Sau khi Lý Liên Hoa đi được một lúc, Phương Đa Bệnh cũng lấy cớ chạy ra ngoài. Trong khi Lý Liên Hoa còn ở sườn núi đưa túi nước cho Quan Hà Mộng, Phương Đa Bệnh đã quay lại khách điếm Võ Lâm. Y tìm kiếm khắp nơi không thấy Quan Hà Mộng, Tô Tiểu Dung và Lý Liên Hoa, bèn làm ầm lên với chưởng quỹ. May là ba người Quan Hà Mộng trở lại đúng, lúc, lão chưởng quỹ mới, không bị Phương Đa Bệnh, chụp cho cái mũ là đồng đảng, của bọn giả làm người khiêng kiệu.
Hôm đó là ngày thứ tư sau tiệc cưới của Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm. Nghe nói Tô Tiểu Dung bị trọng thương, Kiều Uyển Vãn và Tiêu Tử Khâm cũng tới thăm. Chẳng biết tại sao sắc mặt đôi phu thê mới cưới hơi tái, không có vẻ gì là hoan hỉ mà rất căng thẳng, sau khi mang đến nhiều thứ thuốc quý lập tức đi ngay, dường như tâm trạng rất nặng nề.
Phương Đa Bệnh cảm thấy có gì đó rất lạ. Phòng bên trái thì Quan Hà Mộng đang tiều tụy vì vừa lo lắng cho thương thế của nghĩa muội, vừa phẫn uất trong lòng; phòng bên phải thì Lý Liên Hoa nói cảm thấy khó ở, cả ngày trốn trong phòng ngủ suốt mấy hôm. Y nhàn rỗi đến buồn chán, đành phải sang phòng Dương Thùy Hồng chơi. Vốn Phương Đa Bệnh muốn tìm người chơi bài, Dương Thùy Hồng lại nói muốn làm thơ liên cú(*), Phương Đa Bệnh im lặng một lúc lâu, mới miễn cưỡng đáp:
"Được!"
Lúc này y ngáp lên ngáp xuống, cùng hai vị đại hiệp văn võ toàn tài làm thơ liên cú, hết "Nhất đóa hoa khai, khai hoàn hựu yếu khai" (**), tới "Noãn ngọc ôn hương bão mãn hoài, tiêu hồn ám giải khinh la sam" (***), rồi "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn, tòng tử Tiêu lang thị lộnhân" (****). Những lời thơ tuyệt diệu xuất hiên tầng tầng lớp lớp cho đến lúc y choáng váng mặt mày, thầm kêu "cứu mạng", hai người kia vẫn tràn đầy thi hứng, câu hay này nối câu hay khác như thể cả đời chưa từng làm thơ. Cứ thế đến ngày thứ ba, cố gắng chịu đựng đến giờ Dậu, Phương Đa Bệnh chắp tay.
"Ta đói bụng rồi."
(*) Một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghét thành bài thơ.
(**) Một đóa mai nở, nở rồi lại nở.
(***) Ôm nàng vào lòng, thơm tho, mềm mại không muốn rời; tay lần cởi làn áo mỏng, ôi thật mê hồn.
(****) Người con gái đẹp còn chưa luống tuổi, mà ái ân đã đứt đoạn, từ ấy Tiêu lang thành kẻ qua đường. Câu "Hồng nhan vi lão ân tiên đoạn" trích trong bài "Hậu cung từ" của Bạch Cư Dị, câu "tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân" trích trong bài "Tặng tỳ" của Thôi Dao.
Nói xong, y đi thẳng ra cửa, mặc kệ mấy người kia chèo kéo thế nào cũng nhất định không quay lại.
Sau đại hôn của Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn, không ít người vẫn còn ở lại Biển Châu, như Dương Thùy Hồng, Lương Tống. Thứ nhất là vì còn có một số người có tiếng tăm chưa đi, thứ hai là vì Địch Phi Thanh và Giác Lệ Tiếu đều xuất hiện ở đây, cứ ở lại không chừng còn được xem thêm vài cảnh náo nhiệt. Riêng Phương Đa Bệnh, do lão gia Phương Nhi Ưu đã đi trước, nên y nán lại thêm vài ngày. Sau buổi thi thơ chán ngắt, y liền chạy tới tửu điếm Tiểu Kiều uống một trận say, khi mặt trời lên cao mới trở về, vậy mà Lý Liên Hoa còn chưa ló mặt ra.
"Liên Hoa chết tiệt, Lý Tiểu Hoa, dậy ăn cơm... " Y gõ cửa phòng Lý Liên Hoa. "Cái tên này ngủ suốt một ngày rồi, định để cho mốc lên phải không?"
"Két", cánh cửa phòng vừa gõ đã mở, Phương Đa Bệnh bước một chân vào phòng, chợt giật mình.
"Lý Liên Hoa? Này? Lý Liên Hoa?"
Lý Liên Hoa đắp chăn ngồi trên giường, đôi mắt đen vô hồn đờ đẫn nhìn ra cửa. Không phải Phương Đa Bệnh chưa từng nhìn thấy ánh mắt như thế của Lý Liên Hoa, nhưng... lần này thì khác.
Ánh mắt hắn vô hồn, như mắt người chết.
Phương Đa Bệnh vừa chạm phải ánh mắt kia, lập tức thấy lạnh người. Rõ ràng... đó là một người y rất quen thuộc, nhưng sao lại có ánh mắt như vậy? Cứ như trong thân thể Lý Liên Hoa có một con ác quỷ ăn thịt người, thông qua thân xác hắn, con ác quỷ hung tợn đang nhìn y chằm chằm.
"Này, Lý Liên Hoa!"
Y ngừng lại một chút, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Lý Liên Hoa vẫn không phản ứng, mắt không hề chớp, chỉ u ám nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào. Cuối cùng Phương Đa Bệnh không nhịn được nữa, sải bước đi tới túm lấy người hắn, lắc lắc.
"Lý Liên Hoa?"
"A..." Lý Liên Hoa giật mình, rốt cuộc đã chịu nhìn y. "Ngươi... ngươi..."
Lý Liên Hoa chớp chớp mắt mấy cái, rồi mỉm cười.
"Là ngươi à?"
Phương Đa Bệnh nổi gai ốc, y cảm thấy như vừa rồi Lý Liên Hoa không nhận ra mình.
"Ngươi làm sao vậy?"
Lý Liên Hoa đáp:
"Không có gì."
Phương Đa Bệnh bán tín bán nghi:
"Thật sự là không có gì chứ?"
Lý Liên Hoa nói:
"Ừ, không có gì đâu. Tô cô nương ra sao rồi?"
Phương Đa Bệnh nói:
"Cũng không sao, có lẽ đêm nay sẽ tỉnh."
Lý Liên Hoa hỏi:
"Quan đại hiệp đâu?"
"Không biết, nếu như ngươi quan tâm thì tự đi mà xem. Ngủ gì liên tiếp ba ngày không chán vậy?"
Lý Liên Hoa áy náy nói:
"Cũng đúng." Nói rồi hắn rúc vào chăn, thay quần áo, rồi chậm rãi chui ra, "Chúng ta đến thăm Tô cô nương đi."
Phòng của Tô Tiểu Dung ở sát vách phòng Quan Hà Mộng. Khi hai người đi ngang qua cửa phòng Quan Hà Mộng, Lý Liên Hoa bị trượt, bèn đưa chân lên nhìn. Thấy đế giày dính một vết bẩn màu đỏ thẫm, hắn ngơ ngác lẩm bẩm:
"Đây là cái gì...?"
Phương Đa Bệnh càng nhìn lại càng quen thuộc.
"Hình như là... máu heo... á máu?"
Lý Liên Hoa giật nảy mình, hai người nhìn nhau, rồi cùng đưa tay đẩy cửa phòng Quan Hà Mộng. Cả hai thấy trên sàn nhà có một thanh chủy thủ, vết máu kia chảy từ mũi dao nhọn về phía cửa, thấm ra ngoài khe cửa. Lúc này, vết máu đã khô từ lâu. Hai người nhìn quanh thì thấy trên giường là một đống bừa bộn, chăn đệm ngổn ngang, thoáng có một hình người đắp chăn. Có điều, cái chăn bị đâm thủng mười mấy lỗ, cánh tay của người bên trong buông thõng xuống cạnh giường, máu từ cánh tay và ngón tay chảy xuống đất. Đáng sợ nhất là trên giường còn cắm một mũi tên dài, xuyên qua chăn đệm giường chiếu, thò ra dưới đáy ván giường, chạm tới tận mặt đất nhưng không dính nhiều máu.
Thanh chủy thủ nằm dưới đất vừa ngắn vừa nhỏ, lóe lên tia sáng màu đỏ nhạt, rõ ràng chính là Tiểu Đào Hồng! Mà lông đuôi của mũi tên dài xuyên qua chăn đệm lại ngắn hơn mũi tên bình thường, là Phong Trần Tiễn! Trống ngực Phương Đa Bệnh đập thình thịch, y ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng đi tới vạch tấm đệm che mặt người nằm trên giường ra. Không ngoài dự đoán, đó chính là Tô Tiểu Dung chứ không phải Quan Hà Mộng. Lý Liên Hoa đứng ở cửa ra vào, trên khuôn mặt ôn hòa văn nhã lập tức không giấu được phẫn nộ. Phương Đa Bệnh tức giậm giậm chân,
nói nhỏ:
"Chuyện này... chuyện này là thế nào đây? Kẻ nào muốn nàng chết? Nàng chỉ là một tiểu cô nương hồn nhiên..."
Lý Liên Hoa day day trán, tựa vào khung cửa, hít vào một hơi thật dài rồi từ từ thở ra.
"Là lỗi của ta, đêm qua ta không phát hiện có tiếng động."
Phương Đa Bệnh nhướng mày, chợt nhớ lại sắc mặt khác thường của Lý Liên Hoa lúc nãy.
"Mấy ngày nay... thật sự là ngươi bị bệnh?"
Lý Liên Hoa im lặng một lúc lâu, khẽ gật đầu. Phương Đa Bệnh thở phào một hơi.
"Ta hiểu rồi, với tình trạng như lúc nãy, dù có khua chiêng gõ trống sát bên tai thì ngươi cũng không nghe thấy... không trách ngươi được."
Lý Liên Hoa cười khổ, mặt tái nhợt. Phương Đa Bệnh nói:
"Điều quan trọng là... ai muốn Tô Tiểu Dung phải chết? Ai lại thù hận đến mức nhẫn tâm đâm chết một cô nương mới mười bảy mười tám tuổi? Hung thủ là kẻ vô cũng độc ác, vô nhân tính!"
Lý Liên Hoa lắc đầu, giọng hơi khàn đi:
"Quan trọng là... Quan Hà Mộng."
Phương Đa Bệnh khẽ giật mình.
"Quan Hà Mộng?"
