Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 33: Em là của anh





Khi Lâm Hi Vũ đi ra khỏi phòng làm việc của Lục Quân Đình, tóc cô hơi loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giống như làm chuyện xấu sợ bị bắt gặp. Cô vội vàng trở về phòng rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Lâm Hi Vũ đánh răng xong, mở tủ đồ chuẩn bị lấy mỹ phẩm dưỡng da ra, nhưng động tác gấp quá nên không cẩn thận làm mấy lọ canxi bên trong tủ rơi xuống đất. Lâm Hi Vũ nhặt lên, thấy trọng lượng không đúng lắm liền nhìn ngày sản xuất trên hộp, giống với hộp lần trước cô nhìn thấy, hẳn đây là cùng một lọ. Nhưng đã qua lâu vậy rồi mà sao còn nhiều như vậy, anh mua mà không uống sao?

Lâm Hi Vũ từ phòng tắm đi ra, vừa vặn Lục Quân Đình trở về phòng, không giống như vẻ rối rắm của cô lúc nãy, ngược lại thấy anh tinh thần sảng khoái, áo sơmi cùng quần tây phẳng phiu, một nếp nhăn cũng không có.

Lâm Hi Vũ không quan tâm chuyện ban nãy nữa, thấy anh liền hỏi: “Sao anh không uống mấy viên canxi mà anh để trong ngăn tủ phòng tắm? Lần trước em xem thấy vẫn còn nhiều, lâu như vậy rồi mà vẫn nguyên như cũ.”

Lục Quân Đình nói: “Ừm, không uống nữa.”

“Sao thế, lãng phí quá đi.”

Lục Quân Đình đi tới, đột nhiên ôm lấy cô, tách hai chân cô để cô ngồi trên đùi mình, dường như anh rất thích dùng tư thế này để ôm cô. Mỗi lần Lâm Hi Vũ bị anh ôm kiểu này đều cảm thấy xấu hổ không chịu được, mà anh lại đặc biệt hưởng thụ. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô, như chuồn chuồn lướt qua, nhưng lại có lực sát thương hơn so với lúc hai người nồng nhiệt, khiến tâm cô run lên một cái.

Anh cười nhẹ nói: “Bởi vì không cần thiết.”

Canxi mà còn phân ra cần thiết với không cần thiết hả, chẳng qua Lâm Hi Vũ cũng không hỏi nhiều, nhưng cô nghĩ một hộp lớn như vậy để không thật lãng phí.

Ôm cô một hồi, Lục Quân Đình đột nhiên nói, “Gần đây em chăm con vất vả rồi, cuối tuần này anh đưa em ra ngoài thư giãn nhé.”

“Hả? Đi đâu?”

“Bây giờ trời lạnh, đi suối nước nóng được không? Chỗ lần trước ấy.”

“Lần trước?”

“Lần đầu tiên của chúng ta.”

Lâm Hi Vũ không chút nghĩ ngợi từ chối: “Em không muốn.”

“Vì sao?”

Lâm Hi Vũ không biết trả lời sao, chỉ là không muốn đi thôi.

“Sao em không nói chuyện? Vì sao không muốn đi?”

Lâm Hi Vũ thấy giọng điệu của Lục Quân Đình không tốt lắm, ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh lạnh lùng, chắc vẻ kháng cự của cô khiến anh không vui. Lâm Hi Vũ nghĩ lại, người ta có ý tốt đưa mình đi, mà mình lại không chút nghĩ ngợi liền thẳng thừng từ chối có khi nào đả thương người ta quá không, nhưng thật sự là cô không muốn đi.

Lục Quân Đình cũng không hiểu, hiện tại hai người đã kết hôn, con cũng sinh rồi, vì cái gì mà cô còn từ chối anh? Sự kháng cự của cô khiến trong lòng Lục Quân Đình cảm giác không thoải mái. Chẳng lẽ khoảng thời gian ở chung dài như vậy đều là uổng phí sức lực sao, vì sao cô vẫn không thể tiếp nhận mình?

