Đêm đó, ngồi ở trên ghế dài Giang Biên, Kiều Tư Vũ và tôi hàn huyên rất nhiều chuyện, chị ấy thản nhiên thừa nhận, có một đoạn thời gian, chị ấy dây dưa với một ít đàn ông theo đuổi mình, sau đó lại thông minh toàn thân trở ra, chị ấy để cho cánh đàn ông si mê, nhưng cũng gieo vào trong lòng phụ nữ những hạt giống ghen ghét. Bạn trai cũ của Hoa Miêu là Hứa Nho, cũng chính là một trong số đó.
Chị ấy đem chuyện này nói ra rất nhẹ nhàng, không hề có ý hối hận, cũng không có ý xấu hổ, giống như đang nói một chuyện vô cùng quang minh chính đại. Tôi nghe xong nổi máu ghen, nhưng ráng nhịn lại, nói: "Sao chị lại làm thế? Chị cảm thấy làm vậy rất hay sao?"
"Chị cũng không biết." Đôi mắt xinh đẹp dán lấy tôi, đáy mắt vẫn một mảnh bình tĩnh: "Có một đoạn thời gian, chị đã trầm mê trong trò chơi đó."
"Trò chơi?" Nội tâm tôi càng bất bình, giờ thì tôi đã có thể hiểu được vì sao Hoa Miêu đối với chị ấy vẫn một mực có khúc mắc, Hứa Nho quả thật là một gã đê tiện, thế nhưng Kiều Tư Vũ cũng chẳng vừa.
"Chị cũng không hiểu là vì cái gì, nhưng khi đó chị làm ra những cuộc hội thoại cực kỳ vô nghĩa, thậm chí có thể nói là biến thái. Chị không đi thả thính người khác, nhưng khi bọn họ lân la đến gần chị, chị sẽ không cự tuyệt. Chị thích nhìn bọn họ ở trước mặt chị tranh nhau xum xoe làm trò hề, ưa thích những lời đường mật dối trá, thích nhìn một đám người tự cho mình mị lực đầy người, vẻ mặt của họ sau khi bị chị rút sạch một tia tự tin cuối cùng. Lúc ấy chị cũng không biết đang bận gì, đại khái đem một bộ phận thời gian rảnh rỗi ra tiêu xài."
Tôi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn ngọn đèn đối diện giống như ánh sao, trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ giọng hỏi: "Đó là chuyện sau khi chị chia tay với Tào Hâm phải không, chị ấy bỏ đi, đối với chị là đả kích lớn đến vậy à?"
"Nhất Nặc."
Chị ấy hạ giọng gọi tên tôi, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tôi buông lỏng bàn tay đang đan vào tay chị, đứng dậy: "Gió đêm lạnh, chúng ta trở về đi."
Chúng tôi đi một đường không một câu thoại, trở lại Giang Thiên di cảnh, đi vào trong thang máy, Kiều Tư Vũ lại chủ động dắt tay tôi, tôi vờ như không để ý đến cử động kia, đôi mắt chỉ chằm chằm nhìn con số không ngừng biến hóa trên đồng hồ.
"Bao giờ em mới định trở lại?"
"Em nói rồi."
"Em chần chừ lâu rồi, Tiêu Nhất Nặc, em không muốn nói thẳng ra, là vì chị nói với em phòng này chị vì Tào Hâm mua, cho nên em mới không muốn ở, có đúng không!"
Tôi phát hỏa: "Chị đã từng ở cùng Tào Hâm, yêu thì cũng đã yêu chết đi sống lại rồi, có phải ngay cả em chị cũng có thể bỏ được, có phải không! Chị coi em bụng dạ hẹp hòi cộng thêm giả thanh cao như thế hả?! Không được không được, ngu sao mà không ở, mai em về!"
Tôi nói những lời này giống như đang hét lên, cho tới tận bây giờ tôi vẫn chưa từng rống qua Kiều Tư Vũ như vậy, chẳng biết đột nhiên ăn đâu ra gan báo nữa, sau khi hét lên lá gan cũng bé lại từ báo thu lại thành chuột. Trong thang máy một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến tôi chột dạ, tôi nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Kiều Tư Vũ, nội tâm đổ mồ hôi ròng ròng, nhưng mặt mũi vẫn phải thật khí thế, chúng tôi giương cung bạt kiếm nhìn nhau, khóe miệng Kiều Tư Vũ chậm rãi cong lên, đột nhiên bật lên một tiếng cười.
