Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử

Chương 30: Nghi ngờ




Người ngoài đều đánh giá Lục Quân Đình là loại người tâm cơ, thủ đoạn thâm sâu tàn nhẫn, nhưng vì được giáo dưỡng tốt từ nhỏ nên anh rất biết cách đối nhân xử thế dù vẻ ngoài nho nhã lễ độ đó lại khiến người khác không dám đến gần. Thế mà từ khi chung phòng với anh, Lâm Hi Vũ luôn cảm thấy anh rất hay cố ý đụng chạm thân mật với mình khiến trong lòng cô nhịn không được mà thầm mắng đồ lưu manh xấu xa. Giống như bây giờ, không hiểu vì cái gì mà nhất định phải dùng tư thế xấu hổ thế này để bôi thuốc.

Chẳng qua Lâm Hi Vũ nghĩ anh bị thương là do mình nên nội tâm có phần áy náy, cô cẩn thận bôi thuốc lên mặt giúp anh, xong xuôi Lâm Hi Vũ mới nói: “Được rồi, anh tiếp tục làm việc đi, em không quấy rầy anh nữa.”

Lục Quân Đình không có ý định để cô đi, anh trực tiếp từ tư thế này bế cô lên. Lâm Hi Vũ sợ rơi xuống, vô thức ôm chặt cổ anh, hai người cứ vậy mà dựa sát vào nhau. Lâm Hi Vũ đỏ mặt, cắn cắn môi nói: “Anh Quân Đình làm gì thế? Mau thả em xuống.”

“Ôm em đi nghỉ, dù sao cũng bận bịu cả ngày rồi.”

“Em tự đi được.”

Anh mặc kệ không thèm để ý tới Lâm Hi Vũ, cứ một mực ôm cô vào phòng ngủ rồi ngã xuống giường. Lâm Hi Vũ theo quán tính lao về phía trước, ngã sấp trên ngực anh. Đang lồm cồm định bò dậy thì người đàn ông phía dưới nói với cô : “Đêm nay em ở trên.”

“. . .”

Lâm Hi Vũ chỉ muốn xóa sạch đoạn hồi ức tiếp theo thôi, nhưng cô không quên tổng kết ra kinh nghiệm, ở trên… thật sự rất là mệt mỏi.

Ngày hôm sau Lâm Hi Vũ vừa mới tới câu lạc bộ không lâu thì Lâm Hi Càn đến tìm cô.

“Thật xin lỗi chuyện hôm qua, lúc đó là anh quá mức xúc động, làm em khó xử rồi.”

Lục Quân Đình không để ý chuyện cũ, Lâm Hi Vũ cũng không nhất thiết lại so đo, cô chỉ nói: “Chuyện đã qua rồi thì thôi, nhưng mà về sau anh đừng nên giận quá mất khôn như vậy.”

“Cho nên hôm qua Lục Quân Đình đã nói gì với em? Có phải anh ta nói với em là anh ta hoài nghi mục đích anh tiếp cận em là vì trả nợ cho bố nuôi không?”

Lâm Hi Vũ nói: “Anh ấy không nói vậy, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Vẻ mặt Lâm Hi Càn đột nhiên nghiêm túc, anh ta hỏi: “Lục Quân Đình là chủ tịch tập đoàn Trường Hằng, đúng không?”

Lâm Hi Càn vừa tới An Thành không lâu, đại khái chưa quen nơi này nên ngay từ đầu không biết Lục Quân Đình cũng không có gì là lạ. Chẳng qua với danh tiếng của Lục Quân Đình thì việc tra ra cũng không khó, Lâm Hi Vũ không phủ nhận, “Đúng vậy, thì sao?”

