Hoàng Thiên Tứ cắn răng, thân thể run run, môi muốn nói lại không thể phát ra lời.
“Thiên Tứ, anh làm sao vậy?” Thích Vi Vi thấy anh như thế liền hoảng hốt, không biết làm gì …
“Vi Vi, mau lên, mau gọi xe cấp cứu đi.” Đàm Tiếu Tiếu ở bên nhắc nhở, nhìn dáng vẻ của anh không tốt lắm.
“Ừ ừ…” Thích Vi Vi cuốn quít lấy di động. “Chúng tôi cần một chiếc xe cấp cứu.”
Rất nhanh, xe cấp cứu đã đến. Bác sĩ cùng y tá vội vào kiểm tra thân thể cho anh rồi nâng lên xe
“Ai là người nhà xin đi cùng chúng tôi.”
“Là tôi … ” Thích Vi Vi nói, lại lo lắng quay nhìn Đàm Tiếu Tiếu: “Mình đi trước, cậu cẩn thận nhé.”
“Chúng ta cùng đi.” Đàm Tiếu Tiếu nói, bản thân cô cũng không yên tâm.
“Được không?? ” Thích Vi Vi nhìn cô, ngàn vạn lần cô đừng xảy ra chuyện.
“Nhanh lên, đừng chậm trễ.” Bác sĩ thúc giục: “Hiện tại mạng người quan trọng.”
Lúc này, Thích Vi Vi mới lôi kéo tay cô lên xe, Vi Vi nắm chặt tay anh,nhìn vẻ mặt thống khổ, cô nhẹ giọng an ủi: “Thiên Tứ, anh không có việcgì đâu, chúng ta đang tới bệnh viện, sẽ không sao hết.”
Anh thống khổ nắm chặt lấy tay cô, cô rất đau nhưng lại không rên tiếng nào.
“Bác sĩ, anh ấy ruốt cuộc là làm sao vậy?” Đàm Tiếu Tiếu nhịn không được hỏi.
“Chuyện này tôi không chắc, cần phải đến bệnh viện kiểm tra mới có kếtquả.” Bác sĩ nói, nhưng còn có một câu ông chưa nói, nhìn bộ dạng thốngkể như vậy xem ra rất khó chịu.
Thích Vi Vi khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, có phải có chuyện gì không?”
“Tôi cũng không biết, nhưng các cô không cần lo lắng quá, không có việcgì đâu.” Bác sĩ an ủi, chưa có kết quả nên chỉ có thể nói như vậy.
Tới bệnh viện, nhìn thấy anh bị đẩy vào trong, hai cô khẩn trương chờ ở bên ngoài, cũng hơn một tiếng, bác sĩ mới đi ra.
“Bác sĩ, bây giờ anh ấy sao rồi?” Thích Vi Vi lập tức hỏi.
“Đã qua cơn nguy hiểm nhưng cần phải kiểm tra cụ thể.” Bác sĩ nói.
“Cảm ơn bác sĩ.” Nghe được anh không có việc gì, cô mới thở phào, nóivới Đàm Tiếu Tiếu: “Mình đưa cậu về, sau đó mình sẽ ở lại chăm sóc anhấy.”
“Không cần, cậu cứ ở đây đi. Mình đã gọi cho Lý Tường, anh ấy sẽ đến đón mình.” Đàm Tiếu Tiếu nói.
“Như vậy cũng tốt. Chúng ta vào xem anh ấy thế nào.” Thích Vi Vi đỡ côđi vào phòng bệnh, liền thấy sắc mặt anh trắch bệch nằm ở trên giường,trên tay còn đang truyền nước biển, nhưng vẻ mặt đã không còn đau đớn.
“Thiên Tứ ngủ rồi, chúng ta không nên quấy rầy, ở bên ngoài chờ thì tốt hơn.” Đàm Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Thích Vi Vi nhẹ nhàng đi ra ngoài cửa, liền thấy Lý Tường vội vã chạy vào bệnh viện, thấy bọn họ liền hỏi.
“Rốt cuộc sao lại thế này, Vi Vi, bạn của em bị gì vậy?”
“Em cũng không biết, đang đợi bác sĩ kiểm tra. Anh đưa Tiếu Tiếu về trước, không nên để cô ấy mệt mỏi.” Thích Vi Vi nói.
“Ừ.” Lý Tường cẩn thận đỡ lấy Đàm Tiếu Tiếu, nói: “Có chuyện gì cần thì nói cho chúng tôi biết, anh cùng Tiếu Tiếu sẽ giúp em.”
“Cảm ơn.” Thích Vi Vi gật đầu.