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
"Đây là phòng Quan Hà Mộng, vì sao Tô Tiểu Dung lại nằm trên giường hắn? Tô Tiểu Dung bị giết chết, còn Quan Hà Mộng ở đâu?"
Phương Đa bệnh nghe thấy vậy cũng hoảng sợ.
"Đúng vậy! Đây là phòng của Quan Hà Mộng, nhưng hắn đi đâu rồi?"
Tô Tiểu Dung mặc quần áo chỉnh tề nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn. Vết thương trên má trái khiến cả gương mặt nàng biến dạng nên trông hết sức đáng sợ. Lý Liên Hoa cố rút mũi Phong Trần Tiễn trên người Tô Tiểu Dung ra, nhưng không sao nhổ ra nổi. Hắn đành thở dài bỏ cuộc. Phương Đa Bệnh không kìm chế được, nói:
"Đây là mũi tên của Lương Tống... chẳng lẽ hắn..."
Lý Liên Hoa cười khổ.
"Nếu là hắn, sao còn để lại vũ khí thành danh của mình làm gì? Chẳng lẽ muốn rêu rao cho thiên hạ biết Tô Tiểu Dung là do hắn giết sao? Huống chi, Lương Tống nổi danh nghĩa hiệp, ta nghĩ hắn sẽ không làm chuyện này, chưa kể..."
Phương Đa Bệnh hỏi"
"Lại chưa kể cái gì nữa?"
Lý Liên Hoa nói:
"Chưa kể nếu Lương Tống muốn giết Tô Tiểu Dung, chỉ cần tung một chưởng là đủ, cần gì phải nhọc công như vậy?"
Phương Đa Bệnh cười gượng.
"Cũng có lý... nhưng... không đúng, ở đây có cả Tiểu Đào Hồng!" Phương Đa Bệnh chợt nhớ ra một việc, "Không phải thanh chủy thủ này đã được tặng cho Tiêu Tử Khâm làm quà cưới? Sao nó lại ở chỗ này?"
Lý Liên Hoa thở dài.
"E rằng hung khí đâm nàng trọng thương trên ngọn Tiểu Thanh chính là thanh Tiểu Đào Hồng này!"
Phương Đa Bệnh sởn cả gai ốc.
"Vậy... chẳng lẽ hung thủ là Dương Thùy Hồng?"
Lý Liên Hoa lại thở dài.
"Nếu Dương Thùy Hồng muốn giết Tô Tiểu Dung, chẳng phải chỉ cần một đòn là đạt được mục đích hay sao? Mà hắn giết Tô Tiểu Dung vì lý do gì? Tiểu cô nương này là người vô sự, không có bí mật gì cả."
Phương Đa Bệnh trợn mắt nói:
"Ngươi chớ quên nàng là nghĩa muội của Quan Hà Mộng. Mặc dù, nàng là người vô sự, nhưng chưa chắc đã không có kẻ thù. Quan Hà Mộng hành hiệp giang hồ ba năm, đắc tội với không ít người. Hắn lại yêu nghĩa muội của mình như vậy, có gì lạ khi có người muốn giết Tô Tiểu Dung chứ?"
Lý Liên Hoa hờ hững đáp"
"Nói thế cũng có lý..."
Hắn ngẩng lên nhìn quanh khắp nơi. Toàn bộ đồ đạc còn lại trong phòng vẫn được xếp đặt có trật tự, không thấy dấu vết có người động vào.
"Nếu người đâm trọng thương Tô Tiểu Dung trên ngọn Tiểu Thanh cũng là người giết chết nàng, có nghĩa hắn đã xuống núi, đang ở gần chỗ chúng ta. Nếu hắn có thể sử dụng Phong Trần Tiễn và Tiểu Đào Hồng để giết người, không chừng hắn cũng ngụ trong tửu điếm này... "
Phương Đa Bệnh cau mày:
"Ngươi nói hung thủ võ công không cao, nhưng hắn lại có thể lấy được Phong Trần Tiễn và Tiểu Đào Hồng. Ngươi nói hung thủ võ công rất cao cường, nhưng hắn giết Tô Tiểu Dung tới hai lần mới thành công, tốn bao nhiêu công sức, lại khiến cả người nàng đầy máu như vậy, thật sự là hết sức kỳ lạ!"
Lý Liên Hoa thở ra.
"Có thật là ngươi nghĩ mãi không ra?"
Phương Đa Bệnh lắc đầu, chợt trợn mắt.
"Chẳng lẽ ngươi hiểu rồi?"
Lý Liên Hoa đáp:
"Muốn lấy Phong Trần Tiễn, không nhất định là võ công phải rất cao, chỉ cần tiếp xúc với Lương Tống, có thể mượn hoặc trộm đều được. Về phần Tiểu Đào Hồng, tiệc cưới hôm đó người ra vào tấp nập, muốn lấy vật gì ở trên bàn quà tặng cũng không khó khăn lắm. Cái khó là phải biết được trong số quà tặng có vũ khí giết người."
Phương Đa Bệnh rùng mình.
"Nói vậy... ý ngươi... hung thủ là người bên cạnh Tô Tiểu Dung, như Lương Tống, Dương Thùy Hồng?"
Lý Liên Hoa lại thở dài.
"Lương Tống và Dương Thùy Hồng cũng rất khả nghi..."
Phương Đa Bệnh không nhịn được phản bác:
"Không phải ngươi vừa nói, bọn họ không bao giờ để lại vũ khí của mình ở tại hiện trường vụ án sao? Huống chi, bọn họ muốn giết Tô Tiểu Dung cũng đâu cần phiền phức như vậy?"
Lý Liên Hoa trợn mắt.
"Làm sao ngươi có thể khẳng định là bọn họ không đoán được chúng ta nghĩ như vậy, nên mới cố ý để lại vũ khí, cố ý làm Tô cô nương chảy đầy máu?"
Phương Đa Bệnh sững người, hầm hầm tức giận.
"Vậy lời ngươi nói hồi nãy tới giờ khác gì lấy rổ múc nước!"
Lý Liên Hoa ho khẽ một tiếng rồi nói:
"Ít ra ta rõ được một chuyện."
Vốn Phương Đa Bệnh định không thèm để ý tới tay "thần y" nửa vời, ăn nói bậy bạ này nữa, nhưng kìm lòng không đậu, lại hỏi:
"Chuyện gì?"
Lý Liên Hoa mỉm cười.
"Nếu quả thật như lời ngươi nói, giết Tô Tiểu Dung là vì nhằm vào Quan Hà Mộng, như vậy ít nhất hung thủ phải biết Quan Hà Mộng thích Tô Tiểu Dung. Điều đó chứng tỏ hung thủ là người rất quen biết với Quan Hà Mộng. Kẻ này dễ dàng lấy được Phong Trần Tiễn và Tiểu Đào Hồng, cũng chứng tỏ hắn là bằng hữu thân quen của Quan Hà Mộng, hoặc là hắn cũng ngụ ở tửu điếm này, có đúng không?"
Phương Đa Bệnh chợt tỉnh ngộ.
"Ngươi cho rằng hung thủ là người tham gia tiệc cưới, rất hiểu Quan Hà Mộng, có lẽ võ công không cao nhưng biết trong số quà tặng có Tiểu Đào Hồng và rất có thể cũng đang trong tửu điếm này. Hơn nữa, từ hôm Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn kết hôn, cũng chưa rời khởi Biển Châu? Có nghĩa là..."
Lý Liên Hoa tiếp lời:
"Có nghĩa hung thủ là một trong số mấy người Lương Tống, Dương Thùy Hồng, ngươi, ta, Quan Hà Mộng, Khang Huệ Hà, Long Phú Tiệp. Ngày hôm đó chỉ có mấy người chúng ta nhìn thấy Tiểu Đào Hồng."
Hắn nói tới đây thì ánh sáng trong phòng hơi tối lại, có hai người đi tới trước cửa. Chợt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trong phòng, một người hét lên một tiếng, cả người run rẩy. Người còn lại thì tiến được về phía trước một bước rồi gần như ngất đi. Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh vội chạy ra cửa đỡ lấy gã. Người gần như ngã quỵ là Quan Hà Mộng. Lúc này, hai mắt gã mở to, hơi thở dồn dập, mặt trắng bệch, rõ ràng là vô cùng đau khổ và kinh sợ. Phương Đa Bệnh điểm liên tiếp mấy huyệt đạo trên người gã, lòng hết sức đồng cảm. Người còn lại Khang Huệ Hà. Cảnh tượng trong phòng khiến nàng sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, luôn miệng lắp bắp:
"Tiểu Dung... Tiểu Dung... trời ơi..."
Lý Liên Hoa cũng đành phải điểm huyệt nàng, rồi nói một cách áy náy:
"Xin lỗi..."
Phương Đa Bệnh điểm huyệt Quan Hà Mộng xong, lại túm người gã lắc lắc.
"Ngươi đi đâu vậy? Tối hôm qua ngươi ở chỗ nào? Tại sao Tô Tiểu Dung ở trong phòng ngươi?"
"Bịch" Một bọc đồ rơi xuống từ trong lòng Quan Hà Mộng. Phương Đa Bệnh nhặt lên nhìn thì thấy đó là một bọc kim sang dược. Quan Hà Mộng gần như phát điên, nhưng lúc này vẫn cố gắng lấy lại bình tĩnh, cất giọng khàn đặc:
"Ta đến tiệm mua thuốc. Vốn định trở về ngay, nhưng do còn thiếu một vị thuốc chủ yếu nên mới chạy đến thị trấn đối diện mua. Mới vắng mặt có một đêm... vì sao... vì sao lại trở nên như thế? Tiểu Dung... nàng... sao lại ở chỗ này? Ta... ta... nàng..."
Gã là đại phu, chỉ liếc mắt nhìn là biết Tô Tiểu Dung đã chết thật rồi. Trong lúc buồn bã đau thương, đột nhiên gã đờ ra nhìn Lý Liên Hoa, ánh mắt tràn ngập sự mong đợi. Lý Liên Hoa được xưng tụng là thần y, có thể cứu người chết sống lại. Nếu lời đồn là thật, trên đời này chỉ mình hắn có thể cứu mạng Tô Tiểu Dung! Lý Liên Hoa biết gã mong chờ điều gì. Nhưng dù hắn thật sự không biết cái gọi là "thuật cải tử hoàn sinh", vào lúc này cũng chẳng nói nên lời... Hắn im lặng một lúc, rồi thở dài. Phương Đa Bệnh nói:
"Ngươi yên tâm, vị này là Lý Liên Hoa, là thần y số một trong thiên hạ, y thuật vô cùng thần kỳ, ngươi không thể so với hắn. Không tới mười ngày, hắn nhất định sẽ cứu Tô cô nương sống lại, trả lại cho ngươi một mỹ nhân đầy sức sống."
