Sáng sớm hôm sau, tôi mở mắt đầy khó khăn trong cơn đau đầu đáng sợ. Tôi đã ngủ trên giường từ khi nào? Đầu đau như búa bổ, tôi thề rằng từ nay về sau không bao giờ uống rượu, dù chỉ một giọt.
Bên cạnh giường có một bóng người, tôi đưa tay dụi mắt, định thần nhìn kĩ, thì ra là người đàn ông đi khuất xác cả buổi tối hôm qua.
“Tỉnh rồi sao?” Hắn đỡ tôi ngồi dậy, cho tôi uống một viên đan dược.
“Lại là thứ gì thế hả? Tại sao lúc nào cũng nhét bừa bãi, tùy tiện vào miệng ta?” Tôi vừa định nhổ ra thì cảm giác thứ thuốc đó đã ngấm vào trong miệng, tôi liền dùng tay móc ra mà chẳng thể nào móc nổi.
Hắn than một tiếng, cầm tay tôi rồi nói: “Nàng đừng có móc nữa, đây là thuốc giã rượu, có thể giảm bớt cơn đau đầu của nàng, cho vào miệng là tan hết luôn.”
“Hải vương kim tôn[1]?” Thì ra là thuốc giã rượu.
[1] Nhãn hiệu một loại thuốc giã rượu.
Hắn nghi hoặc hỏi lại: “Hải vương kim tôn? Đó là thứ gì? Là tượng phật sao?”
“Đúng là ông nói gà bà nói vịt.” Tôi bật cười lên tiếng.
Hắn lại không nghĩ vậy, khẽ ‘hừm’ một tiếng, hai tay nhẹ day trên huyệt thái dương của tôi.
Ừm! Rất dễ chịu, tôi nhắm mắt lại, bình thản tận hưởng.
Đột nhiên, tôi nghe thấy giọng nói mang ý trách móc của hắn vang bên tai: “Lạc, sau này đừng có tùy tiện uống rượu cùng với người không quen biết.”
Tôi mở to mắt ra ngay tức khắc, đập mạnh vào bàn tay của hắn rồi cười nhạt nói: “Nực cười! Ta uống rượu cùng ai thì có liên quan gì đến ngươi chứ? Ngươi là cái gì của ta? Biểu ca?”
Sau khi nghe thấy câu nói của tôi, khuôn mặt nghiêm trang, đanh thép của hắn liền thay đổi, nhanh chóng mỉm cười, lại còn nói một câu sến súa khiến người ta nghe mà nổi da gà toàn thân: “Ừm! Muội muội tốt, vậy mau để biểu ca xem ngón tay có còn sưng hay không?” Nói xong, hắn liền nắm lấy bàn tay phải của tôi, ngắm nghía kĩ càng.
Sao hắn lại biết ngón tay của tôi bị sưng tấy? Sau đó, lại thấy hắn lấy một hộp thuốc từ trong người, mở nắp rồi bôi lên ngón tay của tôi, mùi hương thanh đạm thoang thoảngbên mũi. Hắn cúi đầu xuống, dường như đang tự lẩm bẩm một mình mà cũng như đang nói cho tôi nghe: “Tối qua đã bôi một lần rồi, hôm nay phải bôi thêm hai lần nữa, ngày mai chắc chắn sẽ trở lại như thường, vừa trắng vừa mịn.”
Vừa trắng vừa mịn? Tôi nhổ vào!
“Đa tạ Dạ đại hiệp hậu ái, à, đúng rồi, nên gọi ngài là Ân đại hiệp mới đúng. Ta chỉ là một người thô lỗ, da dày thịt cứng, không cần phải dùng những loại thuốc quý giá này đâu. Ngài cứ giữ lại tự mình dùng dần đi.” Tôi định rút tay lại, nhưng hắn nắm quá chặt, tôi đành phải cúi thấp đầu xuống không nhìn hắn nữa.
Hắn đưa tay nâng cằm tôi lên, ép tôi phải nhìn vào hắn rồi mỉm cười nói: “Nàng vẫn còn tức giận sao? Cuối cùng cũng biết ghen tuông rồi?”
Nghe thấy câu này, tôi chẳng khác nào con nhím xù gai, bật mạnh người dậy, đẩy hắn ra rồi hét lớn: “Đi gặp quỷ đi.”
Tôi nhảy xuống khỏi giường, rửa ráy qua loa, tiếp đó liền thu dọn tay nải, chuẩn bị thuê một cỗ xe ngựa bỏ đi.
Hắn vốn ban đầu chỉ lặng lẽ đứng nhìn, bỗng nhiên, lại ngăn đôi tay bận rộn của tôi rồi nói: “Nàng định đi luôn sao?”
Tôi dừng lại, ngước mắt lườm hắn rồi nói: “Lạc Bảo ta là người làm ăn, làm bất cứ chuyện gì cũng để tâm đến thời gian, thời gian là tiền bạc, tiền bạc là sinh mạng, lãng phí thời gian là lãng phí tiền bạc, lãng phí tiền bạc là lãng phí sinh mạng. Ân đại hiệp, ngài quý nhân nhiều việc, còn ta lại không muốn lãng phí tiền bạc và sinh mạng, cho nên… chúng ta từ biệt tại đây đi.”