Tôi chẳng hiểu gì: "Sao vậy?"
"Nhất Nặc, chị phát hiện em càng ngày càng thú vị, ừm, so với lúc mới quen thú vị hơn nhiều."
"Hừ."
Tôi mặc kệ sẽ chị ấy, kéo căng khuôn mặt đi ra khỏi thang máy.
Hôm nay tôi thật sự không muốn để ý đến Kiều Tư Vũ, về đến nhà, tôi đi tìm quần áo, tắm rửa xong xuôi, mặc kệ chị ấy làm gì, trở lại phòng ngủ của mình, lao đầu vào trong chăn, thò tay tắt đèn.
Thời gian cũng không tính là sớm, nhưng tôi đầy một bụng tâm sự cộng thêm nộ khí, tự nhiên là không ngủ được, trằn trọc hồi lâu, vẫn không thể tiến vào giấc ngủ, thẳng đến lúc há mồm thở dốc, đang chuẩn bị vén chăn xuống giường đi tìm cốc nước mát, thì bỗng nhiên cảm giác có người mở cửa, tôi khẽ giật mình, vô thức lùi về lại trong chăn.
Kiều Tư Vũ cũng không phải là lén lút vào phòng của tôi, đây là chỗ ở của chị ấy, chị ấy quang minh chính đại đi vào, dựa vào âm thanh, tôi biết chị ấy đóng cửa, đi tới nơi nào đó, đặt một món đồ gì đó ở trên chiếc tủ đầu giường, cuối cùng là chui vào trong chăn của tôi.
Vốn là chiếc giường ba trong một mềm mại thoải mái dễ chịu, bởi vì có thêm một người, trở nên ôn hương tập kích người, lúc Kiều Tư Vũ ở bên tai tôi nhẹ nhàng bật hơi, tôi cảm tưởng xương cốt mình mềm nhũn, không biết là diễm phúc đột nhiên bay tới hay là tôi đang tự huyễn đây.
"Nói." Giọng nói của chị nhẹ mà mềm mại.
"Nói cái gì?" Tôi một bên miễn cưỡng đáp lại, một bên khống chế bản thân không máu dồn lên não xồ ra ôm chị ấy.
"Rốt cuộc là bởi vì Hoa Thực Thực mà giận chị, hay là vì Tào Hâm nên ghen?"
"Có khác gì đâu!"
Nói đến đây, tôi hơi lấy lại lý trí, xê dịch thân thể, Kiều Tư Vũ lại không cho phép tôi có nửa điểm lùi bước, như bóng với hình, chị ấy một tay chống đầu, một tay nhẹ vỗ về lọn tóc của tôi, tiếp tục hỏi: "Bên nào nhiều hơn?"
Tôi không muốn trả lời vấn đề của chị ấy, chỉ nói: "Tư Vũ, từ khi em bắt đầu có trí nhớ, thì đã có Hoa Miêu bầu bạn, cô ấy đối với em ý nghĩa không giống những người khác, chị không nên đối xử với cô ấy như vậy."
"Chị biết khúc mắc của em ở đâu, chuyện này chị sẽ giải quyết."
"Giải quyết như thế nào?"
"Em không cần phải xen vào." Chị ấy cười khẽ: "Nhất Nặc, bộ dạng em lúc ghen trông rất đáng yêu."
"Tư Vũ, về sau đừng như vậy nữa có được không?"
Đúng thực tôi ghen với Tào Hâm, tôi không thích chị ấy vì bị Tào Hâm làm cho tổn thương mà đi đùa bỡn tình cảm của người khác, nhưng tôi cũng đau lòng chị ấy như vậy.
"Được, nhưng hiện tại chúng ta nói chuyện này làm gì? Đã thật lâu rồi hai đứa không ở cùng một chỗ."
Một nửa mái tóc của chị ấy rơi trên cổ tôi, khiến cho tôi ngứa ngáy, tôi nghiêng đầu, trong lòng thở dài, lực hấp dẫn thật sự cường đại, phòng tuyến tâm lý của tôi đã gần tan vỡ, mặc kệ những chuyện trước kia hay hiện tại đi, giờ này khắc này, tôi chỉ muốn ôm lấy chị ấy, hôn chị ấy, thậm chí nhiều hơn thế... Bất giác tôi chợt nhớ tới buổi tối đầu tiên ở cùng chị ấy, không khỏi môi khô lưỡi khốc, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.
