Lê Hoa Hựu Khôi Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 2: Cậu có thể cho mình được những gì?




Sau khi chia tay với Lương Noãn Tình, tôi đã từng thề độc đời này kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa, trước đây có bao nhiêu tài khoản QQ, MSN, địa chỉ hòm thư, tôi bỏ hết, số điện thoại cũng lần lượt thay đổi. Có một khoảng thời gian rất dài, tôi từ chối tiếp xúc với con người, không muốn nhìn thấy ánh mặt trời chói mắt, tôi từ đầu đến đuôi giống như một kẻ đáng thương, co mình lại trong không gian nhỏ bé âm u thuộc về mình, tự mình liếm láp lấy miệng vết thương.

Nhưng mà trên thực tế, trong sâu thẳm nội tâm, đã bao nhiêu lần tôi ao ước có ngày chúng tôi gặp lại, giống như một kẻ tâm thần phân liệt, giả tưởng ra những đoạn tình cảnh nơi tôi và cô ấy gặp lại nhau. Giả dụ như, trên đường lớn, chúng tôi ở trong dòng người mãnh liệt trôi qua nhìn thấy đối phương, khi đó tôi nhất định phải thật hăng hái, mặt tươi cười mang theo dáng vẻ nước chảy mây trôi, sau đó, tôi sẽ điềm nhiên như không có việc gì tiêu sái bước tới bên cạnh cô ấy, hoặc giả, khi đó, tôi đang tay trong tay với một cô gái khác, hữu hảo cùng cô ấy dặn dò, hỏi han: "Hây, Lương Noãn Tình, gần đây cậu có khỏe không?"

Tôi biết mình như thế là rất ngây thơ, rất nực cười, nhưng chỉ là tôi sẽ nhịn không được mà suy nghĩ ra những tình tiết đó. Chẳng qua, tôi không thể ngờ rằng, đợi đến lúc chúng tôi chính thức gặp lại, hiện thực và khung cảnh nội tâm tôi vẽ ra lại kém xa vạn dặm như vậy, đánh cho tôi không kịp trở tay.

Tôi không có vẻ gì là hăng hái, mới vừa từ trong quán rượu chật vật chạy trốn ra cơ mà, cũng không tay trong tay cùng người con gái khác, tay tôi chỉ lẳng lặng FA trong túi áo mình thôi.

Thế nhưng, đợi đã nào...! Cô ấy vừa nói gì?

Nhất Nặc, cậu không gọi mình là Noãn Noãn sao?

Cô ấy đứng ở nơi đó, áo khoác vàng đất bọc lấy thân hình mảnh mai, vậy mà lại sinh ra một loại điềm đạm đáng yêu phong tình, tôi nhìn gương mặt cô ấy, vẫn như cũ trẻ trung xinh đẹp, trong nội tâm thầm cười lạnh, Noãn Noãn à? Cô đủ tư cách để nói những lời này sao? Và tôi có quyền gì để gọi cô như vậy? Thế nhưng, tôi lại cười không nổi, chỉ có thể chỉ sang quán bar, cẩn trọng nhắc nhở cô ấy: "Bọn họ ở bên trong."

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt thoáng u sầu: "Nhất Nặc, cậu hận mình."

Tôi kinh ngạc: "Cái gì?"

"Ha ha." Cô ấy cười, dáng cười như có điểm chua xót: "Nhất Nặc, cậu hận mình cũng phải, mình đã kết hôn..."

"Cậu nói gì vậy?" Tôi không đợi cô ấy nói xong, lập tức cắt ngang, vươn tay vuốt mái tóc cô ấy, cười đến sâu sắc: "Hận? Là một từ rất đáng sợ! Sao cậu lại dùng từ đó giữa chúng ta? Chúng ta không phải là bạn học tốt à? Tuy rằng hôm cậu kết hôn, tớ không đi, lúc đó tớ thiếu suy nghĩ, nhưng không phải tớ đã gửi quà mừng đến rồi sao? Thiệp mừng đề 8 chữ 'Mừng kết lương duyên, trăm năm hạnh phúc' cũng là tiếng lòng chân thật của tớ đấy."

Tóc của cô ấy rất mềm mại, trước sau như một, làm lòng người lưu luyến. Tôi nhìn sắc mặt của cô ấy dần trở nên khó coi, khó coi đến mức khiến tôi cảm thấy hài lòng, tôi mới chịu thả tay ra.

