Hôm nay là giao thừa, thế nhưng lại là đêm giao thừa bi thảm nhất trong mấy năm trở lại đây của ta.
Hôm nay, tất cả mọi người trong nhà đều thay bộ y phục mới đẹp.
Trong một năm, ngày Khai Tâm ta vui nhất chính là hôm nay, bởi vì mẫu thân sẽ làm sủi cảo và cuốn nem. Không phải bình thường ở khách điếm không được ăn hay vì mẫu thân làm đặc biệt ngon, thực ra thì đầu bếp ở Phúc Xuân Lâu nổi tiếng nhất toàn huyện làm càng ngon và đặc sắc hơn, thế nhưng ta chỉ muốn ăn món ăn do đích thân mẫu thân nấu, bởi vì món sủi cảo và nem do mẫu thân làm mang đậm mùi vị của gia đình.
Hôm qua, nhìn thấy bộ dạng đánh bóng rổ vừa ngốc nghếch lại vừa ngô nghê của mẫu thân, ta thực sự muốn bật cười, thế nhưng thấy người bị chảy máu nhiều, ngược lại ta cảm thấy vô cùng xót xa.
Điều đáng ghét nhất là Thư Bách đại ca đã không giúp đỡ thì thôi, lại còn ngồi cười suốt nửa ngày trời, sau cùng nếu như không bị dì Tiếu lườm ngọt một cái thì chắc đại ca vẫn còn ngồi đó mà cười tiếp.
Mẫu thân gầy đi trông vô cùng xinh đẹp.
Mẫu thân hình như thực sự rất thích Hoan thúc. Ngày này năm trước, ngay khi vừa nhìn thấy ta, mẫu thân sẽ khen ta lại mới cao hơn, trông đẹp trai, tuấn tú hơn nhiều. Thế nhưng hôm nay, mẫu thân dậy sớm hơn mọi khi, việc đầu tiên người làm chính là hỏi Hoan thúc đang ở đâu. Hình như vào giờ mão tam khắc hôm nay ta đã nhìn thấy Hoan thúc đang hứng khởi hân hoan ở đâu đó, còn đến bây giờ thì chẳng nhìn thấy thúc ấy đâu nữa.
Không tìm được Hoan thúc, mẫu thân lại làm một chuyện cực kì quái dị, người lấy hết sổ sách ra, xem xét thật kĩ từng trang một. Nhìn thấy đôi chân mày của người càng lúc càng nhíu chặt hơn, ta bắt đầu cảm thấy lo lắng, lẽ nào Hoan thúc đã làm sai chỗ nào sao?
Chỉ nghe thấy mẫu thân lẩm bẩm một mình: “Không giống, chẳng giống chút nào, hoàn toàn là chữ viết của hai người khác nhau.”
“Mẫu thân, người làm sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tuy rằng ta có cảm thấy hơi ghen tị với Hoan thúc, thế nhưng thực sự hi vọng mẫu thân có thể gả cho Hoan thúc, bởi vì mẫu thân thích Hoan thúc, ta cũng thích Hoan thúc. Ta thực sự không muốn mẫu thân cả ngày nhớ đến người phụ thân đã năm năm chẳng gặp được mặt lần nào, ta thích Hoan thúc làm phụ thân của mình hơn.
“À, không có gì cả, Khai Tâm, hôm nay con mặc bộ y phục này rất đẹp. À, mau mau lớn khôn, mẫu thân sẽ tìm một nàng dâu xinh đẹp cho con.”
Cuối cùng ta cũng nhận được lời khen của mẫu thân, thế nhưng liệu có thể lược bỏ nửa câu sau được không, người ta vẫn còn nhỏ tuổi mà.
Đột nhiên mẫu thân đi nhanh tới bên giếng, kéo dì Tiếu đang rửa rau sang một bên, nói muốn đi chợ gấp mua đồ làm thức ăn cho bữa tối trước buổi trưa. Thực sự rất kì lạ, mấy ngày trước chẳng phải mọi người đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi sao?
Sau cùng khó khăn lắm mới chờ đợi được đến bữa ăn tất niên, Hoan thúc cuối cùng cũng “tái xuất giang hồ” sau cả một ngày mẫu thân “tìm trong tìm ngoài vạn mối”.
Khi nhìn thấy các món ăn cùng ba bình rượu bày trên mặt bàn, ta “kích động” đến mức bất cẩn cắn nhầm vào lưỡi. Đau quá.
Còn Hoan thúc với Thư Bách ca cũng giống y như ta, nhìn mẫu thân với dì Tiếu như thể hai người đã ăn nhầm phải thứ gì vậy.
Hãy nhìn xem, đây là những món ăn gì chứ?
