Câu chuyện gặp gỡ Kiều Tư Vũ, đã trở thành một bí mật nhỏ trong nội tâm tôi. Nhắc tới thì cũng kỳ quái, từ nhỏ đến lớn, tôi và Hoa Miêu thân mật khăng khít, hầu như có chuyện gì tôi cũng sẽ nguyện ý nói cho cô ấy biết, thế nhưng lần lén lút gặp mặt này tôi lại không hề hé môi lấy một chữ. Có lẽ vì tôi cảm thấy Hoa Miêu nghe được chắc là sẽ không vui, nhưng thực lòng tôi đối với sự kiện này lại có chút ít mừng rỡ nho nhỏ. Tôi cũng không biết mình vui vì cái gì, thường xuyên tôi sẽ nhớ lại bàn đồ ăn phong phú ngon miệng kia, còn có giây phút núi băng chợt phá, dáng điệu tươi cười ấm áp như gió xuân của chị, sau đó tâm tình liền tốt lên rất nhiều.
Tôi vụng trộm lưu lại số của Kiều Tư Vũ, hơn nữa còn cân nhắc chu đáo, bởi vì Hoa Miêu nghịch điện thoại của tôi là chuyện rất bình thường, cho nên tôi lưu tên của Kiều Tư Vũ là "Cô giáo Lãnh", ngụy trang chị thành đồng nghiệp, tôi một bên âm thầm áy náy với Hoa Miêu, một bên vì trí thông minh của mình mà cảm thấy đắc ý, ngẫm lại chị gái Kiều Tư Vũ có gương mặt băng điêu ngọc khắc lạnh lùng mà tinh xảo, cái tên này hợp đến không thể hợp hơn, tôi ôm điện thoại thầm cười như con dở cả buổi.
Hoa Miêu và Kiều Hãn Vũ tiến triển đại khái vô cùng thuận lợi, cho nên một tối muộn, Kiều Hãn Vũ và cô ấy chính thức mời tôi cùng Khương Quyền đi ăn tối.
Đối với chuyện người khác mời ăn, tôi chẳng bao giờ khách khí cả, thế nhưng đối với lời mời lần này, tôi lại có điểm không cam tâm tình nguyện, ngẫm lại thì, Hoa Miêu và Kiều Hãn Vũ là một đôi, Khương Quyền và Tôn Oánh là một đôi, tự nhiên mọc thêm tôi, ngồi tay gắp hàm nhai một mình, tôi sẽ lúng túng chua xót đến cỡ nào, tôi không phải là một người thích ghen ghét, cũng chân thành hy vọng bạn bè đều có thể tìm được hạnh phúc riêng, thế nhưng bọn họ lại ở trước mặt tôi ân ân ái ái, sẽ khó tránh khỏi chạm phải dây cung vô hình trong nội tâm tôi. Nhưng mà tôi cũng hiểu, bữa cơm này không đi không được.
Trước giờ hẹn 2 tiếng, Hoa Miêu liền thúc tôi giống như muốn đòi mạng, tôi ngồi trước máy vi tính, vừa nhấn chuột, vừa nói: "Vẫn còn sớm mà mày?"
"Sớm cái gì nữa, Hãn Vũ đã trên đường tới rồi, anh ấy rất đúng giờ, mày mau đi chuẩn bị cho tao!"
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy: "Chậc chậc, trước Hãn Vũ sau cũng Hãn Vũ, Kiều Hãn Vũ quả nhiên là đã quây mày thành cái vòng hoàn chỉnh, còn tao thì bị đày đi lãnh cung rồi."
"Kệ mày, mày có tắt máy đi hay không?!"
"Không."
Hoa Miêu không nói hai lời, thò tay giựt nguồn điện, tôi ngơ ngác nhìn màn hình biến thành màu đen, tức giận đến nhảy dựng lên với cô ấy: "M M Mày..."
Cô ấy ôm cánh tay nhìn tôi: "Mày cái gì?"
Tôi trút giận: "Mày có biết cưỡng ép tắt máy tính với tao là không tốt đến cỡ nào không?"
Cô ấy vặn lại: "Thế mày có biết khiêu chiến sự kiên nhẫn của tao sẽ ra hậu quả gì không?"
Tôi bất đắc dĩ nói: "Thế thì chí ít mày cũng phải ra ngoài để tao thay quần áo chứ."
"Stop!" Cô ấy khinh thường nhìn tôi, cao thấp dò xét vài lần: "Mày thì có gì để nhìn? Trước cũng không lồi mà sau cũng không vểnh, tao thà nhìn cái mắc áo còn hơn."
Tôi tức đến đỏ mặt tía tai: "Hoa! Thực! Thực! Mày có biến đi không?"