Quan Hà Mộng biết tất cả những lời nói đó đều vô căn cứ, nhưng lại vẫn muốn tin chúng là thật. Lúc này gã không còn chút sức lực nào, nước mắt chảy quanh, đành phải nhắm mắt lại. Khang Huệ Hà thấy vậy đột nhiên rơi lệ, che mặt mà khóc. Lý Liên Hoa nói:
"Xin hai vị về trước, ở đây đã có ta và Phương công tử. Hẳn là Quan đại hiệp đã mệt lắm rồi, xin nhờ Khang cô nương chiếu cố giúp cho."
Khang Huệ Hà gật đầu, nhưng Quan Hà Mộng không chịu rời đi, chỉ muốn ở lại xem xét kỹ càng vết thương trên người Tô Tiểu Dung. Vì gã đã bị Phương Đa Bệnh điểm huyệt, cho nên khi Khang Huệ Hà dìu đi, gã không sao cưỡng lại được.
"Nếu như đêm qua Quan Hà Mộng không có mặt, vậy thì ai là người đem Tô Tiểu Dung đến phòng của Quan Hà Mộng? Kẻ đó làm như vậy có mục đích gì?" Phương Đa Bệnh thắc mắc, "Phòng trọ của Tô Tiểu Dung giống hệt với phòng của Quan Hà Mộng, của ta và của ngươi. Vậy kẻ nào cố tình đưa nàng đến phòng này?"
Lý Liên Hoa chỉ thốt lên một tiếng:
"Ồ?"
Phương Đa Bệnh lại nói:
"Ta mà nói ngươi có thể làm cho nàng sống lại, nhất định hung thủ sẽ ra tay với ngươi, giết người diệt khẩu. Tới lúc đó Phương đại công tử ta ra tay, có thể bắt được hung thủ, báo thù cho Tô cô nương."
Lý Liên Hoa chỉ nói:
"Ừm..."
Phương Đa Bệnh rất đắc ý.
"Ngươi yên tâm, Phương đại công tử ta ra tay chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ tóm được hung thủ."
Lý Liên Hoa nói:
"Nếu như võ công của hung thủ không bằng Tô Tiểu Dung, lại biết rõ có ngươi ở bên cạnh thì làm sao mà dám tới giết ta chứ? Hơn nữa, mặc dù võ công của Lý Liên Hoa ta không cao cường lắm, nhưng ít nhất cũng cao hơn Tô Tiểu Dung một chút..."
Khuôn mặt đang tươi cười của Phương Đa Bệnh đột nhiên cứng đờ, thấy Lý Liên Hoa nhìn mình với ánh mắt rất thất vọng, liên thì thào:
"Quả nhiên ngươi rất thông minh..." Rồi y trợn mắt nhìn Lý Liên Hoa chằm chằm, "Cho dù thế nào thì ta cũng đưa ra được diệu kế, còn hơn cái thứ thông minh như ngươi chẳng đưa ra được một cách lý giải nào!"
Lý Liên Hoa đảo mắt nhìn khắp phòng, không để ý tới lời nói của Phương Đa Bệnh. Tô Tiểu Dung vẫn nằm trên giường. Phương pháp giết người của hung thủ ngông cuồng mà đơn giản, nhưng dường như không để lại dấu vết. Kẻ đó phủ chăn bông lên người Tô Tiểu Dung, rồi dùng Tiểu Đào Hồng đâm xuyên qua chăn. Hung thủ vứt Tiểu Đào Hồng lại trên mặt đất không thèm phi tang. Cách thức giết người vô cùng rõ ràng, nhưng lại không biết cuối cùng ai là hung thủ. Cho dù là ai, cũng sẽ không hành sự một cách điên cuồng như vậy.
"Nhất định phải hỏi rõ từng người xem đêm qua họ đã làm gì." Hắn thì thào tự nói với bản thân.
***
Ngọn Tiểu Thanh.
Tiểu trúc Dã Hà.
Kiều Uyển Vãn ngồi đối diện Tiêu Tử Khâm. Hai người đã thành hôn được bốn ngày nhưng chưa hề thấy một chút cảm giác vui vẻ hạnh phúc. Kiều Uyển Vãn có vẻ bồn chồn, còn giữa hai hàng mày của Tiêu Tử Khâm như có một lớp sát khí. Hai người lặng lẽ ngồi đó, mỗi người theo đuổi suy nghĩ của mình. Rất lâu, Kiều Uyển Vãn đột nhiên lên tiếng:
"Thiếp vẫn không tin. Trúng phải chất độc Băng Trung Thiền thì chỉ có Dương Châu Mạn mới có thể trị được, nếu như không phải... huynh ấy vẫn còn sống... thì tại sao thiếp lại có thể sống đến hôm nay? Cái chuyện động phòng hoa chúc có thể giải độc chỉ là lời nói vô căn cứ trong giang hồ, thiếp... thiếp làm sao có thể tin chứ? Có phải là chàng đã lừa thiếp không?" Nàng lặp lại thật nhỏ, "Có phải chàng đã lừa thiếp?"
Tiêu Tử Khâm chậm rãi nói:
"Bình sinh ta khinh thường việc lừa gạt người khác, làm sao lại có thể lừa nàng được? Tương Di đã chết mười năm nay, cỏ xanh trên mộ mỗi năm đều do nàng tự tay nhổ, sao nàng lại không tin?"
Kiểu Uyển Vãn bỗng đứng lên.
"Cái... cái phần mộ kia không có thi thể của huynh ấy! Huynh ấy ngã xuống biển, chúng ta cũng chưa tìm thấy thi thể..."
Tiêu Tử Khâm nhíu mày lại.
"Đúng thế! Hắn ngã xuống biển, chúng ta không tìm thấy gì cả, hài cốt của hắn cũng không có, đã chết rồi, người chết... người đã chết sẽ không thể sống lại được!"
Kiểu Uyển Vãn run run nói:
"Nhưng mà... nhưng mà..."
Tiêu Tử Khâm ôm Kiều Uyển Vãn, hôn lên má nàng, nói với giọng khàn khàn:
"Thực sự, hắn đã chết lâu rồi. Uyển Vãn! Nàng có thể không tin bất kỳ ai, nhưng mà ta... ta không hề lừa nàng. Hãy quên hắn đi! Năm đó hắn đối xử không tốt với nàng, sao nàng lại như vậy chứ? Ta sẽ làm mọi cách để nửa đời sau của nàng được sống trong vui vẻ không ưu lo, quyết không làm nàng phải đau lòng. Lẽ nào nàng không nghĩ đến những ngày tháng tiếp theo của chúng ta sao?"
Kiều Uyển Vãn ngây ra, nhắm mắt lại, để cho những giọt nước mắt chầm chậm lăn trên gò má.
" Tử Khâm, đó là vì kiếp trước thiếp nợ huynh ấy... nợ huynh ấy..."
Tiêu Tử Khâm hôn lên những giọt nước mắt của nàng, tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn:
"Ta thì nợ nàng kiếp này."
Y hôn lên bờ môi đỏ mọng của Kiều Uyển Vãn, mất một lúc, y mới nói khẽ:
"Uyển Vãn! Ta không hề lừa nàng, thực sự hắn đã chết rồi, chắc chắn hắn..."
Kiều Uyển Vãn nhăm mắt lại gật đầu, những câu tiếp theo nàng gần như không nghe thấy gì cả.
"Uyển Vãn! Từ trước tới giờ ta không hề lừa nàng, thật sự hắn đã chết rồi, chắc chắn hắn... phải chết."
***
Khách điếm Võ Lâm.
Phương Đa Bệnh cũng Lý
Liên Hoa bàn bạc một hồi, rồi chia nhau hỏi mấy người còn lại trong khách điếm. Lúc đó, trong khách điếm có Lương Tống, Dương Thùy Hồng, Long Phú Tiệp, Khang Huệ Hà, Quan Hà Mộng cùng Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh. Nghe nói Tô Tiểu Dung bị giết, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Đêm qua trong khách điếm hết sức yên tĩnh, không ai nghe thấy âm thanh nào lạ. Người trong võ lâm vốn luôn sống trong cảnh đao nhuốm máu, bị người ta giết chết cũng không có gì lạ. Có điều lạ thì đó là bị loạn đao giết chết mà không biết. Cảnh tượng bi thảm của Tô Tiểu Dung không khỏi khiến người ta nhận thấy dấu vết của một sự điên cuồng.
"Từ tối qua đến sáng nay, Lương huynh làm gì?" Phương Đa Bệnh ngồi đối diện Lương Tống hỏi thẳng. "Tại sao Phong Trần Tiễn của Lương huynh lại cắm trên người Tô cô nương? Không biết Lương huynh giải thích chuyện này như thế nào?"
Khi Lương Tống nhìn thấy trên người Tô Tiểu Dung có cắm mũi tên của mình, sắc mặt gã ngập tràn kinh hãi. Lúc này bị Phương Đa Bệnh hỏi đến, gã lại càng thêm căng thẳng.
"Đêm qua ta ngủ từ sớm."
Phương Đa Bệnh cảm thấy kỳ lạ, nghĩ một lúc rồi nói:
"Đêm qua rõ ràng huynh cùng ta làm thơ liên cú đến tận nữa đêm, có ngủ trên giường đâu? Huynh bị váng đầu rồi sao?"
Lương Tống ngẩn ngơ.
"Đúng vậy, đúng vậy... đêm qua ta cùng Dương huynh và Phương công tử liên cú..."
Từ sau khi nhìn thấy Phong Trần Tiễn thì tinh thần của gã hoàn toàn không ổn định. Phương Đa Bệnh nhíu mày hỏi:
"Lẽ nào là huynh giết Tô Tiểu Dung?"
Lương Tống giật mình.
"Không phải ta, không phải ta, đương nhiên không phải ta..."
Phương Đa Bệnh tức giận nói:
"Lúc thì huynh nói là ngủ, lúc thì nói liên cú, lẽ nào sau khi liên cú kết thúc, huynh lén đi giết Tô Tiểu Dung?"
Lương Tống liên tục lắc đầu.
"Không! Không! Không! Phương công tử! Ngươi phải làm chứng cho ta. Tối qua ta cũng hai vị liên cú đến khuya. Lúc ta với công tử đi ra cũng đã là canh ba rồi, lấy đâu thời gian đi giết người mà không ai biết được? Hơn nữa cho dù có là kẻ thù, ta cũng nhất định tuân theo quy tắc trong võ lâm..."
Phương Đa bệnh cười hì hì.
"Không cần phải nói nữa, đêm qua khi ta cùng huynh đi ra là canh ba, còn một canh giờ nữa trời mới sáng, muốn giết người thì thừa thời gian. Nhất định là huynh đã lấy trộm Tiểu Đào Hồng trong tiệc cưới, sau đó lén vào phòng Tô Tiểu Dung đâm chết nàng, rồi vờ đem Phong Trần Tiễn cắm lên, nhằm đánh lạc hướng là có người vu oán giá họa cho huynh..."