“Anh đã xem tin tức liên quan tới anh ta thì biết anh ta là kẻ mưu mô, bụng dạ cực thâm sâu, nhất là sau sự tình ngày hôm qua thì anh càng hiểu rõ người đàn ông này quả thật không hề đơn giản. Mặc kệ anh ta ra vẻ đạo mạo như thế nào nhưng tuyệt đối chuyện tối qua không hề giống như lời anh ta nói. Thực tế là anh ta cố tình chọc giận anh nên mới cố ý xuyên tạc mục đích anh gặp lại em. Anh ta nghi ngờ anh muốn chiếm số tài sản ba mẹ em để lại để giúp bố nuôi trả nợ, anh ta còn cố ý nói anh là kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cây táo rào cây sung. Tình hình lúc đó thực sự không giống như những gì anh ta nói với em. Kể cả việc anh hắt nước vào người anh ta cũng là do bị hắn kích thích chứ không phải vì bị nói trúng tim đen mà thẹn quá hoá giận. Chính vì anh ta nói anh là kẻ ăn cháo đá bát, nói ba mẹ em phải xấu hổ vì đã từng thu dưỡng anh đã khiến anh không nhịn được mà bùng nổ. Đó là ranh giới cuối cùng của anh, anh ta không có quyền động chạm đến. Suốt bao năm qua vì không cách nào liên lạc được với mọi người đã khiến anh cảm thấy có lỗi và áy náy vô cùng, thế mà anh ta lại ngang nhiên nói ra những lời này, anh làm sao không tức giận cho được.”

Đối với những lời vừa rồi của Lâm Hi Càn, Lâm Hi Vũ không thể tin trăm phần trăm được. Dù sao lúc ấy cô tận mắt thấy thái độ Lục Quân Đình đối với Lâm Hi Càn rất khách khí, làm sao có thể một bên khách khí gắp thức ăn cho người ta, bên kia lại hung hăng đi tổn thương lòng tự tôn của người khác.

Lâm Hi Vũ nói: “Việc gì anh ấy phải làm thế? Không phải hôm qua là lần đầu tiên hai người gặp mặt sao, anh cùng anh ấy lại không có ân oán gì, mà anh ấy cũng không có động cơ làm như vậy.”

“Anh đã nghĩ suốt cả đêm qua, có thể đoán được phần nào mục đích của hắn. Anh ta cố ý kích động anh, lại dùng khổ nhục kế chính là muốn em cùng anh có hiểu lầm, mà em tất sẽ vì anh ta mà xa lánh anh. Nếu anh ta thật sợ em bị lừa thì có thể trực tiếp nói với em sự tình của bố nuôi anh, chứ tội gì mà phải vừa vòng vo gài bẫy vừa tỏ vẻ là nạn nhân? Cho nên anh cho rằng hẳn là anh ta còn có mục đích khác. Diễn một màn khổ nhục kế này chính là cho em thấy, để em vạch rõ ranh giới cùng anh nhưng vì cái gì mà anh ta nhất định phải dựng lên màn kịch này để chia rẽ chúng ta? Anh cảm thấy cũng không phải là anh ta lo lắng em bị anh lừa gạt, mà là sợ vì sự xuất hiện của anh sẽ khiến anh ta không cách nào có thể khống chế em.”

Lâm Hi Vũ càng thêm khó hiểu, “Khống chế em? Em thì có gì để anh ấy khống chế chứ, mà cho dù vậy thì liên quan gì đến việc vạch rõ giới hạn cùng anh? Mà thôi, chuyện không có gì anh cũng đừng nghĩ nhiều.”

“Anh cũng không muốn nghĩ nhiều.” Lâm Hi Càn sắc mặt ngưng trọng, “Nhưng có lẽ vì sự xuất hiện của anh khiến anh ta có cảm giác nguy cơ, cho nên anh ta mới làm mọi cách để em tránh xa anh.”

“Người như anh ấy thì có thể cảm thấy khủng hoảng gì chứ? Với cả anh cũng không biết quá nhiều về anh ấy.”

Lục Quân Đình là ai chứ, nhìn cách anh xử lý khủng hoảng công ty liền có thể nhìn ra, một người tự tin làm chủ mọi việc, lẽ nào lại có cảm giác khủng hoảng?