"Thôi được rồi, tao ra đây." Cô ấy cười sằng sặc, rời đi chưa đến vài bước thì dừng lại, nhíu lông mày nhìn tôi: "Nhất Nặc, có phải mày vì bọn tao... Bọn tao đều đã có bạn trai bạn gái, cho nên không muốn đi? Kỳ thật thì có gì đâu! Tao với mày, còn có Khương Quyền nữa, ba chúng ta quan hệ như thế nào, mày còn vì chuyện này mà lúng túng à! Chẳng lẽ mày một ngày không yêu đương, một ngày sẽ không theo bọn tao đi chơi? Yên tâm đi, duyên phận của mày sẽ tới rất nhanh thôi."
Tôi bị cô ấy nói trúng ý niệm nho nhỏ trong nội tâm, không phát giác mình có chút không ý tứ, liên tục phủ nhận: "Không có không có, ây, mày mau đi ra đi, tao còn phải thay quần áo!" Một đường đem cô ấy đẩy ra, đóng cửa lại.
Buổi tối, Kiều Hãn Vũ mời chúng tôi đi ăn đồ Tây. Tôi ngồi ở một chỗ, nhìn lên bình hoa hồng đỏ xinh đẹp ướt át đặt trên cái bàn dài nhỏ trước mặt, cùng với ly rượu đựng đầy thứ chất lỏng màu đỏ, và bộ dao nĩa chiếu lấp lánh bàn ăn, trong đầu không khỏi thầm mắng Kiều Hãn Vũ bằng sáu thứ tiếng, thanh niên có phải hẹn hò ăn uống một mình với Hoa Miêu đâu, mà bày đặt, cái gì mà đồ Tây, cái gì mà nến niếc lung linh, thực con mẹ nó bệnh! Cái này là cố ý ném muối vào mặt tôi phỏng! Tôi nghĩ sắc mặt tôi phải cực kỳ khó coi, cũng may dưới ánh sáng u ám, người khác cũng nhìn không rõ nét mặt mình. Tôi cũng không lạ gì Khương Quyền, cậu ta ắt hẳn cũng không thích ngồi ở chỗ nghiêm chỉnh này dùng cơm, thêm vào đó cũng không ưa đồ Tây, cậu ta đã từng thề muốn đem bát đại từ điển món ăn tinh túy Trung Quốc ăn một lượt, muốn nếm qua một lượt các loại đồ ăn vặt, hơn nữa thanh niên này ưa thích đi vui chơi quậy phá, ngồi bốc phét tán chuyện, tôi trộm nhìn cậu ta một cái, quả nhiên là thấy người kia hơi uốn éo người, có chút ít mất tự nhiên cười với Kiều Hãn Vũ.
Kiều Hãn Vũ và Khương Quyền là hai loại nam sinh hoàn toàn bất đồng, không đúng, ở thời điểm này có lẽ phải nói là nam nhân, trong toàn bộ quá trình ăn bữa tối, Kiều Hãn Vũ đều biểu hiện vô cùng tư văn hữu lễ, dáng cười của anh ta ôn hòa, giọng điệu ân cần, cẩn thận từng li từng tí chiếu cố cảm thụ của tất cả mọi người, khiến cho bàn ăn một mực bảo trì bầu không khí tốt đẹp, anh ta sẽ không để cho bất cứ người nào có cảm giác bị quên lãng.
Khương Quyền và Tôn Oánh hiển nhiên cũng có ấn tượng tốt đẹp hơn về anh ta, lời nói thập phần hòa hợp. Tôi cũng bị phong độ của anh ta thuyết phục, không thể liên hệ với cái người lên đồn công an vì đánh nhau. Thế nhưng, nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn nhã đó, tôi rốt cuộc không tự chủ được mà nhớ tới Kiều Tư Vũ, hai người bọn họ mặc dù là chị em họ, nhưng tướng mạo quả thật có vài phần tương tự.
Vì vậy, thừa dịp hai thanh niên kia chém gió về xu thế kinh tế hiện thời, hai vị phu nhân thì mỉm cười chăm chú lắng nghe công phu, tôi len lén từ trong túi quần lấy ra điện thoại di động, đầu tiên phải tắt âm thanh đi đã, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắn tin cho Kiều Tư Vũ: "Đang làm gì đó?"
Lúc nhấn nút gửi tin, kỳ thật tôi có chút hối hận, tin nhắn như vậy, cụt lủn lại không có xưng hô gì, đầu óc tôi lập tức nóng lên.