Lương Tống tỏ ra hơi bối rối.
"Phương công tử!"
Phương Đa Bệnh nói:
"Ta nói không đúng sao?"
Lương Tống cười khổ, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
"Thực sự, Tô cô nương không phải là do ta giết, chỉ là... chỉ là..."
Phương Đa Bệnh hỏi:
"Chỉ là sao?"
"Sau canh ba đêm qua, thực sự ta có thấy một số thứ..." Lương Tống nói, "Ta nhìn thấy hung thủ."
Phương Đa Bệnh ngạc nhiên hỏi:
"Huynh nhìn thấy gì?"
Lương Tống lại trầm ngâm:
"Đêm qua, sau khi rời khỏi phòng Dương huynh không lâu, thì có kẻ phóng qua phòng ta. Thân thủ của kẻ đó khá tốt, võ công không yếu, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm. Ta cảm thấy kẻ đó có ý không tốt, liên lấy cung bắn một mũi tên."
Phương Đa Bệnh khẽ giật mình.
"Ý huynh là mũi tên đó do huynh bắn đi? Tại sao lại cắm trên người Tô Tiểu Dung?"
Lương Tống lắc lắc đầu rồi nói:
"Ta cũng thấy việc này hết sức kỳ lạ. Sau khi ta bắn mũi tên đó thì kẻ kia nhanh chóng biến mất. Ta vẫn chưa yên tâm nên đi vài vòng quanh khách điếm, tuy nhiên không phát hiện được tung tích của kẻ đó mà ngược lại trông thấy... trông thấy..."
Phương Đa Bệnh hỏi:
"Trông thấy cái gì?
Lương Tống thấp giọng nói:
"Ta thấy Long cô nương đi ra từ phòng Quan Hà Mộng."
Phương Đa Bệnh kinh ngạc hỏi:
"Long cô nương? Long Phú Tiệp?"
Lương Tống gật đầu, sắc mặt có chút xấu hổ.
"Đêm qua ta chỉ nghĩ là chuyện nam nữ, không tiện nhìn lâu, liền đi về phòng nằm ngủ. Nào ngờ... nào ngờ Tô cô nương lại chết ở trong căn phòng đó."
Phương Đa Bệnh nghe vậy thì lẩm bẩm như nói với mình:
Long Phú Tiệp đi ra từ phòng của Quan Hà Mộng sao? Lẽ nào Tô Tiểu Dung là do nàng ta giết? Thật sự là quá kỳ quái... Sao lại có thể như vậy chứ...?
***
Trong phòng Dương Thùy Hồng, Lý Liên Hoa ân cần rót hai chén trà nóng rồi mời y ngồi xuống
"Giờ Dần đêm qua, Dương huynh đã làm gì?"
Dương Thùy Hồng thản nhiên hỏi lại:
"Ta làm gì sao phải nói với huynh? Mà cũng không biết đêm qua Lý huynh đã làm gì?"
Lý Liên Hoa nói với vẻ áy náy:
"Gần đây ra bị cảm mạo nên ngủ mấy ngày liên tiếp, chuyện xảy ra tối qua hoàn toàn không biết gì cả..."
Dương Thùy Hồng tỏ ra khinh thường lời hắn nói, hiển nhiên không hề tin. Lại nghe Lý Liên Hoa tiếp tục lảm nhảm:
"Nói không chừng ta mộng du rồi đi giết Tô cô nương cũng nên."
Dương Thùy Hồng khẽ giật mình, Lý Liên Hoa lại nói rất thành khẩn:
"Đêm qua, Tô cô nương bị giết, ai trong chúng ta cũng bị tình nghi chứ không chỉ có mình Dương huynh."
Dương Thùy Hồng nghe thấy vậy thì nghĩ Lý Liên Hoa cũng có chút chân thành.
"Đêm qua...", Y trầm ngâm một lát rồi nói, " Ta cũng Phương công tử, Lương huynh ở trong phòng uống rượu, làm thơ. Sau khi bọn họ rời khỏi thì ta liền đi ngủ, không làm gì cả."
Lý Liên Hoa gật đầu.
"Huynh không nghe thấy âm thanh lạ nào sao?"
Dương Thùy Hồng lập tức lắc đầu.
"Không có! Tối qua uống nhiều, cho dù có âm thanh lạ đi nữa, ta e là cũng không nghe thấy."
Lý Liên Hoa "ừ" hai tiếng rồi nói:
"Đa tạ Dương huynh."
***
Phương Đa Bệnh hỏi Lương Tống xong, bước chân ra khỏi phòng liền tiến thẳng đến phòng của Long Phú Tiệp. Lúc này, Lý Liên Hoa cũng vừa từ phòng Dương Thùy Hồng ra, thấy y như vừa gặp quỷ thì ngạc nhiên hỏi:
"Sao vậy?"
Phương Đa Bệnh nói khẽ:
"Lương đại hiệp nói đêm qua nhìn thấy Long Phú Tiệp bước ra từ phòng của Quan Hà Mộng, lúc ấy chắc chắn là giờ Dần, nếu vậy khi đó hẳn là Tô Tiểu Dung đã chết rồi. Nhưng nàng ta lại giả vờ không biết."
Lý Liên Hoa lại càng ngạc nhiên.
"Thật vậy sao?"
Phương Đa Bệnh chỉ về phía phòng Long Phú Tiệp.
"Giờ ta đi tới đó hỏi, còn Khang Huệ Hà thì nhờ ngươi."
Lý Liên Hoa khẽ gật đầu. Hai người đi về phía mục tiêu kế tiếp của mình.
***
"Long cô nương!" Phương Đa Bệnh bước tới phòng của Long Phú Tiệp, kéo một cái ghế ngồi ở trước cửa phòng, rồi nói vọng vào. "Tối qua có người nhìn thấy cô đi ra từ trong phòng của Quan Hà Mộng. Đêm hôm khuya khoắt, nàng là nữ nhi lại đi vào phòng của Quan Hà Mộng, rốt cuộc là để làm gì? Lúc đó Tô Tiểu Dung đã chết rồi phải không? Tại sao cô lại không nói?"
Y vốn nghĩ nhưng lời đó sẽ khiến cho Long Phú Tiệp hoảng sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức thừa nhận mình là hung thủ giết chết Tô Tiểu Dung. Ai ngờ thiếu nữ áo trắng đang chải đầu trong phòng lại thật thản nhiên:
"Đêm qua đúng là ta có đi qua phòng của Quan đại hiệp."
Phương Đa Bệnh khẽ giật mình, vội vàng hỏi:
"Lúc ấy tình hình trong phòng như thế nào?"
Long Phú Tiệp không trả lời ngay, mà yên lặng một lát rồi mới lên tiếng:
"Ta nhìn thấy hung thủ sát hại Tô cô nương."
Phương Đa Bệnh vô cùng ngạc nhiên.
"Cái gì?"
Long Phú Tiệp tiếp tục nói thật chậm rãi:
"Canh ba mỗi đêm ta đều ngồi luyện khí, tối qua cũng vậy. Đang lúc khí thông bách khiếu, thần trí tỉnh táo ta nghe thấy có tiếng động trên nóc phòng, còn có tiếng dây cung khác thường."
Phương Đa Bệnh đang giật mình thầm nghĩ: Đây là lần thứ có người nói nhìn thấy kẻ lạ mặt trong đêm, thì nghe Long Phú Tiệp nói tiếp:
"Đúng lúc vừa luyện khí xong nên ta âm thầm bám theo. Ta thấy có người nhảy vọt ra từ cửa sổ phòng Quan đại hiệp."
"Vậy rốt cuộc người giết Tô Tiểu Dung là ai?"
Long Phú Tiệp lạnh lùng.
"Kẻ đó đâm người nằm trên giường một nhát rồi nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, ta cũng không nhìn thấy mặt mũi y như thế nào."
Phương Đa Bệnh cau mày
Nàng nói là đã nhìn thấy hung thủ cơ mà?
Long Phú Tiệp nhắm mắt lại.
"Tuy ta không nhìn thấy gương mặt của y, nhưng mà chiêu kiếm người đó đâm người nằm trên giường thì ta nhìn rất rõ, đó chính là Lạc Diệp Bàn Sa, một chiêu duy nhất trong hai mươi tư thức Bạch Mã Kim Lạc Tiên có thể dùng kiếm để thi triển."
Phương Đa Bệnh há hốc mồm.
"Nàng nói... người giết Tô Tiểu Dung là Dương Thùy Hồng sao? Vậy tại sao nàng không nói sớm?"
Long Phú Tiệp lạnh lùng đáp:
"Ta nói rồi, ta chỉ nhìn thấy kiếm chiêu, không có nhìn thấy rõ gương mặt của hung thủ. Trên đời này người dùng Bạch Mã Kim Lạc Tiên thành danh là Dương Thùy Hồng, nhưng mà người có thể thi triển chiêu thức Lạc Diệp Bàn Sa thì có hàng ngàn, làm sao mà ta biết được đó có phải là Dương công tử hay không?"
Phương Đa Bệnh cảm thấy nàng ta nói không có lý lẽ gì cả. Trên đời này người có thể thi triển Lạc Diệp Bàn Sa rõ ràng chỉ có một mình Dương Thùy Hồng. Y thầm mắng hai tiếng "đàn bà" nhưng không nói ra miệng, bụng thầm nghĩ: Không biết vừa rồi Lý Liên Hoa hỏi Dương Thùy Hồng kết quả như thế nào?
Lúc này, Lý Liên Hoa đang ngồi uống trà trong phòng của Khang Huệ Hà. Khang Huệ Hà vốn đã xinh đẹp, lại ăn mặc hoa lệ, cộng thêm bối cảnh phòng khách được trang trí vô cũng khéo léo nên trông càng quyến rũ. Cho dù đang đứng chải chuốt lông vũ cho một con vẹt xanh trước cửa sổ, phong thái của nàng vẫn rất xinh đẹp. Lý Liên Hoa bưng một chén sứ tinh xảo đang tỏa mùi hương trà thơm mát, hắn còn chưa mở miệng, Khang Huệ Hà đã thở một hơi dài, nói trước:
"Ta biết rất khó làm người khác tin mình. Ngoài Phương công tử và Lý lâu chủ, phòng của ta cách phòng của Quan đại hiệp gần nhất nhưng đêm qua... đêm qua thực sự là ta không nghe thấy gì cả. Ta đi ngủ từ rất sớm."
Lý Liên Hoa hỏi:
"Cô nương đi ngủ sớm như vậy có ai làm chứng không?"
Khang Huệ Hà khẽ giật mình, khuôn mặt xinh đẹp có phần giận dữ.
"Ta là nữ nhi, ngủ sớm thì có ai làm chứng được? Ngươi... người nghĩ ta là... nghĩ ta là hạng người như thế nào?"
Lý Liên Hoa áy náy nói:
"Xin lỗi, ta vô ý..."