Hắn mặt mày nghiêm nghị, ấn mạnh vào chiếc tay nải trên tay tôi, không để tôi động đậy.
Khó khăn lắm mới rút hai tay lại, tôi phủi tay rồi nói: “Chẳng qua chỉ là vài bộ y phục, nếu như ngươi thích, thì cứ giữ lại mà dùng.”
Dù gì, ngân phiếu cũng ở trong người cả rồi, y phục thì cùng lắm đến chỗ nào đó mua là được, bây giờ hai tay trống không, ngược lại càng cảm thấy thoải mái. Nghĩ vậy, tôi liền quay người bước ra cửa.
Vừa định mở cửa liền bị hắn chặn lại, hắn vừa định nói gì đó liền bị một người lạ mặt không mời mà tới cắt ngang.
Người lạ mặt đó nhiệt tình lên tiếng nói: “Lạc Lạc, cuối cùng nàng cũng tỉnh dậy rồi, ta đã đợi nàng lâu lắm rồi đó.”
Chết ngất! Người đàn ông này là ai chứ? Lại còn gọi tôi là Lạc Lạc nữa? Từ khi nào tôi lại trở nên nổi tiếng đến mức những người dân thường không quen biết cũng biết tên thế? Ấy, giọng nói của người này nghe rất quen tai.
Tôi sợ hãi lui về phía sau vài bước, vừa hay chạm phải cánh tay của Dạ Tầm Hoan, thét lên thoảng thốt: “Ngươi là ai hả? Gọi bừa bãi gì thế?”
Người đàn ông lạ mặt này lại than dài một tiếng rồi nói: “Lạc Lạc là ta đây, Hoắc Vô Ảnh mà.”
Hả! Mẹ kiếp, thì ra là con Dâm Hồ đó!
Tôi còn chưa kịp kháng nghị vấn đề bản quyền tên họ của mình, người đàn ông kia đã tức giận không nhịn nổi, thay tôi đưa lời kháng nghị: “Lạc cái gì mà Lạc, ai cho phép ngươi gọi linh tinh thế hả? Có phải vẫn còn chê tối qua đã cho người ăn quá ít không?”
Tối qua? Ăn quá ít? Vậy có nghĩa gì nhỉ?
Tôi liền ngăn người đàn ông đầu óc không tỉnh táo này lại, chặn hắn ở sau lưng mình, đứng thẳng người, điều chỉnh lại trái tim nhỏ bé mong manh của mình, sau đó nói với Hoắc Vô Ảnh: “Vừa sớm ngày ra, đầu ngươi bị cửa kẹp hả? Đương yên đương lành tự nhiên lại dịch dung làm gì? Xin ngươi hãy chỉnh lại tướng mạo như trước đó đi, có được không? Tìm ta có việc gì?”
Hừm! Tên này chắc là óc trào não rồi, khuôn mặt đẹp trai như thế không dùng lại đổi thành khuôn mặt có giá trị khảo cổ vạn năm, trông còn khoa trương hơn khuôn mặt của Dạ Tầm Hoan, vừa sáng ngày ra đã giúp tôi tỉnh ngủ.
“Hả, Lạc Lạc, nàng quên rồi sao? Tối qua rõ ràng nàng đã hứa hôm nay sẽ cùng ta đi thuyền trên hồ Hoa Thần.” Hắn vừa mở miệng chẳng khác nào ném ra một quả lựu đạn.
“Đi thuyền?” Chết ngất mất thôi, tôi hứa với hắn khi nào? Phải chăng hôm qua uống nhiều rượu quá, gật đầu bừa bãi?
“Tối qua nàng đã uống rượu cùng hắn cả buổi tối, hôm nay lại còn muốn đi thuyền cùng hắn nữa sao?” Dạ Tầm Hoan vừa nhìn thấy hắn là mặt hầm hầm đầy sát khí, bây giờ nghe thấy hắn nói hẹn tôi đi thuyền, hoàn toàn điên loạn, tóm lấy cánh tay tôi rồi bực dọc gặng hỏi.
Tôi cảm thấy điên người, gạt bàn tay của hắn ra rồi quát: “Dạ Tầm Hoan, ngươi tự cho phép mình đi lăng nhăng còn ta thì không được phép chắc? Ngươi quản lí ta còn kinh khủng hơn cả mẫu thân ta rồi đấy.”
Hắn trân trân nhìn vào mặt tôi một hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười gian giảo rồi nói: “Được, nếu như nàng đã thích đi thuyền, vậy thì chúng ta cùng đi thôi, hai người một thuyền chi bằng bốn người cùng đi, đông người thì vui hơn.”
Tiếp đó, không để tôi kịp nói lời nào, hắn liền kéo tôi đi xuống dưới lầu.
Thực sự vô cùng kì lạ, tôi hoàn toàn không phản kháng gì cả, cứ để mặc hắn kéo đến thuyền bên hồ. Còn khi Hoắc Vô Ảnh xuất hiện lần nữa, lại thay khuôn mặt khác, khá giống với khuôn mặt thường ngày của hắn, thế nhưng cứ như thể đột nhiên phát tướng, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy có điều lạ lùng.
