[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 13




Hữu Xu đã làm tốt chuẩn bị đi theo chủ tử về kinh, Tống ma ma cùng Bạch Thược lại trước một bước đuổi tới Khai Nguyên tự, muốn đón Hữu Xu rời đi. Các nàng cho rằng mười năm qua đi, lệ quỷ đã sớm đi rồi, ở hay không ở bên cạnh quý nhân cũng không hề gì.

“Bây giờ ta còn chưa thể đi.” Hữu Xu nghe xong ý đồ hai người đến, lắc đầu cự tuyệt. Cậu chưa tìm được biện pháp giết chết lệ quỷ, một khi rời khỏi chủ tử, chỉ có một con đường chết.

“Nhưng mà mẫu thân người vẫn chờ người đó!” Tống ma ma gấp cực kỳ, nắm chặt cổ tay thiếu gia, thấp giọng nói, “Người có muốn biết thân thế của mình hay không?” Bà vốn nghĩ chờ thiếu gia thành gia lập nghiệp rồi lại về thượng kinh nhận tổ quy tông, nào biết tiện nhân Lâm thị kia lại không chịu buông tha tiểu thư, nhét vài vật riêng tư của nam tử vào trong phòng tiểu thư, nói xấu tiểu thư thông dâm với người ngoài, buộc tiểu thư tự cắt tóc làm ni.

Khi Tống ma ma thu được tin tức, việc này đã thành kết cục đã định, nghĩ đến đời này của tiểu thư đều hủy trong tay Vương Tượng Càn cùng Lâm thị, bất luận thế nào bà cũng nuốt không trôi ngụm khí này, dưới cơn xúc động liền muốn mang thiếu gia về. Thiếu gia tốt xấu gì cũng là con trai trưởng Vương gia, lại thông minh tuấn tú như thế, chắc chắn có thể đạt được sủng ái của lão thái gia cùng thái phu nhân.

Nghĩ tới đó, bà cũng không quản thiếu gia có nguyện ý nghe hay không, đem tất cả chuyện cũ trước đây triệt để nói ra đến nơi đến chốn, cuối cùng thấp giọng khóc nói, “Thiếu gia, mẫu thân người vẫn chờ người trở về cứu nàng đó. Người mau cùng ta về thượng kinh đi.”

“Ngươi là muốn để ta trở về nhận tổ quy tông sao?” Hữu Xu mặt không đổi sắc hỏi ý kiến. Chớ nói tự thân cậu còn khó bảo toàn, dù cho không có bị lệ quỷ cuốn lấy, cũng tuyệt đối sẽ không về Vương gia.

Tống ma ma liên tục gật đầu, Bạch Thược cũng lộ ra vẻ mặt mong đợi.

“Là con trai trưởng thì có năng lực như thế nào? Mẫu thân là chính thê, vẫn rơi vào kết cục làm bạn với thanh đăng cổ phật, lão thái gia, lão phu nhân có từng giúp nàng nói qua một câu công đạo sao? Các ngươi cũng nói, ta vừa sinh ra, người cả nhà đều biết ta là quỷ đòi nợ đầu thai, bị các ngươi ôm đi mười lăm năm, cũng không ai hỏi thăm. Vốn tưởng rằng quỷ đòi nợ đã chết ở bên ngoài, đang định thở phào, rồi bỗng nhiên lại tìm tới cửa, Tống ma ma, nếu đổi lại là ngươi? Ngươi thích được sao?” Hữu Xu nhấp nhấp môi, tiếp tục nói, “Ngay cả mẫu thân không hề có sức uy hiếp mà Lâm thị cũng chưa từng dung được, lại như thế nào dung được đứa con trai trưởng là ta tranh gia sản với nhi tử của nàng? Mà trưởng bối trong nhà, ai sẽ che chở ta? Phụ thân? Lão thái gia? Hay lão phu nhân?”

Hữu Xu một lần nữa khoát tay cự tuyệt, “Tống ma ma, chúng ta thế đơn lực mỏng, bây giờ trở về không phải là xả giận, mà là chịu chết. Mẫu thân có thể rời khỏi Vương gia là chuyện tốt, ít nhất không cần chịu giày xéo nữa. Đợi ta xong chuyện nơi đây, ta liền đón nàng ra. Tóc cạo rồi có thể dài lại, xuất gia có thể hoàn tục, nhưng mạng không còn, thì cái gì cũng mất.”