Cá diêu sốt cà, cá chép nấu tương, cá cháy lăn trứng, cá trê xào ớt, đầu cá om ớt, canh cá đen, lại thêm cả hai món cá không biết tên. Sau đó, ta hỏi dì Tiếu mới biết hai món ăn đó có tên là cá trình hấp thủy và cá dao hấp thủy. Hai món rau hiếm hoi trên bàn chính là rau cần và cà tím.
Hu hu hu… người ta vất vả chờ đợi cả ngày trời cuối cùng lại toàn những món ăn thế này. Sủi cảo của ta đâu? Nem cuốn của ta đâu?
Đôi mắt si tình của mẫu thân khiến người khác chịu không nổi. Kể từ khi mọi người ngồi vào bàn, đôi mắt rực lửa của người chưa từng rời khỏi khuôn mặt Hoan thúc lấy một lần.
Hầy, thực sự chẳng thể nào hiểu nổi mẫu thân, lúc ta với dì Tiếu định làm mai cho thì người một mực từ chối, thậm chí sau cùng còn bực bội, tức giận, bây giờ thì lại nhìn Hoan thúc bằng ánh mắt rạo rực chẳng hề che giấu gì cả. Rốt cuộc thì người định làm gì Hoan thúc đây?
Ta lại đưa mắt nhìn sang Hoan thúc, thúc ấy cũng đang nhìn mẫu thân mỉm cười tươi rói.
Ngay cả Thư Bách ca cũng vậy, giống mẫu thân y hệt, bắt đầu từ khi ngồi xuống bàn, ánh mắt say sưa chưa từng rời khỏi khuôn mặt dì Tiếu.
Người duy nhất bình thường chính là dì Tiếu, tập trung toàn bộ tinh thần vào mấy món ăn trên bàn, thi thoảng ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt tràn đầy tình ý của Thư Bách ca là lại lườm ngọt cho một cái.
Trời ơi, đây nào phải bữa ăn tất niên mà phải gọi là đại chiến ánh mắt trong bữa tiệc toàn cá.
Thực sự không thể chịu nổi nữa, sau cùng, chẳng hề khách khí cách ngang không khí ám muội bằng một câu hỏi vô cùng chán nản: “Mẫu thân, tại sao bữa tất niên năm nay lại là bữa tiệc toàn cá? Vậy còn sủi cảo và nem cuốn mà Khai Tâm thích ăn nhất đâu rồi?”
Mẫu thân đưa mắt liếc qua như muốn dỗ dành một con chó con đi chỗ khác chơi rồi nói: “Thằng bé ngốc nghếch này, người ta gọi đây là năm nào cũng dư, cá càng nhiều thì lại càng lắm lộc, mau ăn đi. Ừm… còn về sủi cảo với nem cuốn, mai tính sau nhé.”
Nhìn Tướng Quân nằm ngoan ngoãn dưới chân, ta lại nói: “Thế nhưng, hôm nay Tướng Quân sẽ bị đói bụng đó…”
“Con không cần phải lo lắng, mẫu thân đã chuẩn bị thứ khác cho Tướng Quân rồi.”
Á! Đáng ghét, Tướng Quân không phải ăn những thứ này.
Ta chu miệng lên, chọc mạnh vào bát cơm trước mặt đầy bất mãn.
Hoan thúc vỗ nhẹ lên đầu ta, mỉm cười rồi nói: “Vị cá rất tươi, ăn vào ngon lắm. Ngoan nào, đừng phụ tấm lòng của mẫu thân với dì Tiếu của con, vì bữa ăn này mà hai người đã bận rộn suốt cả ngày nay đó.”
“Dạ…”
Mẫu thân rất nhiệt tình rót rượu đầy li cho Hoan thúc, Thư Bách ca rót cho dì Tiếu một chút xíu, sau đó bắt đầu kính rượu lần lượt, sau khi nói hết những lời chúc mừng khách khí, liền cạn hết ly đến ly khác, uống xong lại còn dốc ly rượu lên đầu nữa.
Dì Tiếu chỉ nếm một hụm nhỏ, Hoan thúc với Thư Bách ca kính rượu nhau rồi sau đó ngửa cổ cạn sạch.
Nhìn thấy Hoan thúc với Thư Bách ca bắt đầu ăn, ta cũng không cam tâm đụng đũa.
“Tỉ tỉ, tỉ làm sao thế? Tại sao lại không ăn?”
Nghe thấy câu nói của dì Tiếu, ta liền ngẩng đầu lên, tại sao mẫu thân vẫn dán chặt mắt vào khuôn mặt của Hoan thúc? Hả? Sắc mặt của người có gì đó khác lạ, dường như rất khó chịu.
Ta lại quay sang nhìn Hoan thúc, thúc mới ăn được nửa miếng mọc cá hầm ớt vừa gắp, nghe thấy câu hỏi của dì Tiếu cũng phát giác ra mẫu thân có điều gì khác lạ, liền đặt đũa xuống chau chặt đôi mặt đưa lời gặng hỏi: “Làm sao thế?”