Nhắn xong tin nhắn, tôi liếc trộm rồi một chút mọi người trên bàn, không ai chú ý đến tôi cả, tôi bỏ điện thoại lại túi quần, vài phút lại lấy ra nhìn, cái tin nhắn kia cứ như ném vào biển rộng, xa xôi ngút ngàn, không một lời hồi âm. Trong nội tâm tôi có hơi thất vọng, bất quá cũng có chút thoải mái, Kiều Tư Vũ không nhắn lại mới là chuyện bình thường, lần trước chị ấy gọi tôi ra, đến nửa là do tâm tình đặc biệt tốt, nhất thời khí huyết dâng trào gì gì đó, chắc thế.
"Nhất Nặc, mày nhìn như thôi miên vào cái điện thoại làm gì thế?"
Hoa Miêu đột nhiên đặt câu hỏi, khiến cho tôi chột dạ: "Hả? Không có gì, tao xem giờ thôi."
Hoa Miêu càng nghi ngờ: "Xem giờ làm cái gì? Tối nay mày cũng có chuyện gì đâu."
Nói dối quen mồm, tôi chỉ có thể tiếp tục soạn bậy: "Không đúng, tao tự nhiên nhớ mình còn phải sửa bài khóa một chút."
Khương Quyền buông khăn ăn hướng về phía tôi cười: "Ơ, Nhất Nặc, bà đúng là yêu nghề, điểm đấy đại ca này phải học tập bà rồi."
Hoa Miêu trừng lại: "Về rồi sửa cũng được, mày giao nộp điện thoại ra đây, sẽ không nhìn nữa? Mọi người đang lúc ăn cơm mà mày lại tính về là sao!"
Tôi đến chịu, ngoan ngoãn thu hồi điện thoại, Kiều Hãn Vũ nhìn tôi cười: "Cô rất sợ Thực Thực đó nha."
"Sợ muốn chết, người yêu ông dữ muốn chết, từ nhỏ đối tượng để bả đè đầu cưỡi cổ là ai, it's me." Tôi làm ra bộ dạng bông đùa, rồi lại làm ra vẻ không hiểu nói: "Bởi vậy tôi cực lực không hiểu, ông thích Thực Thực ở điểm nào đấy?"
"Tiêu Nhất Nặc, mày chán sống rồi phỏng?"
Hoa Miêu ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, Kiều Hãn Vũ lại cười đến vui vẻ, anh ta vươn tay về phía tôi: "Ra là vậy, tôi còn chưa phát hiện mặt này của cô ấy, sau này chúng ta phải thường xuyên giao lưu trao đổi rồi nhỉ?"
Tôi hơi ngạc nhiên, nhìn ánh mắt anh ta rất chân thành, rốt cuộc cũng đưa tay qua nắm.
Tắm rửa xong, tôi vừa lắc lắc cổ, vừa đi vào gian phòng của mình, bỏ khăn tắm khoác lên trên mặt ghế, theo thói quen nhìn điện thoại, lại thấy có một biểu tượng tin nhắn mới.
"Đang tham gia một cái tiệc rượu nhàm chán."
Người kí tên là "Cô giáo Lãnh", tôi lắc não một chút, mới kịp phản ứng, thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn, vì vậy vội vội vàng vàng nhắn lại một câu: "Chị đi một mình à? Uống bao nhiêu rượu rồi?"
Chị ấy nhắn lại: "Có người tự cho mình là hộ hoa sứ giả, cho nên không tính là một mình, tôi trước giờ uống rượu chỉ đến mức xã giao thôi."
Tôi không khỏi nhe răng cười, đang muốn nhắn lại, thì chị ấy lại nhắn tới: "Thế cô giáo Tiêu đang làm gì đó?"
Tôi nhắn lại: "Em vừa tắm xong, đang chuẩn bị ngồi chơi máy tính?"
"Chẳng hay cô giáo Tiêu thích thả thính trên QQ?"
Tôi không để ý chị ấy đang chế nhạo, nhắn lại luôn: "Đến chuyện bí mật vậy mà còn bị đoán được, thỉnh tiểu thư cho biết tài khoản QQ có được không."
"Tôi không có tài khoản QQ, chỉ có tài khoản MSN thôi."
"Nói cho em biết được không?"
"Không ngại, nhưng lần sau phải mời trà sữa đó nha."
"Không thành vấn đề, mời chị hẳn hai cốc, cho chị uống một cốc, mang về một cốc."
Chị ấy quả nhiên nhắn tới một dãy số, tôi đại hỉ, lập tức bỏ thêm vào, trong danh sách liên hệ lại có thêm một cái tên "Cynthia", tôi biết rõ đó là tên tiếng Anh của chị, chị ấy để avatar là hình một con mèo trắng cực kỳ xinh đẹp, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hai từ "Đáng yêu" gắn với chị ấy, cứ thấy sai sai thế nào ấy. Tôi đang ngẩn người nhìn con mèo con kia, không để ý cửa phòng bị đẩy ra, giọng nói kinh ngạc của Hoa Miêu truyền vào trong tai tôi: "Nhất Nặc? Mày đang nhìn cái gì, mà cười đến vui vẻ như vậy."