Đôi mắt cô ấy rủ xuống, giọng nói thì hạ thấp đến mức khiến người ta nghe không rõ: "Nhất Nặc, khi yêu cậu không giữ lại gì, tổn thương người cũng không để lối thoát."

Tôi tổn thương người? Nội tâm tôi tiếp tục cười lạnh, nhưng lại không giải thích gì thêm, đầu khoát tay áo: "Cậu vào đi, còn tớ phải đi."

"Đợi một chút!" Cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu lên: "Để mình đưa cậu về, chúng ta tâm sự." Tôi nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, một chiếc Audi TT trắng đang đậu ở đó.

Không tệ, bây giờ có cả xe hạng sang rồi, hai tay tôi cắm ở trong túi áo, một bên lui về phía sau, một bên lắc đầu: "Thôi, không phiền cậu, tự tớ bắt taxi là được rồi."

Cô ấy đuổi theo vài bước, thần sắc kiên định mà bướng bỉnh: "Để mình lái xe đưa cậu về."

"Thật sự không cần đâu, chúng ta cũng là bạn học cũ, cậu không nên nói khách khí như vậy."

"Nhất Nặc, cậu đừng như thế được không, đừng dùng loại thái độ này đối xử với mình!"

Giọng của cô ấy bởi vì kích động mà trở nên sắc nhọn, sau đó, cô ấy bật khóc, cô ấy vậy mà khóc, tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, bức tường thành vất vả lắm tôi mới xây được trong nội tâm loảng xoảng sụp đổ, thời gian trôi qua, từng viên từng viên va vào nhau lăn xuống.

"Nhất Nặc, mình không muốn mất cậu, mình thật sự không muốn mất đi cậu."

Tổn thương của cô ấy có vẻ là thật, tôi gần như phải thuyên chuyển toàn bộ định lực, mới có thể khiến cho mình vững vàng đứng ở nơi đó, thờ ơ lạnh nhạt trước nỗi đau của cô ấy, tỉnh táo nói cho cô ấy biết: "Noãn Tình, cậu không thể cùng lúc có cả cá và bàn chân gấu." Lại bồi thêm một câu: "Mẹ tớ còn đang đợi ở nhà, tớ phải đi đây."

Mẹ tớ còn đang đợi ở nhà, tớ phải đi đây.

Ngồi ở trong xe taxi, tôi nghĩ đến chuyện mình vừa tìm đại một cái cớ ngớ ngẩn, và cả cái bộ dạng chạy trốn bán sống bán chết kia nữa, đột nhiên cảm thấy tự căm giận chính mình.

"Ngu vãi cả mình!"

Tôi tự mắng tôi một câu, tát cho mình một cái "BA~", bác lái xe bị cái bộ dạng tự làm khổ của tôi khiến cho hoảng hốt, bác quay đầu nhìn lại, ánh mắt vừa sợ hãi vừa nghi ngờ, tôi cũng không quan tâm bác ta có nghĩ tôi đang ở trong cơn ngáo đá hay không, tôi nhanh chóng nói ra địa chỉ nhà mình rồi dựa lên ghế ngồi, khẽ nhắm mắt lại.

Lúc về đến nhà, tôi nhìn đồng hồ đeo tay thì đã hơn chín giờ, tôi đi lên lầu, móc chìa khóa ra mở cửa, đá rơi chiếc giày trên chân, đổi sang dép lê.

Mẹ tôi ngồi ở trên ghế sô pha trong khách, vừa đan áo len vừa xem TV, nhìn thấy tôi, lập tức hỏi: "Sao con về nhanh vậy? Mẹ còn tưởng khuya nữa mới chịu về đấy."

"Chỗ đó quá ồn ào, cũng không có gì chơi. Bố đâu rồi mẹ?"

"Bố con đi ngủ rồi."

"Bố ngủ sớm vậy à." Tôi cũng ngồi xuống cạnh mẹ, thò tay với trong bàn trà ra một miếng lê đặt trong đĩa trái cây, cắn một miếng lớn, sau đó sờ mảnh áo len trên tay mẹ: "Cái này đan bao lâu nữa thì xong hở mẹ?"

"Cứ theo tốc độ này thì cũng nhanh thôi."

"Tội gì mẹ phải vất vả vậy, không bằng mình đi mua vài món."