Tuy rằng mẫu thân mặt lạnh lùng thu ánh mắt lại nhưng cũng hành động như ta lúc nãy, bực bội, phẫn uất chọc đũa vào miếng cá trong bát liên tục.
Đột nhiên mọi người trở nên rất lạ, thực sự cảm thấy khó chiu, mọi năm đón giao thừa không hề như vậy, mẫu thân thường nói rất nhiều chuyện, hơn nữa còn rất buồn cười.
Một lúc lâu sau, Thư Bách ca im lặng nãy giờ liền lên tiếng: “Có dấm không? Ăn mấy món hấp thủy có vẻ hơi nhạt nhẽo.”
Bởi miệng lúc này đang nhét đầy thức ăn, chẳng nói được gì ta cận lực gật đầu đồng ý.
“Ừm… ta cũng căm thấy như vậy.” Hoan thúc gắp một ít rau cần cũng đưa lời phụ họa.
Mẫu thân vừa nghe, sắc mặt sầm hắn lại, đập mạnh ly rượu trong tay xuống mặt bàn, khiến chúng ta giật nảy mình. Phải chăng do mọi người chê món ăn hơi nhạt, mẫu thân lại hiểu nhầm chê thức ăn người làm không ngon nên mới tức giận?
Ngay lúc sau, mẫu thân lại dịu dàng lên tiếng: “Để ta đi lấy giấm.”
Ta nhẽ nhàng vỗ lên trước ngực, may quá, mẫu thân không hề tức giận, thế nhưng tại sao người lại phải bê theo bình rượu đi lấy dấm.
Hoan thúc mỉm cười nhéo yêu chiếc mũi của ta, đau quá, lại còn muốn lưa ta uống rượu, ta vẫn còn nhỏ mà! Làm mặt quỷ đẩy thúc ra, ta đứng dậy nhảy lên lưng Hoan thúc, thử cảm giác được phụ thân cõng là nhưu thế nào. Hoan thúc cõng ta đi mấy vòng liền mãi không chịu thả xuống, thực sự khiến ta hứng khởi, vui sướng vô cùng.
“Hả? Tại sao mẫu thân đi lấy giấm đến tận bây giờ chưa quay về?”
Hoan thúc thả ta xuống rồi ra hiệu ta vào trong tìm mẫu thân xem sao.
Ta nhảy chân sáo vào trong bếp, liền thấy mẫu thân ôm bình rượu đứng ngây người trước bệ bếp, lại còn tự lẩm bẩm một mình.
“Mẫu thân, người làm sao thế?”
Mẫu thân quay người lại, ta nhìn thấy đôi mắt sáng trong, xinh đẹp của người lúc này trở nên sầm sì, buồn bã, người đưa tay vuốt lên khuôn mặt của ta rồi u sầu lên tiếng: “Khai Tâm, con có biết hay không? Chàng không biết uống rượu, chỉ cần uống vào một giọt là sẽ say ngay, say rồi sẽ tìm người khác đánh nhau. Như vậy có phải rất bạo lực không? Thế nhưng người đó lại biết uống rượu, đã uống hết quá nửa bình rượu này rồi. Chàng ghét nhất là ăn cá, cứ ăn cá vào là lại bị hóc xương. Chàng như vậy có phải rất ngốc không? Thế nhưng người ấy lại biết ăn cá, hình như món cá nào trên bàn cũng ăn cả. Từ trước đến nay chàng không bao giờ ăn cay, chỉ cần ăn món gì có ớt là sẽ chảy mồ hôi liên tục. Chàng nói như vậy thì vừa không thoải mái lại khó coi, đúng là một con người ưa sạch sẽ. Thế nhưng người ấy lại ăn cay, mấy món ăn đó cay như vậy, ta ăn còn chảy mồ hôi liên tục, thế nhưng người ấy chẳng có chút phản ứng nào cả. Chàng xưa nay không bao giờ ăn rau cần, chàng nói mùi vị của rau cần rất kì dị, mỗi lần ngửi thấy mùi vị của rau cần đó là chẳng còn tâm trạng ăn uống. Con nói xem chàng có kì lạ không? Thế nhưng người đó lại ăn được, lại còn luôn miệng kêu ngon. Chàng xưa nay cũng không ăn cà tím, cứ ăn vào là bị dị ứng, toàn thân sẽ nổi mẩn ngứa ngáy, làn da của chàng cực kỳ đẹp mịn. Thế nhưng người ấy lại ăn cà tím, hơn nữa chẳng hề bị dị ứng gì hết. Chàng ghét nhất là ăn dấm, chàng ghét chua, cho nên tất cả những thứ cho dấm vào chàng đều không ăn, thế nhưng người ấy còn chủ động xin thêm dấm. Không giống nhau, chẳng giống nhau điểm nào, ngoại trừ giọng nói, đó hoàn toàn là hai người khác nhau. Hầy…”
“Chàng” mà mẫu thân nói đến là phụ thân sao? Vậy còn “người ấy” là ai chứ? Là Hoan thúc sao? Lẽ nào mẫu thân thích Hoan thúc là bởi vì coi thúc ấy là phụ thân?