Tống ma ma vừa nghe lời ấy, nhất thời rơi vào trầm mặc thật dài. Biểu tình nóng bỏng của Bạch Thược cũng chậm rãi lạnh xuống. Sau một chung trà, hai người song song tỉnh ngộ, mắt lộ ra xấu hổ. Các nàng cũng hồ đồ, thiếu chút nữa hại thiếu gia. Vương gia chỗ nào mà là nơi tốt để đến chứ, đều là núi đao biển lửa, huyết trì luyện ngục.

Nghĩ thông suốt xong, hai người bảo Hữu Xu viết một phong thư cho mẫu thân, cũng để nàng an tâm, sau đó về nhà thu thập hành lý, đến kinh thành trước điều tra tình huống. Các nàng chân trước vừa rời đi, A Đại chân sau đã tới, bảo Hữu Xu chuẩn bị tốt để đi xa nhà.

Ba ngày sau, Hữu Xu cùng chủ tử đi lên xe ngựa, lắc lắc lư lư đi tới kinh thành.

Cơ Trường Dạ cầm một tờ thánh chỉ trong tay, khẽ cười nói, “Hữu Xu không có lời gì muốn hỏi ta sao?”

Hữu Xu đang nắm một khối mễ cao, dùng răng cửa mài từng chút từng chút, nghe vậy trái phải lắc đầu, không hề hứng thú với nội dung trên thánh chỉ. Nên biết thì cậu đã sớm biết, không nên biết, cậu cũng đã đoán được, người quá thông minh chính là phiền não như thế đó.

Cơ Trường Dạ kéo thiếu niên vào trong ngực, tỉ mỉ lau sạch mảnh vụn bên khóe miệng cậu, thở dài, “Ta vốn tưởng rằng đời này cũng không về kinh thành, cho nên muốn vứt bỏ mà sống một lần nữa, lại không ngờ phụ hoàng lại gọi ta trở về. Hữu Xu, ước chừng ngươi cũng đã đoán được đi? Ta chính là đương triều tam hoàng tử Cơ Trường Dạ.”

Hữu Xu gật đầu, biểu tình mười phần lạnh nhạt. Chủ tử chính là chủ tử, bất luận là thiếu niên nghèo túng để tóc tu hành trong Khai Nguyên tự, hay là thượng vị giả (người ở vị trí cao) hiện giờ bày mưu nghĩ kế, với cậu mà nói đều không có gì khác nhau.

Cơ Trường Dạ đối với việc thiếu niên phản ứng bình thường thực vừa lòng, cân nhắc một lúc lâu, lại nói, “Vậy ngươi có biết thân thế của mình chứ?” Rốt cuộc vẫn là đi đến một bước này, hắn mím mím môi, cảm giác trong miệng vạn phần khô khốc.

Hữu Xu một mặt gật đầu một mặt gặm mễ cao, trong đôi mắt to hắc bạch phân minh tràn đầy nghi hoặc, giống như muốn hỏi vì sao chủ tử lại nhắc tới việc này.

Trong lòng Cơ Trường Dạ kinh ngạc, nắm cằm thiếu niên, nhìn kỹ cậu, “Biết từ lúc nào?”

“Bốn ngày trước, lần Tống ma ma đến xem ta.” Hữu Xu thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.

“Đúng là ngày đó biết được.” Cơ Trường Dạ thì thào tự nói, nhiều lần nhớ lại biểu hiện mấy ngày gần đây của Hữu Xu, phát hiện cậu nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, không có chút bi thương và thù hận như trong dự đoán của mình, cũng không có ý nguyện xin mình giúp đỡ. Trong lòng Hữu Xu rốt cuộc suy nghĩ cái gì?

Lấy lại bình tĩnh, hắn tiếp tục truy vấn, “Nếu như thế, vậy ngươi có từng nghĩ về Vương gia nhận tổ quy tông không? Nếu ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi đón cả Tống thị trở về.”