Qua khoảng thời gian ở chung với anh, Lâm Hi Vũ cũng ít nhiều hiểu tính tình Lục Quân Đình thích ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần mềm giọng cùng anh nói chuyện, thì mọi việc đều dễ dàng thương lượng. Hai chiếc cúc áo trên cùng của Lục Quân Đình đang cởi ra, lúc này Lâm Hi Vũ nhẹ nhàng vuốt cổ áo anh, thanh âm mềm mại nói: “Không đi chỗ đó có được không?”

Lục Quân Đình cúi đầu nhìn tay cô vuốt ve cổ áo mình, thanh âm mềm mại, hết lần này tới lần khác giống một loại mị hoặc, nghe vào trong tai khiến cảm giác khó chịu trong lòng kia liền tan thành mây khói. Anh sợ dọa cô sợ liền hoà hoãn nét mặt rồi nói với cô: “Được rồi, em không muốn đến đó thì chúng ta không đi, nhưng nói cho anh biết em muốn đi đâu?”

Lâm Hi Vũ nói: “Em không muốn đi đâu cả, ở nhà còn con nhỏ.”

“Cả ngày ở cạnh nó vẫn chưa đủ sao?”

“Chúng ta đi thì Quai Bảo làm sao bây giờ, con vẫn còn nhỏ.”

“Đưa nó về nhà lớn, người trong nhà nhiều như vậy còn không chăm sóc nổi một đứa bé sao? Em cũng không cần ở cạnh thằng bé cả ngày, cũng phải nghĩ đến bản thân một chút chứ, ra ngoài thư giãn một vài hôm cũng không gì là không thể.”

Lâm Hi Vũ cũng không muốn lãng phí ý tốt của Lục Quân Đình, nghĩ một hồi rồi cô cũng đồng ý.

“Được, nhân dịp này ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt.”

Lục Quân Đình lại hỏi: “Em muốn đi đâu?”

“Em cũng không biết, anh Quân Đình thu xếp đi.”

“Vậy đến chỗ nào ấm áp đi, Tam Á thì sao?”

“Cũng được.” Lâm Hi Vũ dừng một chút, sau đó hỏi: “Chỉ hai người chúng ta?”

“Nếu không thì sao?”

“. . .”

Hai người cùng đi, sao giống như hẹn hò vậy, chẳng qua Lâm Hi Vũ nghĩ lại, dù sao đều quyết định phải chung sống thật tốt, vợ chồng cùng nhau ra ngoài du lịch cũng không có gì lạ.

Lục Quân Đình thu xếp bay đến Tam Á vào chiều thứ sáu, đến chiều chủ nhật mới trở về. Mới sáng sớm người bên Lục gia đã đến đón Quai Bảo, Lâm Hi Vũ rất không nỡ xa bé, ôm bé hôn một hồi lâu. Tuy không nỡ chia tay bé nhưng Lâm Hi Vũ vẫn rất mong đợi kỳ nghỉ này.

Lúc đến Tam Á đã là ban đêm, Lục Quân Đình đặt một phòng hướng biển, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy biển lớn mênh mông bát ngát. Hai người nghỉ ngơi một đêm, dự định ngày mai đi chơi thật tốt.

Hừng đông ở Tam Á rất sớm, Lâm Hi Vũ rời giường kéo rèm cửa ra. Mặt trời đã lên cao, bầu trời xanh trong không một gợn mây, mặt biển xanh lam kéo dài đến bất tận, nối liền cùng chân trời xanh thẳm. Du khách đã sớm xuống biển du ngoạn, một trận gió biển ẩm ướt thổi vào, mang theo vị mặn mòi của biển cả.

Lục Quân Đình từ phòng tắm đi ra, nói với cô: “Chuẩn bị một chút đi rồi chúng ta ra ngoài.”

Lâm Hi Vũ nhìn anh, nay anh mặc một chiếc áo phông trắng, ống tay ngắn ôm sát cơ bắp, làm nổi lên những đường cơ rắn chắc, phía dưới là một chiếc quần đi biển màu sắc sặc sỡ.

Lâm Hi Vũ đi vào phòng tắm thay một bộ bikini, là áo lót phối cùng váy ngắn, so với những bộ bikini khác thì có thể coi là bảo thủ.

Bên ngoài nắng to, Lâm Hi Vũ mang theo kem chống nắng, nhưng cô không thể bôi lên lưng, đành phải nhờ Lục Quân Đình giúp.