♥ Type bởi Tiểu Song @ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Trong thuyền, hai thị nữ tuổi tác khá lớn đang rót trà, sau khi làm xong, lặng lẽ đứng gọn một bên chờ lệnh. Tần Thao đang đánh đàn, tiếng nhạc đó với tôi mà nói chẳng khác nào ma âm xuyên nhĩ. Hôm nay, tuy rằng không ăn mặc hở hang, bạo dạn như hôm trước, nhưng phần áo phía dưới vẫn khá cởi mở, thậm chí có thể nhìn thấy khe giữa ngực, vết đỏ tấy hôm qua dường như đã biến mất rồi.
Tôi vẫn ngồi chỗ sát bên cạnh cửa sổ, Hoắc Vô Ảnh nói không sai chút nào, vào thời điểm này, tiết trời này, đích thực vô cùng thích hợp để đi thuyền trên hồ. Người ngồi gần cạnh tôi cũng là Hoắc Vô Ảnh, thi thoảng hắn lại lấy vài miếng hoa quả cho tôi ăn, tôi cảm thấy kinh hãi trước sự quan tâm bất ngờ này.
Ngoài việc thưởng thức phong cảnh ra, tôi không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra sau khi say rượu tối qua. Tối qua, dường như tôi đã nhìn thấy Tầm, là chàng đã bế tôi về phòng, lại còn ôm tôi ngủ suốt cả đêm. Thế nhưng, khuôn mặt của chàng dường như không giống với trước kia cho lắm, giữa hai đầu mày xuất hiện thêm nốt ruồi son, dưới mắt còn có thêm một con hồ điệp màu bạc to bằng móng tay, mái tóc cũng có màu bạc trắng.
Mái tóc màu bạc? Tôi quay đầu lại, liếc nhìn qua Dạ Tầm Hoan và Hoắc Vô Ảnh một lượt.
Không phải là Hoắc Vô Ảnh, con hồ điệp trên mặt hắn màu đen nhạt, chỉ có đôi cánh mới màu bạc, hơn nữa giọng nói của hắn cũng không giống. Tôi nhìn Dạ Tầm Hoan, tên khốn này là Dạ Sứ của Điệp cung nhưng trên mặt lại không có hồ điệp, đương nhiên là vì hắn đã dịch dung, mái tóc của hắn cũng màu trắng, giọng nói lại giống của chàng như vậy, hơn nữa thói quen lần mò vào phòng tôi, bá chiếm lấy giường của tôi, ngoại trừ hắn ra, hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi bóc tấm bì bên ngoài kia xuống, không hiểu là khuôn mặt thế nào?
Giả dụ bóc lớp bì bọc ngoài mặt hắn xuống, cho dù khuôn mặt đó giống hệt như Tầm, nhưng nếu nói hắn chính là Tầm, có đánh chết tôi cũng không tin được. Hắn ăn nói phóng đãng, tùy tiện như vậy, hành vi vừa hạ lưu lại vừa cợt nhả, lúc nào cũng thích cưỡng ép tôi. Tầm tuyệt đối không bao giờ như vậy, hắn không phải, hắn không phải…
Hãy nhìn hắn xem, đôi mắt của hắn đang nhìn ngắm thứ gì chứ, Tầm tuyệt đối không bao giờ hướng ánh nhìn của mình về phía phụ nữ khác quá hai giây, còn hắn thì sao, mắt lúc nào cũng dính lấy người phụ nữ kia.
Hừm! Khẳng định là hôm qua tôi đã uống quá nhiều rượu nên mới giả tưởng khuôn mặt như heo của hắn thành tướng mạo tuấn tú của Tầm.
Cứ nhìn hắn mà xem, lại nhìn tôi với nụ cười tà ác đó, tôi trợn mắt lườm hắn một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên Tần Thao dừng tiếng đàn lại, nũng nịu lên tiếng: “Ân đại ca, Tần Thao muốn tặng cho huynh một điệu nhảy, huynh đích thân diễn tấu có được không?”
Thu ánh mắt lại trước phong cảnh tựa tranh vẽ trên hồ Hoa Thần, tôi bất giác cau mày, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trước mặt. Họ đang làm gì chứ? Muốn tình chàng ý thiếp thì cũng nên làm ở chốn riêng tư mới phải? Ngay trước mặt mọi người, cứ hành động tình tứ thế này thực sự khiến người ta cảm thấy buồn nôn, phát ớn.
Tôi đứng bật dậy, định đi ra bên ngoài để hưởng chút không khí trong lành, tránh ở đây nhìn nghe những câu chuyện chướng tai gai mắt.
Cùng lúc đó, Dạ Tầm Hoan cũng lên tiếng đáp lại.
“Tần cô nương, xin thứ cho Ân mỗ học nghệ có hạn, có điều…” Hắn dừng lại đôi chút rồi quay về phía tôi rồi nói: “Tài nghệ đánh đàn của tiểu muội ta lại vô cùng tài giỏi, tại sao không nhờ tiểu muội đàn cho cô nương một khúc?”
“Nàng ấy?” Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh thường.
Sao chứ? Lẽ nào trông tôi không giống như một cao nhân biết đánh đàn sao?
Tôi nghiến răng nghiến lợi, trước đó còn giả tưởng khuôn mặt hắn thành mặt của Tầm, thì ra tôi thực sự đã nằm mơ giữa ban ngày. Hắn ta đáng ghét biết bao, biết rõ tôi đang bị thương ở tay, vậy mà còn bảo tôi đánh đàn, hơn nữa lại còn đánh đàn cho người phụ nữ kia.