“Mẫu thân, người đừng buồn quá, hôm nay là đêm giao thừa, món ăn mà mẫu thân nấu thực sự rất ngon miệng, cho nên Hoan thúc mới ăn nhiều thôi mà. Con, dì Tiếu, Thư Bách ca cũng đều rất ăn nhiều. Mẫu thân, người đừng buồn nhé, có được không?” Ta lau bàn tay của mẫu thân, ha ha vọng người có thể vui vẻ hơn.
“À, Khai Tâm à, con tới đây lúc nào nhỉ? Thôi chết, ta tới đây để lấy dấm, quên khuấy đi mất. Đi nào, đi nào.”
Không phải chứ. Mẫu thân, con đã tới đây rất lâu rồi đấy.
Mẫu thân kéo ta bước đi, thực sự khó thể tưởng tượng được, khi nãy vẫn còn dáng vẻ buồn khổ của người phụ nữ thất tình, bây giờ đột nhiên lại trở nên bình thản như không.
Khi quay lại bàn tiệc, ta đặc biệt chú ý đến Hoan thúc, khuôn mặt Hoan thúc hoàn toàn không hề nổi mẩn giống như mẫu thân đã nói.
Sau khi ngồi vào bàn ăn, ngoại trừ cười nói vui vẻ, phần lớn thời gian mẫu thân ngồi uống rượu, ngay cả dì Tiếu cũng chẳng ngăn được. Mẫu thân như vậy lại càng khiến ta cảm thấy lo lắng, người lại bắt đầu mượn rượu giải sầu, mà thông thường sau khi say rượu đều trở nên vô cùng đáng sợ.
Thực ra thì mẫu thân cũng không thường xuyên uống rượu, chỉ những khi gặp phải chuyện gì liên quan đến phụ thân thì mới vậy.
Để người không uống quá nhiều rượu, ta liền ngồi cạnh bên chỗ của người, vòng tay qua, đoạt lấy li rượu rồi nhõng nhẽo: “Mẫu thân, con muốn nghe mẫu thân đàn và hát nữa.”
“Hả? thật sao?”
“Mẫu thân, đàn tranh? Nhị hồ? sáo? Hay là Thượng huyền nguyệt? người định cọn loại nào đây, Khai Tâm sẽ đi lấy giúp người.”
“Thượng huyền nguyệt?”
“Thượng huyền nguyệt?”
Tại sao cả Hoan thúc và Thư Bách ca đều tỏ vẻ ngạc nhiên đến vậy chứ, mẫu thân biết đánh Thượng huyền nguyệt thì có gì kì lạ chứ?
“Mẫu thân con rất lợi hại, biết đánh Thượng huyền nguyệt, hơn nữa giọng hát cũng rất hay.”
“Khai Tâm, đừng có nói lăng nhăng.”Dì Tiếu xưa nay chưa bao giờ phê bình ta, tại sao hôm nay lại tức giận như vậy chứ?
Mẫu thân dịu dàng xoa đầu ta rồi nói: “Tiếu Tiếu, đừng có hung dữ với con như vậy. Lại đây, Khai Tâm, con muốn mẫu thân đàn hát đúng không hả?”
Ta gật đầu lia lịa.
“Được, hôm nay mẫu thân sẽ toại nguyện cho con, màu tìm ít bát không đến đây.”
Mẫu thân kéo một chiếc bàn ra, đặt mấy chục chiếc bát đựng rượu trong đó, xếp thành hai hàng ngay ngắn, số rượu ở trong bát cao thấp khác nhau, người dùng đũa gõ lên những chiếc bát đó, thử âm hết lần này đến lần khác, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Nốt Lmặt còn thiếu một chút, nốt Si hơi cao một chút, nốt Mi phải nhiều thêm chút, nốt Đông cũng phải thêm chút nữa…”
Cứ như vậy nhìn mẫu thân vừa uống vừa gõ, ta thậm chí còn nghi ngờ mục đích của người chính là uống rượu chứ không phải muốn hát. Dáng vẻ của người lúc này đã ngà ngà men say, liệu có thể hát được nữa không?
Hoan thúc nhíu chặt đôi mày lại, định ra tay ngăn cản mẫu thân tiếp tục uống rượu, chỉ thấy người đưa đũa qua mặt từng người chúng ta rồi lớn tiếng thét: “Khai Tâm, nghe cho rõ đây, mọi người cũng nghe cho kĩ.”