“Anh Quân Đình, có thể giúp em bôi một chút đằng sau không?”

Lục Quân Đình tất nhiên rất vui vì cô mà cống hiến sức lực, nhận kem chống nắng trên tay cô liền trực tiếp giúp cô bôi ở bả vai và phía sau lưng, bôi xong phía trên, anh ngồi xuống giúp cô bôi chân.

Lâm Hi Vũ vội vàng nói: “Trên đùi em tự bôi được.”

Ánh mắt Lục Quân Đình rơi vào hai chân thon dài thẳng tắp trước mặt, nhất thời không dời mắt được, ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc một hồi mới nói: “Đã giúp thì phải giúp đến cùng.”

Nói xong liền bôi lên phía trên, tay chạm vào nơi trơn mềm tinh tế, giống như chạm vào tơ lụa thượng hạng, nhất là còn có tác dụng bôi trơn của kem chống nắng.

Lục Quân Đình bôi một hồi, rất nhanh liền tâm tư nhộn nhạo. Thầm nghĩ, đều là vợ chồng, có gì mà phải che giấu, liền ném kem chống nắng xuống đất, đứng dậy ôm cô từ đằng sau.

Khí tức mạnh mẽ của anh đột nhiên từ phía sau bốc lên, cùng với hơi thở nóng rực, Lâm Hi Vũ cảm thấy có gì đó không ổn, da đầu tê dại, cô hỏi: “Anh sao vậy?”

Lục Quân Đình rất thẳng thắn nói với cô “Anh muốn.”

“. . .”

Lâm Hi Vũ mặt mày nóng bừng, cô giãy giụa cũng không thể thoát khỏi tay anh, Lâm Hi Vũ vội nói: “Anh Quân Đình, không phải chúng ta nói đi du thuyền sao? Mà vừa rồi em mới bôi kem chống nắng, toàn thân đều bóng nhẫy.”

Lục Quân Đình nói: “Không sao, rửa sạch là được.”

Lục Quân Đình vừa nói vừa ôm cô đi đến phòng tắm. Phòng này không chỉ có view nhìn ra bờ biển mà bên trong còn có một cái bồn tắm rất lớn. Lâm Hi Vũ hôm qua vừa tới thấy nó còn buồn bực, bày cái bồn tắm lớn như này để nuôi cá heo hay gì? Tắm một cái cũng không cần bồn lớn như thế, thực sự chiếm diện tích quá đi.

Nhưng hiện tại cô đã biết. Hóa ra bồn tắm lớn này được chuẩn bị đặc biệt dành cho những tên khốn nạn như Lục Quân Đình, đúng vậy, ở khía cạnh nào đó thì Lục Quân Đình chính là một tên khốn nạn.

Mà không biết anh tìm được niềm vui gì trong bồn tắm mà một mực giam cô trong bồn đến tận trưa.

Lâm Hi Vũ tắm xong mệt mỏi nằm trên giường, giờ cô nơi nào cũng không muốn đi. Lục Quân Đình vừa lau tóc vừa đi tới nhìn cô, trái ngược với vẻ mỏi mệt của cô, anh một mặt thoả mãn, tinh thần sảng khoái.

Thấy cô nằm trên giường không nhúc nhích liền nhắc nhở: “Đã quá trưa rồi, em không dậy là hôm nay không đi chơi được đâu.”

Anh còn chưa dứt lời, Lâm Hi Vũ liền tức giận, cô trừng mắt nhìn anh, nói: “Còn không phải đều tại anh sao.”

Lục Quân Đình: “. . .”

Lục Quân Đình biết mình không thể phản bác, ừ thì cô nói không sai mà.

Lục Quân Đình nhìn tiểu cô nương kia một chút, cô cố ý quay lưng về phía anh, ý nói cô thật sự tức giận. Lâm Hi Vũ có thể không tức giận sao, vốn dĩ hôm nay cô dự định buổi sáng sẽ ngồi du thuyền đến hòn đảo gần đó chơi, còn buổi chiều thì ra biển bơi lội một chút nhưng kết quả bị anh làm loạn một trận, không còn sức lực, chỉ muốn nằm xuống giường không muốn đi đâu cả.