“Trước khi anh xuất hiện, bên cạnh em không còn thân nhân, nhưng bây giờ có anh, bên cạnh em có người nhà mẹ đẻ, Lục Quân Đình sẽ phải nghi kị vài phần. Mà tất nhiên anh ta không thể khống chế được anh nên mới bày ra màn kịch kia để em rời xa anh, chỉ lúc đó anh ta mới yên tâm vì mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”

Lâm Hi Vũ cảm giác Lâm Hi Càn chuyện bé xé ra to, cô đành nói: “Hồi trước em từng ở Lục gia, người nhà Lục gia đều đối xử tốt với em, em cũng xem họ là người nhà mẹ đẻ của mình.”

“Người Lục gia là người nhà của Lục Quân Đình, anh ta có thể thao túng được, nhưng anh thì không, anh ta không thể nắm bắt được anh. Chính vì sự xuất hiện của anh khiến anh ta lo sợ sẽ không còn kiểm soát được em nữa.”

Mọi chuyện làm gì phức tạp như anh ta nghĩ, cái gì mà kiểm soát hay không kiểm soát, Lâm Hi Vũ thở dài: “Anh ấy không lý nào phải làm thế với em. Anh cũng không hiểu cuộc sống của em và anh ấy.” Trước khi có Quai Bảo cô cùng Lục Quân Đình giống như hai người xa lạ, sau này vì Quai Bảo mới buộc nhau ở chung một chỗ, anh cũng không có lý do gì phải kiểm soát cô cả.

“Anh không biết lý do tại sao anh ta muốn kiểm soát em, nhưng cố ý để em tránh xa anh chính xác là vì thế.”

Lâm Hi Vũ nghĩ đến những gì Lục Quân Đình nói hôm qua, anh nói cô và Lâm Hi Càn đã nhiều năm không gặp, làm sao biết được những năm qua Lâm Hi Càn đã thành cái dạng gì.

Lâm Hi Vũ nói: “Mọi chuyện không phức tạp như anh nghĩ đâu. Em cùng Lục Quân Đình ở chung như thế nào chẳng lẽ em không rõ hơn anh sao? Mặc kệ bên ngoài đưa tin về anh ấy như thế nào, nhưng với vai trò là người chồng, người cha anh ấy đã làm rất tốt, vậy là đủ.”

Lâm Hi Càn chau mày, “Em không tin anh, đúng không?”

“Em còn phải làm việc.”

Đây chính là ý tứ muốn đuổi anh ta đi, quả nhiên cô không tin hắn.

Lâm Hi Càn đột nhiên cười một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia bi thương, nói: “Lục Quân Đình thành công rồi, chỉ vài câu đã đạt được mục đích. Em nguyện ý lựa chọn không tin tưởng anh chính là đúng với mong muốn của anh ta. Anh ta xác thực là rất có thủ đoạn, dễ như trở bàn tay liền có thể khiến em vạch rõ giới hạn cùng anh.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, sự tình ngày hôm qua anh ấy không trách anh, anh cũng không nên nghĩ xấu cho anh ấy như vậy.”

Lâm Hi Càn thấy cô tức giận liền biết hiện tại mình nói gì cũng vô dụng, càng nói nhiều càng khiến cô bài xích mình hơn thôi.

Lâm Hi Càn khẽ thở dài, “Được rồi, vậy anh đi trước. Nhưng thực tình anh vẫn hi vọng em một đời hạnh phúc.”

Lâm Hi Vũ cũng không quá coi trọng lời nói của Lâm Hi Càn, cô còn chưa rõ tình hình giữa cô và Lục Quân Đình sao?

Kể từ hôm đó, Lâm Hi Càn không đến gặp cô nữa mà chỉ thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm cô thế nào. Cuộc sống của Lâm Hi Vũ cứ trải qua những ngày tháng sóng êm biển lặng, mỗi ngày đều tan làm đúng giờ trở về chăm sóc Quai Bảo, cuộc sống vợ chồng cùng Lục Quân Đình cũng trôi qua bình bình đạm đạm, tuy không được tình cảm như những cặp đôi khác nhưng cô cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ.