"Em rất khát?"
"Ừm...." Tôi ôm lấy chị ấy bắt đầu loạn thân.
"Chậm đã."
Tôi chỉ cảm giác trong lồng ngực trống vắng, chị ấy đã ngồi dậy đưa tay vươn hướng lên đầu giường, sau đó khi tôi còn chưa kịp hỏi ra tiếng, đôi môi mềm mại của chị ấy đã ngăn chặn môi tôi, sau đó là một cỗ chất lỏng lành lạnh tràn vào trong yết hầu, tôi như nhặt được rượu ngọt, đều nuốt xuống.
"Còn muốn uống nữa không?" Giọng chị ấy pha chút vui vẻ.
"Có."
Trước đây tôi không biết uống nước cũng có thể hương diễm như vậy, liên tục gật đầu, đợi chị ấy chăm cho lần hai, tôi liền thuận thế hôn, cuốn lấy lưỡi của chị, chị ấy né tránh, tôi truy đuổi, tôi bắt được, chị ấy liền khẽ cắn tôi. Chúng tôi rất nhanh trút bỏ quần áo của nhau, lúc da thịt đụng vào da thịt, dục vọng mãnh liệt cũng dâng lên, giờ phút này chị ấy ở trên giường nhiệt tình, so với đa số thời điểm lạnh lùng giống như một trời một vực, hơn nữa, lúc này đây so với dĩ vãng, tôi càng thêm yêu thương, tưởng niệm, hoặc những thứ khác khiến cho cảm xúc của tôi càng bành trướng, ngây ngất. Từ đáy lòng tôi hi vọng, đêm có thể dài thêm một chút, tốt nhất là bình mình vĩnh viễn không bao giờ đến.
Khi đạt tới một loại hạnh phúc cực hạn, cũng là lúc lòng tựa hồ phun đầy mật ngọt. Lúc ngồi trước bàn ăn điểm tâm, tôi có cảm giác như vậy đấy, tâm tư cũng không đặt tại đĩa đồ ăn phía trên. Ngồi đối diện tôi là một cô gái mặc áo sơmi trắng, gương mặt tinh xảo, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cái nhăn mày một nụ cười, hoặc là một mặt khác mờ ám, đều thu hút khiến tôi không sao dời mắt đi được, giữa ánh mặt trời ôn hòa buổi sớm, chị ấy mỹ hảo giống như một bức họa.
"Em ngắm đủ chưa?"
Kiều Tư Vũ buông xuống cốc cà phê, tôi lắc đầu, nghiêm trang nói: "Chưa đủ."
Chị ấy nhìn trứng ốp lếp và thịt hun khói trong đĩa hầu như chưa được động đến, khiêu mi nói: "Được rồi, đợi đến lúc đến trường đừng có than đói đấy nhé."
Tôi cười: "Cái đó thì em không biết à nha, đêm qua được ăn no rồi, hôm nay tinh thần được buff cực hạn đó."
"Rất tốt, bản tính bộc lộ rồi." Chị ấy liếc nhìn tôi, thản nhiên nói: "Hình tượng cô giáo nhân dân có còn muốn giữ hay không đấy?"
"Chị đừng có mãi đem nghề nghiệp ra trêu em vầy chứ."
Tôi bất mãn kháng nghị, nói thực vừa nghĩ tới đám học sinh của mình, tôi quả thực nổi lên một tia xấu hổ, không có cách nào nói tiếp, Kiều Tư Vũ lúc nào cũng thích đem chuyện này ra uy hiếp tôi.
"Nhanh ăn cho chị, trong đầu nghĩ đầy những thứ gì không vậy?"
"Trời đựu, người tối qua ngủ cùng em có phải là chị không đấy."
Tôi một bên thở dài, một bên thành thành thật thật đem bữa sáng ăn xong hết, cùng Kiều Tư Vũ đi ra cửa.