Hắn đang định làm gì chứ? Cái tên đàn ông đáng chết này!
Dạ Tầm Hoan nhìn Tần Thao mỉm cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì xin làm phiền Tầm phu nhân.” Người phụ nữ kia cố tình nhấn mạnh vào ba chữ ‘Tầm phu nhân’.
Tôi liếc mắt về phía khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thao, lạnh lùng nói: “Cô muốn ta tấu đàn cho mình sao? Được! Vậy thì cô hãy nghe cho kĩ đấy, cố gắng mà theo kịp tiết tấu của ta.”
Tôi lại liếc mắt về phía Dạ Tầm Hoan, nhìn hắn chằm chằm, sau đó rút cây trâm bạc hồ điệp ‘Giọt lệ tình nhân’ kia xuống, cứa mạnh lên dây đàn, chỉ nghe ‘bức bức’, hai dây đàn bị đứt, cây trâm cũng theo đó mà cắm sâu vào thân đàn. Âm thanh chấn động lòng người này khiến cho những người có mặt tại đây mặt mày trắng bệch, ngơ ngác, chết lặng, ngay cả hai hầu nữ đứng im lặng cạnh bên nãy giờ cũng đưa tay lên bịt tai lại.
Dư âm còn chưa dứt thì người phụ nữa kia đã định thần lại, lớn tiếng hỏi: “Cô, cô đúng là ăn hiếp người quá đáng. Không muốn diễn tấu cho ta múa thì thôi, tại sao còn hủy cây đàn của ta nữa?”
“Kinh hồn?” Hoắc Vô Ảnh nhìn tôi rồi dịu dàng lên tiếng.
Không nói bất cứ lời nào, tôi phẫn nộ quay đầu đi ra bên ngoài, Hoắc Vô Ảnh lo lắng chặn tôi lại: “Lạc Lạc.”
“Tránh ra.” Tôi trợn mắt lườm rồi đẩy hắn ra, nhanh chóng ra ngoài, thét lớn cùng với người thuyền phu đang đứng ở đuôi thuyền: “Thuyền gia, làm phiền đưa ta vào bên bờ.”
“Lạc!” Dạ Tầm Hoan liền đuổi ra ngoài.
“Ngươi mau cút đi cho ta.” Tôi đứng ở đuôi thuyền thét lớn tiếng: “Thuyền gia, mau cho ta lên bờ.”
Hắn xông lại gần tóm chặt lấy tôi, ôm lấy bờ vai của tôi rồi lại nói: “Lạc, ta…”
Hắn còn chưa kịp nói hết, tôi đã ra sức vùng vẫy, nắm chặt bàn tay lại, đấm mạnh vào phần ngực rắn chắc của hắn, hắn loạng choạng lùi lại phía sau vài bước, tôi liền tiến gần về phía đuôi thuyền hơn trước rồi hét lớn: “Cút đi! Ngươi là đồ khốn khiếp, đừng có chạm vào người ta. Ngươi còn bước lại đây ta sẽ đánh chết ngươi. Ngươi mau cút sang một bên cho ta. Dạ Tầm Hoan, ngươi là tên khốn khiếp, người phụ nữ đó muốn đi thuyền, ngươi kéo ta theo tới đây làm cái gì? Cô ta muốn nhảy múa thì liên quan gì đến ta? Cô ta muốn nhảy cho ngươi xem, tại sao ta lại phải đánh đàn? Cô ta là cái gì chứ? Không có ai đánh đàn thì cút về nhà mà nhảy ấy. Ngươi rõ ràng biết rằng tay ta đang bị thương lại còn bắt ta phải đánh đàn hầu người phụ nữ đó nhảy múa? Ngay cả khúc “Kinh hồn” cũng không biết, còn ở đó mà giả vờ thanh cao! Ngươi đừng có lại gần đây.”
“Lạc, lẽ nào đến tận bây giờ nàng vẫn không hiểu rõ trái tim của mình sao?” Dạ Tầm Hoan kích động lên tiếng.
“Đừng gọi ta là Lạc, ngươi không đủ tư cách! Trái tim? Ta mà động lòng trước ngươi sao? Ta mà thèm ghen tuông vì ngươi sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa. Ngươi cho rằng mình đang định làm gì, ta còn không biết sao? Ngươi cho rằng ngươi tìm người phụ nữ đó đến thì có thể chọc tức được ta sao? Muốn do thám ta hả? Ta dùng chiêu đó với Lệ Mông, bây giờ ngươi lại định dùng với ta chắc? Muốn kết quả thế nào hả? Thật đúng là nực cười! Ta nói cho ngươi biết, lòng đố kị của ta đã dùng hết vào sáu năm trước rồi. Người của Hái Hoa cung các người đúng là giỏi quá, biết dịch dung, khuôn mặt là giả, cái tên là giả, tất cả những thứ ngươi thể hiện ra đều là giả, lại còn mong người khác đem chân tâm ra đánh đổi sao? Bây giờ người ta căm ghét nhất chính là ngươi, người ta không muốn nhìn thấy nhất cũng là ngươi. Trọn đời trọn kiếp này, ta với ngươi cũng như dây đàn kia. Dạ Tầm Hoan, ngươi nghe cho rõ đây, từ nay về sau, tốt nhất ngươi đừng có xuất hiện ở trước mặt ta nữa. Nếu không, gặp lần nào ta sẽ chém lần đó đấy.”