Lục Quân Đình leo lên giường xoay người cô lại, nhưng đầu cô vẫn hất sang một bên. Lục Quân Đình buồn cười nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, cúi đầu nhẹ giọng dụ dỗ: “Là anh không tốt, cho anh xin lỗi được không? “

Lâm Hi Vũ không thèm để ý.

Lục Quân Đình lại nói: “Hay là em đánh anh đi?”

Cô đánh anh làm gì? Cô cũng không thèm đánh người.

Lục Quân Đình nói xong liền nắm lấy cổ tay cô rồi nâng lên, trực tiếp đánh một cái “Ba” lên mặt mình, thanh âm thanh thúy như dùng sức khiến Lâm Hi Vũ giật mình. Cô sửng sốt nhìn anh, trông anh như không có việc gì nói: “Con trai em chính là như thế mà đánh anh đấy.”

Lâm Hi Vũ: “. . .”

Vẻ mặt của anh khiến Lâm Hi Vũ rất nghi hoặc, đáy mắt hiện ý cười, sắc mặt nhu hòa, trực tiếp nắm lấy tay cô đánh lên mặt mình, đầu ngón tay Lâm Hi Vũ đều run lên, có thể tưởng tượng cú tát vừa rồi có bao nhiêu sức lực. Nhưng nhìn anh không những không có vấn đề gì, ngược lại lại dùng loại giọng điệu cưng chiều nói với cô, con trai cô cũng đánh anh như thế.

Con trai cô cũng là con trai anh…

Gọi Quai Bảo theo cách này, giống như ngay lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại.

Lục Quân Đình lúc này thật sự rất khác với Lục Quân Đình mà cô từng biết, một người đàn ông cường thế như vậy lại dùng cách này để dỗ dành cô, trực tiếp nắm lấy tay cô rồi đánh vào mặt mình. Đột nhiên cô cảm thấy phải chăng Lục Quân Đình có chút thích mình, cũng bởi vì thích mới có thể cưng chiều, thậm chí có thể cho cô tát một phát.

Lâm Hi Vũ bị ý nghĩ này dọa sợ, Lục Quân Đình mà thích cô ư? Nghĩ lại đều thấy kỳ quái, bọn họ vốn là hai đường thẳng song song, nếu không có đêm đó, cuộc đời bọn họ sẽ không bao giờ có điểm giao nhau, huống chi cô cũng không phải là mẫu người Lục Quân Đình thích.

Chắc là do Quai Bảo, cô sinh con cho anh, cho nên hẳn là yêu ai yêu cả đường đi?

“Tha thứ cho anh chưa?” Anh lại hỏi.

Người ta vì dỗ mình mà tự tát một bạt tai, Lâm Hi Vũ cũng không có hơi sức nào mà tức giận nữa.

Nghĩ đi biển mà không xuống biển chơi thì thật tiếc, Lâm Hi Vũ xuống bơi một lát, nhưng vì thể lực không chống đỡ nổi nên lúc đi lên cảm giác hai chân đều mềm nhũn ra. Trên bãi biển có dù che nắng, cô nhanh chóng tìm ghế trống ngồi xuống nghỉ ngơi, cả người không muốn nhúc nhích. Thấy mấy du khách cầm kem ly đi qua, Lâm Hi Vũ có chút thèm, từ lúc mang thai đến giờ cô chưa được ăn kem.

Lục Quân Đình đi tới, hỏi cô: “Muốn ăn không?”

Lâm Hi Vũ lắc đầu, cô ăn lạnh mà cho Quai Bảo uống sữa thì bé sẽ bị tiêu chảy. Lục Quân Đình đương nhiên nhận ra lo lắng của cô, nói: “Không sao, ngày mai chúng ta mới trở về, lúc đấy đều tiêu hóa hết rồi.”

Nghe anh nói như vậy mắt Lâm Hi Vũ liền sáng lên, Lục Quân Đình cũng nhìn thấy, khóe miệng khẽ cười nói: “Ngồi đây đợi, anh đi mua cho.”