Nửa tháng sau, bỗng dưng một hôm Đỗ Nhược Đình đi vào văn phòng của Lâm Hi Vũ, nháy mắt với cô rồi nói: “Cô cô, cô thật đúng là diễm phúc không cạn nha, cứ mấy ngày lại có một anh chàng soái ca đến tìm.”

Cô nhớ lần trước tới tìm cô cũng chỉ có Lâm Hi Càn, mà hôm nay có người khác đến tìm, không phải Lâm Hi Càn thì là ai? Lâm Hi Vũ đi vào phòng khách, liền thấy Lục Quân Phong đang đứng đối diện. Lâm Hi Vũ kinh ngạc, vậy mà lại gặp Lục Quân Phong ở đây, không phải Lục Quân Đình điều anh ta đến nơi khác rồi sao?

Lục Quân Phong thấy cô đi vào rồi đi tới cửa ngó nghiêng mấy lần, thấy không ai đi theo lúc này mới đóng cửa lại. Lâm Hi Vũ khó hiểu trước thái độ nghi thần nghi quỷ này của anh ta liền hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Rèm cửa bị anh ta đóng kín lại, trong phòng có chút tối, không biết có phải là do ánh sáng mờ nhạt hay không mà Lâm Hi Vũ cảm thấy ánh mắt Lục Quân Phong đen hơn trước nhiều. Trước kia vẻ ngoài anh ta anh tuấn hoạt bát, đôi mắt sáng ngời còn bây giờ lại giống như phủi một lớp bụi. Kể từ lúc chuyển đến sống chung cùng Lục Quân Đình thì Lâm Hi Vũ không hề gặp lại anh ta. Đã lâu không gặp, Lâm Hi Vũ cảm giác Lục Quân Phong gầy đi không ít, râu mọc lởm chởm cũng không thèm cạo.

Lục Quân Phong nhìn cô nói: “Lúc trước không phải em nói sinh con xong sẽ ly hôn cùng anh cả sao? Sao đến giờ hai người vẫn ở chung?”

Anh ta đến đây tìm cô chỉ để hỏi chuyện này? Lâm Hi Vũ nói: “Tôi đã quyết định không ly hôn với anh ấy, cũng sẽ không từ bỏ đứa nhỏ.”

Lục Quân Phong nhướng mày, đáy mắt toát lên lửa giận, “Cái gì? Không lẽ em yêu anh cả anh rồi?”

“Có yêu hay không đều không quan trọng, chẳng qua con tôi còn nhỏ như vậy, thằng bé không thể không cần tôi.” Lâm Hi Vũ nghĩ bọn họ sớm đã không còn liên quan đến nhau nữa, mắc mớ gì cô phải nói với anh ta nhiều như vậy, “Hơn nữa chúng tôi có ly hôn hay không thì liên quan gì đến anh?”

“Lúc trước anh đã nói, chờ em ly hôn xong anh sẽ đưa em đi mà.”

“Tôi cũng đâu đồng ý.”

Lâm Hi Vũ cảm giác được lửa giận của anh ta sắp cháy đến mình, đột nhiên Lục Quân Phong đi về phía cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em nói thật cho anh biết, có phải em yêu anh ấy rồi không?”

Lâm Hi Vũ cũng giận không kém, lạnh giọng hỏi: “Lục Quân Phong anh có thôi đi không? Tôi còn phải đi làm, anh đừng ở chỗ này mà náo loạn nữa.”

Lâm Hi Vũ nói xong định rời đi, nhưng Lục Quân Phong đã túm lấy tay cô, nói: “Sao em ngốc vậy? Anh ấy chỉ xem em như là thế thân của bạn gái cũ, lại thừa dịp em uống say cùng em phát sinh quan hệ, Lục Quân Đình căn bản là một tên khốn nạn. Còn em, chỉ vì đứa nhỏ mà chấp nhận cuộc hôn nhân không hạnh phúc cùng anh ấy?”