Phẫn nộ khiến tôi mất hết lí trí, cả người tôi bị bao quanh bởi một dòng khí lưu, thuyền gia đứng gần đó không chịu nổi luồng khí lưu này, thét lên thảm thiết rồi ngã xuống hồ, cũng chính luồng khí lưu đó ép hắn không tiến lại gần chỗ tôi được.
Sắc mặt của hắn biến đổi, lo lắng vạn phần, chỉ đành dịu dàng lên tiếng: “Lạc, bình tĩnh lại đi, bây giờ nàng vẫn còn chưa biết cách khống chế luồng nội lực trong người, làm như vậy chỉ tổn hại đến bản thân nàng thôi. Mọi chuyện đều không giống như nàng vẫn nghĩ đâu, ta sẽ trả lại nàng cây trâm, chỉ cần nàng lại gần đây, ta sẽ nói hết cho nàng nghe. Hãy bình tĩnh lại, thu lại nội lực của mình, lại đây, được không hả?”
Nhìn thấy cây trâm được lấy ra từ trong người hắn, tôi bất giác cảm thấy áy náy, bao nhiêu ngày nay, tôi đã quên bẵng mất nó, đó là thứ đồ duy nhất mà Tầm để lại cho tôi, tại sao tôi lại có thể quên được chàng chứ?
Từ từ, tôi bình tĩnh lại, luồng khí lưu cũng quanh cũng không còn mãnh liệt như trước nữa, tôi vừa định bước đến lấy lại cây trâm, một vật gì đó văng trúng vào đầu gối bên trái của tôi, nỗi đau xuyên thấu tim khiến tôi mất đi trọng tâm, ngã xuống dưới hồ.
“Á…”
“Cây trâm… cây trâm của ta… Thượng Quan…” Tôi bật dậy đầy kinh hoàng, lại là nằm trên giường.
Không nằm trên giường thì còn nằm ở đâu nữa? Lẽ nào ở nhà xác sao?
“Lạc Lạc, nàng tỉnh rồi sao?” Hoắc Vô Ảnh lên tiếng.
Hắn đỡ tôi ngồi dậy, tôi cúi đầu xuống nhìn, y phục trên người đã được ai đó thay cho.
Hắn nhìn tôi đầy nghi hoặc rồi nói: “Cái đó, y phục không phải do ta thay đâu, là ta đã tìm người chủ khách điếm nhờ thay hộ cho nàng, đó là phụ nữ. Còn nữa, ngân phiếu và khế ước thuê đất của nàng đều được giữ gìn rất tốt, ta không hề động tới.”
Ai thay y phục cho ta thì có quan hệ gì đâu chứ?
Nhận lấy chiếc túi da cừu, tôi khẽ nhích người sang, cơn đau truyền lên từ đầu gối trái khiến tôi nhớ lại lần đi thuyền không vui vẻ đó. Tôi cuộn váy lên, phần đầu gối vẫn còn sưng tấy, người phụ nữ đáng chết kia không ngờ lại ám toán tôi.
Kể từ sau khi gặp phải tên khốn đó, tôi lúc nào cũng xui tận mạng, bây giờ cuối cùng đã được giải thoát rồi, vĩnh viễn không cần nhìn thấy hắn nữa.
“Cái này, là ngài ấy bảo ta giao lại cho nàng.” Hoắc Vô Ảnh lên tiếng.
“Cái gì?” Tôi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cây trâm hồ điệp có tên Giọt lệ tình nhân trong tay Hoắc Vô Ảnh.
Tại sao lại là cây trâm này? Đáng lẽ hắn phải trả lại tôi cây trâm vàng của tôi trước kia mới phải, sao lại đưa tôi cây này? Tại sao chứ? Đã nói là mãi mãi không muốn nhìn lại hắn nữa, vậy mà còn đưa tôi cái này.
Tôi gạt tay Hoắc Vô Ảnh sang một bên rồi nói: “Mang đi đi, ta không cần.” Nói xong, nước mắt tôi không ngừng tuôn trào khỏi mí mắt.
“Ngài ấy nói con hồ điệp ở đuôi chiếc trâm này được làm từ đá cầu vồng, tục gọi là lệ tình nhân, và lúc này, nàng cũng đang rơi lệ vì tình nhân, rất thích hợp đó.” Hoắc Vô Ảnh nói.
“Ngươi đang ăn nói lung tung gì thế hả? Thế nào gọi là rơi lệ vì tình nhân? Ta không hề. Ta cũng không thèm rơi lệ vì hắn. Còn lâu.” Tôi vừa bật khóc vừa thét lớn vào mặt Hoắc Vô Ảnh.
“Thật không?” Hắn tiến sát lại chỗ tôi, hai tay nắm chặt đôi vai, ép sát mặt lại gần, hơi thở ấm nóng phả trên mặt tôi. “Vậy thì thử xem.”
Nói xong, đôi môi của của hắn liền đặt lên môi tôi, theo bản năng, tôi định phản kháng, suy nghĩ rồi lại từ bỏ.