"Không có gì, tuyệt đối không vất vả, đồ mua chắc gì đã tốt bằng đồ mình tự làm? Con nhìn xem, nó trông có ấm áp không, lại còn chắc chắn." Mẹ trừng mắt với tôi, sau đó giơ cái áo khoác len trong tay mình lên, giống như đang khoe ra: "Chị họ con thích cái áo này lắm, nói màu sắc nhìn hài hòa, hoa văn lại đẹp, Bảo Bảo mặc vào nhất định sẽ rất hợp, năn nỉ mẹ đan thêm cho một cái đấy."

"Rồi rồi." Tôi nhìn vẻ vui tươi của mẹ, tâm tình cũng tốt lên.

"Nhất Nặc." Mẹ bỏ xuống cái áo len, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn tôi, dò xét hỏi han: "Con xem, chị họ con lớn hơn con 2 tuổi, giờ cũng đã làm mẹ rồi, sao con một chút tin tức cũng không có? Nói thật cho mẹ biết, hiện có ai đang theo đuổi con không? Không được nói dối nữa."

Lại tới nữa rồi, miếng lê như mắc nghẹn trong cổ họng tôi, tôi vội vàng lắc đầu: "Không có."

"Thế còn lúc trước ở trường? Mẹ biết con và em không muốn nói cho ba mẹ biết những việc này, cảm thấy ba mẹ bảo thủ, nhưng các con hiện tại cũng đã lớn rồi, nói cho ba mẹ một chút chuyện cũng không sao, ba mẹ hiểu được, chúng ta đều là người từng trải, cũng có thể cho các con chút lời khuyên." Mẹ tiếp tục hướng dẫn.

"Con thật không có mà." Tôi ném hạt lê vào trong thùng rác, bày ra tư thái hóm hỉnh trước sau như một cười đùa với mẹ: "Mẹ, đều tại ngày thường mẹ coi con quá xấu rồi."

"Nói bậy, chỗ nào xấu?" Mẹ thoạt nhìn chăm chú, rồi vươn tay vuốt ve đầu tôi, cẩn thận coi trọng từng chi tiết: "Khuôn mặt trắng như vậy, nhưng mà tóc nên để dài ra, con là con gái, để tóc ngắn nhiều năm như vậy làm gì, tính cách cũng phải sửa một chút, con gái nên nhẹ nhàng nữ tính mới tốt."

Tôi không vui: "Sao mẹ biết con không dịu dàng nữ tính?"

"Mẹ sinh con ra, mẹ không biết thì ai biết? Con với em trai con tính cách ngang bướng y như ba con vậy." Mẹ trợn mắt nhìn tôi một cái, lại cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng: "Nhất Nặc."

"Sao vậy ạ?"

"Con... Con ở trong trường quả thực không yêu qua ai chứ?"

Mẹ tôi lúc nói ra những lời này, trong ánh mắt mang theo một tia sầu lo rõ ràng, tôi tự nhiên không đành lòng nhìn mẹ, lảng dần ánh mắt sang một bên, trong lúc lơ đãng lại thoáng thấy hai bên tóc mai mẹ đã lốm đốm xen lẫn mấy cọng tóc bạc, cổ họng của tôi lập tức giống như bị vật gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.

Mẹ, con xin lỗi, con từng yêu, nhưng người con yêu lại là một cô gái.

Mẹ, con xin lỗi, tại thời điểm sinh mệnh của con đẹp đẽ nhất: Tình yêu của con từng oanh oanh liệt liệt bắt đầu, lại tan thành những mảnh nhỏ chấm dứt, nhưng bất luận dù là khi nội tâm ngọt ngào như mật hay khi trái tim đau nhức không thôi, con cũng lại không thể chia sẻ với mẹ từng giọt từng giọt cảm xúc được.

Mẹ, con xin lỗi, con là bảo bối trong lòng bàn tay ba và mẹ, thế nhưng một người con gái khác lại là bảo bối trong tay con, tâm tư con đáp lại ba mẹ, lại chỉ bằng một phần mười đối với cô ấy.

Mẹ, con xin lỗi, từ nhỏ đến lớn, mẹ từng li từng tí cẩn thận bao bọc con, không để cho con có nửa phần ủy khuất, nhưng con lại vì tình yêu, mà một mực đắm mình, cam chịu.