Cô chưa kịp trả lời thì anh đã xoay người rời đi. Lâm Hi Vũ nhìn bóng lưng rời đi của anh, thật đúng là làm chân chạy vặt mà Lục tiên sinh sảng khoái ghê, không hề có khí chất của Lục đại boss.

Cảm giác được anh cưng chiều lại ập đến, Lâm Hi Vũ không khỏi hoài nghi sao giống như hai người đang cùng nhau yêu đương vậy?

Lâm Hi Vũ ngoan ngoãn nằm trên ghế, chờ Lục Quân Đình mua kem về. Bên cạnh cô có một ghế trống, vừa nằm xuống không lâu thì thấy chỗ bên cạnh đột nhiên thêm một người. Lâm Hi Vũ nghiêng đầu lại nhìn, người tới đeo kính râm, tóc nhuộm đỏ, đeo dây chuyền Đại Kim, mặc áo sơ mi sặc sỡ và quần đùi.

Thấy cô nhìn sang, anh ta nhướng mày, mắt đảo một vòng đánh giá cô rồi nở nụ cười trêu chọc: “Em gái, đi một mình sao?”

Lâm Hi Vũ quay đầu nhìn vẫn chưa thấy Lục Quân Đình đi mua kem về, cô ngồi dậy, đề phòng nhìn hắn ta rồi nói: “Tôi đi cùng chồng.”

“Chồng ư?” Hắn ta có vẻ kinh ngạc, nhìn cô từ trên xuống dưới, nói: “Không ngờ trông em còn trẻ vậy mà lấy chồng rồi?”

Ánh mắt của anh ta khiến cô rất khó chịu, nhưng thấy vẻ mặt cô sợ hãi lại khiến người đàn ông thích thú, hắn xích lại gần, vươn tay nắm cằm cô. Lâm Hi Vũ tránh kịp, lông mày nhướng lên vẻ tức giận, ánh mắt khinh thường nhìn hắn chằm chằm lại càng làm hắn ta hưng phấn, hắn cười đê tiện nói: “Lát nữa đến phòng anh, anh có thể cho em tiền.”

Lời vũ nhục của hắn khiến Lâm Hi Vũ tức giận, cô to tiếng: “Tôi đã nói tôi có chồng rồi, đừng làm phiền tôi nữa. Nếu anh còn quấy rối, tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Em gái đừng nóng giận.” Hắn nở nụ cười xấu xa, “Nếu chồng em đồng ý thì sao?”

“Tôi đồng ý cái gì?”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên cắt ngang lời nói của người đàn ông, hắn nghiêng đầu nhìn qua thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng cách đó không xa. Mặt trời từ sau lưng chiếu vào, phía trước tạo nên một bóng đen khiến nét mặt anh thêm lạnh lùng, người đàn ông đeo dây xích vô thức rùng mình một cái.

Lục Quân Đình đi lên trước đưa kem cho Lâm Hi Vũ, thân thể chắn trước mặt cô, triệt để ngăn cản ánh mắt không có ý tốt của người đàn ông kia.

Lâm Hi Vũ bị quấy rối không thể nào không tức giận được, nhưng ở chỗ xa lạ này, đối mặt với một người không rõ lai lịch, cô có tức giận nhưng cũng không dám làm gì. Giây phút Lục Quân Đình đứng chắn trước mặt cô làm cô có cảm giác an toàn, nháy mắt liền an tâm, bình tĩnh thưởng thức kem ly, thậm chí lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.

Người đàn ông thấy Lục Quân Đình toát ra một cỗ sát khí liền biết người này không dễ chọc, hắn không muốn bị mất mặt, cũng không dám cùng Lục Quân Đình cứng đối cứng, liền cố ý lạnh lùng trừng anh một cái, lầm bầm chửi thề rồi hùng hùng hổ hổ đi.

Đợi hắn ta đi xa Lục Quân Đình mới quay đầu hỏi cô: “Lúc nãy hắn nói gì với em rồi?”

Đang ăn kem nên tâm tình Lâm Hi Vũ tốt hơn nhiều, không muốn tâm trạng mất vui nên nói: “Không có gì.”

Lục Quân Đình cũng không có hỏi lại.

