Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất đang lựa chọn quần áo và phụ kiện. bỗng dưng trong mắt hắn ẩn chứa một điều khoái chí.
Thẩm Thất đưa áo cho Hạ Nhật Ninh: “Anh thay áo trước đi, để tôi xem kết quả như thế nào.”
“Sao? Cô không tin tưởng vào thân hình của tôi ư?” Hạ Nhật Ninh không hề đón nhận quần áo trong tay Thẩm Thất, ngược lại hắn còn hạ thấp thân người hơn, cứ cười như không cười nhìn Thẩm Thất.
Cái áo choàng tắm rộng lớn vì động tác này mà lộ ra một phần cơ bắp trên ngực của hắn.
Dưới chiếc áo choàng tắm màu trắng đó là một làn da màu lúa mạch, một làn da hoàn hảo, tràn đầy sức hút.
Đôi tai của Thẩm Thất tự nhiên ửng đỏ cả lên, cô không dám tiếp tục nhìn tên yêu nghiệt này nữa, cô đưa quần áo trong tay ra thêm một lần nữa: “Thân là một nhà tạo mẫu, nhất định phải yêu cầu sự hoàn hảo.”
“Vậy sao?” Cơ thể của Hạ Nhật Ninh càng hạ thấp hơn nữa, mùi hương của riêng hắn, lại đột ngột xông về phía cô thêm lần nữa.
Thẩm Thất nhất thời đặt bộ quần áo trên ghế sô-pha, liên tục lui về sau hai bước, né khỏi phạm vi xâm phạm của hắn.
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy động tác này của Thẩm Thất, ánh mắt của hắn càng thâm sâu hơn nữa.
Hạ Nhật Ninh cầm lấy bộ trang phục và xoay người đi vào trong thay áo.
Đợi đến khi Hạ Nhật Ninh trở ra, thì tầm nhìn của Thẩm Thất bị hắn cuốn hút không cách nào cưỡng lại được.
Thật hoàn hảo!
Hạ Nhật Ninh quả nhiên là người đàn ông bẩm sinh tồn tại vì cái đẹp.
Một bộ quần áo thoải mái đơn giản đến như vậy, khi mặc trên người hắn lại có thể thể hiện được trạng thái mà không ai có thể có được.
Sự ung dung và ưu nhã phát tán từ trong ra ngoài kia, từng ngôn ngữ cử chỉ và khí thế mạnh mẽ không ai sánh bằng, cũng đủ để đánh bại hết tất cả các chàng trai trẻ đẹp trên đời này.
Thẩm Thất thừa nhận bản thân mình đã bị hắn thu hút rồi.
Thân là một nhà tạo mẫu, thích nhất là những loại người như thế này.
Bẩm sinh đã quá hoàn hảo, dù cho là tạo hình nào cũng có thể kiểm soát được.
Quả nhiên khiến người khác không thể nào kiềm chế được.
Hạ Nhật Ninh không hề bỏ lỡ sự kinh ngạc trong mắt của Thẩm Thất, đôi mắt phượng của hắn khẽ híp lại một cái, sau đó mới bộc lộ sự hài lòng.
Vậy thì bây giờ hắn đã là người đẹp trai nhất rồi đúng không?
“Aa... Chiếc nút này hình như hơi bị lỏng.” Hạ Nhật Ninh cố tình nói: “Hay là thay một cái áo khác đi. Aa, ta quên mất, cái áo này chỉ có một cái thôi.”
Thẩm Thất lập tức tiếp lời: “A, không cần đâu, để tôi giúp anh ghim lại là được.”
Vừa dứt lời, cô nhanh tay nhanh chân tìm ra sợi chỉ có cùng màu với chất liệu vải đó, sau khi nghiên cứu ra cách đi dây, cô liền may nó lại nhanh như gió, sau đó chuẩn bị ghim chiếc nút lại cho Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh không hề dự định cởi áo xuống cho Thẩm Thất bấm lại, Thẩm Thất do dự một hồi, sau đó cô chỉ có thể chủ động tiến đến gần: “Tôi sẽ làm nhanh lắm, xin anh hãy chịu đựng một lát thôi!”
Hạ Nhật Ninh cứ đứng ngay tại đó, mặc cho Thẩm Thất tiến đến gần, giọng nói của hắn trầm lặng và tràn đầy sức hút: “Được”
Thẩm Thất vừa tới gần Hạ Nhật Ninh, liền cảm thấy hoocmon nam mãnh liệt ấy đang phát ra và chui vào từng lỗ chân lông trên toàn thân cô.
Thẩm Thất không cần soi gương cũng biết đôi tai của mình chắc chắn đang đỏ bừng lên.
Người đàn ông này, quả nhiên là một đại yêu nghiệt!
Chiếc nút bị lỏng là chiếc nút thứ ba, nằm ngay vị trí trước ngực của Hạ Nhật Ninh.
Khoảng khắc Thẩm Thất thò tay đụng vào chiếc áo, ngón tay cô khẽ lướt qua ngực của Hạ Nhật Ninh một cách vô ý.
Một tia điện truyền từ đầu ngón tay, truyền thẳng vào tim cô.
Thẩm Thất run lên một cái, suýt chút nữa thì chích trúng ngón tay của mình.
Hạ Nhật Ninh cứ cúi đầu nhìn Thẩm Thất, đôi mắt của hắn hơi híp lại, khóe miệng vểnh lên như thế.
Ai da, con thỏ con này thật dễ bị đỏ mặt.
Đôi tai ửng đỏ, khiến người khác rất muốn cắn một cái.
Lông mi của Thẩm Thất khẽ run lên mấy lần, cô cố chịu đựng tiếng tim đập mạnh của mình, cố gắng bắt mình không bị lay động bởi sự quấy nhiễu của hắn, cô ra sức ấn chiếc nút lỏng lẻo đó xuống.