mở mắt dậy. Người y tá liền hỏi “Cô Tần, cô tỉnh dậy rồi. Cô có thấy khó chịu gì trong người không?”
Cô Tần? Nghe không giống chữ Âu Dương chút nào, Âu Dương Hoa nghĩ đã có nhầm lẫn gì đó. Nhưng lúc này cô cảm thấy rất mệt để giải thích, cô chỉ khẽ lắc đầu.
Người y tá kiểm tra các chỉ số rồi bảo cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi. Âu Dương Hoa nhìn xuống cơ thể mình, cô phải quấn băng gần như khắp nơi và phải bó bột một bên tay. Nhưng còn sống đã là rất tốt rồi, Âu Dương Hoa không dám đòi hỏi gì hơn. Cô không biết đã bao lâu trôi qua, nhìn sang bên cạnh, Mạc Phi không có tại đó.
Cô tự hỏi có phải anh chưa biết tin hay không? Hay là anh chưa về kịp. Cô không nghĩ anh sẽ vì cuộc họp mà bỏ cô lại một mình. Một lúc sau, Âu Dương Hoa đã cảm thấy khỏe hơn, cô bảo với y tá rằng mình muốn di chuyển.
Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ thì họ đồng ý để cô tạm rời giường. Âu Dương Hoa trước hết muốn đi vệ sinh, tiện thể xem trên mặt mình có vết thương nào hay không. Vào phòng vệ sinh, cô đứng hình, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trong gương.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng không phải của cô, Âu Dương Hoa cảm thấy mình có biết người này.
“Đúng rồi, là cô ấy.” Âu Dương Hoa run rẩy, cô nhận ra đây chính là cô gái mà cô đã đụng phải trên đường. Tại sao cô lại có hình dạng của cô ấy?
Vò đầu bứt tóc một lúc lâu, Âu Dương Hoa quyết định rời khỏi phòng vệ sinh và hỏi y tá “Có một cô gái nào nhập viện cùng lúc với tôi hay không?”
“Có. Hai người đều bị tai nạn giao thông, cô gái ấy đang ở phòng thượng hạng, hình như tên là Âu Dương Hoa.” Cô y tá đáp.
“Âu Dương Hoa?” Cô ngạc nhiên, đó chính là cô cơ mà?
“Phải, hai người biết nhau sao?” Cô y tá tò mò.
“Không, không. Tôi có thể thăm cô ấy không?” Âu Dương Hoa hỏi, cô có một suy nghĩ, cần phải gặp người đó để xác nhận.
“Được thôi.” Cô y tá đáp và dẫn đường.
Đứng trước căn phòng bệnh, Âu Dương Hoa hít thở sâu để chờ đón câu trả lời. Người y tá mở cửa và cô bước vào.
Trước mắt Âu Dương Hoa là một người nằm trên giưởng bệnh và bóng lưng của Mạc Phi, đứng bên cạnh còn có một người lạ mà cô không quen biết. Người nằm trên giường không ai khác chính là cô, hay nói chính xác hơn là thể xác của cô.
Mạc Phi nghe tiếng mở cửa liền quay lại, kinh ngạc tột độ khi thấy cô. Người lạ mặt kia lên tiếng “Cô Tần Liễu, người đã bị chiếc Audi tông phải. Hai người quả là có duyên nhỉ, tỉnh dậy gần như cùng lúc.”
Tần Liễu? Ra đó là tên của thân xác này, Âu Dương Hoa thầm nghĩ. Vậy là suy đoán của cô đã đúng, hai người đã bị hoán đổi linh hồn. Có lẽ sẽ khó để giải thích cho Mạc Phi hiểu được chuyện khó tin này. Nhưng nếu cả hai cùng giải thích thì có lẽ sẽ thuyết phục được Mạc Phi.
Âu Dương Hoa hỏi người đang ở trên giường “Cô là?’
“Tôi là Âu Dương Hoa, chủ tịch công ty phần mềm Âu Dương. Tôi rất xin lỗi đã liên lụy cô, nhưng tôi đã bị ai đó hãm hại và phá hỏng phanh xe, do đó đã không kiểm soát được tay lái và tông phải cô. Tôi đã bàn luận với chồng tôi là Mạc Phi, chúng tôi sẽ lo hết viện phí cho cô và người lái xe taxi kia.” Tần Liễu trong thân xác Âu Dương Hoa đáp.
Cô tròn mắt kinh ngạc, không ngờ cô ta lại nhận vơ thân phận của mình. Lãnh Bá Ninh nhìn ra cô có suy nghĩ liền hỏi “Cô Tần, cô có điều gì muốn nói sao?”
Mạc Phi liền xen vào “Có lẽ cô ấy quá kinh ngạc thôi. Phải không?”
Dường như Mạc Phi đang muốn cô hợp tác, nhưng tại sao? Anh có quen biết gì với Tần Liễu đâu?
“Có thể cô ấy mới tỉnh dậy nên vẫn chưa ý thức được hết mọi chuyện. Cô tới đây để thăm tôi thật đáng quý. Nhưng chúng ta nói chuyện sau nhé, thanh tra Lãnh đây đang muốn hỏi tôi vài chuyện.” Tần Liễu tiếp lời Mạc Phi.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô có nghĩ ra ai muốn hãm hại mình hay không? Và cô có nhận thấy có người đột nhập vào garage nhà cô không?” Lãnh Bá Ninh hỏi luôn.
“Câu trả lời cho cả hai là không. Hai người có thể ra ngoài một lúc không? Tôi có vài điều muốn nói riêng với cô ấy."