Liệu Đôi Ta Có Thể Ngừng Đau Thương

Chương 19: 19: Là Em Dụ Dỗ Anh




Hà Băng bị cái lí lẽ này làm cho choáng váng chỉ có thể trầm giọng phát ra hai chữ " tinh ranh."

Cô gái nhỏ trong lòng anh dường như vẫn không hài lòng với thái độ này, cô vươn tay ôm lên khuôn mặt đẹp đẽ của anh hướng về đối diện với mình. Giọng nói mang tính chất khẳng định chắc nịch.

" Vậy là không phải lỗi tại em nhé"

Hà Băng: " Phải...phải...là anh không tinh tế."

Mặc dù miệng đang nói nhưng trong con mắt nâu trầm đã ánh lên sự tà mị. Trong tư thế mặt đối mặt ở cự li gần thế này hơi thở cô phả ra có một sức quyến rũ không hề nhẹ.

Cánh tay anh xiết chặt hơn, ép cô áp sát vào cơ thể mình hơn rồi từ từ ghé sát vào khuôn mặt thanh tú hôn lên khuôn miệng nhỏ đang thao thao bất tuyệt.

" Anh "

An Thanh bị hôn bất ngờ nhưng chỉ kịp kêu lên một tiếng liền bị sự mềm mại tươi mát từ bờ môi đối diện thao túng.

Anh nhẹ nhàng di chuyển lả lướt trên đôi môi anh đào, chiếc lưỡi đưa đẩy tìm đường dạo chơi.

Vài phút qua đi, Hà Băng bất chợt lật người, đặt cô gái nhỏ nằm dưới cơ thể cường tráng của mình.

Khi hai khuôn mặt tuyệt mĩ song song với nhau, ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ thâm tình, giọng nói khàn khàn đứt quãng.

" Là...em dụ dỗ anh."

An Thanh nghe vậy chỉ nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, bờ môi anh đào căng mọng cong lên thành một nụ cười tuyệt sắc, cánh tay trắng nõn nà vòng lên ôm cổ anh nũng nịu.

" Là anh háo sắc."

" Thật sao, em nói xem có con mèo nào không ăn mà chỉ trưng mắt lên nhìn miếng thịt mỡ ngon lành trong bát. Để anh cho em thấy háo sắc là như thế nào."

Hà Băng nói xong thì nuốt khan một miếng rồi từ từ cúi xuống cho tới khi hai bờ môi gợi cảm tìm thấy nhau.

Trên chiếc giường rộng lớn được bao phủ bởi ánh sáng yếu ớt mờ nhạt của đèn ngủ tạo ra một không gian ám muội, cả hai cùng nhau bắt đầu chìm vào cơn mê tình ái.

Người đàn ông chậm rãi cắn mút từng cái nhẹ nhàng lên đôi môi anh đào căng mọng sau đó mới từ từ đưa lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng mát lạnh của người con gái.

Đầu lưỡi cô bị người bạn vừa đến cuồng nhiệt, mềm dẻo mà tham lam cuốn lấy từng đợt quấn quýt vào nhau tạo ra thứ âm thanh ướt át không ngừng vang lên trong đêm vắng.

Sự truy đuổi mỗi lúc một kịch liệt. Chiếc lưỡi tinh ranh của người đàn ông không ngừng di chuyển, mạnh mẽ khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ của cô gái để thưởng thức những hương vị mới lạ, ngọt ngào, mê đắm.

Cùng đồng hành với nụ hôn nồng cháy bên trên là đôi bàn tay điêu luyện phía dưới.

Khi tối tắm xong, An Thanh mặc một chiếc váy ngủ màu hồng phấn, lúc ấy nó đẹp bao nhiêu, mượt mà bao nhiêu thì giờ đây nó nhăn nhúm, nhàu nhĩ bấy nhiêu.

Tốc chiếc váy lên cao, đôi bàn tay men theo đường cong mĩ miều của cơ thể dần tiến đến bầu ngực căng tròn đang ẩn hiện sau chiếc áo ngực màu đen quyến rũ.

Sự mềm mại, mịn màng nơi đây khiến cho đôi tay không tự chủ được mà ra sức nhào nặn, xoa nắn.

Khi hơi thở cả hai trở lên loạn nhịp Hà Băng mới tiếc nuối rời khỏi bờ môi anh đào căng mọng, dừng lại động tác của đôi bàn tay.

Người đàn ông nhìn cô gái trong lòng đang vất vả hít vào từng ngụm khí không khỏi cất lời trêu chọc.

" Nhìn em thở như thể 28 năm qua chưa từng được thở."

An Thanh cũng không chịu kém cạnh, hít một ngụm khí dài cho ổn định hơi thở rồi mới đáp trả.

" Chẳng phải anh cũng giống như đang thở bù cho 29 năm qua đấy thôi."

Sau câu nói của An Thanh cả hai cùng bật cười khúc khích.

Lại một lần nữa Hà Băng cúi người tìm kiếm khuôn miệng ngọt ngào phía dưới, cánh môi mỏng mềm mại từ từ di chuyển xuống cần cổ thiên nga trắng muốt rồi lại trượt dần xuống xương quai xanh tinh xảo.

Chiếc váy ngủ trong giây lát đã nằm yên vị dưới sàn nhà lạnh lẽo, đồ lót cũng theo đó mà bị vứt bỏ thẳng tay, trong tầm mắt Hà Băng lúc này chỉ còn lại cơ thể kiều diễm với những đường cong mĩ miều.

Vòng một non mềm bị chiếc lưỡi tinh ranh lả lướt đến run rẩy kịch liệt. Nụ hoa nhỏ cũng không còn nằm im mà ngẩng cao đầu thách thức.

Nơi tư mật nữ tính phía dưới cũng đang được vuốt ve, thăm dò. Những ngón tay thon dài đi tới đâu thì tâm trí của cô gái lại tê dại đến đó, ánh mắt cô mơ màng như bị phủ một tầng sương sớm.

Cùng lúc diễn ra quá nhiều động tác trên cơ thể khiến cho An Thanh bị kích thích đến run rẩy, bàn tay trắng nõn nà không ngừng lên cơ bám chặt lên bờ vai vạm vỡ.

Mỗi cái cong người vươn lên của cô lại làm cho khoang miệng anh ngập tràn trong da thịt, cảm giác lâng lâng phủ đầy lên tâm trí.

Nơi tư mật phía dưới được chăm sóc bởi những ngón tay thon dài điêu luyện đã không ngừng co rút, dòng suối mật cũng đã thấm ướt cả đoá hoa kiều diễm. Hà Băng dứt khoát giật tấm khăn tắm đang choàng bên hông thẳng tay ném xuống không thương tiếc.