Mẫu thân lắc lư cái đầu, vừa bắt đầu gõ lên tiếng “tinh tinh tang tang”, miệng cũng bắt đầu cất cao tiếng hát.
Mẫu thân đang hát gì thế, tại sao Khai Tâm chẳng nghe hiểu một câu nào? Đưa mắt nhìn sang dì Tiếu, Hoan thúc cùng Thư Bách ca ngồi cạnh bên với khuôn mặt ngây dại giống hệt mình, ta bắt đầu cảm thấy chút an ủi, thì ra không chỉ một mình ta nghe không hiểu.
Một vài ngày sau đó, truy hỏi đến cùng, ta mới biết bài hát này có tên là “Đệ nhất thế giới”, ngay cả ca từ cũng phải đến sau này mới biết được. Thế nhưng lúc đó, mẫu thân ta đã hát thế này:
“Cuộc sống của con người
Giống như sóng gió ngoài biển cả
Có lúc bình lặng có lúc mãnh liệt
Các bạn thân yêu nên thận trọng
Cuộc đời của con người
Ăn mày cũng có ngày đổi đời
Đừng trách trời cũng đừng trách người
Mệnh tốt mệnh xấu cũng là một đời người
Một ly rượu một đôi mắt
Thường xuyên đến góp vui
Nếu như nói về mặt tình cảm
Ta chính là đệ nhất thế giới này
Là duyên phận là trời định
Hảo hán mở bụng tới gặp nhau
Không sợ gió bão không sợ sóng dâng
Có tình có nghĩa hảo huynh đệ
Ca từ à không nhớ nữa rồi
Ca từ à không nhớ nữa rồi
Không nhớ nữa, không nhớ nữa rồi
Sang năm vẫn muốn hát thêm nữa á…”
Mẫu thân hát đến sau cùng, chúng ta chỉ nghe hiểu được câu “không nhớ nữa” mà thôi, không biết là Thư Bách ca ca cười trước hay là Hoan thúc cười trước, thế nhưng dáng vẻ ngà ngà men say, ngô nghê đó của mẫu thân thực sự buồn cười, sau cùng tất cả chúng ta đều không nhịn được mà bật cười lớn tiếng.
Có lẽ do chúng ta cười quá lớn tiếng, mẫu thân bỗng nhiên im lặng, thôi không gõ nhịp, trợn trừng hai mắt, tức giận lên tiếng: “Đúng là một đám người thô tục không có tu dưỡng về văn hóa nghệ thuật gì hết. Ta đúng là đang đàn gảy tai trâu mà.”
Nói xong, mẫu thân liền phi hai chiếc đũa trong tay về phía chúng ta, may mà hai thúc thân thủ nhanh nhẹn, dễ dàng tóm được một trong hai cây, cây còn lại như thể được điều khiển, đập chúng vào phần trán của Thư Bách ca, đại ca đau đến mức kêu lên rú rít.
“Khai Tâm, com mau dọn chỗ này đi cho mẫu thân. Tiếu Tiếu, hãy đợi ta.” Mẫu thân nghiêng đầu mỉm cười cùng dì Tiếu, chớp mắt trái rồi nhanh chóng đi nhanh ra ngoài.
Khi ta với Hoan thúc chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào, dọn dẹp xong hiện trường, mẫu thân ngậm trên miệng một nhành mai rồi xuất hiện đầy tà khí.
Chỉ thấy người thổi nhẹ mấy lọn tóc xòa xòa trước mặt, nhướng cao đôi mày, chớp mắt đầy tình tứ rồi cầm nhành mai xuống truy hỏi: “Thế nào hả? đã đủ cao quý chưa? Đã đủ diễm lệ chưa? Đã đủ tình cảm chưa? Đã đủ quyến rũ chưa? Đã đủ khoa trương chưa?
Hả? ta ngất mất thôi, mẫu thân đang nói gì thế? Dáng vẻ đó của người thực sự khiến người ta muốn cười đến phát ngất. Hoan thúc vỗ nhẹ lên bờ vai của ta, ta cũng cảm nhận được toàn thân thúc đang run lên bần bật.
Mẫu thân lại ngậm nhành mai lên miệng, nhanh chóng tiến lại trước mặt dì Tiếu, quỳ một chân xuống đất đầy khoa trương, sau đó lấy nhành mai lên miệng xuống đưa cho dì Tiếu, nhìn người với ánh mắt chân tình rồi nói: “Tiểu thư Tiếu Tiếu xinh đẹp mà thanh nhã, liệu tiểu thư có nể mặt cùng nhảy với tại hạ một điệu?”
Người đưa một tay ra, rất chân thành chờ đợi dì Tiếu chấp nhận lời mời.