Một giây, hai giây, ba giây…
Một phút, hai phút…
Cuối cùng, hắn vẫn là người không nhẫn nhịn nổi, phải rời đôi môi của tôi trước, sau đó chán nản lên tiếng: “Băng giá, vô tình, nàng đã đả kích khiến người đàn ông mất hết cả lòng tự tôn đấy. Ngài ấy đã nói sai rồi, không phải nàng không hiểu, mà là nàng rất hiểu, chỉ là không muốn thừa nhận, trái tim của nàng đã sớm trao gửi cho ngài ấy rồi.”
“Hu hu hu…” Tôi ôm hai gối, bật khóc thành tiếng.
Vào khoảnh khắc Hoắc Vô Ảnh đặt nụ hôn lên môi, vốn dĩ tôi định từ chối, thế nhưng tôi không hề, bởi vì tôi muốn biết, nụ hôn của Dạ Tầm Hoan với của người đàn ông khác có gì khác biệt? Mãi cho tới khi Hoắc Vô Ảnh từ bỏ chiếc hôn, tôi mới biết rằng điểm bất đồng ở đây là gì. Nụ hôn của Dạ Tầm Hoan có thể khiến tôi tan chảy mà không hề hay biết, nụ hôn của hắn có thể khiến tôi đáp lại theo bản năng, nụ hôn của hắn có thể gọi tỉnh phần linh hồn đã ngủ yên bấy lâu nay trong tôi, nụ hôn của hắn có thể khơi dậy những tình cảm mãnh liệt tưởng chừng đã bị hủy diệt từ lâu…
Còn khi Hoắc Vô Ảnh hôn tôi, hai mắt của tôi từ đầu đến cuối đều mở trừng trừng, trong đầu không ngừng đếm từng giây từng phút, không có cảm xúc, không hề say đắm, không hề không thể hít thở được, điều duy nhất chính là cái lưỡi của hắn trước sau chẳng thể nào vượt qua được hàm răng của tôi.
Năm năm rồi, trong năm năm nay, tôi sống chẳng khác nào cái xác không hồn, chẳng có chuyện gì có thể thu hút được hứng thú của tôi. Thế nhưng giờ đây, trong vô thức, hắn chẳng khác nào một con gián khiến người ta căm ghét, ngàn năm không chết, dù thế nào cũng không gạt tay ra được, lại cưỡng ép bá chiếm cả trái tim tôi, khiến tôi gần như phát điên.
Tôi đã ở cạnh bên hắn được bao lâu rồi? Kể từ khi ở khách điếm cho tới núi Vọng Liên, từ núi Vọng Liên cho tới thành An Bình, từ thành An Bình cho tới đây, bóng hình của hắn lúc nào cũng len lỏi xuất hiện trong trái tim tôi. Từng ngày trôi qua, nỗi nhớ nhung cây trâm của Tầm lại càng nhạt đi, tuy rằng trong lòng vẫn không ngừng nhớ đến Tầm, thế nhưng niệm mãi, niệm mãi biến thành Tầm Hoan.
Giọng nói tương đồng, cảm giác quen thuộc quái lạ, thậm chí khiến tôi thường xuyên tưởng nhầm hắn chính là Tầm.
Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ chối được vòng tay, chiếc ôm của hắn, còn Hoăc Vô Ảnh chỉ chạm nhẹ vào người, tôi cũng chẳng thể nào chấp nhận được.
Rút đao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh.
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.
Tại sao tôi lại đồng ý đi uống rượu cùng Hoắc Vô Ảnh chứ? Cho rằng uống say rồi là có thể khiến bản thân thoải mái hơn được sao, cho rằng uống say rồi thì bản thân có thể dễ chịu hơn sao, cho rằng uống say rồi thì tôi sẽ chẳng còn phải suy nghĩ nữa chăng?
Bất luận là nhìn thấy cảnh tượng hắn ở cạnh Tần Thao đêm hôm ấy, dùng sâu lông vứt về phía Tần Thao, đánh tên đàn ông khốn khiếp dã man, hay là trong khoang thuyền, cắt đứt dây đàn, đẩy thuyền gia xuống hồ, tất cả đều vì tôi cảm thấy phẫn nộ. Mà sự phẫn nộ của tôi xuất phát từ lòng đố kị, lòng đố kị của tôi đến từ trái tim.
Khi tôi mở mắt dậy, tôi vốn tưởng rằng người ngồi bên giường tôi vẫn cứ là hắn, vào khoảnh khắc thấy Hoắc Vô Ảnh, tôi thực sự cảm thấy thất vọng. Thì ra người mà trái tim tôi thầm mong mỏi chính là hắn, mong mỏi hắn vẫn có thể giống như mọi khi, mỉm cười hân hoan, gian giảo ngồi cạnh bên giường, chờ đợi tôi tỉnh dậy. Thế nhưng, không phải hắn, sau này cũng không thể nào nữa rồi.
Tôi không ngừng kìm nén, không ngừng kìm nén, kìm nén rất lâu, kìm nén đến độ bản thân vô cùng đau khổ, vô cùng khó chịu. Tôi không muốn thừa nhận, tôi không muốn hiểu thấu, tôi không muốn nhìn rõ, tôi không muốn… Bởi vì tôi không thể có lỗi với Tầm, tôi không thể bội phản lại tình yêu của tôi. Điều đáng buồn nhất chính là, tôi chẳng thể nào khống chế nổi bản thân, cũng giống như hắn đã nói, tôi đã động lòng rồi.