Vẻ mặt Khang Huệ Hà tràn ngập giận dữ.
Nếu như không việc gì cần hỏi nữa thì Lý lâu chủ có thể đi được rồi.
Lý Liên Hoa liên tục xin lỗi, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng của Khang Huệ Hà. Thấy Phương Đa Bệnh vẫn còn ở trong phòng Long Phú Tiệp, Lý Liên Hoa chậm rãi đi một vòng quanh đình viện, rồi bước vào trong phòng của Quan Hà Mộng.
Lúc này đêm đã khuya, từ cửa nhìn vào, gương mặt của Tô Tiểu Dung chìm trong bóng tối nên không còn thấy đáng sợ. Hắn đốt đèn cầy lên, cúi người xuống quan sát Tô Tiểu Dung thật cẩn thận. Nghĩ một lát, hắn lại thò tay vén vạt áo nàng lên. Dưới áo hiện lên vết thương do kiếm gây ra. Miệng vết thương sưng đỏ, da thịt tái nhợt, có quầng tím nhạt do máu bầm. Lý Liên Hoa ấn vào thi thể nàng thì thấy đã hoàn toàn cứng ngắc và rất lạnh. Những vết thương mấy ngày trước vẫn chưa khép lại, khiến cho thiếu nữ mình đầy thương tích, vô cùng bi thảm đáng thương. Tuy nhiên vết thương bị bắn trước ngực nàng lại rất sạch sẽ, có màu tái nhợt, dường như máu đã chảy hết theo một tiễn đó. Lý Liên Hoa nhíu mày, cẩn thận quan sát mũi tên ở cuối giường. Đầu mũi tên đó có ngạnh, lại móc vào tấm phản của chiếc giường gỗ sam, chẳng trách khi nhổ ra trên mũi tên cũng không có nhiều máu. Hắn nhìn xuống, đột nhiên thấy trên mặt đất có một vết trắng nhàn nhạt do vật bị va chạm tạo ra, dưới ánh đèn trông rất đẹp. Đó là vật gì vậy? Hắn ngẩng đầu lên thì thấy trên bệ cửa sổ có một dấu vết mờ mờ. Đó là vết của một nửa chiếc giày. Dấu giày vô cũng rõ ràng, ngay cả vết vải bông trên đế giày cũng thấy được. Nhìn hơi giống với một chiếc giày của nam nhân, chỉ có điều phần đế sau có hơi ngắn. Đó là vết giày của ai?
Lý Liên Hoa suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên mở cửa, đi
sang phòng Tô Tiểu Dung ở bên cạnh. Lúc này, cửa ra vào không hề khóa, mùi thuốc trong phòng nàng vẫn còn rất nồng, trên bàn còn có một chiếc chén không, dưới đất có một cái gương đồng bị vỡ. Hắn nhìn ra ngoài một lúc rồi thở dài, đóng cửa lại.
"Lý Liên Hoa chết tiệt." Phương Đa Bệnh bước ra từ phòng Long Phú Tiệp với vẻ mặt đầy thắc mắc, "Mọi việc thực sự càng ngày càng cổ quái, đêm qua đúng là Long Phú Tiệp có đi tới phòng của Quan Hà Mộng."
Lý Liên Hoa ngạc nhiên hỏi:
"Nàng thực sự có tới?"
Phương Đa Bệnh cười khổ.
"Không những là có tới, mà còn nhìn thấy hung thủ. Nàng ta nói hung thủ thi triển một chiêu Lạc Diệp Bàn Sa, chỉ có điều không nhìn rõ là ai. Ngươi nói như thế có kỳ lạ không? Tiểu nữ này có đáng tin không?"
Lý Liên Hoa nói:
"Có lẽ... có lẽ đáng tin chứ?" Hắn tự lầm bầm một mình, "Án mạng không đầu mối đa phần đều không thấy được hình dáng hung thủ, nhưng đêm qua lại có tới hai người nhìn thấy hung thủ. Nói tóm lại, giờ Dần đêm qua, Lương Tống, Long Phú Tiệp, Dương Thùy Hồng đều từng đi qua phòng Quan Hà Mộng, ít nhất thì cũng đã đến bên ngoài..."
Phương Đa Bệnh không nhịn được nữa bèn nói:
"Những chuyện đó ta biết rồi. Liên Hoa chết tiệt! Rốt cuộc thì ngươi có nghĩ ra ai là hung thủ giết Tô Tiểu Dung không vậy? Nói không chừng người giết Tô Tiểu Dung lại là Giác Lệ Tiếu..."
Lý Liên Hoa liếc mắt nhìn y mấy lần, đột nhiên thở dài, rồi nói vô cùng nghiêm túc:
"Ngươi thông minh như vậy... không nên hỏi ta mới đúng."
Hắn sửa sang lại trang phục, sau đó làm bộ như tiên sinh dạy học, nghiêm trang thong thả bước đi một hai bước, rồi chỉ về phía vết giày in trên bệ cửa phòng Quan Hà Mộng.
"Nhìn thấy rồi chứ?"
Phương Đa bệnh bị hắn hỏi như vậy thì cau mày nói:
"Ngươi coi bổn công tử là người mù hả? Đương nhiên là nhìn thấy. Sáng sớm nay ta đã thấy rồi... Đương nhiên đó là vết giày của hung thủ để lại."
Lý Liên Hoa lắc đầu, ra vẻ rất đáng tiếc. Hắn mở cửa phòng ra, hai người đi vào trong. Lý Liên Hoa chỉ về phía màu trắng mờ mờ trên đất.
"Nhìn thấy rồi chứ?"
Phương Đa Bệnh nói:
"Không thấy... giờ thấy rồi... Lý Liên Hoa! Ngươi điên rồi sao?"
"Nếu như sau này ta thực sự bị điên, thành ra ngốc nghếch như ngươi thì đúng là ta không cam tâm." Lý Liên Hoa thở dài rồi nói, "Ta dạy dỗ để ngươi thông minh hơn một chút..."
Phương Đa Bệnh bị hắn chọc cho tức sôi máu lên, nổi giận nói:
"Lý Liên Hoa! Ngươi lại dám trêu chọc bổn công tử!"
Lý Liên Hoa khẽ thở dài.
"Trẻ con không dễ dạy... Phương đại công tử." Hắn đứng ở cửa phòng, gõ nhẹ vào cánh cửa một cái, "Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bốn người Long, Dương, Lương, Khang đã nói một chút rồi. Nếu như mọi người đều nói thật, vậy thì việc xảy ra trước cửa phòng vào giờ Dần ngày hôm qua là như thế này: sau khi Quan Hà Mộng đi ra ngoài mua thuốc, có kẻ lạ mặt bay qua nóc phòng của hai người Lương, Long, đến phòng Quan Hà Mộng giết chết Tô cô nương. Lương đại hiệp cùng Long cô nương đều nghe thấy âm thanh lạ nên đuổi tới đây. Long cô nương đến trước một bước, nhìn thấy hung thủ giết người dùng chiêu Lạc Diệp Bàn Sa giết chết Tô cô nương. Sau đó nàng ta đuổi theo. Kẻ lạ mặt đó vọt qua ngoài cửa sổ, chạy thoát. Khi Long cô nương đi ra khỏi cửa lớn thì bị Lương đại hiệp nhìn thấy... có đúng không?"
Phương Đa Bệnh gật đầu rồi hỏi:
"Dương Thùy Hồng và Khang Huệ Hà thì sao?"
Lý Liên Hoa nói:
"Bọn họ đều đang ngủ."
Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng:
"Toàn là nói dối"
Lý Liên Hoa mỉm cười:
"Chỉ dựa vào mấy điều này, ngươi nghĩ ai khả nghi nhất?"
"Long Phú Tiệp!" Phương Đa Bệnh nói như đinh đóng cột, "Nàng ta nhìn thấy hung thủ, sao không đuổi theo qua cửa sổ mà lại đi ra từ cửa lớn? Tại sao nàng ta không đuổi tới cùng? Tại sao lại không gọi người tới? Chưa nói đêm khuya như thế mà nàng ta lại không ngủ được đã là chuyện vô cùng khả nghi."
Lý Liên Hoa liên tục gật đầu rồi hỏi:
"Còn gì nữa không?"
Phương Đa Bệnh ngẩn người.
"Còn có... còn có... còn có... " Y suy nghĩ một lúc rồi trừng mắt nói, " Còn có kẻ lạ mặt kia không biết là thật hay giả, nói không chừng Lương Tống và Long Phú Tiệp thông đồng với nhau, đánh lừa mọi người."
Lần này, Lý Liên Hoa liên tục lắc đầu.
"Không phải như vậy, không phải như vậy."
Phương Đa Bệnh giận dữ nói:
"Nếu không phải như thế thì như thế nào?"
Lý Liên Hoa đằng hắng một cái, rồi rung đùi đắc ý.
"Quân tử thường thoải mái, tiểu nhân thường ưu tư, sao lại nghi ngờ người khác một cách dễ dàng như vậy chứ..."
Phương Đa Bệnh giận tím mặt, hét:
"Ngươi là quân tử, còn ta là tiểu nhân sao?"
Lý Liên Hoa lắc đầu nghiêm mặt nói:
"Hung thủ chính là kẻ nhìn thấy Tiểu Đào Hồng vào hôm đó. Như vậy trong năm người Quan, Dương, Long, Lương, Khang nhất định có một hung thủ. Nói cách khác, trong năm người nhất định có một người nói dối về chuyện đêm qua."
Phương Đa Bệnh nói:
"Đúng vậy..."
Lý Liên Hoa lại nói:
"Tình cảm của Quan Hà Mộng đối với Tô Tiểu Dung rất chân tình nên chắc chắn không phải là hung thủ. Nếu như hắn muốn giết chết Tô Tiểu Dung thì đã lặng lẽ giết chết ở giữa đường rồi, sao phải đợi tới lúc này mới ra tay khiến cho dư luận xôn xao? Cho nên có thể tin chuyện Quan hiệp y nói là đi mua thuốc. Chưa kể việc hắn có đi mua thuốc hay không thì chỉ cần hỏi tiệm bán thuốc là có thể biết, nên chuyện này cũng không thể giả được."
Phương Đa Bệnh gật gù:
"Có lý."
Lý Liên Hoa tiếp tục nói:
"Như vậy, hung thủ sẽ ở trong nhóm người Long – Dương – Lương – Khang. Mà nói về hành tung đêm qua của bọn họ thì đơn giản là: Long cô nương nói hung thủ thi triển Lạc Diệp Bàn Sa, coi như đã chỉ ra hung thủ là Dương Thùy Hồng. Lương Tống chỉ ra Long cô nương là hung thủ. Còn Dương Thùy Hồng cũng Khang Huệ Hà đều nói là đang ngủ, coi như nói bọn họ không phải là hung thủ đúng không?"