Ta biết rồi, mẫu thân đang mời dì Tiếu cùng nhảy điệu dành cho hai người, ta chẳng biết chọn lời, bật cười lớn tiếng rồi nói cùng Hoan thúc: “Hoan thúc, thúc hãy nhìn cho kĩ, chốc nữa, dì Tiếu sẽ cùng nhảy với sói lang đấy, ha ha…ha ha…”
Hoan thúc nhướng cao đôi mày, tỏ rõ thái độ hứng thú chờ xem kịch hay của mẫu thân.
Dì Tiếu đưa tay đón lấy nhành mai kia, mỉm cười đặt bàn tay còn lại vào tay của mẫu thân. Người đặt một nụ hôn lên bàn tay của dì Tiếu, đứng lên phong độ ngời ngời, lấy tay trái nắm lấy tay phải của dì Tiếu, tay phải lại vòng qua phần eo của dì.
“Cô…cô… cô ta đang làm gì thế? Sao có thể như vậy được?” Thư Bách ca bừng tỉnh khỏi cơn đau đớn, nhìn thấy cảnh tượng này lại thét lên oai oái, thậm chí còn định xông đến kéo mẫu thân và dì Tiếu thoát khỏi bộ dạng tình tứ, ám muội lúc này, liền bị ta ôm chặt lại, đưa lời khuyên để ca ca nhẫn nại xem hết, ca ca mới chịu thôi.
Mẫu thân liếc mắt nhìn Thư Bách ca, sau khi đánh mắt ra hiệu “ngươi là tên ngốc nghếch”, người liền quay ra hỏi dì Tiếu: “Ba hay bốn đây?”
Dì Tiếu mỉm cười dịu dàng rồi đáp: “Ba”
Mẫu thân liền đồng ý, bắt đầu đếm: “Một, hai ba, hai hai ba…” Sau đó, người bắt đầu dẫn dì Tiếu nhảy, miệng cũng bắt đầu hát vang một bài khác.
“Mỗi khi thất chí không khỏi oán thán
Mỗi khi lạc lõng không khỏi buồn đau
Cho dù mất hết ha ha vọng
Mỗi ngày đều say khướt
Các xác vô hồn khác nào hình nộm cỏ
Cuộc đời chính là những cơn sóng xô trên đại dương
Có lúc dâng có lúc hạ
Mệnh tốt mệnh xấu đều ứng phó được cả
Ba phần do trời định, bảy phần do liều mạng
Liều mạng mới thắng được.”
Bài hát này ta biết, là bài hát có tên “Liều mạng mới thắng được” được dùng để tuyên truyền cho cửa hàng hố xí giật nước. Tuy rằng ta không thích những âm kì quái đó, thế nhưng hiểu được nội dung bài hát này là gì. Ta liền mượn cây sáo được Thư Bách ca mang bên người, giúp hai người tạo tiết tấu.
Bước nhảy của hai người hòa theo sự lên xuống của nhạc điệu, lúc trước lúc sau, lúc nhanh lúc chậm, vạt váy cũng bay bay như múa theo nhịp chân bước, dần dần càng xoay lại càng nhanh. Dì Tiếu từng nói, thức cảm giác này chẳng khác nào đang được bay trên trời, nhìn thân hình của hai người cũng uyển chuyển uốn lượn như chú bướm nhỏ xinh. Đợi khi nào Khai Tâm ta cao được như Hoan thúc nhất định sẽ học điệu nhảy này.
Khi sắp đến đoạn cuối khúc nhạc, hai người từ từ chậm bước nhảy lại, dì Tiếu ngước mặt uống lưng ra phía sau, còn mẫu thân cũng khom người đỡ lấy eo của dì Tiếu.
Đột nhiên, mẫu thân đặt nụ hôn nhẹ lên con bướm trên mặt của dì Tiếu, sau đó cứ tựa mãi trên người dì Tiếu chẳng động đậy gì.
Hả? tư thế như vậy rất là dễ ngã. Qủa nhiên hai người đánh mất trọng tâm, ngã lăn xuống đất.
Hành động này đã chọc giận Thư Bách ca, chỉ nhìn thấy ca ca chạy lại lôi mẫu thân và dì Tiếu ra, sau khi đỡ dì Tiếu dậy, liền chỉ thẳng vào mặt mẫu thân mắng: “Ta biết ngay là người phụ nữ này có vấn đề mà, cái gì mà tỉ muội tình thâm, rõ ràng trong người cô có bệnh quái dị, thảo nào đến tận bây giờ Tiếu Tiếu vẫn cô quả một mình. Bản thân cũng đã lớn tuổi rồi mà vẫn chưa tìm được người đàn ông nào, lại còn độc chiếm muội muội của mình không chịu buông tay, thì ra là vì có ý đồ khác với nàng ấy. Không ngờ cô có ý đồ xấu xa với ngay chính muội muội của mình, cô có còn là người nữa hay không?”