Thấy anh ta nói chuyện càng ngày càng quá quắt, Lâm Hi Vũ lớn tiếng: “Đó cũng là con trai tôi.”

“Anh thấy em điên thật rồi.” Lục Quân Phong càng nói càng tức.

“Anh cũng đừng ở đây phát điên nữa!”

Lục Quân Phong không buông tha cho cô, ngược lại còn mở cửa lôi cô ra khỏi phòng rồi kéo tay Lâm Hi Vũ ra cổng chính câu lạc bộ. Lâm Hi Vũ giãy dụa, hét lên: “Lục Quân Phong anh làm gì thế? Buông tay tôi ra.”

“Anh phải đưa em đi, chỉ khi em thoát khỏi anh ấy thì em mới hiểu rõ mọi chuyện được.”

Lâm Hi Vũ khí lực không địch lại anh ta, vừa thấy cách đó không xa có một chiếc xe đậu ven đường, biết Lục Quân Phong định kéo mình lên xe, Lâm Hi Vũ bắt đầu hoảng sợ. Cô không hiểu Lục Quân Phong phát điên cái gì, liền nói: “Lục Quân Phong, anh bình tĩnh lại đi, nếu anh thật sự đưa tôi đi, anh cả anh sẽ buông tha cho anh sao? Anh không nghĩ đến bản thân mình thì thôi nhưng chẳng lẽ anh cũng không nghĩ đến cha mẹ anh hả?”

Lục Quân Phong hô hấp có chút rối loạn, nói: “Ông bà nội vẫn còn đấy, anh ấy có thể làm gì cha mẹ anh?”

Cách chiếc xe kia càng ngày càng gần, Lâm Hi Vũ trong lòng càng gấp hơn. Lục Quân Phong kéo cô đến bên xe, mở cửa nhét cô vào trong nhưng Lâm Hi Vũ sống chết không chịu vào.

Đang giãy dụa thì thấy một chiếc xe dừng lại bên cạnh, Lâm Hi Càn từ trên xe bước xuống liền thấy cảnh này. Lâm Hi Vũ vừa thấy anh ta, không lo nghĩ được nhiều, liền vội hô lên: “Giúp em một tay với.”

Lâm Hi Càn tiến lên vài bước kéo tay Lục Quân Phong ra. Lục Quân Phong đang tức giận đột nhiên bị chen ngang, lửa giận càng thêm trầm trọng, lạnh lùng nói: “Không phải việc nhà anh, tốt nhất là đừng xen vào chuyện của người khác.”

Lâm Hi Càn kéo Lâm Hi Vũ ra sau lưng, đứng cản trước mặt cô, “Tôi là anh trai cô ấy, còn anh muốn đưa cô ấy đi đâu?”

Lục Quân Phong cười, “Anh là anh trai của cô ấy sao? Tôi quen biết Hi Hi nhiều năm như vậy, sao lại không biết cô ấy còn có anh trai?”

“Không tin thì có thể hỏi thử.”

Lục Quân Phong nhìn sang Lâm Hi Vũ, ánh mắt sáng ngời của Lâm Hi Vũ lúc này cũng tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn Lục Quân Phong nói: “Cha mẹ tôi đã từng thu dưỡng anh ấy, tôi cũng xem như là anh trai mình.”

Lục Quân Phong hừ một tiếng: “Cha mẹ em từng thu nhận con nuôi? Thế thì sao, dù sao cũng đâu phải anh trai ruột, anh có quyền gì mà quản.”

Lục Quân Phong đi qua Lâm Hi Càn, định túm lấy tay Lâm Hi Vũ nhưng Lâm Hi Càn vung tay đẩy anh ta lùi về vài bước rồi nói: “Tôi chẳng cần biết anh là ai, có quan hệ thế nào với Hi Vũ nhưng rõ ràng cô ấy đã không nguyện ý đi cùng, anh cũng đừng nghĩ đến việc đưa cô ấy đi.”