Lâm Hi Vũ và Lục Quân Đình ngồi hóng gió trên bãi biển đến chiều, lặng nhìn biển cả khiến thể chất lẫn tinh thần đều giảm bớt mệt mỏi. Ban đêm mấy khách sạn lân cận cùng nhau tổ chức tiệc nướng trên bãi biển, nghe nói là du khách nghỉ tại khách sạn và khách qua đường đều có thể tham gia, đầu bếp phụ trách cũng là bếp trưởng của khách sạn năm sao.

Tay nghề của đầu bếp không tệ, Lâm Hi Vũ ăn không ít thịt nướng, ăn được một lúc cô vào phòng vệ sinh rửa tay. Lúc đi ra Lâm Hi Vũ thấy cách đó không xa có một đám người tụ tập kín cả một vùng, còn có cả xe cứu thương. Cô không biết xảy ra chuyện gì, tò mò đi qua, đúng lúc nhìn thấy bác sĩ nhấc một người lên cáng đưa lên xe. Người đàn ông nằm trên cáng bị đánh cho cha mẹ nhìn không ra, chỉ là Lâm Hi Vũ thấy trên cổ hắn đeo dây xích Đại Kim kia trông rất quen, sao giống với kẻ lưu manh quấy rối cô lúc trưa vậy. Lâm Hi Vũ lại nhìn quần áo hắn, áo sơ mi xanh xanh đỏ đỏ cùng quần đùi, còn có mái tóc nhuộm đỏ kia, rõ ràng chính là hắn ta.

Nhiều du khách khác cũng đang xem náo nhiệt, Lâm Hi Vũ nghe thấy có người khe khẽ bàn luận:

“Nghe nói bị người ta đánh, đánh cho rất thảm.”

“Bị ai đánh?”

“Không biết, lúc phát hiện thì thấy hắn nằm đó rồi, chắc hắn cũng không biết bị ai đánh đâu.”

Tiệc nướng hôm nay có rất nhiều chỗ, nhưng vì Lục Quân Đình là khách VIP của khách sạn nên chỗ ngồi cũng được sắp xếp ở nơi cao cấp nhất, có đầu bếp riêng chịu trách nhiệm nướng thịt.

Lục Quân Đình thấy cô, hỏi: “Sao em đi lâu vậy?”

Lâm Hi Vũ ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt có chút phức tạp. Lục Quân Đình thấy thế liền hỏi: “Làm sao rồi?”

“Vừa nãy em từ phòng vệ sinh ra, đúng lúc thấy người đàn ông lúc trưa quấy rối em bị đánh bầm dập.”

“Ừm.” Anh cũng không cho là chuyện quan trọng: “Nên em đi xem náo nhiệt hả?”

Lâm Hi Vũ dứt khoát hỏi ra nghi ngờ của mình, “Người bị đánh kia có liên quan đến anh không?”

“Sao lại nghĩ có liên quan đến anh?” Lục Quân Đình nói, “Huống chi, loại người thô lỗ như hắn anh cũng không thèm động chân động tay.”

Lục Quân Đình xuất thân từ Lục gia, mà Lục gia nổi tiếng gia giáo nghiêm minh, anh cũng là người nho nhã lễ độ, mấy chuyện đánh người đúng là không hợp với phong cách của anh. Mà dù thế thì người như anh cũng không cần tự mình động thủ, chỉ cần một câu thì mọi chuyện rất dễ dàng.

Lục Quân Đình lại nói: “Hắn ta cư xử như thế chắc là không cẩn thận đắc tội nhiều người. Em không cần để ý quá nhiều.”

Lâm Hi Vũ không muốn nghĩ nhiều, loại đàn ông khốn nạn như vậy bị đánh đúng là không oan nhưng cô sợ liên quan đến mạng người, dù sao lúc nãy cô thấy hắn ta bị thương không nhẹ.

Lâm Hi Vũ lại hỏi dò: “Thật không liên quan đến anh đấy chứ?”

“Đương nhiên là không, loại người này không đáng để bận tâm.” Lục Quân Đình hơi nhướng mày hỏi cô: “Sao thế? Thương hại hắn sao?”

“Không có, em chỉ hỏi chút thôi, chẳng qua là sợ xảy ra chuyện.”

“Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm đi.”