Hôm nay tương đối ít lớp, tôi có một ít thời gian liền gởi tin nhắn cho Kiều Tư Vũ, công việc của chị ấy khá bề bộn, đại khái tôi gửi mười tin thì chị ấy nhắn lại một hai tin, nhưng giữa những hàng chứ chứa đầy sự quan tâm. Lòng tôi tràn ngập điềm mật, ngọt ngào vui sướng, quyết định buổi tối đi đón chị ấy tan tầm, cấp cho chị ấy một cái kinh hỉ.
Giờ tan tầm của cơ quan chị ấy là tầm năm rưỡi, bốn giờ hơn tôi đã từ trường học đi ra ngoài, đến ga tàu điện ngầm gần công ty của bọn họ, nhìn thấy cũng gần đến giờ rồi, liền gọi điện thoại cho Tư Vũ: "Chị xong việc chưa?"
"Còn chút việc nữa, em về nhà chưa?"
"Chưa, em đến công ty đón chị này, ha ha."
"Em đang ở đâu?"
"Vừa ra khỏi ga tàu điện ngầm."
"Ừ, chị biết rồi, em đợi một lát."
Tôi cúp điện thoại, tâm có chút uể oải, sao nghe trong giọng nói của chị ấy không có nửa điểm kinh hỉ nhỉ? Đậu móa!
Đây đúng là đả kích, thời gian trôi qua, tôi đứng ở nơi đó chờ thật lâu, mới nhìn thấy thân ảnh của Kiều Tư Vũ, tôi giật mình muốn nghênh đón, bỗng nhiên trông thấy ở sau lưng Kiều Tư Vũ còn có một người, dĩ nhiên là Hoa... Hoa Miêu, tôi trợn mắt há hốc mồm, lúc này trốn không được, không né cũng không xong, mắt nhìn thấy hai người đã gần tới, đành phải mạnh mẽ nghênh đón: "Halo, bạn học Miêu."
"Ừm." Hoa Miêu cười với tôi, gật đầu một cái, coi như là dặn dò, lại nghiêng đầu nói với Kiều Tư Vũ: "Kiều tổng, em đi trước nhé."
"Ừ." Kiều Tư Vũ mỉm cười, cũng chào lại.
Đây là tình huống gì thế này? Lòng tôi tràn đầy nghi hoặc, đợi Hoa Miêu bồng bềnh lướt đi xa, biến mất trong biển người, liền vội vàng hỏi: "Hai người thế này là sao?"
Kiều Tư Vũ không trả lời, đưa tay hướng tôi nhìn nhìn: "Hoa đâu?"
"Hả... Hoa gì? Em hỏi chị và Hoa Miêu..."
"Trên TV là như vậy mà nhỉ, nhân vật nam chính đón nhân vật nữ chính, không phải trong tay đều ôm theo một bó hoa đứng chờ sao?"
Tôi giật mình, thở dài một hơi: "Trời đất, coi như em đã nhìn lầm chị, ra là có một thiếu nữ mê phim Hàn ở đây, hơn nữa còn thích tình tiết cẩu huyết các kiểu, làm sao tin được chị lại thích nhìn bộ dạng em ngu ngu đứng ôm bó hoa chờ chị chứ."
Chị ấy không khỏi bật cười: "Em thì không cầm hoa vẫn một bộ dạng ngốc thôi, sao không ở dưới sảnh công ty đợi chị?"
"Em không dám vào."
"Vì sao?"
Tôi vừa đi, vừa nói: "Trước kia em cũng từng tới đón Hoa Miêu lúc tan tầm, cô ấy bảo em đợi ở chỗ này, nghiêm cấm vào sảnh, cô ấy nói công ty hai người có rất nhiều rùa biển, đối với những phương diện này hiểu lắm, đại khái trông thấy em đi cùng với cậu ấy, sẽ hoài nghi bọn em là một đôi. Cho nên, em cũng sợ người khác đồn thổi, tạo cho chị tình huống khó xử, cứ ít xuất hiện cho nó đỡ rắc rối."
"Em cảm thấy chị sẽ sợ tin đồn à?"
Tôi quay đầu, đối diện con ngươi sáng ngời của chị ấy, chị ấy nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu mà kiên định, nửa giỡn nửa nghiêm túc nói: "Chị không phải Hoa Thực Thực, lần sau tới đón, em cứ đi vào trong công ty đợi chị ở dưới sảnh, chị không thể để em cả đời đứng ở trong bóng tối đợi chị."