Lâm Hi Vũ nhân lúc này định lấy di động ra gọi vừa vặn đúng lúc Lục Quân Phong nhìn thấy, anh ta tức giận cười, “Làm sao? Em định gọi cho Lục Quân Đình cầu cứu à? Em cũng đừng quên, cái tên hỗn đản đó lợi dụng lúc em uống say rồi thừa đục nước thả câu, đã vậy còn xem em như là thế thân của người trước, em không rời khỏi hắn thì thôi, lại còn hướng hắn cầu cứu? Anh đưa em đi là vì muốn giúp em thoát khỏi cái lồng giam ấy, mà em lại đối xử với anh như thế!”

“Lục Quân Phong, đủ rồi!”

Làm sao có thể nói loại chuyện này trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy được?

Lục Quân Phong giễu cợt nói: “Làm sao vậy? Sợ bị người khác nghe được ư? Đây không phải là anh trai em à? Em không định nói cho anh ta biết năm đó Lục Quân Đình đã làm ra chuyện tốt gì sao?”

Lâm Hi Vũ bắt đầu bấm số, “Được thôi, anh muốn nói đúng không? Vậy tôi gọi anh Quân Đình đến, chúng ta ba mặt một lời.”

Lục Quân Phong đại khái cũng sợ Lục Quân Đình, lần này là anh ta lén lút chạy tới đây vì xung quanh anh ta đều có tai mắt của Lục Quân Đình quan sát nhất cử nhất động. Lục Quân Phong lúc này cũng tỉnh táo lại, nếu Lục Quân Đình đến thật, đừng nói đến chuyện mang Lâm Hi Vũ đi, ngay cả hắn cũng xong đời. Tuy mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng nhưng anh ta chỉ đành hừ một tiếng rồi lên xe rời đi.

Sau khi Lục Quân Phong rời đi, Lâm Hi Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa cất điện thoại vào túi xách, ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Hi Càn đang nhìn mình chằm chằm.

“Vừa rồi anh ta nói như vậy là có ý gì? Lục Quân Đình thừa dịp em uống say rồi giở trò? Còn xem em là thế thân của khác?”

Lâm Hi Vũ đau đầu kinh khủng, cô xoa xoa trán nói: “Mọi chuyện không như anh ta nói đâu.”

“Không như vậy thì như nào, nói cho anh biết đi.”

Thấy Lâm Hi Vũ không nói gì, Lâm Hi Càn lại nói: “Anh nói sẽ cố gắng chiếu cố em là thật lòng. Hi Hi, mong em tin tưởng anh một lần.”

Thấy vẻ mặt Lâm Hi Càn đầy lo lắng, lại nhớ đến lúc nãy anh ta bận rộn giúp cô giải vây, dù sao anh ta cũng chỉ biết sơ sơ, Lâm Hi Vũ nói cho qua chuyện: “Anh đừng tin Lục Quân Phong, anh ta không biết gì nên nói nhảm đấy. Hôm đó đúng là em có uống rượu, mà anh Quân Đình cũng chỉ tình cờ đi ngang qua rồi đón em thôi. Với cả là do em uống nhiều nên không tỉnh táo, không hề giống như Lục Quân Phong nói anh Quân Đình ức hiếp em.”

Nghe cô nói vậy, Lâm Hi Càn không khỏi tức giận, “Anh ta cũng đâu nói sai, Lục Quân Đình đúng là giậu đổ bìm leo mà. Nếu anh ta đúng là quân tử thì sẽ không nhân lúc em say mà phát sinh quan hệ. Còn nữa, Lục Quân Phong vừa mới nói anh ta xem em là thế thân? Cho nên hắn nhịn không được mà chạm vào em là bởi vì em giống với người hắn ta thích, đúng không?”