Làm sao anh biết rõ sẽ không xảy ra chuyện gì? Lâm Hi Vũ định hỏi, nhưng Lục Quân Đình đứng lên nói với cô: “Còn muốn đi chơi đâu không? Nếu không thì chúng ta trở về.”

Thời gian cũng không còn sớm, Lâm Hi Vũ nói: “Đi về thôi.”

Vừa dứt lời liền thấy Lục Quân Đình đưa tay về phía mình, ý muốn nắm tay cô, Lâm Hi Vũ nghĩ dù sao chuyện thân mật hai người đều đã làm, nắm tay thì có là gì. Lâm Hi Vũ do dự trong chốc lát, cầm lấy tay anh. Lục Quân Đình dùng lòng bàn tay khô ráo nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cùng cô đi về khách sạn.

Kính của khách sạn nhìn như pha lê phản chiếu, Lâm Hi Vũ vô thức nhìn khung cảnh hai người từ bên ngoài đi vào, Lục Quân Đình nắm tay cô, một trước một sau, trông rất hài hòa.

Lục Quân Đình dẫn cô trở về phòng, đúng lúc điện thoại di động của Lâm Hi Vũ vang lên, cô cầm lên thì thấy cuộc gọi của Lâm Hi Càn.

“Em đi nhận điện thoại.”

Lâm Hi Vũ nói xong, tách khỏi tay anh, đi đến cửa sổ sát đất bên cạnh, lúc này mới nhận điện thoại.

“Gần đây em ổn không?”

“Rất tốt.”

“Ngày mai em có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

“Em đang ở Tam Á.”

“Tam Á? Em đến Tam Á làm gì?”

“Em đi nghỉ mát thôi.”

Lâm Hi Càn trầm mặc một hồi, thử thăm dò hỏi: “Cùng Lục Quân Đình?”

“Ừm.”

Cô nghe tiếng Lâm Hi Càn khẽ thở dài, “Cẩn thận với hắn.”

Vốn dĩ Lâm Hi Vũ muốn nói Lục Quân Đình thấy cô chăm con vất vả nên mới đưa cô đi nghỉ, nhưng Lâm Hi Càn luôn cảm thấy Lục Quân Đình không có hảo ý, cô biết có nói thế nào cũng đều vô dụng. Lâm Hi Vũ không muốn mất công giải thích, chỉ gật đầu nói: “Em biết rồi.”

Lâm Hi Vũ cúp điện thoại nhìn Lục Quân Đình. Lúc này anh đang đứng tựa vào tủ rượu, một tay đút túi quần, một tay cầm ly Whisky, anh đang nhìn cô thì cô nhìn qua. Anh cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn cô vẫn không dời. Ánh đèn vừa vặn chiếu xuống đỉnh đầu anh, ánh sáng từ trên xuống phủ bóng lên mi mắt, lông mày anh hơi nhướng lên, trong bóng tối đôi mắt anh dường như sắc bén hơn.

Bị ánh mắt này nhìn, toàn thân Lâm Hi Vũ không khỏi run lên, cũng may ánh mắt sắc bén kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất. Anh đặt chén rượu qua một bên, nét mặt cùng ánh mắt khôi phục vẻ nhu hòa như cũ, hỏi: “Lâm Hi Càn gọi cho em?”

Lâm Hi Vũ gật đầu.

“Có phải anh ta lại gọi bảo em cẩn thận anh không?”

“. . .”

Cô nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, làm sao anh biết.

Lục Quân Đình lại nói: “Lần trước để anh ta thẹn quá hoá giận, cho nên chắc chắn anh ta bất mãn với anh. Vì có anh bên cạnh can thiệp, hắn không thể lừa gạt được em nên đương nhiên nghĩ trăm phương ngàn kế châm ngòi phá vỡ quan hệ của chúng ta.”

Lâm Hi Vũ cũng không hiểu, vì sao mà bọn họ đều coi đối phương là người xấu vậy.

“Dù sao anh ta cũng là con do ba mẹ em nhận nuôi, anh không có quyền phản đối quan hệ của em với hắn, nhưng em vẫn phải đề cao cảnh giác.”

Lâm Hi Vũ gật gật đầu, so ra thì cô cảm thấy Lục Quân Đình rộng lượng hơn, tối thiểu anh cũng không có đem Lâm Hi Càn một gậy đánh chết.