Tôi lập tức thoát MSN, sờ sờ mặt của mình: "Có hở? Tao có cười sao?"
"Có, mũi mày sắp dài được 2m rồi đấy."
Tôi lúng túng cười, chuyển động cái ghế, hoàn toàn đối diện với cô ấy, Hoa Miêu đang cầm một ly nước mật ong, ngồi xuống giường của tôi.
"Bài khóa sửa xong chưa."
"Xong rồi."
"Khương Quyền và Tôn Oánh cảm thấy Hãn Vũ rất tốt, rất đáng tin cậy đấy."
Hoa Miêu nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi lại thôi, tôi nhún nhún vai, cười nói: "Tao cũng biết anh ta tốt mà, làm cho người ta cảm thấy không giống với mấy loại thiếu gia ăn chơi, rất chân thành hiền hoà."
Mắt Hoa Miêu sáng rực lên: "Thật à?"
Tôi gật đầu: "Thật."
"Tao cảm thấy, bởi vì chuyện lần trước, mà mày vẫn có ấn tượng không tốt về anh ấy."
Tôi nở nụ cười: "Tốt mà, nếu có người đến trêu chọc bạn gái của mình, đương nhiên là muốn xuất thủ, nếu không sao có thể thể hiện bản lĩnh đàn ông?"
"Hừ, lần trước mày có nói thế đâu!"
"Lần trước tao nói thế nào? Tao không nhớ." Trình độ đánh trống lảng của tôi đã ở mức thượng thừa, tôi nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Hơn nữa, bạn thân à, bạn trai là bạn trai của mày, mày để ý đến tao làm gì?"
"Bởi vì tao hy vọng bạn trai của tao, có thể có được hảo cảm từ những người bạn thân." Hoa Miêu nói xong câu này, đột nhiên thần sắc biến đổi, có hơi trừng mắt: "Cho nên, sau này bạn gái mày rước đến, cũng phải nhận được hảo cảm từ tao đấy, biết chưa!"
Ca này khó, cái này có phải giống như hồi bé, cậu cho mình một quả đào, mình cho cậu một chút kẹo, rồi trở thành điều kiện trao đổi đâu? Tôi không khỏi cười khổ, Hoa Miêu nhìn tôi trong chốc lát, đột nhiên nói: "Lương Noãn Tình có gọi điện thoại cho tao."
Tôi ngạc nhiên, biểu cảm trên mặt tắt dần: "Lúc nào?"
"Một tuần trước rồi." Hoa Miêu hời hợt nói: "Cô ta nói mày bỏ lại điện thoại di động ở chỗ cô ta, rồi còn hỏi tao địa chỉ của mày, muốn gởi cho mày, tao nói cho cô ta biết là mày không cần, điện thoại không thể so được với người, cô ta lấy mà dùng cũng được, còn không thì tự đi mà xử lý nó, mày đã có cái mới tốt hơn nhiều hấp dẫn hơn nhiều thích hợp hơn nhiều cái điện thoại cũ rồi."
Câu nói này có hai tầng ý nghĩa, đúng là xuất thần nhập hóa, không biết Lương Noãn Tình nghe được có cảm nghĩ gì, tôi vuốt vuốt mũi mình, không biết nói cái gì cho phải: "Mày... Mày..."
Hoa Miêu hai mắt híp lại: "Sao nào? Không hài lòng với lời nói của tao à?"
Tôi vội vàng lắc đầu: "Không phải, khục... Chẳng qua là, khục, tao có đổi qua cái điện thoại mới hấp dẫn hơn nhiều nào đâu."
"Lập tức sẽ có." Hoa Miêu hất càm lên, hướng tôi nhíu mày: "Nhất Nặc, tao đã giúp mày xem xét một cô gái rồi."
"Cái gì?"
Đầu tôi thoáng cái nhận lấy trùng kích, hầu như trọng tâm bất ổn, thiếu chút nữa từ trên ghế lăn xuống, vẻ mặt Hoa Miêu lại hết sức thong dong bình tĩnh, từ tốn nói: "Cuối tuần này, tao đã an bài cho bọn mày gặp mặt, mày liều liệu mà tu bổ, việc này quyết định vậy nha."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật xin lỗi mọi người, bởi vì có chút việc riêng nên tôi phải lăn đi chỗ khác một một tuần lễ, làm trễ nải chuyện update, thật vô cùng có lỗi với mọi người!
Tiếp theo thì xin cảm tạ mọi người đã chờ đợi, và nhắn tin đủ loại khen ngợi tôi, cám ơn nhiều nhé!
Ngày hôm nay, tôi lại tiếp tục update.