Lâm Hi Vũ không đáp lời nhưng thái độ của cô cũng coi như ngầm thừa nhận, Lâm Hi Càn càng thêm tức giận, “Vậy sao em còn đồng ý gả cho hắn?”

“Vì đứa bé.”

Lâm Hi Càn im lặng, kìm nén cơn tức giận đang trào dâng, hỏi cô: “Đứa nhỏ có trước khi kết hôn sao?”

Lâm Hi Vũ gật đầu một cái.

“Vừa lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đã vậy còn không mang đồ bảo hộ?”

Lâm Hi Vũ im lặng.

Lâm Hi Càn hít một hơi thật sâu để kiềm chế cơn tức giận, hắn hiện tại thật sự là tức đến mức muốn đánh người, nhưng để làm rõ mọi chuyện, anh ta tự nhủ nhất định phải tỉnh táo lại. Đè nén sự tức giận lại một chút rồi mới hỏi Lâm Hi Vũ: “Hai người phát sinh quan hệ ở đâu? Hắn đưa em đến chỗ hắn ở hay là dẫn em vào khách sạn?”

Lâm Hi Vũ quả thực nhức đầu, cô thật sự không muốn cùng anh ta nói chuyện này nữa.

“Nói cho anh biết!”

Anh ta đột nhiên lớn giọng làm Lâm Hi Vũ giật nảy mình, Lâm Hi Càn đại khái cũng ý thức được mình quá khích, nhắm mắt hít sâu vài cái, sau đó nhẹ giọng nói với cô: “Đừng giấu anh nữa.”

“Là khách sạn.”

“Khách sạn đều chuẩn bị sẵn đồ bảo hộ mà, mà nếu không có thì hắn cũng có thể đi mua được. Đây chắc chắn là cố ý không mang, hoàn toàn chính là một người đàn ông vô trách nhiệm.”

Lâm Hi Vũ cảm thấy Lục Quân Đình có lẽ không phải là cố ý, lúc đó đâu ai nghĩ nhiều như vậy. Mà một phần đúng là cô câu dẫn anh trước.

Lâm Hi Vũ nói: “Lục Quân Đình không phải không chịu trách nhiệm, sau sự tình ấy anh ấy có nói là sẽ chịu trách nhiệm, đến lúc biết em mang thai thì trực tiếp cầu hôn. Sau khi kết hôn anh ấy đối xử với mẹ con em rất tốt, cũng không làm gì có lỗi với em cả. Trước khi phát sinh quan hệ thì giữa bọn em không có tình cảm gì nên anh ấy có thể làm đến mức này đã rất tốt rồi. Còn về chuyện thế thân hay không thế thân cũng chẳng liên quan đến em, cơ bản là em không thích anh ấy nên em cũng không quan tâm. Em chỉ muốn ở cạnh con em thôi, còn Lục Quân Đình chỉ cần làm tốt bổn phận của một người cha là đủ rồi. “

Lâm Hi Càn thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, lại hỏi: “Em nói trước đó hai người không quen thân nhau, hắn không mang đồ bảo hộ đã đành, chẳng lẽ sau đó em cũng không làm biện pháp tránh thai gì sao?”

“Em đã uống thuốc tránh thai, nhưng về sau vẫn dính. Sau đó em muốn đi bỏ cũng nhờ Lục Quân Đình giúp em sắp xếp bệnh viện, chỉ là bác sĩ nói thành tử cung quá mỏng, không thể phá thai, cho nên chỉ có thể giữ lại đứa bé này.”

“Đã uống thuốc nhưng vẫn mang thai?” Lâm Hi Càn càng thêm khó hiểu, “Em uống loại thuốc nào vậy?

“Em không nhớ tên nữa.”

Lâm Hi Càn nắm tay cô nhét vào trong xe, Lâm Hi Vũ nhíu mày hỏi: “Anh đưa em đi đâu thế? Em còn chưa tan tầm đâu.”