Hữu Xu nào dám đi? Vừa nghe lời này, ngay cả mễ cao cũng ăn không vô, vội vàng bổ nhào vào bên người thanh niên, hai tay quấn lên thắt lưng rắn chắc của hắn, vội vàng thổ lộ, “Xin chủ tử ngàn vạn lần đừng đưa ta rời đi! Vương gia dù tốt hơn nữa thì có thể thế nào? Từ nhỏ bọn họ đã vứt bỏ ta, chưa từng cho ta một hạt gạo, cũng chưa từng cho ta một bộ quần áo. Nuôi ta lớn chính là chủ tử, dạy ta đọc sách chính là chủ tử, cho ta ăn no mặc ấm, bình an khoẻ mạnh vẫn là chủ tử, ta tình nguyện ở bên người chủ tử làm tôi tớ, cũng không muốn trở lại Vương gia làm đại thiếu gia gì đó.” Nói đến chỗ này, Hữu Xu chớp chớp đôi mắt to đen trắng rõ ràng, trong suốt thấy đáy, chân thành tha thiết nói, “Nơi nào có chủ tử, nơi đó mới là nhà của ta.”

Hữu Xu miệng lưỡi vụng về, duy nhất nói nhiều lời như thế, đã là phát huy vượt xa người thường, nhưng mà từng câu từng chữ này, lại đều là lời tâm huyết của cậu. Cậu lo lắng mình không cách nào lay động trái tim của chủ tử, không khỏi cảm thấy vô cùng lo âu, hốc mắt, mũi chậm rãi đỏ lên, lông mi dày đậm cũng trở nên ẩm ướt, nhìn qua đáng thương cực kỳ.

Cơ Trường Dạ nhìn như ôn nhu khoan dung, kì thực nội tâm lại lạnh lùng nhất, lúc trước nhận lấy Hữu Xu, một là để lợi dụng thân thế của cậu đạt được mục đích, hai là để tìm việc vui, thương tiếc đối với Hữu Xu thì có, cũng không phải rất nhiều. Nhưng lòng người đều là thịt, sớm chiều làm bạn mười năm, dù Cơ Trường Dạ là một tảng đá, cũng phải bị ủ ấm, huống chi Hữu Xu đối với hắn không có một chút hư tình giả ý, tấm lòng son kia, từ đầu đến cuối đều chưa từng thay đổi.

Hắn không kịp nghĩ nhiều, đem thiếu niên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ôm vào trong ngực nhẹ nhàng vỗ vỗ, nhận lời nói, “Hữu Xu đừng sợ, ta không đưa ngươi đi. Nơi có ta, luôn có chỗ cho ngươi về.” Người trong ngực, là hắn tay cầm tay dạy dỗ lớn lên, tận mắt nhìn thấy cậu từ đứa nhỏ cao ba thước trưởng thành thành thiếu niên tư nghi tuyệt thế. Mặc dù hắn đã hai mươi lăm, đến nay lại chưa từng đại hôn, bên người vừa không thê thiếp cũng không có con nối dòng, nói Hữu Xu là hạ nhân của hắn, kì thực không khác gì thân nhân của hắn. Mỗi ngày bọn họ ngồi cùng bàn cùng mâm, chung giường chung gối, sớm đã là tồn tại thân mật nhất, quan trọng nhất của nhau.

Đưa Hữu Xu đến Vương gia lòng người hiểm ác, không có cương thường, hắn làm thế nào nỡ? Cái gọi là bố cục, cái gọi là trù tính, trước ánh mắt khóc hồng của Hữu Xu, cái gì cũng không phải. Cơ Trường Dạ thỏa hiệp, triệt triệt để để thỏa hiệp.

Hắn lau nước mắt bên khóe mắt Hữu Xu, bẻ mễ cao ra, từng chút từng chút đút vào trong miệng cậu, ôn nhu nói, “Được rồi, đừng khóc, ngươi đã không còn là đứa nhỏ ba bốn tuổi nữa, thế nào mà còn thích khóc nhè? Chỉ cần ngươi không nguyện ý, ta tuyệt đối sẽ không đưa ngươi đi, ta xin thề.”

Cơ Trường Dạ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, Hữu Xu nghe xong lời này mới tính là an tâm, vươn đầu lưỡi ra cuốn lấy mễ cao, rầu rĩ nói, “Ta không khóc, chỉ là lòng có chút nghẹn, ăn vài thứ là tốt rồi.” Dứt lời tiếp nhận mễ cao, ngao ô cắn một ngụm lớn.