“Uông Thư Bách, ngươi đang ăn nói gì thế hả? Tỉ tỉ.” Dì Tiếu gạt tay của Thư Bách ca ra, vội vàng chạy lại đỡ lấy mẫu thân.
Thôi chết rồi, Thư Bách ca cũng đã uống say, dám chọc đúng vào nỗi đau của mẫu thân trong lúc người đang ngà ngà men say. Đây rõ ràng là hành động dại dột nhổ lông đuôi hổ dữ mà! Đại sự không lành rồi! Ta lập tức tiến lên trước ngăn cản Thư Bách ca vì say rượu mà nổi giận đùng đùng.
Sau khi chống người đứng dậy, mẫu thân nheo mắt lại, thét lên như sư tử rống: “Ngươi nói cái gì hả? Ngươi dám nói là ta không tìm được đàn ông hả? Ngươi, cái tên khố rách áo ôm kia lại dám ăn nói với ta như vậy hả? Xem hôm nay ta xử lí ngươi thế nào.”
“Lại đây, lại đây. Cô là người đàn bà hung dữ, thường ngày lúc nào cũng hiếp đáp, bắt nạt ta, thấy ta không phản kháng thì cho rằng ta là người dễ bắt nạt sao? Hôm nay ta phải trả mối hận cũ, dạy cho cô một bài học mới được.” Thư Bách ca thực sự đã uống quá nhiều rồi.
Hoan thúc đâu rồi? Tại sao thúc ngồi bên đó cau chặt đôi mày, vô cùng đau khổ như vậy chứ?
“Hoan thúc, thúc mau qua đây đi, mẫu thân với Thư Bách ca sắp đánh nhau rồi.”
Hả? tại sao thúc ấy lại không để tâm đến ta?
“Đồ khố rách áo ôm, có bản lĩnh thì ngươi đứng ra đây độc đấu với ta?” Nét mặt của mẫu thân đáng sợ quá.
“Độc đấu? Độc đấu thì độc đấu, Phượng Bách Cốc ta lại còn sợ ngươi hay sao?” Thư Bách ca vẫn còn chưa đánh nhau với mẫu thân, tại sao đã không tỉnh táo rồi? Ngay cả tên của mình cũng xưng nhầm. Phượng Bách Cốc? Đừng như vậy chứ, Thư Bách ca, Khai Tâm không muốn ca ca bị mẫu thân đánh cho thành đầu heo đâu, trong lòng của đệ, ca ca thực sự rất đẹp trai.
Hai người thực sự đều phát điên, đẩy ta với dì Tiếu rồi đi ra giữa hậu viện.
Cả ta với dì Tiếu đều vô cùng lo lắng, nhanh chóng đuổi theo, chỉ thấy hai ng đứng giữa sân bóng rổ, trợn mắt nhìn nhau.
“Tên thư sinh chết tiệt, lão nương hôm nay sẽ dùng giáng long thập bát chưởng đánh cho ngươi nát bét ra mới hả dạ, ngày mai có thể dùng làm nhân sủi cảo với nem rán cho Khai Tâm.”
“Đồ đàn bà đáng chết, cô đừng có đứng đo mà cứng miệng nói càn, cứ chờ đó, hôm nay ta sẽ nướng chín con vịt già này.”
Thư Bách ca đứng dưới rổ đập bóng nắm chặt đôi bàn tay lại, ta dường như nhìn thấy nắm đấm đó rực lên ngọn lửa rực rỡ, sẩm màu.
Tại sao Thư Bách ca lại trở nên đáng sợ như vậy chứ?
Hạ chi lạc? như vậy không phải mẫu thân sẽ chịu thiệt sao?
“Dì Tiếu, dì nhất định phải bảo vệ cho mẫu thân, để con đi gọi Hoan thúc.”
Hoan thúc? thúc đang ở đâu chứ? Thúc đang làm gì vậy? nước đến chân rồi, sắp xảy ra án mạng rồi!
“Hoan thúc, Hoan thúc, mẫu thân với Thư Bách ca sắp đánh nhau rồi, sắp xảy ra án mạng rồi, thúc mau đi cứu mẫu thân của con đi.”
Ta chạy thẳng ra ngoài đại đường, Hoan thúc vẫn còn ngồi trong đó, trên chiếc ghế gỗ, thế nhưng thúc đang có gì đó rất lạ. Hai ngón tay phải của thúc dường như đang ấn mạnh vào bả vai trái, đột nhiên lại thổ ra rất nhiều máu đen. Hoan thúc, đang yên đang lành tại sao thúc lại thổ huyết, hơn nữa lại còn là máu đen?