“Nãy anh thấy có một hiệu thuốc gần đây, anh đưa em tới xem một chút có đúng là loại thuốc kia hay không. Anh không tin em uống thuốc rồi mà còn mang thai, chuyện này khẳng định có gì đó không ổn.”

“. . .”

Quả nhiên Lâm Hi Càn đưa cô đến tiệm thuốc gần đó, đứng trước quầy bán thuốc tránh thai khẩn cấp hỏi cô, “Là loại nào?”

Lâm Hi Vũ chỉ vào chiếc hộp quen thuộc, Lâm Hi Càn hỏi: “Chắc chắn là loại này sao?”

“Ừm.”

Lâm Hi Càn cầm lấy thuốc rồi trả tiền, sau đó mở ra đưa cho cô, “Viên thuốc cũng như này?”

Lâm Hi Vũ có chút ấn tượng, “Hình như không phải, em nhớ lúc đó hai viên thuốc không cách xa nhau như này… với cả trông lớn hơn cái này nhiều.”

“. . .”

Lâm Hi Càn lờ mờ đoán được lý do, anh ta nén giận hỏi: “Em mua ở hiệu thuốc nào? Chính em mua sao?”

Lời nói của Lâm Hi Càn đột nhiên khiến trong lòng Lâm Hi Vũ lộp bộp vài tiếng, cô nhớ hôm đó cô uống thuốc tránh thai là do Lục Quân Đình mua giúp. Lâm Hi Càn có lẽ cũng nhìn ra vẻ mặt của cô có gì đó không ổn, hỏi dò: “Là Lục Quân Đình mua?”

Lâm Hi Vũ trầm mặc một hồi nhẹ gật đầu.

Lâm Hi Càn như đã hiểu mọi chuyện, “Có khả năng loại thuốc hắn ta đưa cho em không phải là thuốc tránh thai.”

Lâm Hi Vũ mơ hồ, trước đây cô chưa từng mua thuốc tránh thai, người bên cạnh cũng chưa thấy ai dùng nên cơ bản cô không có kiến ​​thức về mấy thứ này. Nếu đúng như Lâm Hi Càn nói, vì Lục Quân Đình âm thầm tráo thuốc nên cô mới mang thai? Nhưng tại sao anh phải làm vậy?

“Theo anh.”

Lâm Hi Càn kéo Lâm Hi Vũ lên xe rồi đưa cô đến Bệnh viện Giang Nguyên.

“Em nói Lục Quân Đình đã liên hệ bác sĩ cho em, vậy chúng ta thử kiểm tra lại xem thành tử cung có thật sự mỏng không, không thích hợp để phá thai không?”

Lâm Hi Vũ hiện tại trong đầu đầy nghi hoặc, cô cũng muốn xác nhận chuyện này là thật hay giả. Lâm Hi Càn là bác sĩ đặc biệt được mời về của bệnh viện Giang Nguyên nên anh ta vừa lên tiếng chào hỏi, Lâm Hi Vũ rất nhanh được đưa vào kiểm tra.

Cuối cùng, những gì bác sĩ ở đây kết luận đều hoàn toàn khác với những gì bác sĩ ở bệnh viện tư nhân kia nói.

“Mặc dù chúng tôi không khuyến khích phá thai ở lần mang thai đầu tiên, nhưng độ dày thành tử cung của Lâm tiểu thư là bình thường. Nếu mang thai ngoài ý muốn hoặc vì lý do nào đó không thể nhận đứa bé này, thì vẫn có thể làm thủ thuật sinh non.”

Lâm Hi Vũ nghe nói thế, trái tim lập tức lạnh một nửa. Từ bệnh viện đi ra, cô cảm thấy bước chân trống rỗng, Lục Quân Đình tráo thuốc tránh thai, lại còn thông đồng với bác sĩ để lừa mình? Lâm Hi Vũ nghĩ thầm nhất định phải tìm Lục Quân Đình để hỏi cho ra ngô ra khoai chuyện này.