“Vi Vi, cậu cũng nên chú ý sức khỏe, có tin tức gì thì gọi cho mình.” Đàm Tiếu Tiếu đưa tay ra dấu động tác gọi điện thoại.
Hoàng Thiên Tứ cảm thấy cả người vô lực, chậm rãi mở mắt liền thấy mìnhđang ở bệnh viện. Bên cạnh còn có Vi Vi nằm ngủ gà ngủ gật. Xem ra cô đã chăm sóc mình rất mệt rồi, anh nhẹ nhàng rút tay, không muốn cô tỉnhgiấc.
Thích Vi Vi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy anh đã tỉnh, lập tức hỏi: “Anh Thiên Tứ, đã tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?”
“Vi Vi anh không sao, vất vả cho em rồi.”
Hoàng Thiên Tứ nhớ lại lúc nãy mình đột nhiên cảm thấy rất đau đớn mới hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”
“Bác sĩ còn kiểm tra, nhưng em nghĩ do anh quá mệt mỏi nên mới như vậy.Anh Thiên Tứ, anh không nên liều mạng làm việc như vậy.” Thích Vi Vi dặn dò anh.
“Đã biết.” Anh cười, gật đầu. Nếu mình không liều mạng làm việc thì làm sao cho cô một cuộc sống tốt đẹp đây.
“Anh Thiên Tứ, nhất định anh đói bụng rồi. Anh nằm nghỉ đi, em đi mua chút đồ ăn cho anh, anh muốn ăn gì?” Thích Vi Vi hỏi.
“Mua cháo Bát Bảo đi.” Anh nói, thật ra anh không muốn ăn, nhưng anh biết cô cũng chưa có ăn gì.
“Được, em sẽ trở lại nhanh thôi.” Cô nói, nhưng cô hiểu được dụng ý của anh, bởi vì cháo Bát Bảo là món cô thích ăn nhất.
Cẩn thận đút anh ăn từng muỗng một. Hoàng Thiên Tứ băn khoăn, muốn tự mình ăn.
“Vi Vi, anh muốn tự mình ăn.”
“Em làm tốt hơn. Anh đang truyền nước, không tiện.” Vi Vi tiếp tục đút anh ăn.
Anh cũng ngoan ngoãn ăn từng muỗi, nhìn cô đột nhiên nói: “Cảm giác thật là hạnh phúc.”
“Đương nhiên hạnh phúc. Không cần tự mình ra tay mà.” Thích Vi Vi cố ý không hiểu.
“Về sau anh sẽ chăm cho em.” Hoàng Thiên Tứ cười nói, sinh bệnh cũng rất tốt, có cô cẩn thận chăm sóc.
“Em không muốn bị bệnh đâu, anh muốn em bị bệnh sao?” Thích Vi Vi cố ý trừng mắt, liếc anh, thấy nước biển sắp truyền hết.
“Em đi kêu y tá.”
Y tá vừa giúp anh tháo kim ra, lúc sau anh đã muốn rời giường.
“Anh làm gì? Phải nằm xuống nghỉ ngơi.” Y tá lập tức nói.
“Tôi thấy khỏe rồi, tôi muốn xuất viện. Ngày mai còn phải đi làm.” Hoàng Thiên Tứ nói, ngày mai còn có một cuộc họp rất quan trọng, huống chibây giờ anh cũng không thấy đau.
“Không được. Sức khoẻ quan trọng hay là công việc quan trọng ? Bác sĩnói anh không thể xuất viện, còn phải làm kiểm tra cẩn thận.” Y tánghiêm khắc nói.
“Còn phải kiểm tra gì nữa ? Cô xem, tôi không phải rất tốt sao ? Cũng không còn đau nữa.” Hoàng Thiên Tứ nói.
“Không phải anh nói hay tôi nói là được. Mà đó là lời bác sĩ. Nếu muốnxuất viện thì chờ ngày mai hỏi bác sĩ đi.” Y tá không nể tình nói.
“Anh Thiên Tứ, em biết anh là không muốn ở đây nhưng nên nghe theo lời y tá đi anh.” Thích Vi Vi ở bên nói, kỳ thật cũng muốn anh nên làm kiểmtra sức khoẻ thật tốt, mới thật sự yên tâm.
“Được rồi, nghe lời em vậy.” Lúc này Hoàng Thiên Tứ mới ngoan ngoãn nằm xuống.
“Xì…” Y tá nhịn không được nở nụ cười: “Vẫn là lời của bạn gái tốt hơn.”
Thích Vi Vi có chút không tự nhiên, nhưng anh lại mang vẻ mặt tươi cười.