Nhìn quai hàm thiếu niên phồng lên xẹp xuống, Cơ Trường Dạ thấp giọng cười, khói mù đọng lại trong lòng chậm rãi tiêu tan.

Ba ngày sau, đoàn người đến thượng kinh. Bởi vì năm đó khi tam hoàng tử bị trục xuất còn chưa kịp xuất cung kiến phủ, hiện giờ lớn tuổi, cũng không tiện ngủ lại trong cung, hoàng đế liền ban cho hắn một tòa phủ đệ quan viên mà ngày trước kê biên tài sản.

Lúc Hữu Xu nhảy xuống xe ngựa, cung nhân nội vụ phủ phái tới đang chà lau đại môn màu đỏ thắm, tấm biển “Phương phủ” treo trên cửa mới vừa bị tháo xuống, tùy ý đặt ở ven đường.

“Cái người này sao ngươi lại vô lễ như thế, lại đem xe ngựa dừng ở trước cửa chính nhà người khác. Nhanh nhanh tránh ra!” Một cung nhân tiến lên xua đuổi, nhìn thấy Cơ Trường Dạ theo sau tới, phân biệt một lúc lâu mới quỳ xuống hành lễ. Bất luận thế nào gã cũng không nghĩ tới, đương triều tam hoàng tử, cũng là con trai trưởng duy nhất của Thánh Thượng, khi về kinh lại chỉ trang bị một chiếc xe ngựa, nhìn qua cực kỳ mộc mạc.

Ai, quả nhiên là một người không được sủng. Nghĩ như vậy, cung nhân không khỏi toát ra vài phần khinh miệt.

Cơ Trường Dạ thản nhiên liếc nhìn gã một cái, lập tức dắt Hữu Xu đi vào. Từ lúc mẫu hậu hoăng thệ, hắn liền nhìn thấu tình người ấm lạnh, cũng nhìn rõ lòng người dễ thay đổi. Hắn không đau buồn vì phụ hoàng giáng chức nữa, cũng không phẫn nộ vì người bên ngoài khinh thường nữa, chỉ vì hắn biết, sớm muộn gì mình cũng sẽ đi lên ngai vàng cao nhất kia, đem những người này giẫm ở dưới chân.

Nói đến cũng là mệnh khổ, tuy rằng Hữu Xu đến từ hiện đại, lại gửi hồn tại Vương gia đại phú đại quý, nhưng lại chưa từng ở qua nhà cửa xa hoa rộng rãi như thế. Cậu nhìn nhìn nơi này, sờ sờ nơi kia, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

Nhưng đối với Cơ Trường Dạ mà nói, tòa dinh thự này chỉ có thể dùng hai chữ “đơn sơ” để hình dung. Phóng mắt toàn bộ Đại Minh hoàng triều, chỗ ở của hoàng tử nào mà lại là quy chế quan viên tam phẩm? Hắn mới vừa vào kinh liền bị hung hăng đánh vào thể diện, cũng không biết bao nhiêu người đang âm thầm xem trò cười. Nhưng vậy thì sao, có thể làm cho hoàng đế chính mồm phủ quyết ý chỉ vĩnh viễn trục xuất hắn lúc trước, Cơ Trường Dạ đã thắng một bậc.

Hiện giờ, nhìn thấy Hữu Xu nở rộ đôi mắt sáng ngời, bên má lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ, tâm tình Cơ Trường Dạ càng thêm khuây khoả.

“Thích nơi này sao?” Hắn theo thói quen chọt vào má lúm mềm mềm kia, mê muội vì xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi nơi đầu ngón tay.

Hữu Xu gật đầu thật mạnh. Nơi này hoa mộc chót vót, núi giả san sát, có thể nói là ba bước thành cảnh năm bước thành tranh, so sánh với Khai Nguyên tự rách nát tiêu điều quả thực là khác nhau một trời một vực. Trải qua mạt thế uốn nắn, lại bị cha mẹ vứt bỏ, đối với phẩm chất sinh hoạt Hữu Xu căn bản không có xa cầu gì, có thể ở lại một nơi tráng lệ như thế, tất nhiên là vô cùng thỏa mãn.

Cơ Trường Dạ thấy thiếu niên rất vui vẻ, chút không vui trong lòng cũng theo đó tiêu tan.