Tôi thực sự có lỗi với Tầm.
Giọt lệ tình nhân?
Đúng thế, nước mắt của tôi đã rơi vì người tình trong lòng. Đúng thế, nước mắt của tôi đã rơi vì hắn. Dạ Tầm Hoan, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, nó đã khắc sâu vào trái tim tôi như một lời nguyền trú đáng sợ.
Tôi vẫn luôn tự lừa mình lừa người.
Bây giờ thừa nhận rồi thì đã sao chứ? Tất cả đều chẳng thể trở lại được nữa. Tất cả đều là không thể nào, trái tim của một người đã nguyện dâng cho một người, làm sao có thể chia đôi được nữa, đây chính là phản bội, tôi không muốn phản bội. Tầm, sao chàng lại bỏ ta lại, rơi xuống vực thẳm một mình? Tại sao lại bắt ta sống đau khổ một mình trên cõi đời này? Chàng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Người đã tỉnh, lệ đã cạn, đoạn tình cũ, thành hồi ức.
Cứ coi như tôi đã chìm trong giấc mọng dài, và hôm nay cuối cùng cũng đến lúc tỉnh mộng. Quyết định không được lưu luyến nữa, quyết định không được ‘dầu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’.
Kể từ sau khi ngã xuống hồ, tôi không hề gặp lại hắn, lời tôi nói thực sự đã trở thành hiện thực. Bây giờ, tôi đã ở trong nội giới của nước Bạch Hổ, chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là có thể đến được kinh đô của nước Bạch Hổ.
Điều đáng cười nhất là, người đàn ông ngồi cạnh bên tôi lúc này đã đổi thành Hoắc Vô Ảnh. Nhìn xem! Tôi thực đúng là một phụ nữ chẳng có chút trinh tiết, đức hạnh gì cả, vừa đuổi một tên đi, tên khác lại mò tới.
Cả đêm qua, gần như không nghỉ ngơi chút nào, tôi kiên quyết lên đường ngay trong đêm. Quá lâu rồi, tôi thực sự quá mỏi mệt, tôi thực sự nhớ nhà, nhớ Khai Tâm, nhớ Tiếu Tiếu, nhớ Tướng Quân, nhớ mỗi con người, cảnh vật trong khách điếm Long Môn.
Tôi muốn về nhà!
Sau khi vào thành, trước tiên tôi cùng Hoắc Vô Ảnh đi tìm khách điếm nghỉ chân, sau đó mới đến cửa hàng chi nhánh. Tôi cũng tự nhủ với mình, nhiều nhất là một đêm, hôm nay bất luận phải mất bao nhiêu tiền, cho dù sau này còn phải chuyển vô số ngân lượng đến đây, tôi cũng phải trả lại đất thuê, sáng sớm ngày mai tôi có thể về nhà rồi.
Cuối cùng, không ngờ việc này lại vô cùng thuận lợi. Ông chủ đất sớm đã chuyển nhượng cửa hàng cho người khác, mà ông chủ này lại vô cùng kì quái, chẳng hề bắt tôi phải đền một đồng nào, lại còn xé bản khế ước thành hai mảnh ngay trước mặt tôi, biểu thị kết thúc hợp tác.
Trên đường quay về khách điếm, tôi chen trong dòng người đông đúc, huyên náo, nhộn nhạo. Tôi vẫn trầm ngâm suy nghĩ mãi chuyện trả lại đất thuê khi nãy. Ở nước Chu Tước, Triệu Thúc tuy rằng giải quyết công việc thuận lợi, nhưng cũng chẳng đến độ không phải đền một đồng nào như thế này.
Tôi nhìn Hoắc Vô Ảnh, trong lòng đã thấu, người đã mua lại phần đất ấy, ngoại trừ người đàn ông đã khiến tôi chảy hết nước mắt kia thì còn ai khác?
“Cắt không đứt
Gỡ thêm loạn
Là sầu li biệt
Trong lòng lại mang một nỗi niềm khác…”
“Tránh ra, tránh ra. Tất cả tránh sang một bên cho ta.”
“Đừng có chắn đường Bình Viễn hầu.”
Đang suy ngẫm, bên tai tôi liền vang lên giọng thét khoa trương, hùng hổ, những người dân thường vốn đang đi đông đúc trên đường đều dạt hết sang một bên.
Tôi ngước mắt lên nhìn, một cỗ xe ngựa từ từ tiến lại gần, đỏ son, tráng lệ, sang trọng, trên còn có cột trụ, tứ phía thả rèm, trạm trổ hoa văn tinh xảo. Khí thế hoa lệ thế này khiến người ta tưởng rằng là kiệu rước quốc vương nước Bạch Hổ.
Chiếc xe từ từ đi lướt qua mặt, tấm màn rủ bay bay trong gió, tôi tò mò liếc mắt nhìn người bên trong kiệu. Vào khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cắt ngang của người này, cả người tôi chết lặng tại chỗ.
Nhìn bóng người ngồi trong kiệu kia, tôi tự lẩm bẩm nói: “Thượng Quan?”
Tại sao lại là Tầm?
Tôi lặng người nhìn chiếc xe càng lúc càng đi xa, Hoắc Vô Ảnh vỗ nhẹ vào tôi rồi hỏi: “Nàng làm sao thế?”
