Thích Tranh im lặng hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại:"Cho dù tôi không có hứng thú về cái đó, anh cũng không thể cởi đồ trước mặt người khác được. Anh bị cuồng khỏa thân à?"
Cậu phát hiện cậu đối với lão nam nhân thật sự không chút lưu tình, không biết tại sao, cứ nhìn thấy lão nam nhân là tức giận.
Lão nam nhân yên lặng không nói, Thích Tranh lại khó chịu đứng lên.
Cậu chống lên vô lăng, quay sang nhìn lão nam nhân, phát hiện đối phương rũ mắt, không nói lời nào, giống như tủi thân vậy.
Trong lòng Thích Tranh khẽ động, nhỏ giọng nói:"Tôi cũng chỉ nhắc nhở anh thôi, anh nhìn xem, anh tùy tiện đi cùng tôi, còn cởi cả quần áo, nếu gặp người xấu thì phải làm sao?"
Lão nam nhân buồn cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói:"Tôi cũng lớn tuổi như này, lại còn xấu đến mức đi đến đâu cũng không ai có hứng thú với tôi."
Thích Tranh nhìn thẳng phía trước:"Anh nói như kiểu anh già lắm vậy."
Lão nam nhân:"Tôi cũng đã 34 rồi... Tôi còn có một người em trai lớn tầm như cậu."
Thích Tranh ngạc nhiên nhìn lão nam nhân, quả thật có thể từ khuôn mặt nhìn ra được vẻ tang thương, nhưng khuôn mặt trắng nõn, thanh tú, nhã nhặn, nhìn không giống 34 tuổi lắm.
Đột nhiên lão nam nhân hắt hơi, Thích Tranh mở máy điều hòa không khí lên, hơi nóng ấm áp dễ chịu thổi ra.
Cậu hỏi:"Một mình anh ở chỗ đó làm gì?" hoang vắng không người.
Lão nam nhân:"Thắp hương cho em trai tôi."
Thích Tranh:"...Nén bi thương." Lão nam nhân lắc đầu:"Cũng không đau khổ lắm, tôi vẫn không tin cậu ấy đã chết."
Dứt lời, anh quay sang nhìn Thích Tranh, sắp nhìn được cả lông tơ của người ta rồi.
Lão nam nhân không chỉ nhìn, mà còn đưa tay chạm vào nốt ruồi dưới môi cậu.
Thích Tranh bắt lấy đôi tay anh, đôi tay không tính là mềm mại, rất gầy, lòng bàn tay trơn nhẵn, không phải bàn tay làm việc nặng nhọc, trơn nhẵn như được nuông chiều.
Lão nam nhân thật ra cũng không quá tỉnh táo, anh cảm thấy bản thân lại đang mơ một giấc mơ kì lạ. Trong mơ có một người đàn ông dáng dấp giống hệt em trai, thậm chí anh còn có thể chạm được vào mặt người này.