Phương Đa Bệnh nghĩ mất một lúc lâu mới hiểu ra:
"Ồ..."
Lý Liên Hoa mỉm cười.
"Đây là một vấn đề rất đơn giản, tóm lại chỉ có một người nói dối. Long cô nương nói Dương Thùy Hồng là hung thủ, Dương Thùy Hồng lại nói mình không phải, vậy thì trong hai người Dương Thùy Hồng và Long cô nương nhất định có một người đang nói dối. Nếu Dương Thùy Hồng nói dối thì y chính là hung thủ. Như vậy, việc Lương Tống nói hung thủ là Long cô nương, thì trừ phi Lương Tống cũng đang nói dối, còn lại giả thiết này không khớp với chuyện chỉ có một người nói dối. Vì thế, Dương Thùy Hồng không nói dối, như vậy thì người nói dối chính là Long cô nương. Giả thiết Long cô nương nói dối, vậy thì Dương Thùy Hồng và Khang Huệ Hà đúng là đang ngủ. Lương Tống nhận định Long cô nương là hung thủ cũng không sai, vì thế..."
Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra.
" Ta hiểu rồi! Vậy thì chỉ có một mình Long cô nương nói dối, như thế nàng ta chính là hung thủ!"
Y vô cùng vui mừng, cho dù Lý Liên Hoa nói nhiều hơn nữa thì Phương đại công tử đã nhận định hung thủ chính là Long Phú Tiệp từ trước. Rõ ràng y thông minh hơn Lý Liên Hoa nhiều.
"Nhưng mà..."
Lý Liên Hoa vẫn tỏ ra hết sức ôn hòa và cực kỳ kiên nhẫn. Hắn mỉm cười rồi nói:
"Ngươi đừng quên, để kết luận Long cô nương là hung thủ thì điều kiện đầu tiên đó là trong bốn người chỉ có một người nói dối. Nếu như trong bốn người đó, không phải chỉ có một người nói dối thì những phán đoán ở trên hoàn toàn vứt đi."
Phương Đa Bệnh đang muốn cười to lại bị sặc một cái.
"Khục khục... khụ khụ khụ... không thể có chuyện đó, lẽ nào hung thủ không phải là một người?"
Lý Liên Hoa nói:
"Nếu như hung thủ có hai người, ba người thậm chí còn nhiều hơn nữa, thì có mười Tô Tiểu Dung cũng bị giết, chẳng cần đợi đến khi Quan Hà Mộng đi khỏi mới ra tay."
Phương Đa Bệnh miễn cưỡng đồng ý.
"Những gì ngươi vừa nói rất có lý."
Lý Liên Hoa tiếp tục nói một cách từ tốn:
"Nếu như Long cô nương là hung thủ, vậy thì nàng ta đã lấy mũi Phong Trần Tiễn đó, và kẻ bắn một tiễn vào người Tô Tiểu Dung nhất định là nàng. Chỉ có điều kỳ lạ là nàng ta dùng tiễn của Lương Tống, tại sao lại giá họa cho Dương Thùy Hồng? Chuyện này không phải rất lạ sao? Nếu như nàng ta nói thấy Lương Tống bắn Phong Trần Tiễn thì có lẽ còn hợp lý hơn một chút?"
Phương Đa Bệnh lại ngây người ra, nghe Lý Liên Hoa nói tiếp:
"Hơn nữa, lần đầu Tô Tiểu Dung bị hại ở trên núi Tiểu Thanh, lúc làm lễ, rõ ràng nàng ta ngồi ở bàn thứ bảy..."
"A!" Phương Đa Bệnh thốt lên một tiếng, đột nhiên nhớ ra lúc đó đúng là Long Phú Tiệp ngồi cùng bàn với Lý Liên Hoa, không hề rời khỏi chỗ. "Lẽ nào hung thủ không phải là Long Phú Tiệp sao?"
Lý Liên Hoa cười cười.
"Muốn biết Long cô nương có phải là hung thủ không, thì phải biết được trong bốn người chỉ có một người nói dối hay là nhiều hơn? Nếu như không phải chỉ một người nói dối thì có lẽ hung thủ không phải là Long cô nương."
Phương Đa Bệnh nhíu mày:
" Vậy làm sao mà ta biết được cuối cùng thì có mấy người nói dối? Nếu như không phải là hung thủ, vậy tại sao phải lừa gạt người khác làm gì?"
Lý Liên Hoa vẫn nói thật chậm rãi:
"Không phải là hung thủ thì đương nhiên không cần gạt người khác. Nhưng nói không chừng không phải là gạt người, mà là bản thân đã bị đánh lừa?"
"Hả?" Phương Đa Bệnh há mồm trợn mắt, dường như không theo kịp với mạch suy nghĩ của Lý Liên Hoa nên đành hỏi lại, "Cái gì?"
Vẫn giữ thái độ khoan dung hòa ái, Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh với ánh mắt đồng tình.
"Có lúc con người không định nói dối, chỉ có điều những gì mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực mà thôi."
Phương Đa Bệnh ngơ ngác hỏi:
"Nói vậy là sao?"
Lý Liên Hoa nói thật ôn hòa:
"Nói cách khác, trong bốn người đó có người không hẳn là muốn nói dối, nhưng mà nói chưa hẳn đã là sự thực."
"Vậy là thế nào?"
Phương Đa Bệnh thành tâm thành ý thỉnh giáo, theo Lý Liên Hoa vào tận trong phòng, Lý Liên Hoa vạch vạt áo của Tô Tiểu Dung rồi ghé tai Phương Đa Bệnh nói một lúc, y liền thốt lên một tiếng:
"A!"
"Sao?"
Lý Liên Hoa lấy một món đồ trong túi áo nhét vào miệng của Phương Đa Bệnh, không cho y kêu to, thiếu chút nữa khiến y sặc chết.
"Khục khục... Lý Liên Hoa chết tiệt..."
Y còn chưa mắng xong, Lý Liên Hoa đã phất tay áo, nhanh chóng bỏ đi.
"Ngươi từ từ suy nghĩ, ta đi ăn cơm đây."
Phương Đa Bệnh vội vàng lấy vật ở trong miệng ra, đưa lưỡi liến thử thì thấy có vị ngọt. Y nhìn kỹ, thì ra đó là một viên kẹo hỉ. Khi y chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng của Lý Liên Hoa nữa, chẳng biết hắn đã đi đâu ăn cơm rồi. Y giậm chân quay người đi tới một căn phòng ở sau lưng, đá tung cửa chính, túm lấy một người trong phòng.
"Theo ta!"
Trong phòng còn có một người khác, người đó đứng dậy, nhìn y đầy thắc mắc.
"Bỏ người ra! Ngươi muốn làm gì?"
Phương Đa Bệnh nhìn gã cười lạnh lùng.
"Ta bắt hung thủ sát hại nghĩa muội của ngươi. Ngươi có ý kiến gì sao?"
Người kia nghe thấy vậy thì sững sờ, sắc mặt đầy nghi ngờ.
"Hung thủ... hung thủ..."
Phương Đa Bệnh đỡ người bị phong bế huyệt đạo lên.
"Hung thủ chính là nàng ta."
Người mặt mũi trắng bệch trong phòng chính là Quan Hà Mộng, mà người bị Phương Đa Bệnh túm trong tay chính là Khương Huệ Hà.
***
Sau thời gian nửa nén nhang.
Trong đình viện khách điếm Võ Lâm.
Đám người Lương Tống, Dương Thùy Hồng, Long Phú Tiệp lần lượt đi ra, trên mặt mỗi người đều tràn ngập kinh ngạc, liên tục quay sang nhìn nhau. Dường như không một ai từng nghĩ tới hung thủ lại là Khang Huệ Hà. Phương Đa Bệnh điểm mười huyệt đạo trên người nàng ta rồi đặt ngồi dưới đất. Bởi vì chăm sóc Tô Tiểu Dung mấy ngày không ngủ nên Quan Hà Mộng rất tiều tụy, lại gặp phải chuyện Tô Tiểu Dung bị giết nên không còn đứng vững được, thậm chí còn sốt cao. Gã run run đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn Phương Đa Bệnh. Vừa rồi Khang Huệ Hà ở trong phòng chăm sóc cho gã, thiếu nữ này có gương mặt rất ôn nhu, sao lại... sao lại giết chết Tô Tiểu Dung?
Phương Đa Bệnh "ừm hừm" hai tiếng, bắt chước Lý Liên Hoa mỉm cười từ từ, chỉ khác ở chỗ Lý Liên Hoa cười thì khiêm tốn ôn hòa, còn Phương Đa Bệnh cười như vậy khiến cho người ta sởn hết gai ốc. Y nói đầy đắc ý:
"Ta đã tìm ra, hung thủ chính là Khang Huệ Hà."
Người trong đình việc đều tỏ vẻ không tin. Long Phú Tiệp lạnh lùng nhìn Dương Thùy Hồng, trên gương mặt y tràn ngập xấu hổ. Lương Tống thì hết nhìn Khang Huệ Hà lại nhìn Long Phú Tiệp một cách kinh ngạc. Phương Đa Bệnh giẫm chân lên ghế rồi nói:
"Khang Huệ Hà! Ngươi có gì muốn nói nữa không? Ngươi là hung thủ giết người!"
Khang Huệ Hà bị y điểm huyệt ngồi đó, chực khóc:
"Ta chưa từng làm hại Tô cô nương. Chuyện đêm qua như thế nào, ta không biết gì cả. Cho dù Phương công tử gia nghiệp lớn, cũng có tiếng tăm trong giang hồ, nhưng không thể ngậm máu phun người được! Chưa kể ta... ta là nữ nhi, danh tiết quan trọng như thế nào chứ..."
Phương Đa Bệnh quát:
"Nói láo! Rõ ràng trong tiệc cưới ở tiểu trúc Dã Hà, ngươi lén lấy Tiểu Đào Hồng, ám sát Tô Tiểu Dung không thành, nên mới ở trong khách điếm đợi đến khi Quan Hà Mộng rời khỏi Tô Tiểu Dung đi mua thuốc, liền nhân cơ hội đó đâm chết nàng, có phải không?"
Khang Huệ Hà bật khóc.
"Ngươi... ngươi... ngươi ngậm máu phun người... tại sao ta phải giết Tô cô nương chứ? Ta với nàng ấy không thù không oán, sao ta phải giết cô nương ấy?"