Lâm Hi Vũ trả lời: “Em biết, em và anh ấy chỉ chào hỏi nhau thôi.”

Lục Quân Đình gật đầu một cái, không nói tiếp nữa, ánh mắt rơi vào trên người cô, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Lại đây.”

“Làm gì?” Lâm Hi Vũ hỏi.

“Cho anh ôm một cái.”

Lâm Hi Vũ ngoan ngoãn đi tới, cúi đầu không dám nhìn anh. Cô tưởng là tới để anh ôm nên đứng trước mặt anh bất động, nhưng chờ một hồi vẫn không thấy gì, Lâm Hi Vũ liền ngẩng đầu nhìn anh.

“Không phải… là muốn ôm sao?”

“Ừm, em ôm anh đi.”

“. . .”

Ai ôm ai đều như nhau cả mà, thật là kỳ quái.

Lâm Hi Vũ không nhiều lời, duỗi tay ra ôm eo anh. Lục Quân Đình cúi đầu nhìn cô, trầm mặc một hồi đột nhiên nói: “Nếu như anh không mở miệng, có phải em sẽ không chủ động ôm anh không?”

Lâm Hi Vũ từ trong ngực anh ngẩng đầu lên nhìn, “Cái gì cơ?”

Anh che mắt cô rồi nói: “Không có gì.”

Nói xong duỗi cánh tay thon dài, lạch cạch một tiếng đột nhiên tắt hết đèn trong phòng, Lâm Hi Vũ đứng trong bóng tối nghi ngờ hỏi: “Sao lại tắt đèn?”

Cô đang định bật đèn thì người đàn ông trước mặt đột nhiên xoay người cô lại, từ phía sau ôm cô khiến Lâm Hi Vũ phải dùng tay chống đỡ trên thành cửa sổ pha lê. Anh nới lỏng tay cô rồi trực tiếp đan chặt tay hai người lại, thân thể anh phía sau chống đỡ, một mực giam cô lại.

Trong bóng tối, hơi ấm trên người anh bao trùm lấy cô như một tấm lưới dày đặc, tiếng hít thở của anh bên tai cô rất rõ ràng.

Động tác của anh quá mức đột ngột, khiến Lâm Hi Vũ không kịp phản ứng.

“Anh Quân Đình?”

Cơ thể Lục Quân Đình dán sát vào người cô, cằm anh đặt lên vai cô cọ cọ, hơi thở nóng rực phả vào mặt Lâm Hi Vũ.

Những động tác này đối với cô như phát một đạo tín hiệu nguy hiểm, Lâm Hi Vũ nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Không phải buổi sáng vừa mới. . .”

Đột nhiên nghe anh cười một tiếng, thanh âm trầm thấp vang lên bên tai cô, “Trông em bị dọa đến mức này rồi? Nhìn anh đáng sợ thế hả?”

“. . .”

Bữa tiệc dưới lầu vẫn chưa tàn, đèn sáng rực rỡ, hai người đứng ở tầng ba, vị trí không cao không thấp, người khác ngẩng đầu một cái liền có thể nhìn thấy, nhất là trong tư thế xấu hổ này. Lâm Hi Vũ giãy giụa, “Chúng ta đừng. . .”

Cô còn chưa nói xong, Lục Quân Đình đẩy người về phía trước, ôm cô càng chặt hơn. Hô hấp nóng rực phun tại bên tai nàng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn nói với cô: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

Cảm giác thân mật này khiến Lâm Hi Vũ không quen, cảm thấy gò má mình càng nóng, cô cắn chặt môi, xoa dịu nhịp tim đang đập liên hồi.

Người đàn ông đang vuốt ve cô đột nhiên dừng lại, hồi lâu vẫn không nhúc nhích khiến Lâm Hi Vũ thở phào một hơi, nhưng chung quanh quá yên tĩnh, trái tim không khỏi nhấc lên.

Trầm mặc một lúc, anh đột nhiên vòng tay qua người cô rồi ôm chặt lấy cô từ phía sau, môi anh áp lên vành tai cô, nhỏ giọng nói một câu, “Em là của anh.”