Mẹ, con xin lỗi, con để cho mẹ nghĩ rằng sinh hoạt của con chẳng có gì, nhưng thực ra con đã thành một kẻ tàn phế trên con đường tình cảm, mỗi ngày con đều miễn cưỡng cười vui, bởi vì trước mặt mẹ, con không có cách nào để làm con người chân thật của mình.

Mẹ, thực xin lỗi...

Tôi đột nhiên xúc động muốn gào khóc, thế nhưng tôi không thể, tôi cắn chặt răng, dốc sức khắc chế đi tâm tư mênh mông trong lồng ngực, sau khi cơn khó chịu qua đi, hai tay tôi ôm lấy cổ mẹ, thấp giọng nói: "Mẹ, con yêu mẹ." Đằng sau còn có một câu "Thực xin lỗi", tôi bắt nó lại.

May mắn cho tôi là ở trong phòng khách còn có tiếng TV, bởi vì có nó che đậy, mẹ không phát hiện thanh âm dị thường của tôi, mẹ chẳng qua vỗ vỗ bờ vai tôi, kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy? Thoáng cái giống như trẻ con rồi, lại còn làm nũng mẹ nữa."

"Không có gì, bởi vì kỳ nghỉ đông còn có hai ba ngày nữa thôi, cho nên con không nỡ rời mẹ."

Tôi vụng trộm lau mắt, sau đó buông mẹ ra, mẹ tôi có chút nghi hoặc nhìn lại, tôi sợ mẹ sẽ tìm ra điều gì mất, thế nên lại nở nụ cười sáng lạn, duỗi cái lưng mỏi ra, nói: "Mẹ, con chuẩn bị đi ngủ đây, nãy chú taxi kia phóng nhanh quá, làm con đến giờ vẫn còn bị váng đầu đây nè."

"Thế thì còn không tranh thủ thời gian mà trở về phòng ngủ đi, còn ở chỗ này làm loạn mẹ xem TV, ơ, phim đến đâu rồi nhỉ?"

Tôi trở lại phòng của mình, đóng cửa phòng, nhẹ nhàng dựa lưng vào cửa, nụ cười trên mặt cũng không còn cần phải ngụy trang nữa, trong chốc lát biến mất vô tung vô ảnh, cảnh tượng hôm nay gặp lại Lương Noãn Tình, lại lần nữa tái diễn trong đầu.

Phải đến ba năm không gặp rồi, cô ấy phong thái vẫn như trước, ánh mắt ôn nhu làm lòng người chua xót.

Hết thảy khiến cho tôi tan nát cõi lòng.

Tôi nhắm mắt lại, giống như ngược về thời điểm lần cuối cùng chúng tôi gặp trước khi cô ấy kết hôn, cô ấy đứng ở cửa ra vào, so với dĩ vãng, xa cách mà lạ lẫm, cô ấy bình tĩnh nhìn tôi, tỉnh táo chất vấn tôi: "Nhất Nặc, cậu cảm thấy cậu có thể cho mình cái gì? Hôn nhân? Gia đình? Danh phận? Tiền tài? Hay địa vị? Đừng nói với mình là tình cảm, nó chỉ khiến cho mình cảm thấy cậu thật quá trẻ con thôi."

Từng câu từng chữ suốt mấy năm qua như một loại ma chú quấn quít lấy tôi, tại đêm dài đằng đẵng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, như co kéo lòng tôi.

Lương Noãn Tình, hiện tại, cô cái gì cũng có rồi.

Mặt tôi có chút ngứa, tôi đưa tay lên sờ sờ, lại sờ đến một tay ẩm ướt, này, Tiêu Nhất Nặc, vì sao mày lại khóc? Mày đúng là ti tiện. Tôi lảo đảo bước về phía giường của mình, nằm lên trên, vùi mặt mình vào giữa đống chăn gối, trong nội tâm phát ra những tiếng phẫn nộ, từ trong đau buồn và hối tiếc, tôi thấp giọng lập lại: "Tiêu Nhất Nặc, mày biết không, mày đúng thực là ti tiện!"

- --------------------------

Tâm sự mỏng:......... thế là dư lào, dư làoooooo ファ?!Σ(゜Д゜) Sự thực ra m vốn định nếu edit cho vui thì muốn edit bộ nào đó có 2 thím tóc dài tha thướt eo nhau (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑ và vì lý do thần bí nào đó t lại edit ra 2 bộ dư lày ( •́ㅿ•̀)?

H có đủ lý do để lật cả thế giới chưa ( ≖_≖​)?