Phương Đa Bệnh không nói nên lời, ngừng một chút, y liền chuyển đề tài:
"Trên người Tô Tiểu Dung có rất nhiều vết thương do Tiểu Đào Hồng gây ra. Tuy sắc bén nhưng Tiểu Đào Hồng rất ngắn. Do cách một tấm chăn bông, ngươi đâm nàng ấy rồi vứt hung khí bỏ chạy. Nhưng Tô Tiểu Dung chưa chết ngay mà tử vong do bị mất máu. Những vết thương trên người Tô Tiểu Dung bị tấy đỏ lên, rõ ràng là sau khi bị thương, nàng chưa chết ngay, đồng thời cũng chứng minh những vết đâm đó có từ rất sớm. Còn mũi tên đâm vào người Tô Tiểu Dung mà Long cô nương nhìn thấy xảy ra vào giờ Dần. Mũi tên đó rất chính xác, miệng vết thương không bị tấy, không có dấu vết nào khác, chứng minh lúc mũi tên dài đâm vào ngực thì Tô cô nương đã chết rồi. Cho nên người dùng Tiểu Đào Hồng đâm Tô cô nương và người đâm mũi tên vào ngực nàng là hai người khác nhau. Tuy Long cô nương nhìn thấy người đâm tên nhưng người đó cũng không phải là hung thủ. Bởi vì căn bản y đâm phải một người đã chết."
Long Phú Tiệp khẽ giật mình, bất giác liếc sang Dương Thùy Hồng, ánh mắt như có chút nghi hoặc. Dương Thùy Hồng nghe Phương Đa Bệnh nói vậy, cũng lộ vẻ kinh ngạc, đột nhiên nói:
"Đúng vậy! Mũi tên trên ngực Tô cô nương là do ta đâm, nhưng người giết cô nương ấy không phải là ta." Y nhìn Phương Đa Bệnh, "Phương công tử phân tích rõ như vậy khiến cho Dương mỗ vô cùng ngạc nhiên. Thực ra đêm qua..." Ánh mắt của y nhìn thẳng vảo mặt Quan Hà Mộng, "Đêm qua, người mà ta muốn giết không phải là Tô cô nương mà là Quan đại hiệp. "
Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều giật mình. Quan Hà Mộng cũng rất ngạc nhiên. Lại nghe Dương Thùy Hồng nói một cách lạnh lùng:
"Dương mỗ chịu ơn Quan đại hiệp cứu mạng, vốn không nên bất kính với Quan đại hiệp. Nhưng ngày hôm đó, Dương mỗ cùng sư đệ tới xin cứu, rõ ràng Quan đại hiệp có linh dược trong tay nhưng lại khoanh tay không cứu sư đệ của mỗ. Dương mỗ nghĩ mãi không hiểu... " Giọng y đột nhiên cao lên nhưng lại có phần thê lương, "Rõ ràng Quan đại hiệp có kỳ dược 'Thu Ba' dùng để giải độc, tại sao lại nói là thiếu thuốc, không cứu sư đệ của Dương mỗ? Lẽ nào ngươi chỉ có danh đại hiệp hão huyền, không nỡ bỏ một chút 'Thu ba' để cứu người"
Sắc mặt của Quan Hà Mộng tái nhợt.
Quý sư đệ trúng phải loại độc mà Quan mỗ chưa từng thấy. Trong y thư có ghi rằng cỏ 'không nhãn' có thể trị liệu. Có điều Quan mỗ không phải là không cứu, mà là không có loại dược liệu này.
Dương Thùy Hồng tức giận nói:
"Kỳ dược Thu Ba có thể giải được bách độc! Ngươi... lẽ nào do trong y thư không ghi Thu Ba có thể giải được chất độc này mà ngươi để cho hắn chết sao... Ngươi cũng biết thể chất của hắn đặc biệt, bị ong mật đốt khiến cho toàn thân bị phù. Cho dù ngươi không nỡ bỏ ra một chút Thu Ba nhưng chỉ cần ngươi ra tay chữa trị thì có lẽ hắn cũng không chết như vậy. Đồ lang băm giết người, lang băm giết người!"
Phương Đa Bệnh vốn đang kinh ngạc, nhưng khi nghe thấy mấy chữ 'lang băm giết người' thì lại suýt chút nữa phì cười. Trên đời này lang băm thật là nhiều... Quan Hà Mộng đập mạnh vào bàn đá, khiến cho cái bàn nứt toác:
"Y thư không ghi chép lại rõ ràng làm sao ta dám tự ý mình làm bừa? Sử dụng dược liệu bừa bãi, có khác nào lấy người để thử thuốc, xem mạng con người như cỏ rác?"
Dương Thùy Hồng vẫn nói lạnh lùng:
"Chẳng phải là ngươi xem mạng người như cỏ rác, mà là ngươi bảo thủ, ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi là một vị hiệp y chỉ biết nói bậy? Trong y thư không ghi thì ngươi không làm? Chúng ta gọi ngươi là Nhũ Yến Thần Châm thì có ích gì? Lang băm! Lang băm! Ta không giết ngươi thì thấy có lỗi với những anh linh đã chết vì ngươi."
Nói xong, y rút cây Bạch Mã Kim Lạc Tiên ra khiến cho trong không khí vang lên một tiếng nổ nhỏ. Trán Dương Thùy Hồng nổi đầy gân xanh.
"Ta biết tài nghệ không bằng người nhưng cũng mời Quan đại hiệp bước ra đây! Cho dù ta không báo được thù cho sư đệ nhưng được chết trong tay ngươi cũng không uổng một kiếp người."
Quan Hà Mộng nổi giận nói:
"Ăn nói linh tinh!"
Gã nghĩ lại một chút thì nhận ra mình cũng chưa từng làm việc gì mà trong sách không ghi nên không biết trả lời Dương Thùy Hồng thế nào. Quan Hà Mộng cảm thấy rất phẫn uất, liền phất tay áo định ra tay. Đúng lúc này, Phương Đa Bệnh khoác một tay lên vai Dương Thùy Hồng, một tay lên vai Quan Hà Mộng, đè xuống mà nói:
"Muốn đánh nhau thì đợi bổn công tử nói xong rồi đánh cũng chưa muộn. Tới lúc đó, ta không thèm ngăn cản." Sau đó y một chiêu kéo lại Khang Huệ Hà đang bò trên mặt đất, cười với nàng ta rồi nói, "Bổn công tử còn chưa nói xong, sao ngươi đã định đi rồi?"
Mọi người trong đình viện hơi giật mình, kinh ngạc quay sang nhìn về phía Khang Huệ Hà. Phương Đa Bệnh lại đằng hắng một cái, tỏ rõ đắc ý trong lời nói của mình.
"Giờ Dần đêm qua, sau khi cùng bổn công tử làm thơ liên cú xong, Dương Thùy Hồng thay đổi y phục dạ hành tới hành thích Quan Hà Mộng. Võ công Dương Thùy Hồng không bằng Quan Hà Mộng nên phải chờ đợi mấy ngày trong khách điếm, cho đến khi Quan Hà Mộng mệt mỏi vì chăm sóc cho Tô Tiểu Dung, ảnh hưởng tới nguyên khí, không còn sức cảnh giác thì y mới ra tay đánh lén. Lúc phi qua nóc phòng Lương Tống, bị Lương Tống phát hiện nên mới nhận một mũi Phong Trần Tiễn. Nhưng y không ngờ hôm đó Quan Hà Mộng đi mua thuốc, đến giờ Dần vẫn chưa về. Ánh sang trong phòng Quan Hà Mộng hơi tối, y chỉ thấy trên giường có người nằm. Khi đó, y chợt nảy ra ý định giá họa cho Lương Tống, nên mới dùng Phong Trần Tiễn đâm người nằm trên giường. Sau khi đâm xong, y mới phát hiện ra người nằm trên giường không phải Quan Hà Mộng, hơn nữa người đó cũng đã chết rồi. Lúc này, Long cô nương đuổi tới cửa, nên y phải vội vã trốn qua cửa sổ. Trong lúc vội vàng, y sơ ý để lại dấu giày trên bệ cửa."
Dương Thùy Hồng bị y vỗ cho một cái cảm thấy nửa người tê dại thì trong lòng có chút kinh sợ võ công của vị công tử này, khi nghe tới đó liền gật đầu. Phương Đa Bệnh nhìn thấy y gật đầu, lại càng đắc ý hơn.
"Ha ha... sau đó Long cô nương nhìn thấy có người hành thích, liền chạy vào trong phòng mới phát hiện một thứ trên mặt đất, từ đó mới hoài nghi kẻ giết người là ai."
Nói xong Phương Đa Bệnh nhìn về phía Long Phú Tiệp. Chỉ thấy gương mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, rồi chẳng hề do dự, khẽ gật đầu.
"Thứ gì?" Lương Tống ngạc nhiên hỏi.
Phương Đa Bệnh tiếp tục xổ một tràng tới mức nước bọt văng tung tóe:
"Trên sàn, trong phòng của Quan Hà Mộng có một vết mờ màu trắng, dưới ánh đèn phản chiếu thì có bảy màu. Đó là ánh sáng của trân châu. Mà một cái vết to như vậy, nếu không phải một viên chân trâu bị giẫm vỡ thì có thể nói là tương đối to. Ta đoán chắc là Long cô nương thấy được dấu vết đó ở trong phòng..."
"Thấy Long Phú Tiệp lại gật đầu, tất cả mọi người đồng thanh hỏi:
"Vật gì?"
Phương Đa Bệnh như đang thừa nước đục thả câu liền châm thêm một chút lửa:
"Phượng Đầu Thoa! Long cô nương nhặt cái trâm phượng lên rồi đi ra ngoài thì bị Lương Tống nhìn thấy, cho nên Lương Tống mới cho rằng nàng chính là hung thủ giết người."
Tất cả mọi người chợt bừng tỉnh. Long Phú Tiệp nhìn thấy lễ vật mừng cưới mà mình tặng cho Tiêu Tử Khâm lại có mặt ở hiện trường giết người nên rất kinh ngạc. Bởi vậy, nàng mới nhặt cây trâm rồi vội vàng bỏ đi và không hề nhắc tới chuyện đêm qua. Phương Đa Bệnh lại nói tiếp:
"Nhìn thấy Phượng Đầu Thoa và Tiểu Đào Hồng thì sẽ rõ thương thế của Tô Tiểu Dung là do cái gì gây ra. Khi Tô cô nương còn ở tiểu trúc Dã Hà cũng bị chính hai vật này gây thương tích khắp người, tới mức gần chết."
Lương Tống ngạc nhiên hỏi:
"Nhưng tại sao lại có người muốn lấy hai thứ đó để giết người?"
Phương Đa Bệnh "hừ" một tiếng rồi làm như không nghe thấy câu hỏi của gã.
"Những người biết lễ vật mừng đám cưới của hai người Tiêu, Kiều có Tiểu Đào Hồng và Phượng Đầu Thoa chỉ có các vị. Cho nên nhất định hung thủ nằm trong số các vị."
"Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Tô cô nương lại ở trong phòng Quan Hà Mộng?" Dương Thùy Hồng cau mày, "Chuyện này rất vô lý."
Phương Đa Bệnh càng tỏ ra đắc ý hơn.
"Điểm này rất quan trọng, bởi vì nó cho biết hung thủ là ai."