Tôi nhanh chóng định thần lại, hoàn toàn chẳng để tâm đến câu hỏi của Hoắc Vô Ảnh, vứt hắn lại nơi đó, rồi chạy như điên về phía trước, không ngừng thét lớn: “Thượng Quan! Thượng Quan! Thượng Quan!”
Tôi còn chưa tiếp cận được chiếc kiệu thì đã bị người ta ngăn lại, người trong kiệu dường như nghe thấy tiếng gọi thất thanh của tôi, cũng có phản ứng, quay đầu lại vén rèm lên nhìn. Chính vào lúc rèm được vén lên, tôi nhìn rõ khuôn mặt của hắn, đôi tay không ngừng vùng vẫy chống lại đám thị vệ, đột nhiên dừng lại, sức lực toàn thân cũng biến mất cả, lui lại phía sau liên hồi.
Tư Hành Phong? Không ngờ lại là Tư Hành Phong. Tại sao tôi lại có thể quên hắn ta cơ chứ?
Vào khoảnh khắc nhìn thấy tôi, trước tiên hắn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, sau đó, trên mặt từ từ hiện lên nụ cười nham hiểm, lạnh như băng. Chắc chắn hắn đã nhận ra tôi.
Bình Viễn hầu của nước Bạch Hổ, quyền khuynh Bạch Hổ.
Tôi liên tục nuốt nước miếng, nhân lúc hắn còn chưa ra hiệu cho người bắt, tôi liền cúi đầu nói với mấy tên hộ vệ kia rằng nhận nhầm người, cố tình tỏ ra chấn tĩnh như không có việc gì, từ từ quay người lại, chậm rãi bước đi từng bước.
Tôi không thể chạy, tôi phải giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu tôi chạy trốn mất, chẳng khác nào cho hắn thấy tôi đang có tật giật mình.
“Lạc Lạc, nàng làm sao thế? Tại sao sắc mặt lại khó coi vậy?” Hoắc Vô Ảnh đuổi kịp theo, vừa cất lời hỏi, vừa nhìn về phía Tư Hành Pong.
“Đừng có nhìn, mau đi thôi.” Tôi cố hạ thấp giọng nói.
Khoác lấy cánh tay của Hoắc Vô Ảnh đi mất, ai ngờ tên đàn ông này đần độn, ngu ngốc, mặt mày kinh hãi đứng lặng người nhìn Tư Hành Phong, dưới sự cưỡng ép của tôi, hắn mới chịu rời đi.
Cả dọc đường, tôi không dám quay đầu lại, chỉ thận trọng bước đi chậm rãi. Sau khi bước đi rất xa, xác định Tư Hành Phong không hề phái người đuổi theo, tôi mới dám chạy điên cuồng về khách điếm.
“Ngươi mau đi thuê một cỗ xe ngựa, còn ta quay về khách điếm thu dọn đồ dạc, chúng ta nhanh chóng lên đường.” Tôi vừa chạy vừa nói với Hoắc Vô Ảnh.
“Hắn rốt cuộc là ai thế? Tại sao lại khiến nàng hoảng hốt như vậy?” Hoắc Vô Ảnh truy hỏi.
“Đợi khi nào ra khỏi nước Bạch Hổ rồi tính sau, trước mắt, ta chẳng còn nhiều thời gian nói chuyện cùng ngươi.” Tôi đáp.
Trước khi quay người đi, đối diện với ánh mặt đen huyền sắc nhọn của Tư Hành Phong, trong lòng tôi đã hiểu thấu mọi chuyện. Hắn đã không còn là Tiểu Vũ để mặc vạn người chà đạp, ăn hiếp mà không có chút sức lực phản kháng ở Hiệt Hương Các năm nào. Đôi mắt đáng sợ của hắn đã truyền cho tôi thông điệp cảnh báo nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi. Cho nên, dù thế nào đi nữa, tôi nhất định phải rời khỏi nước Bạch Hổ trước khi hắn phái người đến bắt tôi.
“Nàng có thù với hắn sao?” Hoắc Vô Ảnh lại hỏi.
“Đúng thế, là mối thù không đội trời chung.” Tôi đáp.
“Có phải hắn chính là ‘lần thứ ba’ đó không?” Hoắc Vô Ảnh thận trọng cất tiếng hỏi.
Dừng bước chân lại, tôi nhìn Hoắc Vô Ảnh đầy nghi hoặc, tại sao hắn lại biết Tư Hành Phong là ‘lần thứ ba’ đó chứ? Thời gian gấp gáp, tôi chẳng thể suy nghĩ quá nhiều được, chỉ đành chán nản gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời của tôi, Hoắc Vô Ảnh lại ngây lặng người ra, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thì ra là vậy.”
Hừm! Thực sự bị tên khốn này chọc cho tức chết mà, rõ ràng trông mặt mũi thông minh lanh lợi thế, tại sao tư tưởng với hành động chẳng khác nào kẻ thiểu năng trí tuệ chứ? Nếu hắn cứ tiếp tục trì hoãn thời gian thế này, tôi nhất định sẽ phải ghé thăm mười tám tầng địa ngục một chuyến mất thôi.
Bất đắc dĩ, tôi đành phải dùng tiếng thét lớn mới khiến hắn định thần lại, hốt hoảng đi làm việc.