Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương

Chương 30: 30: Thứ Hạnh Phúc Vay Mượn




" Cậu vẫn chưa hết sốt, ngày mai vẫn còn dùng thuốc và truyền nước."

Sắc mặt Thiên Phong thâm trầm như phủ một tầng sương lạnh. Nhìn An Thanh anh có thể nhận ra cô đang miễn cưỡng.

" Đừng lo, sáng mai mình lại đến. Về nhà thay đồ, tắm rửa chút cho thoải mái cũng tốt."

An Thanh cố gắng trấn an bạn, vừa nói vừa chỉ vào bộ đồng phục bệnh viện trên người mình.

Thiên Phong thở dài đầy bất lực. Người đàn ông kia là chồng cô, bản thân cô chấp nhận đi theo chồng thì anh còn có thể làm được gì.

" Có chuyện gì thì gọi điện, mình sẽ đến ngay."

An Thanh ừ một tiếng rồi nhìn lên Hà Băng, bất đắc dĩ gật đầu, mặc cho anh bế ra ngoài trước sự trầm trồ, kinh ngạc của các đồng nghiệp.

Sao có thể không kinh ngạc, không trầm trồ cho được. Một chàng trai trẻ dung mạo bất phàm, tài năng vượt trội là đích đến của bao nhiêu cành vàng lá ngọc lại thuộc quyền sở hữu của một cô bác sĩ có gia thế tầm thường. Anh ôm cô sải bước chân dài vững chắc, trong mắt mọi người đứng đó dường như họ vô cùng tình cảm, vô cùng hạnh phúc.



An Thanh cười mỉa mai, oán trách.

" Thứ hạnh phúc vay mượn."

Về đến nhà, An Thanh tắm rửa, thay đồ xong đã gần chín giờ tối. Cô vịn tay vào tường lê những bước chân chậm chạp về giường ngủ. Mặt như quả cà chua chín, thở không ra hơi. Con người ta dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng khi đối diện với bệnh tật cũng chỉ nhỏ bé như sâu bọ, muốn tỏ vẻ cũng khó lòng.

Hà Băng chuẩn bị cho cô chút đồ ăn nhẹ và sữa ấm.

Cô nhận đồ ăn rồi bảo anh ra ngoài.

Hà Băng đau lòng nhìn cô gái yếu ớt ngồi tựa lưng lên thành giường.

" Anh được tận mắt thấy em ăn được một chút mới yên tâm."

An Thanh: " Anh ở đây em càng bực bội."

Đôi lông mày thanh tú của An Thanh nhíu lại, giọng nói đầy bất mãn.

Hà Băng như chẳng bận tâm những gì vừa nghe được. Anh nhẹ nhàng gắp mì bón cho cô rồi đợi cô uống hết sữa mới nhẹ giọng.

" Em ngủ đi."



Đợi cô nằm xuống, anh khẽ kéo tấm chăn mỏng đắp ngang vai cho cô rồi lại chỉnh điều hoà về 26 độ.

Cả đêm An Than bị cơn sốt cao, cơn ho dồn dập, còn có cả sự tắc nghẹt hai bên mũi hành hạ đến mơ màng. Phía cạnh giường, người đàn ông vẫn lặng lẽ kiểm tra nhiệt độ, thi thoảng lại thay khăn chườm ấm cho cô.

Những tia nắng sớm mai nô đùa bên cửa sổ, An Thanh khẽ nheo mắt từng chút thích nghi với ánh sáng bên ngoài. Một tay của cô vẫn được những ngón tay thon dài nắm chặt.

 An Thanh đau xót nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ ngục bên cạnh giường. Có lẽ những ngày này anh cũng mệt mỏi không ít. Vừa dỗ dành em gái, vừa lo chuyện công ty, còn phải chăm nom thêm một người ốm. Gương mặt tuấn mĩ kia tiều tụy đến đau lòng.

Tiếng chuông cổng vang lên, An Thanh khẽ rút bàn tay mình ra khỏi tay Hà Băng, khoác lên cho anh tấm chăn mỏng rồi chậm chạp ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn người đến An Thanh liền trở nên bối rối. Cô không biết lúc này nên đối diện thế nào với sự xuất hiện của Hà An nhiên.

" An Nhiên"

Hà An Nhiên mặt không biểu cảm, lạnh giọng nói.

" Tôi đến tìm chị. Gọi điện cho chị không được nên tôi đến đây."

" Ừ" An Thanh khẽ nói rồi xoay người đi trước dẫn đường cho Hà An Nhiên đến ghế đá trong vườn hoa.

Vừa ngồi xuống Hà An Nhiên đã đanh giọng chế giễu.

" Thật không nghĩ chị vẫn có thể ở lại đây. Có lẽ một người mẹ không có liêm sỉ cũng chỉ có thể nuôi dạy ra một đứa con giống mình."

" Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn nói chị hãy cút khỏi cuộc đời anh tôi. Mẹ chị đã đeo bám bố tôi, hại chúng tôi tan cửa nát nhà. Cho dù thế nào tôi cũng không bao giờ chấp nhận con gái kẻ thù làm chị dâu."

" Nếu cưới chị, anh tôi sẽ trở thành đứa con bất hiếu. Đừng hủy hoại cuộc đời anh tôi."

"Hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Chuyện hôm nay tôi đến đây cũng không cần để anh tôi biết."

Hà An Nhiên nói xong liền đứng dậy rời đi. Từ đầu tới cuối đều không nhìn vào An Thanh dù chỉ một lần.

Cánh cổng lớn khép lại, lúc này những giọt nước trong suốt như pha lê mới lăn dài trên má. Đây cũng không phải lần đầu cô nghe người khác sỉ nhục mẹ con cô. Có thể nói cô lớn lên trong những lời gièm pha, dè bỉu nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy đau lòng như lúc này.

Một Hà An Nhiên dịu dàng, không động tay động chân nhưng mỗi câu từ lại chứa đựng một lực sát thương không hề nhẹ. Thì ra trong mắt cô ấy không chỉ có mẹ cô là tội đồ phá hoại gia đình người khác mà chính bản thân cô cũng sẽ trở thành tội đồ hủy hoại cuộc đời của Hà Băng.

Trong nhà, Hà Băng bị cảm giác tê nhức từ cánh tay truyền tới mới tỉnh giấc. Nhìn phía trước mặt trống trơn, còn có tấm chăn trên người mình khiến anh giật mình hoảng hốt lao vội ra ngoài, cho tới khi tầm mắt lọt vào hình bóng quen thuộc ngồi trong vườn hoa thì trái tim đang lơ lửng mới có thể trở về đúng quỹ đạo vốn có.