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
"Ở trong phòng của Tô Tiểu Dung có một bát thuốc đã uống hết." Phương Đa Bệnh nói tiếp. "Mỗi ngày, Quan Hà Mộng đều sắc thuốc vào giờ Dậu, tới giờ Tuất thì mang cho Tô Tiểu Dung uống. Nếu chén thuốc đã uống hết vậy thì vào giờ Tuất đêm qua, Tô Tiểu Dung vẫn còn sống. Trong phòng còn có một tấm gương đồng bị vỡ, hơn nữa khi bị sát hại, trang phục của Tô cô nương vẫn hết sức chỉnh tề. Có thể đoán được, sau khi Quan Hà Mộng cho nàng uống thuốc không lâu thì nàng tỉnh lại, nhưng lúc này, Quan Hà Mộng không có mặt ở đó. Tô Tiểu Dung ngồi dậy đi tất, xỏ giầy, tới khi thấy dung nhan bị phá hủy ở trong gương thì thật sự sợ hãi nên mới đến phòng của Quan Hà Mộng nhờ giúp đỡ. Nếu Quan Hà Mộng ra ngoài, nhất định sẽ khóa cửa phòng lại. Ngoại trừ hắn và chủ nhà trọ ra, người có chìa khóa chắc chắn chỉ có Tô Tiểu Dung, nên nàng mới tự mình đi vào trong phòng."
Tất cả mọi người đều gật đầu. Phương Đa Bệnh ngồi lên trên chiếc bàn đá, tiếp tục nhìn xuống nói thật chậm rãi:
"Nếu giờ Tuất nàng vẫn còn sống mà giờ Dần đã chết thì chắc chắn thời điểm bị sát hại vào khoảng giờ Hợi hoặc giờ Tý. Mà lúc đó, Dương Thùy Hồng và Lương Tống đang làm thơ liên cú với ta, nên người giết Tô cô nương không phải là Dương Thùy Hồng và Lương Tống. Nếu Long cô nương giết Tô Tiểu Dung vào giờ Hợi hoặc giờ Tý thì giờ Dần đêm qua nàng sẽ không xuất hiện ở trong phòng, chưa kể thời điểm Tô Tiểu Dung bị hại lần đầu tiên, từ đầu tới cuối Long cô nương vẫn ngồi một chỗ bên cạnh Lý Liên Hoa, không thể phân thân để giết người, cho nên hung thủ không phải nàng. Nếu hung thủ không phải nàng..." Phương Đa Bệnh nhún vai, "Vậy thì chỉ có thể là nàng ta."
Y nhìn Khang Huệ Hà bị mình điểm á huyệt đang ngồi dưới đất.
"Các phòng của chúng ta theo thứ tự là của Lý Liên Hoa, bổn công tử, Quan Hà Mộng, Tô Tiểu Dung, Khang Huệ Hà, Long Phú Tiệp, Lương Tống, Dương Thùy Hồng. Đêm hôm qua, bổn công tử... khụ khụ... ra ngoài uống rượu, không có ở trong phòng. Lý Liên Hoa bị bệnh nằm trên giường không biết gì. Nhưng có một người học võ, vậy mà đêm qua hung thủ chạy qua nóc phòng, người khác thì bắn tên trên mái, lại còn có ba người nữa đi qua đi lại bên ngoài, thậm chí còn mở cửa sổ nhảy ra và chọc một mũi tên lên phản giường, nàng ta lại nói là mình đang ngủ, nửa đêm không hề biết gì. Mọi người thấy vậy có lạ không?"
Lương Tống ngẩn người. Dương Thùy Hồng giỏi tiên pháp nhưng không thạo nội lực khinh công. Y vụt qua nóc nhà rồi lại bị trúng tên, quả thực đã làm kinh động đến mọi người. Mặc dù võ công của Khang Huệ Hà không cao, nhưng nàng ta ở ngay bên cạnh phòng của Tô Tiểu Dung, lại cách phòng của Quan Hà Mộng có vài trượng, nếu nói ngủ say không hề biết gì thì quả thực khó tin. Phương Đa Bệnh lại nói:
"Chưa kể khi Tô Tiểu Dung rời khỏi phòng mình, bước vào phòng Quan Hà Mộng cũng chỉ có người gần đó mới có thể phát hiện ra. Ta đoán sau khi Tô Tiểu Dung may mắn thoát chết, tỉnh lại sẽ nói ra ai là người ra tay giết hại. Mà Quan Hà Mộng luôn túc trực bên cạnh chăm sóc nàng khiến Khang Huệ Hà không có cơ hội giết người diệt khẩu. Đêm qua Quan Hà Mộng chưa về, Tô Tiểu Dung lại vào phòng y, quả là cơ hội tốt để ra tay. Vì vậy nàng ta đã đem theo hai hung khí trộm được trong yến tiệc, đè chăn lên người Tô Tiểu Dung rồi đâm liên tiếp, sau đó vứt hung khí đi, quay về phòng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."
Long Phú Tiệp khẽ nói:
"Mặc dù ngươi nói rất hợp lý, nhưng vì sao Phượng Đầu Thoa của ta cũng bị cướp? Mặc dù trâm phượng có thể giết người nhưng không sắc nhọn như Tiểu Đào Hồng. Lấy nó có tác dụng gì?"
Về điểm này Lý Liên Hoa không nói cho cho y biết nên Phương Đa Bệnh nghẹn họng, trong lòng thầm kêu không ổn. Trong lúc nguy cấp, y nảy ra một ý, bèn đá vào huyệt đạo Khang Huệ Hà, học điệu cười mỉm vừa vui tươi vừa giảo hoạt của Lý Liên Hoa.
"Điều này chi bằng Long cô nương hỏi nàng ta."
Tất cả mọi người liền nhìn về phía Khang Huệ Hà. Lúc này, nàng ta đã được giải á huyệt, lập tức hét lớn một tiếng chói tai:
"Không phải ta!"
Khang Huệ Hà ngẩn người, quan sát ánh mắt của mọi người. Khi thấy tất cả đều thay đổi thái độ, nàng ta uất ức bật khóc:
"Đêm qua... đêm qua, người đâm chết Tô Tiểu Dung là ta nhưng... nhưng trên đỉnh Tiểu Thanh, ở tiểu trúc Dã Hà thì không phải ta làm nàng bị thương."
Mọi người đều rất ngạc nhiên, ngay cả Phương Đa Bệnh cũng bất ngờ.
"Cái gì?"
Khang Huệ Hà bật khóc. Phương Đa Bệnh đỡ nàng ta dậy, Khang Huệ Hà nói tiếp:
"Ngày ấy, vào lễ đại hôn của Tiêu đại hiệp, đúng là... ta đã trộm Tiểu Đào Hồng rồi gọi Tô Tiểu Dung. Khi đó, nàng ta không hề đề phòng nên bị ta điểm huyệt. Nhưng... nhưng... có một nữ tử áo đỏ đi theo sau rồi điểm huyệt khiến ta hôn mê. Ta không biết có người đi theo. Khi ta lấy Tiểu Đào Hồng thì ả ta liền cầm Phượng Đầu Thoa, sau đó đâm Tô Tiểu Dung ở ngay trước mặt ta... Nhìn ả ta đâm thật sự rất sợ... rất sợ..."
Phương Đa Bệnh cau mày nói:
"Ai tin ngươi nói hươu nói vượn? Khắp giang hồ làm gì có nữ tử nào quái đản như vậy?"
Khang Huệ Hà hét lên một tiếng:
"Ả còn... còn cúi xuống liếm lên vết thương... Yêu quái! Là yêu quái!"
Mọi người quay sang nhìn nhau nhưng không một ai tin. Khang Huệ Hà vội vàng thở dốc một hơi rồi nói tiếp:
"Ả đeo mạng che mặt. Dưới tấm khăn là một gương mặt quỷ. Ả không cao lắm, tuy nhiên mỗi cử động đều rất đẹp, rất cuốn hút... nhìn có lúc thì giống tiên tử, có lúc lại giống yêu quái."
Phương Đa Bệnh chợt nghĩ: Hay là Khang Huệ Hà đã gặp Giác Lệ Tiếu? Trên đời, ngoại trừ yêu nữ đó ra thì còn ai làm được chuyện như vậy?
Khang Huệ Hà lại nói:
"Ả hỏi ta rằng có phải nữ tử này đoạt ý trung nhân của ta không. Ả còn nói "bình sinh luôn đồng cảm với thiếu nữ không lấy được người thương". Cho nên... ả... ả mới làm cho Tô Tiểu Dung trở thành... như vậy."
Mọi người chợt hiểu đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra là Khang Huệ Hà si mê Quan Hà Mộng nhưng Quan Hà Mộng lại yêu Tô Tiểu Dung tha thiết, nên nàng ta mới nảy sinh ý định giết người. Phương Đa Bệnh liền hỏi:
"Ngươi có nhìn thấy vóc dáng của người mang mặt nạ quỷ đó không?"
Khang Huệ Hà lắc đầu.
"Ả ta..." Nàng ta chỉ chỉ vào gáy, "Có một nốt ruồi rất nhỏ màu hồng nhìn như giọt máu đỏ tươi."
Lương Tống nghe thấy vậy không kìm nổi thốt lên một tiếng "a" rồi nói:
"Đúng là ta có gặp nữ tử đó trong tiệc cưới."
Nét mặt của Khang Huệ Hà đầy thê lương. Nàng lại nói tiếp:
"Ta nghĩ khi đó Tô Tiểu Dung đã chết, nhưng ả lại không đâm chết Tô Tiểu Dung. Sau khi bị ta điểm huyệt... Tô... Tô Tiểu Dung không biết những chuyện tiếp theo nên khi tỉnh lại chắc chắn sẽ cho rằng chính ta đã hủy hoại dung nhan của mình. Cho nên... nên... đêm qua... đêm qua, ta mới giết chết nàng ấy."
Phương Đa Bệnh cau mày.
"Vậy vết máu trên tường tiểu trúc Dã Hà ở đâu ra?"
Sắc mặt của Khang Huệ Hà chợt xuất hiện vẻ khinh miệt.
"Đó là do ta lấy son vẽ lên. Ngươi tự nhận mình thông minh mà không nhìn ra"
Phương Đa bệnh xoa xoa mặt, thầm nghĩ: Lý Liên Hoa không tới căn phòng đó, nếu không chắc chắn sẽ nhận ra. Có điều dường như hắn không thích tới tiểu trúc Dã Hà nên mới bỏ đi. Hiện tại, chẳng biết đi đâu ăn cơm rồi... Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng y lại nói:
"Theo quy tắc giang hồ thì luận võ đánh nhau khó tránh khỏi việc giết người. Nhưng dùng độc hay ám sát thì sẽ bị mọi người khinh thường. Bây giờ mấy người Phật Bỉ Bạch Thạch chắc vẫn đang ở trên đỉnh Tiểu Thanh. Ta phải đi mời họ xuống làm quen với ngươi."