Ta sợ đến mức sắp bật khóc lớn tiếng: “Hoan thúc, thúc bị làm sao thế? Tại sao thúc đang bình thường lại thổ huyết? hoan thúc…hu…hu hu…”
Hoan thúc lau sạch vết máu trên miệng, đỡ ta dậy rồi yếu ớt lên tiếng: “Khai Tâm, hứa với Hoan thúc, chuyện Hoan thúc thổ huyết, dù thế nào đi nữa, con cũng không được tiết lộ cho bất cứ ai biết được, đặc biệt là mẫu thân của con, con biết không?”
“Dạ, Hoan thúc, Khai Tâm hứa với thúc. Hu…hu hu…”
“Khai Tâm, lúc nãy con nói cái gì hả?”
“Hoan thúc, đại sự không lành rồi,. mẫu thân với Thư Bách ca sắp đánh nhau rồi.”
“Cái gì? Đi thôi.”
Ta với Hoan thúc còn chưa kịp đến nơi, từ phía xa đã nghe thấy mẫu thân dường như đang đọc khẩu quyết gì đó: “Kiến long tại điền, phi long tại thiên, hồng tiệm ư lục, hoặc dược tại uyên, đê dương xúc phiền, tiềm long vật dụng, thần long bãi vĩ, mật vân bất vũ, đột như kì lai, song long thủ thủy, ngư dược ư uyên, chấn kinh bách lí, tổn tắc hữu phu, thời thừa lục long, long chiến ư dã, lí sương băng chí, tối chung áo nghĩa…”
Cuối cùng cũng chạy được đến sân bóng rổ, cả cơ thể của mẫu thân dường như được bao bọc bởi một luồng khí lưu dày đặc, lá vàng dưới chân đều bay loạn lên, hai tay người không ngừng múa máy. Dì Tiếu bị dòng khí lưu đó đẩy ngã sang một bên, Thư Bách ca nhìn thấy cảnh tượng này đã chẳng còn bận tâm gì khác, miệng không ngừng gọi “Tiếu Tiếu” rồi nhảy qua bên đó.
Thế nhưng, dường như mẫu thân đã chẳng còn tỉnh táo gì nữa, đột nhiên vung chưởng hất ra ngoài, miệng còn thét lớn: “Giáng long thập bát chưởng, Kháng long hữu hối.”
Hoan thúc nhanh chóng bảo vệ ta trong lòng, sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, dường như thứ gì đó đổ sập xuống đấp.
“Lạc!” Hoan thúc đột nhiên thét lớn tiếng, buông ta ra.
Ta thận trọng mở mắt ra, nhìn thấy Hoan thúc đỡ trọn lấy mẫu thân đang lắc lư sắp ngã. Kha ha mọi thứ hồi phục lại trạng thái bình thường, khi đã nhìn rõ hết cảnh tượng xung quanh, suýt chút nữa ngay ta cũng muốn ngất tại chỗ.
Chưởng lực Kháng long hữu hối gì đó mà mẫu thân hất ra lúc nãy không những phá hủy hoàn toàn rổ bóng mà còn đánh đổ cả cổ chống, lại còn hủy hoại tan tành căn nhà vệ sinh ở sau sân bóng không xa. Trời đất ơi! Tại sao ta lại không biết mẫu thân mình biết thứ võ công lợi hai như vậy chứ? May mà Thư Bách ca đã chạy ra chỗ dì Tiếu, nếu không e là ca ca thực sự sẽ bị mẫu thân đánh nát be bét làm nhân sủi cảo với nem rán cho ta như người nói trước đó.
Thật ghê quá đi mất!
Mẫu thân dường như đã hôn mê bất tỉnh, Hoan thúc bế bổng người đi vào trong phòng. Hả, cái đó…dường như Hoan thúc rất quen thuộc đường vào căn phòng của mẫu thân.
Ta chạy đến bên cạnh dì Tiếu rồi hỏi: “Dì Tiếu, dì không sao chứ?”
Dì Tiếu bị Thư Bách ca đè trọn lên người, khó khăn lắm mới thoát khỏi. “Dì không sao cả. Có điều, hình như hắn cũng bị chấn động mà ngất đi rồi.”
Bụp, bụp, bụp…Nhìn vào pháo hoa rực rỡ bắn trên bầu trời, ta thực sự cảm thấy chán nản, tại sao đêm giao thừa năm nay lại trở thành thế này chứ? Không những chẳng có gì ngon để ăn lại còn phải làm khổ sai cùng với dì Tiếu.
Thư Bách ca thực sự rất nặng, thực sự ứng đúng câu nói quen thuộc của mẫu thân: Giống như một con heo chết vậy!
Còn pháo hoa của ta nữa…hu hu hu… xem ra chỉ có thể đốt vào sáng mai mà thôi!